Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo

chương 96: sóng gió lại nổi lên (hạ)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Beta: Thích Cháo Trắng

Đêm trăng, cả công viên tràn ngập không khí bất an, bị vây trong đám người, sắc mặt Vân Sở và Thượng Quan Triệt cũng rất bình thường, chỉ có Lam Tuyền chứng kiến động tác thân mật của Vân Sở và Thượng Quan Triệt, sắc mặt có chút khó coi.

Vân Sở nói một câu đã khiến bản thân từ người mang tội ác tày trời trở thành anh hùng cứu mỹ nhân. Khóe miệng cô mỉm cười coi như giải thích với mọi người, đám người vây xem xung quanh lập tức dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Triệu Nhược Nghiên và Âu Dương Tự, bàn tán ồn ào, chỉ chỉ chỏ chỏ.

Vân Sở hài lòng nghe những người đó nói, khóe miệng cười càng thêm đẹp.

Vừa định làm chút gì đó với Triệu Ngược Nhiên và Âu Dương Tự, thì nghe từ phía sau đám đông có người vội vội vàng vàng chạy tới.

Đám người bị gạt ra, mấy người mặc đồng phục cảnh sát chạy đến, lúc thấy Âu Dương Tự lo lắng giãy dụa dưới chân Thượng Quan Triệt và Triệu Ngược Nhiên đã sắp cởi hết đồ, chân mày những cảnh sát kia căng lên, nhìn Quan Triệt chào một cái rồi bắt đầu xử lý hai người kia.

Tròng mắt Vân Sở chuyển động, không cản đường những vị cảnh sát kia, trực tiếp giao Âu Dương Tự và Triệu Nhược Nghiên cho cảnh sát, đồng thời giải thích hiện trường đã xảy ra chuyện với cảnh sát, rồi cùng Thượng Quan Triệt rời đi.

Tối nay, nhất định là một đêm rất không yên tĩnh.

Vân Sở và Thượng Quan Triệt còn chưa về nhà đã nhận được điện thoại của Vân Hàn gọi tới, nói Kim Lan Nhược bị tập kích ở trong phòng bệnh, rất may là Vân Sở đã có sự chuẩn bị từ sớm, chỉ đợi người của Triệu Nhược Nghiên để lộ mục đích giết Kim Lan Nhược là lập tức ra tay chế ngự những người đó.

Còn Kim Lan Nhược bị những người kia tập kích đột ngột, thiếu chút nữa thành người ngớ ngẩn.

Nếu không phải lúc bấy giờ, nhờ có Liên Thanh Ngôn vẫn còn ở trong bệnh viện, kịp thời cứu Kim Lan Nhược, cộng thêm Đường Dịch Phong cũng ở trong bệnh viện đó, hết lòng che chở chăm sóc cho Kim Lan Nhược, e rằng cho dù Kim Lan Nhược không chết thì bây giờ cũng trở thành một người ngốc.

Cô ta còn có tác dụng với Vân Sở, tất nhiên không thể để cô ta chết như vậy được, cho nên Vân Sở đã bảo Vân Hàn cho người trông chừng xung quanh phòng bệnh từ trước, chỉ cần người của Triệu Nhược Nghiên có chút động tĩnh gì sẽ lập tức tiến lên ngăn cản.

Ngày hôm sau, mới sáng sớm Vân Sở đã tới bang Huyễn Dạ, Vân Hàn cũng từ bệnh viện về, đi theo Vân Sở tới bang Huyễn Dạ. Còn Mộc Ngân vẫn ở lại công ty như trước, vừa nghiên cứu chuyện buôn bán vừa tình cảm dạt dào với Niên Cẩm Hạo.

Điều khiến Vân Sở ngoài ý muốn chính là vừa tới gần bang Huyễn Dạ đã thấy một người quen đứng ngoài cửa.

Người nọ cũng nhìn thấy Vân Sở, hai mắt lập tức tỏa sáng, cười hì hì chạy tới, nói: “Chị dâu, chị dâu, sao chị cũng tới đây?”

