Đôi mắt đen sâu thẳm quả anh khẽ nheo lại, khuôn mặt này...
Đúng lúc này, Tô Mộc thúc đùi phải lên. Người đàn ông này như biết cô sẽ làm như vậy, bèn ôm lấy chân cô. Lần này Tô Mộc hoàn toàn thất thủ, thành con cá trêи thớt gỗ của người khác.
"Biến thái chết tiệt, buông ra." Tô Mộc phẫn nộ quát lên.
Bỗng chốc một bàn tay mạnh mẽ bóp lấy cằm cô, một trận đau đớn từ cằm truyền đi khắp cơ thể. Cơn đau đó làm cho Tô Mộc ngây người ra trong chốc lát.
Cảm giác này quá thật!
Chẳng lẽ cô bị người ta bắt cóc rồi?!
Trong đầu Tô Mộc nghĩ tới vô số khả năng, phù hợp với tình huống trước mắt nhất chính là cô bị người ta bắt cóc.
"Anh là ai? Tôi cảnh cáo anh, mau buông tôi ra." Lời uy hϊế͙p͙ của cô yếu ớt vô lực thế đó.
Quân Tư Mặc ung dung nhìn cô giãy dụa, nở nụ cười trêu tức: "Tiết mục trợ hứng này biểu diễn không sai."
Biểu diễn cái khỉ gió!
Tô Mộc đang muốn văng tục, nhưng hàm dưới bị siết chặt, lực mạnh tới mức muốn siết vỡ cằm cô. Cơn đau đớn dữ dội khiến cô không mở miệng được.
"Muốn khiến tôi chú ý, vậy thì chúc mừng cô đã thành công."
Tô Mộc trợn mắt, tên này đang nói quỷ quái gì vậy, cho rằng đang diễn phim tình cảm sao, mẹ kiếp đúng là hài hước mà.
Ở trong mắt Quân Tư Mặc, vẻ giật mình trêи mặt cô giống như là vui mừng quá đỗi.
Khóe miệng Quân Tư Mặc khẽ cong lên chút trào phúng.
Vẻ mặt đó của anh là gì, khinh thường, coi rẻ?
Tô Mộc giận dữ trong lòng, cho dù bị anh giam cầm chặt chẽ, vẫn hăm hở phản kháng.
Quân Tư Mặc nhíu mày, nhìn cô gái đang giận dữ tới mức khuôn mặt trắng nõn nổi lên chút ửng đỏ, trông lại càng quyến rũ.
Đóng kịch và dụ dỗ, thật là không thiếu cái nào.
Lão già kia đúng là cũng mất không ít tâm tư đấy.
"Cô gái, nếu thức thời thì thấy đủ là nên ngừng."
Tô Mộc giận dữ tới mức sắp bùng nổ, nhưng cô nhanh chóng tỉnh táo lại. Cô càng phản kháng, đối phương hẳn là càng đề phòng, chỉ có làm anh ta lơi lỏng cảnh giác, mình mới có cơ hội trốn thoát.
Cô chỉ suy nghĩ trong giây lát là hiểu được bước tiếp theo mình nên làm thế nào.
Tô Mộc lập tức yên lặng, chớp đôi mắt xinh đẹp nhìn anh với vẻ mặt vô tội.
Quân Tư Mặc thấy cô yên lặng, từ trêи cao nhìn xuống cô.
Coi như thức thời, không ngu xuẩn đến vậy.
Quân Tư Mặc lập tức buông tay, ánh mắt sắc bén đảo qua cơ thể trần trụi của cô, lửa ɖu͙ƈ trong mắt lại bốc cháy.
Tô Mộc nhân lúc anh đang lơi lỏng, giãy chân thoát khỏi sự khống chế của anh rồi thúc một cái lên trêи thật mạnh, trực tiếp đánh trúng bộ phận yếu ớt nhất của đàn ông.
Khi vừa cảm giác được lực áp chế cô có chút buông lỏng, Tô Mộc rút tay, trườn người xuống dưới, trực tiếp trượt tới cuối giường. Khi người đàn ông vươn tay chộp tới, cô vùng người nhảy xuống giường.
Động tác liền mạch lưu loát, chỉ nắm chắc đúng một giây anh ngây người là cô đã thoát được khỏi sự khống chế của anh.
Tô Mộc còn chưa kịp vui mừng thì bị căn phòng xa hoa trước mắt làm cho ngạc nhiên tới mức sững người ra đó.
Ngay khi cô ngây người, đột nhiên cảm thấy có gió lạnh đánh úp tới từ phía sau. Cô bèn nghiêng người né tránh được đòn tấn công của người đàn ông kia. Không có thời gian cho cô nghĩ nhiều, Tô Mộc nhanh chóng chạy tới cánh cửa gần cô nhất.
Cô mở cửa ra, không ngờ lại là phòng tắm. Mắt thấy cánh cửa kia cũng sắp bị người ta mở ra...
Tô Mộc kinh hãi ngồi bật dậy, trong mắt hiện lên chút mờ mịt, cô ngơ ngác nhìn căn phòng quen thuộc, lại nhìn chiếc giường mà mình đang nằm.
Đây là nằm mơ?!
Vì sao giống người đàn ông trong ảo giác kia như đúc vậy?
Dạo gần đây xảy ra chuyện gì thế?
Tô Mộc xuống giường, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, rất mệt mỏi.
Đúng là kỳ lạ, sao cô cứ liên tục nhìn thấy người đàn ông kia suốt.