Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo

chương 97-1: triền miên, vĩnh viễn không xa rời 1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Vivi

Beta-er: Cửu

Trời đột nhiên mưa xối xả như trút nước. Thời tiết đầu mùa hè chính là như vậy, mưa to nói đến là đến, chẳng có điềm báo trước nào.

Vân Sở để nhóm cảnh sát vừa đến mang thi thể của Tần Phương cùng con trai bà về, tìm người khám nghiệm tử thi, cũng để những người đang ở hiện trường án mạng tiến hành tuần tra. Cô hy vọng mình có thể tìm được dấu vết phạm tội mà thủ trưởng Triệu để lại.

Nhưng thủ trưởng Triệu làm rất kín đáo, không để lại bất kì manh mối khả nghi nào. Vân Sở đành phải đặt hy vọng cuối cùng vào chính chiếc USB nhỏ mà Tần Phương từng đưa cho cô.

Vội vội vàng vàng chạy về nhà, Vân Sở cắm USB vào máy tính, nhanh chóng kiểm tra nội dung ở bên trong. Khi cô thấy rõ những nội dung kia, hai mắt Vân Sở lập tức sáng lên, kích động nắm chặt hai tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay mà cô cũng chẳng phát hiện.

Có lẽ Tần Phương đã sớm hiểu rõ cách làm người của thủ trưởng Triệu, chẳng lẽ lúc trước bà không chịu nói ra những thứ kia là vì hi vọng Vân Sở sẽ có thể cứu con trai bà sao? Lần này, thủ trưởng Triệu dùng con trai bà làm mồi nhử để dụ bà ra ngoài, có lẽ bà đã biết mình lành ít dữ nhiều nên đã sớm chuẩn bị xong những vật này.

Đúng vậy, trong chiếc USB kia chẳng những có rất nhiều bằng chứng cho thấy thủ trưởng Triệu có mưu đồ bất chính mà còn có một số đoạn ghi âm cùng đối thoại có thể trực tiếp chứng minh thủ trưởng Triệu, Tần Phương cùng một số lãnh đạo cấp cao trong quân đội đã từng cấu kết với nhau. Với những chứng cớ này, Vân Sở có thể kiện thủ trưởng Triệu ra tòa. Hơn nữa, Kim Lan Nhược sẽ chứng thực việc này, kết hợp với tài liệu ở trong tay Thượng Quan Triệt, lần này thủ trưởng Triệu chết chắc.

Nghĩ vậy, Vân Sở nhanh chóng chỉnh sửa vài thứ đồ trong tay thật tốt, để riêng tài liệu quan trọng ra, gửi một phần cho cục trưởng An cùng Thượng Quan Triệt.

Thay một bộ quần áo, Vân Sở mang Vân Hàn ra ngoài, đi thẳng tới chỗ của Lam Băng Khê, hoặc phải nói là bang Lưu Tinh của Lam Băng Tuyền.

Bang Lưu Tinh vẫn canh phòng nghiêm ngặt như lúc trước. Có lẽ người bình thường sẽ không nhìn ra, cảm thấy bang Lưu Tinh đã xuống dốc, thiếu đi sức uy hiếp của năm đó. Tuy nhiên, dù chỉ mới đến lần đầu nhưng Vân Sở đã nhận ra có rất nhiều đôi mắt ở xung quanh đang theo dõi mình. Có thể thấy, xung quanh nơi đây được canh phòng nghiêm ngặt cỡ nào.

Sợ là người bình thường muốn vào cửa cũng rất khó đây nhỉ?

Đột nhiên Vân Sở có chút khó hiểu không biết Lam Băng Tuyền và Lam Băng Khê đang muốn làm gì. Nhìn bề ngoài, bang Lưu Tinh đã sớm chẳng còn lực uy hiếp, nhưng sao Vân Sở có thể không nhìn ra năng lực thực sự của bang Lưu Tinh mạnh đến đâu?

Nếu anh em họ Lam muốn tranh đoạt vị trí đứng đầu cùng bang Huyễn Dạ, chỉ sợ chưa chắc Vân Sở đã là đối thủ của bọn họ.

Hít sâu một hơi, Vân Sở bước vào cửa chính của bang Lưu Tinh. Có lẽ anh em trong bang Lưu Tinh đã sớm được thông báo, Vân Sở cùng Vân Hàn đều tiến vào rất dễ dàng.