Nghe thấy Thượng Quan Duệ, một người đàn ông lớn hơn mình vài tuổi, gọi mình là chị dâu, Vân Sở đã đủ buồn bực, hôm nay tiếp tục xuất hiện một người phụ nữ lớn tuổi hơn lại gọi mình là chị dâu, cô có cảm giác buồn bực không thể nào kể ra được.

Nhưng Vân Sở vẫn gật đầu mỉm cười, nói: “Cô Mộc, sao cô lại ở đây?”

Khuôn mặt Mộc Nhiên vốn tươi cười như trẻ con lập tức bị thay thế bằng vẻ âm trầm, cô cúi đầu, biểu cảm không được tự nhiên, nói: “Còn không phải do tên khốn Thượng Quan Duệ kia? Hừ! Vừa thấy mặt đã trốn tránh em, sáng sớm hôm nay em hỏi dì rằng anh ấy còn thức không, dì nói anh ấy còn ở trong phòng, ai biết em vừa vào phòng của anh ta, anh ta lập tức mặc quần áo tử tế rồi chạy. Em đuổi theo anh ta, thì tới chỗ này, không biết có phải anh ta nuôi hồ linh tinh gì đó ở đây không.”

Mộc Nhiên nói xong lại hung hăng trợn mắt nhìn cánh cửa đóng chặt, cả giận nói: “Lại còn mấy con chó giữ cửa mắt chỉ nhìn thấy người thấp kia nữa, còn không để cho bản tiểu thư đi vào, hừ!”

Nghe vậy, Vân Sở ho hai tiếng, nói: “Cô Mộc, cái đó, cô nói Thượng Quan Duệ ở trong kia à?”

Thành thật mà nói, Thượng Quan Duệ và Mộc Nhiên thật đúng là một đôi oan gia vui vẻ. Thượng Quan Duệ đã đủ đặc sắc, Mộc Nhiên này càng cực phẩm hơn, quả nhiên là trời sinh một đôi.

“Đúng vậy, em tận mắt nhìn thấy anh ta đi vào.” Mộc Nhiên nói xong, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng và tức giận.

Vân Sở do dự, không biết có nên để vị đại tiểu thư này đi vào hay không, cô thật sự có chút lo lắng, nếu để vị đại tiểu thư này vào, bên trong sẽ bị náo loạn, chướng khí mù mịt mất.

Nhưng Vân Sở còn chưa nói gì thì hai mắt của Mộc Nhiên đã sáng rỡ nhìn Vân Sở vẫn còn ngồi trong xe, hỏi: “Chị dâu, chị có thể vào đây sao? Có thể dẫn em vào cùng được không?”

Vân Sở im lặng nhìn Vân Hàn bên cạnh, thấy vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng, liền thu hồi ánh mắt cầu cứu, mới vừa tính nói lời từ chối thì nghe tiếng lính gác cửa cười cười đi tới đón, cung kính nhìn Vân Sở, “Đại tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì ạ?”

Dứt lời, vẻ mặt cẩn thận nhìn Mộc Nhiên, nghiêm túc nói: “Là có người đến tìm đại tiểu thư làm phiền đúng không?”

Vân Sở nâng trán, cuối cùng đành bất đắc dĩ cười nói: “Không sao, cô Mộc là bạn bè của tôi.”

Nghe được hai chữ bạn bè, sắc mặt của người gác cửa lập tức thay đổi, có chút lo lắng nhìn Mộc Nhiên, thầm nghĩ, rõ ràng mới vừa rồi thiếu gia Thượng Quan nói người phụ nữ là người điên, không thể để cô ấy đi vào nên anh ta mới ngăn cản không cho người phụ nữ này vào, bây giờ đại tiểu thư lại nói cô ta là, cô ta là… Vậy….

Vẻ mặt Mộc Nhiên đầy ngạo mạn, trừng mắt nhìn người bảo vệ đứng ở cửa một cái, nói: “Nhìn cái gì, dám nói bản tiểu thư là kẻ điên, hừ, lát nữa tính sổ với anh.”

Cuối cùng, Vân Sở cũng phải dẫn vị đại thần Mộc Nhiên này đi vào bang Huyễn Dạ, quả nhiên đúng như cô dự đoán, Mộc Nhiên vừa đi vào thì lập tức tìm kiếm Thượng Quan Duệ. Thiếu chút nữa khiến chỗ này “người ngã ngựa đổ”, nhưng cô là bạn của Vân Sở, nên không ai dám động vào.

Vì vậy, để Mộc Nhiên không làm loạn bang Huyễn Dạ của mình, Vân Sở không thể làm gì khác hơn là hi sinh Thượng Quan Duệ, tự mình dẫn Mộc Nhiên tới phòng làm việc của Hàn Anh, quả nhiên vừa tới thì thấy Hàn Anh đang uống trà cùng Thượng Quan Duệ.

Vừa thấy Thượng Quan Duệ, Mộc Nhiên lập tức như mèo thấy chuột, nhào qua ôm tay Thượng Quan Duệ, đáng thương nhìn anh ta: “Anh Duệ, tại sao anh lại chạy trốn, ô ô, Nhiên Nhi nhớ anh, nhưng anh lại trốn tránh em. Không phải là anh ghét Nhiên Nhi đấy chứ? Anh đã nói sau này sẽ lấy Nhiên Nhi mà.”

Thấy cảnh này, khóe miệng Vân Sở co quắp mãnh liệt.

Cô không nhìn lầm chứ? Người trước mắt này chính là Mộc Nhiên, thật sự là Mộc Nhiên sao?

Trước mặt người khác thì là một cô gái với dáng vẻ cao cao tại thượng, kiêu căng, sao trước mặt Thượng Quan Duệ thì, thì biến thành như vậy?

Lúc đầu mới quen, Vân Sở còn tưởng rằng vì Thượng Quan Duệ cảm thấy Mộc Nhiên quá kiêu ngạo, rất không thục nữ, cho nên mới phải chịu đựng trốn tránh cô ấy, không nghĩ tới lại là thế này….

Thành thật mà nói, đừng nói là Thượng Quan Duệ, nếu là Vân Sở cũng cảm thấy Mộc Nhiên như vậy thì rất, rất…. kiểu cách, làm bộ, rất đáng ghét.

Cô đã nói Mộc Nhiên là một cô gái tốt vô cùng, sao Thượng Quan Duệ còn trốn tránh Mộc Nhiên, haizzz.

“Buông ra, Mộc Nhiên, cô vào bằng cách nào, mau buông ra.” Thấy bộ dạng Mộc Nhiên như oán phụ, dáng vẻ đáng thương nhìn mình, Thượng Quan Duệ chán ghét đẩy cô ra, trong mắt tràn đầy tức giận.

Người phụ nữ này đúng là âm hồn không tan, vừa thấy mình liền giống như kẻ ngốc dính lấy bố, thật đúng là khiến người ta chán ghét vô cùng.

Anh nhớ lúc nhỏ rõ ràng Mộc Nhiên rất thô lỗ, là một cô bé to gan lớn mật, sao giờ lên lớn lại trở nên không đáng yêu như thế này?

“Anh Duệ, ô ô, Nhiên Nhi chọc giận anh không vui chỗ nào? Sao anh lại muốn trốn tránh em? Thật vất vả em mới tới được chỗ này, sao anh có thể đối xử với em như vậy?” Cặp mắt Mộc Nhiên chứa đầy nước, vô cùng uất ức nhìn Thượng Quan Duệ.

“Mộc Nhiên, ông đây bảo cô buông ra, tôi cho cô biết, tôi đã có vợ, nếu cô còn quấn lấy tôi nữa thì cũng đừng trách tôi không khách khí.” Thượng Quan Duệ càng bực hơn, không ngừng hất Mộc Nhiên ra.

“Khụ…” Thấy bộ dạng hai người, Vân Sở ho khan một tiếng, nhưng không nghĩ tới tiếng ho này lại khiến Thượng Quan Duệ và Mộc Nhiên căm tức nhìn.

Vân Sở xấu hổ, cười khan nói: “Cái đó, các người tiếp tục, tôi và phó bang chủ có mấy lời phải nói, phó bang chủ, có tiện ra ngoài một lát không?”