Sau khi vào trong, Vân Sở và Vân Hàn đi theo một người đàn ông đến đón ở cửa tới phòng làm việc của Lam Băng Khê.

Gõ cửa đi vào, Vân Sở vừa liếc mắt đã thấy được người đàn ông cao lớn đang đối mặt với cửa sổ và đưa lưng về phía cô. Dáng người cao ngất kia, thân thể cường tráng kia, Vân Sở chỉ cần liếc mắt thì đã nhận ra người nọ là Lam Băng Tuyền mà không phải Lam Băng Khê.

Vân Sở nhìn anh đầy thản nhiên, thấp giọng nói: "Không biết thầy Lam có chuyện quan trọng gì mà phải tới nơi này tìm tôi thế?"

Càng ngày cô càng không thể đoán được hành động của Lam Băng Tuyền. Thoạt nhìn, anh ta như đang giúp cô, nhưng lại ngầm tạo cho cô uy hiếp và sức ép rất lớn.

Lam Băng Tuyền không xoay người, chỉ nói một câu đầy lạnh lùng: "Chỉ cần cô bằng lòng với một điều kiện của tôi, tôi sẽ giúp cô lật đổ thủ trưởng Triệu, thế nào?"

Vân Sở nhíu mày thầm nghĩ, người đàn ông này dựa vào cái gì mà nói vậy?

Lật đổ thủ trưởng Triệu đã trở thành chuyện rất đơn giản đối với cô, ngay lúc này anh ta lại chạy đến, không phải định uy hiếp cô đấy chứ? Chỉ cần cô không bằng lòng với điều kiện của anh ta, anh ta sẽ không giúp cô, hoặc ngược lại, sẽ giúp thủ trưởng Triệu sao?

"Vì sao thầy lại nói lời này? Tôi không cảm thấy nếu thiếu sự trợ giúp của thầy thì sẽ không thể đối phó với Triệu Hải." Tuy còn chưa rõ tung tích của Triệu Nhược Nghiên, không thể lợi dụng cô ta để đối phó với thủ trưởng Triệu, nhưng có chứng cứ của Tần Phương, có Kim Lan Nhược làm chứng, cộng thêm lực uy hiếp của bộ trưởng Mộc, thủ trưởng Triệu cũng không hề khó đối phó. Vì sao đột nhiên Lam Băng Tuyền lại nói như vậy?

Lam Băng Tuyền xoay người, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng rơi trên người Vân Sở, khiến cô không khỏi cảnh giác.

Thế nhưng, anh ta chỉ ngồi xuống ở một bên bàn, thoải mái rót một chén trà cho mình uống, cũng rót cho Vân Sở một chén rồi mới nói: "Thế nào, ngay cả trà cũng không dám uống à?"

Vân Sở thật sự không thích cách Lam Băng Tuyền tiếp xúc với người khác. Anh ta vẫn luôn lạnh băng như vậy, mở miệng ngậm miệng luôn để ra lệnh cho người khác, khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng Vân Sở cũng không tức giận, yên lặng ngồi xuống ghế, cười nói: "Cảm ơn thầy."

Dứt lời, cô nâng ly trà lên, uống một cách chậm rãi.

Lam Băng Tuyền nhìn động tác tao nhã của cô, trong đôi mắt lạnh nhạt mang theo vẻ sắc bén sâu kín, anh ta nói: "Cô có thể không đồng ý với yêu cầu của tôi, nhưng tôi dám cam đoan cô sẽ không thể làm gì được thủ trưởng Triệu."

Nếu người khác nói ra lời tự đại như vậy, chắc chắn Vân Sở sẽ khinh thường, nhưng nếu là lời này là từ miệng Lam Băng Tuyền thì lại khiến cô cảm thấy không rét mà run, trong lòng lập tức dâng lên một dự cảm xấu.

"Thầy có ý gì?" Cô nhìn Lam Băng Tuyền đầy cảnh giác.

Lam Băng Tuyền cười nhạt, nói: "Tôi chẳng có ý gì cả, chỉ muốn giao dịch với cô thôi, cô có thể từ chối."

Vân Sở nói: "Thầy nói đi, giao dịch gì."