Hàn Anh nhìn bộ dạng một nam một nữ lôi lôi kéo kéo trước mặt đã sớm muốn chuồn rồi, nhưng lại sợ Thượng Quan Duệ nói anh không có nghĩa khí, cho nên mới nhắm mắt không đứng dậy rời đi. Giờ nghe thấy lời Vân Sở nói, Hàn Anh lập tức vui vẻ như trút được gánh nặng, đứng dậy bước đi tới bên người Vân Sở, cười nói: “Đại tiểu thư nói gì vậy, tất nhiên là tôi có thời gian, chúng ta ra ngoài nói đi.”

Dứt lời, Hàn Anh lập tức dẫn Vân Sở rời đi, khiến Thượng Quan Duệ căm tức nhìn theo.

“Chị dâu, sư phụ, hai người các người đúng là không có lương tâm, còn không mau tới kéo người phụ nữ này ra giúp tôi.” Thượng Quan Duệ lớn tiếng la lên, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú không ai bằng giờ đã trở nên đỏ bừng.

Vân Sở cười trộm, nói: “Tiểu Duệ à, hiếm khi cô Mộc tới, em là chủ nhà thì tất nhiên phải đón tiếp cô ấy chu đáo, tại sao có thể không hiểu chuyện như vậy?”

Tên nhóc Thượng Quan Duệ này không ít lần đắc tội mình, Vân Sở không quên điều đó, hôm nay cậu ta bị Mộc Nhiên đeo bám, khỏi phải nói trong lòng Vân Sở sảng khoái cỡ nào.

Sau khi bỏ đá xuống giếng xong, Vân Sở dẫn theo Vân Hàn và Hàn Anh rời khỏi phòng làm việc, đi sang gian phòng bên cạnh, đóng cửa lại, ngăn cách Thượng Quan Duệ và Mộc Nhiên bên ngoài.

Thượng Quan Duệ lạnh mặt, nhìn chằm chằm Mộc Nhiên nói, “Tại sao lúc nào cô cũng quấn lấy tôi? Tôi nói rồi, tôi đã có bạn gái, cô đừng hi vọng, tôi sẽ không cưới cô.”

“Nhưng lúc trước anh từng nói muốn kết hôn với em.” Mộc Nhiên không cam lòng kháng nghị, trong đôi mắt long lanh kia tràn đầy nước mắt và uất ức.

Thượng Quan Duệ cắn răng, nghĩ thầm, mặc dù lúc nhỏ cô gái này rất thích chạy theo sau mông anh ta, vẫn rất hay gây sự nhưng lại rất nghe lời anh, lúc nào cũng là quỷ nghịch ngợm đáng yêu, bây giờ lại biến thành bộ dạng thích quấn lấy người như vậy, ai còn dám cưới cô nữa?

Nhưng tất nhiên anh không nói trực tiếp như vậy, chỉ khinh thường nhìn cô, nói: “Khi còn bé chỉ là lời đùa giỡn, sao có thể xem là thật chứ?”

Nói xong, thấy bộ dạng ngu ngơ của Mộc Nhiên, anh đưa tay đẩy cô ra nhấc chân bỏ chạy.

Nhưng Mộc Nhiên đột nhiên nheo mắt lại, vươn tay ôm lấy Thượng Quan Duệ, sau đó vì động tác của cô quá mạnh lập tức đứng không vững nên nhào thẳng vào Thượng Quan Duệ.

Thượng Quan Duệ đi rất gấp, lại không nghĩ Mộc Nhiên sẽ hành động loạn như vậy, bất ngờ bị cô làm cho ngã nhào trên ghế salon.

“Ừm…” Mộc Nhiên kêu lên một tiếng, cả người nằm đè lên người Thượng Quan Duệ, hơn nữa còn rất trớ trêu, ngã thành tư thế miệng kề miệng.

Lúc Mộc Nhiên mở mắt thì thấy Thượng Quan Duệ phía dưới trợn trừng mắt, nhìn anh từ khoảng cách gần như vậy càng đẹp trai hơn nhìn từ xa, mê người hơn, da trắng nõn, đẹp như da em bé, tóc ngắn vàng óng ánh, khiến anh nổi bật như yêu nghiệt.

Vì trợn to mắt nên lông mi dài vểnh lên khiến Mộc Nhiên vừa thấy liền động lòng, không đợi Thượng Quan Duệ lấy lại tinh thần đã há miệng cắn bậy bạ trên môi anh.

Kệ đi, đời này cô chỉ muốn gả cho Thượng Quan Duệ, nếu như anh ta ghét mình vậy thì dứt khoát gạo nấu thành cơm, xem anh ta có dám không lấy mình nữa không.

Nhưng không ngờ tới, thoạt nhìn môi Thượng Quan Duệ rất mỏng nhưng khi hôn lại thoải mái như vậy.

Trong lúc nhất thời Mộc Nhiên bị mê say, không ngừng gặm môi Thượng Quan Duệ, trong miệng phát ra tiếng rên nhẹ hưởng thụ.

Thượng Quan Duệ bị đè ngực ngột ngạt khó chịu, giờ lại bị Mộc Nhiên đột nhiên chặn miệng lại, cảm giác xa lạ khiến thân thể anh cảm thấy không được tự nhiên.

Nhưng không thể phủ nhận được là, mặc dù Mộc Nhiên rất đeo bám khiến người ta chán ghét, nhưng nụ hôn vụng dại của cô làm anh cảm thấy rất hưởng thụ, nhất là vẻ mặt gần như si mê và động tác ngây ngô của cô, làm Thượng Quan Duệ nhớ lại lần đầu tiên len lén hôn cô khi còn bé.

Khi đó bọn họ còn nhỏ, nhưng Thượng Quan Duệ là bé trai, dĩ nhiên là hiểu chuyện hơn Mộc Nhiên. Lúc đó dáng dấp Mộc Nhiên rất đáng yêu, lại nghịch ngợm, lần nào Thượng Quan Duệ muốn đi ra ngoài chơi cô cũng đi theo. Thượng Quan Duệ không cho cô đu cùng thì cô khóc không ngừng, sau đó Thượng Quan Duệ đưa ra chủ ý, chính là mỗi lần muốn đi ra ngoài cùng anh thì nhất định Mộc Nhiên phải hôn môi anh một cái.

Vì vậy, Thượng Quan Duệ còn nhỏ tuổi nhưng đã chiếm hết tiện nghi của Mộc Nhiên, quả thực ban đầu anh cũng rất thích Mộc Nhiên, nhưng chỉ là sau đó hai người cách xa nhiều năm, lúc gặp lại Mộc Nhiên trở nên rất kiểu cách, làm anh nhìn thế nào cũng không thuận mắt.

Nào ngờ đâu, thật ra thì Mộc Nhiên vẫn không thay đổi, chỉ là những bạn gái chơi với cô nói cho cô biết, nhất định phải dịu dàng với người đàn ông mình thích, tuyệt đối không thô lỗ nghịch ngợm như khi còn bé, nhất định phải thu liễm tính tình, nói chuyện phải yểu điệu, cười không được lộ răng, …..

Mộc Nhiên cảm thấy có đạo lý, thêm vào đó những người bạn kia cũng đối xử với bạn trai các cô ấy như vậy, mà những người đàn ông đó lại rất thích các cô ấy làm động tác như thế, cho nên cô mới suy nghĩ, có lẽ mình cũng nên làm theo thì có thể khiến Thượng Quan Duệ yêu cô hơn. Nhưng không nghĩ lại hoàn toàn ngược lại, chẳng những không làm cho Thượng Quan Duệ để ý cô hơn, mà lại càng khiến anh ghét cô thêm.

Thượng Quan Duệ bị Mộc Nhiên hôn, thất thần trong nháy mắt, nhưng anh nhanh chóng lấy lại tinh thần, đẩy Mộc Nhiên ra, đỏ mặt mắng: “Mộc Nhiên, cô đang làm gì vậy? Không biết xấu hổ.”