"Rời khỏi Thượng Quan Triệt, đi theo tôi. Trong vòng một tháng, tôi sẽ giải quyết thủ trưởng Triệu giúp cô, giúp Thượng Quan Triệt thăng tiến thành công." Giọng của Lam Băng Tuyền rất lạnh, nhưng cũng rất dứt khoát, trong đôi mắt lạnh lẽo như băng giá như còn mang theo chút ánh sáng do tình thế bắt buộc.

Vân Sở nghe vậy, cười lạnh: "Ồ, nếu tôi không đồng ý thì sao?"

Rời khỏi Thượng Quan Triệt, đi theo anh ta? Nói đùa sao, anh ta cho rằng mình là ai, anh ta có tư cách gì để nói chuyện với cô như vậy?

Thương Quan Triệt là người đàn ông mà cô đã thừa nhận, cô tuyệt đối sẽ không buông tay một cách tùy tiện, trừ khi Thượng Quan Triệt buông tay cô trước, nếu không, cả đời này cô sẽ đi theo anh, cho dù là lên núi đao hay xuống biển lửa, sống chết có nhau.

Đương nhiên, nếu Thượng Quan Triệt muốn rời khỏi cô, anh cũng phải xem bang Huyễn Dạ ở sau lưng cô có đồng ý hay không. Tuy bang Huyễn Dạ không thể so với Ám Sát, nhưng nếu thực sự gây khó dễ thì chắc chắn vẫn có thể khiến Thượng Quan Triệt phải chịu thiệt.

Nếu anh thực sự nhẫn tâm rời khỏi cô, cô chắc chắn sẽ khiến anh phải nếm mùi đau khổ.

Vân Sở cô không phải là một món đồ, muốn có là có, không muốn có thì có thể không cần.

Vân Sở cười lạnh, đối mặt với Lam Băng Tuyền một cách thẳng thừng bằng một đôi mắt sắc bén. Ánh mắt ấy mang theo vẻ cố chấp và không cam chịu, cùng với sự kiên trì mà cô vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo.

Bị Vân Sở nhìn bằng ánh mắt như vậy, Lam Băng Tuyền không khỏi buồn bực mất một lúc. Anh ta nheo mắt lại, cắn răng nói: "Nếu cô không đồng ý, vậy thì thật sự xin lỗi, cô và Thượng Quan Triệt đều sẽ sa vào hiểm nguy. Về phần có thể thoát thân an toàn hay không thì phải xem vận may của các người."

Lam Băng Tuyền lạnh lùng nói xong, lại bổ sung: "Cho dù các người có thể thoát thân, chỉ sợ Thượng Quan Triệt cũng khó lòng thăng cấp."

Anh ta đang buộc cô phải buông tha cho hạnh phúc của mình vì tương lai của Thượng Quan Triệt ư? A, thật nực cười, Vân Sở cô sẽ là người như vậy sao? Thượng Quan Triệt sẽ là loại người vứt bỏ cô vì con đường phía trước sao?

Vân Sở đứng dậy, thản nhiên nói: "Xin lỗi nhé, thầy Lam, tuy điều kiện của anh rất mê người, nhưng con người tôi rất thích thách thức. Chỉ cần tôi còn có một cơ hội để thắng, tôi sẽ không khuất phục."

Cô lười biếng duỗi lưng một cái, lại nói: "Chắc chính anh đã tìm người ép Triệu Nhược Nghiên xuất hiện nhỉ? Tuy tôi rất biết ơn vì tất cả những gì thầy đã làm, nhưng xin lỗi nhé, tôi sẽ không đồng ý với bất cứ yêu cầu gì của anh."

Dứt lời, Vân Sở không nhìn Lam Băng Tuyền nữa mà xoay người sải bước ra khỏi phòng làm việc.

Ánh mắt Lam Băng Tuyền đã trở nên buốt giá, nhìn bóng lưng lạnh lẽo của Vân Sở, tay anh ta nắm chặt thành quyền, cắn răng, không nhịn được mà cả giận nói: "Vân Sở, cô sẽ hối hận."

Không đồng ý với yêu cầu của anh ta, nhất định cô sẽ phải hối hận.