Nói xong anh xoay người thở hồng hộc chạy ra ngoài, đóng cửa rất mạnh.

Mộc Nhiên vẫn còn đắm chìm trong nụ hôn, đột nhiên bị Thượng Quan Duệ đẩy ra, lại nghe thấy lời khó nghe như vậy của anh, nhất thời nước mắt rơi như mưa, cũng không để ý đến việc mình đang ở đâu, chỉ uất ức khóc rống lên, vừa khóc vừa ném đồ mắng to: “Thượng Quan Duệ anh là đồ đáng chết, anh mới không biết xấu hổ, cả nhà anh mới không biết xấu hổ, bà đây không thèm, anh cho rằng anh là cái gì, bà đây theo anh quấn lấy anh, anh còn không cảm kích, anh cho rằng bà đây thích như vậy? Con mẹ nó anh không có nổi một người bạn gái, có tin không, hôm nào bà đây sẽ tìm một đống trai bao cho anh xem! Ô ô….

Vân Sở bị tiếng ồn ào dọa sợ, muốn mở cửa xem Mộc Nhiên và Thượng Quan Duệ đã xảy ra chuyện gì, kết quả vừa mở cửa thì nghe tiếng Mộc Nhiên mắng chửi như vậy, nhìn thoáng qua mấy thứ bình trà ly nước bình hoa, toàn bộ đều bị Mộc Nhiên ném vỡ, nhất thời có chút đau lòng.

Cô thầm nghĩ, quả nhiên là cô sai lầm rồi, cô không nên để đôi oan gia này gặp mặt, bây giờ thì tốt rồi, hai người này gây gổ thì thôi đi, còn biến phòng làm việc của cô thành như vậy, thật đúng là…..

Vừa tìm người tới dọn dẹp tàn cuộc, Vân Sở vừa đỡ Mộc Nhiên dậy, nhỏ giọng an ủi cô, “Cô Mộc sao vậy, có phải tên nhóc Thượng Quan Duệ kia bắt nạt cô không? Cô nói tôi biết, tôi giúp cô dạy dỗ cậu ta được không?”

“Ô ô…” Mộc Nhiên choàng tay ôm Vân Sở, đột nhiên khóc lớn, phát tiết uất ức của mình ra ngoài.

Cuối cùng cũng chỉ là thiên kim tiểu thư hai mươi tuổi, luôn luôn được người trong nhà cưng chiều, khó tránh khỏi tính tình có phần tự cao, khiến người ta cảm thấy không tốt, lại còn chưa có kinh nghiệm trải đời, gặp phải chuyện uất ức được người ta an ủi thì lập tức khóc to lên, nói ra hết những ấm ức của mình.

Giờ Vân Sở mới hiểu, thì ra Mộc Nhiên này thích Quan Duệ từ trước, là nghe lời bạn bè khuyên mới đối xử với Quan Duệ như vậy. Vân Sở than thở, nói: “Cô Mộc, cô đừng khóc, tôi dạy cho cô một chiêu, đảm bảo sau này Thượng Quan Duệ sẽ khóc ròng đi cầu xin cô tha thứ cho cậu ta.”

Những giọt nước mắt này của Mộc Nhiên rơi như mưa rào mùa hè, tới nhanh mà đi cũng nhanh, nghe thấy lời Vân Sở nói, cô lập tức lau khô nước mắt, nhìn Vân Sở bằng vẻ mặt đầy mong chờ, “Chị dâu có cách nào, mau dạy em với.”

Vân Sở ghé sát vào tai cô nhỏ giọng nói: “Cô đó, sau này trước mặt Thượng Quan Duệ thì hãy như trước kia, có thế nào thì thể hiện thế đấy, đừng làm ra vẻ yểu điệu, sau đó tìm một người đàn ông thường xuyên đi chơi cùng cô, là được rồi.”

“Thật không vấn đề gì sao? Bạn em đều nói, bình thường em tùy tiện như vậy, không có chút dáng vẻ nào của con gái, chắc sẽ không có người đàn ông nào thích.” Cũng vì như thế, cô mới trở nên kiểu cách trước mặt Thượng Quan Duệ.

“Cô yên tâm đi, dù sao bây giờ Thượng Quan Duệ cũng không chào đón cô, vậy còn không bằng trở về là chính mình, không phải sao?” Vân Sở dùng khăn giấy lau nước mắt trên mặt Mộc Nhiên, cười an ủi.

Mộc Nhiên này chính là cô bé nhanh mồm nhanh miệng ngây thơ đơn giản, vừa nghe Vân Sở nói thế lập tức cảm thấy có đạo lý, cứ như sau cơn mưa trời lại sáng, cười hì hì lôi kéo Vân Sở nói mấy câu rồi mặt mày hớn hở đi ra ngoài.

Trước khi ra ngoài nhìn Vân Hàn mặt lạnh đứng sau lưng Vân Sở, cười gian, rồi nói với Vân Sở, “Chị dâu, người hầu bên cạnh chị không tệ, chi bằng cho em mượn mấy ngày đi?”

Vân Sở nhíu mày, lập tức hiểu dụng ý của Mộc Nhiên, hai mắt tỏa sáng, vậy cũng tốt, để cho Vân Hàn thân thiết với con gái hơn, tránh cho lúc nào cũng lạnh như băng, vừa định nói được, nhưng khi ngẩng đầu lên đối diện với cặp mắt cố chấp và uất ức của Vân Hàn thì Vân Sở lại không nói được gì.

Vân Hàn vẫn lạnh lùng nhìn Mộc Nhiên một cái, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Xin lỗi, cô Mộc, tôi là vệ sĩ bên cạnh đại tiểu thư, sẽ không rời cô ấy nửa bước.”

Vân Sở biết Vân Hàn không muốn, nên không cưỡng ép anh làm gì, chỉ cười cười, nói: “Cô Mộc, tôi còn có chuyện quan trọng cần Vân Hàn làm, hay là cô đổi người khác đi?”

Mộc Nhiên bĩu môi, Vân Sở đã mở miệng từ chối thì cô cũng không thể trực tiếp cướp người, cô gật đầu rồi rời khỏi bang Huyễn Dạ.

Sau khi Mộc Nhiên ra ngoài, lại đúng lúc thấy Lam Băng Khê và Thượng Quan Duệ đang gây gổ ở cửa. Thấy Thượng Quan Duệ bị người đàn ông kia nói cho mặt đỏ tới mang tai, Mộc Nhiên muốn đi lên giúp Thượng Quan Duệ theo bản năng, nhưng nhớ lời Vân Sở nên nhịn xuống, ngược lại nhìn chằm chằm Thượng Quan Duệ, giễu cợt nói: “Ơ, anh Duệ cũng có mặt đáng ngạc nhiên nhỉ, cũng may em ra ngoài đúng lúc, nếu không thì đã bỏ lỡ rồi?”

Thượng Quan Duệ không nghĩ tới cô gái kiểu cách làm bộ làm tịch vừa mới dây dưa bám lấy mình cách đây mấy phút, đột nhiên chạy tới giúp người khác cười nhạo mình, nhất thời nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm Mộc Nhiên.

Nhưng thấy Mộc Nhiên nhìn mình, chẳng những không dính lấy mình như bình thường, ngược lại vẻ mặt kiêu ngạo đứng cạnh Lam Băng Khê, nói: “Không biết hai người đang nói chuyện gì, nói một chút cho bản tiểu thư nghe với?”

Lam Băng Khê cúi đầu nhìn cô gái tóc ngắn đứng bên cạnh, làn da của cô rất đẹp, đôi mắt lại hồng hồng, thái độ kiêu kỳ, thoạt nhìn dáng vẻ rất cao ngạo, lập tức nhếch miệng, nhíu mày nói: “Cô gái xinh đẹp, chuyện đang nói với người đàn ông này, cô không thích hợp nghe.”