Cô cho rằng thủ trưởng Triệu dễ đối phó như vậy sao? Nếu thật sự đơn giản như thế, thủ trưởng Triệu đã sớm bị kéo xuống đài, sao còn có thể ngồi vững nhiều năm đến thế? Rõ ràng gã làm nhiều chuyện mất nhân tính như vậy, nhưng sao vẫn chưa có ai tố cáo lão? Chẳng có kẻ cầm quyền nào là đơn giản, Vân Sở thật sự cho rằng, chỉ dựa vào năng lực của cô và Thượng Quan Triệt là có thể đối phó được với thủ trưởng Triệu ư?

Lam Băng Tuyền chưa từng phủ nhận sức mạnh của Thượng Quan Triệt, nhưng dù sao năng lực của Thượng Quan Triệt cũng có hạn. Thủ trưởng Triệu đã giữ chức nhiều năm như vậy, lão đã sớm có một nhóm bạn hợp tác không tồi ở bên cạnh. Nếu bọn chúng gây khó dễ, chắc chắn Vân Sở và Thượng Quan Triệt không thể chiếm được lợi.

Mà anh có thể giúp bọn họ, ít nhất, anh có thể dễ dàng tiêu diệt trợ thủ của thủ trưởng Triệu. Nhưng Vân Sở lại từ chối yêu cầu của anh.

"Nếu cô đã một lòng muốn tìm đến cái chết như vậy, tôi thật sự muốn xem cô còn có thể cậy mạnh đến khi nào." Lam Băng Tuyền lạnh lùng nói xong, phất tay áo ra khỏi phòng, đi tới một căn phòng bí mật tại một nơi hẻo lánh của bang Lưu Tinh.

Trong căn phòng bí mật có khoảng mười nhà giam nhốt không ít người. Trong đó, có một cô gái mặc đồng phục bệnh nhân, quần áo tả tơi, tóc tai xốc xếch, thoạt nhìn vô cùng chật vật.

Lam Băng Tuyền mở cửa phòng giam, nhìn cô gái phờ phạc đang cúi đầu, lạnh lùng nói: "Nếu cô ấy đã không muốn dùng con cờ như cô, cô chẳng còn bất kỳ tác dụng nào hết."

Vân Sở không chịu đồng ý với yêu cầu của anh ta, trước sau đều không chịu đi theo anh ta. Nếu đã như vậy, anh ta sẽ để cho cô thấy cô sẽ có kết cục gì khi không có sự trợ giúp của anh ta.

"Hừ, lại bị từ chối phải không? Ha ha, Lam Băng Tuyền, anh cũng chỉ đến thế mà thôi, thậm chí anh còn chẳng bằng tôi. Ít nhất tôi đã từng nỗ lực vì hạnh phúc của mình, mà anh thì sao, một khi bị Vân Sở chối từ, anh chỉ biết tìm người khác để trút giận." Toàn thân Triệu Nhược Nghiên đều đau nhức, tuy chất độc hôm qua rất khó hiểu, nhưng thân thể cô ta còn chưa hoàn toàn bình phục, khắp người đều là vết cào.

Lúc này, cô ta ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt đầy vết cào, tóc dài bù xù khiến cô ta trông dọa người như một nữ quỷ khủng bố.

Lam Băng Tuyền nghe được lời Triệu Nhược Nghiên nói, sắc lạnh nơi đáy mắt càng thêm sâu. Một tay nắm mái tóc dài của cô ta, anh ta nheo mắt lại, lạnh lùng nói: "Cô cho rằng cô là cái thá gì, nếu không phải cô vẫn còn chút tác dụng, cô nghĩ mình còn có thể sống tới bây giờ sao? Hừ, tôi nói cho cô biết, tôi còn khinh thường việc dùng những thủ đoạn hèn hạ của cô để đạt được thứ tôi mong muốn đấy."

"Ha ha ha, ha ha, Lam Băng Tuyền, anh không dám phải không? Anh sợ Vân Sở sẽ càng thêm chán ghét anh sau khi biết rõ bộ mặt tàn nhẫn kia đúng không?" Triệu Nhược Nghiên điên cuồng cười, cô ta ngẩng đầu, dữ tợn nhìn Lam Băng Tuyền, gằn từng chữ một: "Tôi nói cho anh biết, Lam Băng Tuyền, kẻ như anh vĩnh viễn không thể sánh nổi với Thượng Quan Triệt đâu, ha ha ha..."

Lam Băng Tuyền thẹn quá hóa giận, hất mạnh Triệu Nhược Nghiên ra. Nhìn Triệu Nhược Nghiên va vào vách tường bên cạnh, sau đó ho khan đầy đau đớn, sắc mặt anh ta càng thêm âm trầm: "Tôi có thể có được cô ấy hay không, có thể sánh với Thượng Quan Triệt hay không cũng không đến lượt cô nói đâu. Cô cứ chờ chết ở đây đi."

Dứt lời, Lam Băng Tuyền xoay người ra khỏi nhà giam, chỉ còn Triệu Nhược Nghiên ở nơi đó đang gào khóc điên cuồng, cười sằng sặc tại như một kẻ điên vô cùng dọa người.

...

Xế chiều hôm ấy, Vân Sở thương lượng xong xuôi với bộ trưởng Mộc và Thượng Quan Triệt thì lập tức để bộ trưởng Mộc đề bạt việc kiện tụng, kiện thủ trưởng Triệu ra tòa.

Mà Vân Sở đã mệt nhọc một ngày, cô về nhà sớm, tắm rửa rồi lên giường nằm, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Nhưng cô lại không yên lòng, chẳng biết vì sao, trong đầu cô luôn nhớ tới những lời Lam Băng Tuyền nói. Cô cảm thấy dường như sắp có chuyện gì đó xảy ra.

Cô nhắm mắt lại, mơ màng ngủ, nhưng liên tục gặp ác mộng. Rõ ràng đã tới được bước này, đột nhiên cô lại có chút hoảng hốt không rõ. Dường như sẽ có vài chuyện rất đáng sợ xảy ra, tựa như lời Lam Băng Tuyền nói.

Cũng không biết đã ngủ bao lâu, Vân Sở mơ màng cảm thấy có người chui vào chăn của mình.

Đột nhiên sau lưng có chút cảm giác ấm áp, cô tới gần theo bản năng thì lập tức rơi vào một cái ôm ấm áp.

Mùi hương quen thuộc vây quanh cô, một vòng tay lớn mạnh mẽ ôm cô thật chặt. Dán lưng vào bộ ngực rộng lớn kia, Vân Sở chợt cảm thấy an lòng.

Cô mơ màng xoay người, đưa tay ôm chặt người phía sau, cọ qua cọ lại đầy biếng nhác, nói: "A Triệt, anh đến rồi à."

Thượng Quan Triệt nhìn cô gái nhỏ lười biếng như chú mèo ở trong lòng, mỉm cười, nói: "Anh tới rồi đây, bé con làm sao thế, không ngủ được à?"

Vân Sở lắc đầu, áp mặt lên ngực Thượng Quan Triệt. Nghe tiếng tim đập đầy mạnh mẽ của anh, lòng cô không khỏi yên ổn lại. Cô ngẩng đầu, nhìn người đàn ông tuấn mỹ vô song trước mặt với đôi mắt mờ mịt, khóe môi cong lên, để lộ một nụ cười nhàn nhạt: "Không phải, chỉ là nhớ anh thôi."

Trái tim Thượng Quan Triệt lỡ một nhịp, nhìn dáng vẻ đáng yêu của Vân Sở, anh chỉ cảm thấy lòng mình mềm đi. Bàn tay anh vuốt ve gò má trắng nõn mũm mĩm của cô đầy dịu dàng, cúi đầu hôn lên trán cô, cười nói: "Bé con ngốc nghếch, không phải hôm qua chúng ta vẫn ở cạnh nhau sao?"

Vân Sở chu môi, nỉ non: "Ở cạnh rồi nhưng em vẫn nhớ.”

Cái loại nhớ nhung ấy, không phải chỉ vì không gặp nên mới nhớ mong, mà còn vì sự lo lắng vấn vương ở trong lòng.

Thượng Quan Triệt nắm chặt tay cô, nhìn vào đôi mắt mơ màng của cô đầy chăm chú, gằn từng chữ một: "Thế thì chúng ta mãi mãi không xa rời, được không?"

Vân Sở nở nụ cười, gật đầu, "Được."

"Ừ, vậy ngày mai chúng ta phải đi đăng ký mới được, cưới em về nhà sớm một chút, em sẽ chạy không thoát nữa." Đột nhiên giọng Thượng Quan Triệt thay đổi, một nụ cười gian ác nở rộ nơi khóe môi.

Truyện Chữ Hay