Mộc Nhiên gật đầu một cái, cười nói, “Vậy, không bằng….” Mộc Nhiên vừa định nói, không bằng chúng ta nói tới đề tài thú vị khác, vừa ngẩng đầu lại đối mặt với cặp mắt quỷ quyệt biết cười, nhìn lại người nọ có khuôn mặt cực kỳ giống người đàn ông lạnh như băng ngày đó, không khỏi chau mày, hỏi: “Anh là thầy của chị dâu?”

Nói xong lại cảm thấy không đúng lắm, người đàn ông này dường như không giống người đàn ông hôm qua lắm.

Lam Băng Khê cười khẽ, nói: “À, thì ra cô biết em trai tôi?” tất nhiên Lam Băng Khê hiểu chị dâu trong miệng Thượng Quan Duệ và Mộc Nhiên là ai, cho nên anh ta cũng không quanh co lòng vòng.

…….

Sau khi Vân Sở rời khỏi bang Huyễn Dạ lập tức đi đến bệnh viện, một mặt là tới thuyết phục Kim Lan Nhược, mặt khác là đi gặp mặt cục trưởng An.

Lúc sáng Thượng Quan Triệt nói, bên phía cục trưởng An đã có đầu mối, đại khái có thể nhanh chóng tìm thấy đứa bé của Tần Phương, Vân Sở vẫn tương đối coi trọng chuyện này, cho nên tính tự mình đi qua xem một chút.

Kim Lan Nhược hoảng sợ, nhanh chóng đáp ứng Vân Sở, đến lúc đó làm chứng chỉ điểm Triệu Nhược Nghiên, kéo thủ trưởng Triệu xuống đài. Vân Sở biết Kim Lan Nhược sẽ đồng ý, cho nên chỉ cười nói với cô ta đôi câu, kêu người bảo vệ nghiêm ngặt Kim Lan Nhược, rồi đi tới phòng bệnh của Tần Phương.

Có tin tức của con trai, Tần Phương rất kích động, nói tương đối nhiều nên Vân Sở và cục trưởng An nắm được không ít tin tức hữu dụng, nhưng vì nhanh nhất cũng phải hai ngày sau mới có thể đưa con trai Tần Phương đi, về nước sớm nhất cũng cần bốn năm ngày, cho nên cảm xúc của Tần Phương không được ổn định lắm, cũng chưa nói hết tất cả tội của thủ trưởng Triệu ra.

Vân Sở muốn Tần Phương nói ra hết lai lịch của thủ trưởng Triệu, cuối cùng cũng đành phải thôi, dù sao cũng chỉ muộn thêm mấy ngày, cô cũng không nóng vội.

Nhưng điều khiến Vân Sở bất ngờ chính là, ngày hôm sau, Âu Dương Tự vốn đang bị giam trong đồn cảnh sát, tự nhiên lại đột ngột chết, còn Triệu Nhược Nghiên thì được thủ trưởng Triệu bảo lãnh, đang trên đường về nhà lại đột nhiên mất tích.

Vốn Thủ trưởng Triệu muốn đích thân đi đón Triệu Nhược Nghiên, nhưng trên đường xảy ra chút chuyện, buộc lòng phải trở về đơn vị xử lý, còn phu nhân Triệu vì chuyện của Triệu Nhược Nghiên nên quá lo lắng ngã bệnh, thân thể bà vốn không tốt, bây giờ đang ở bệnh viện, hoàn toàn không cách nào tự mình đi đón Triệu Nhược Nghiên ra ngoài.

Bất đắc dĩ, thủ trưởng Triệu đành cho thuộc hạ đi đón.

Bỗng nhiên trên đường xảy ra chút chuyện, ban ngày ban mặt mà có người dám uy hiếp xe thủ trưởng Triệu, bắt Triệu Nhược Nghiên đi.

Sau khi thủ trưởng Triệu biết được chuyện này thì cho rằng Thượng Quan Triệt và Vân Sở nhúng tay vào, lập tức chọn phản kích Vân Sở và Thượng Quan Triệt, cho nên mấy ngày kế tiếp Thượng Quan Triệt bận tối mày tối mặt.

Còn Vân Sở, ngay cả đi ra cửa cũng phải mang theo một đám vệ sĩ, nếu không hoàn toàn không giải quyết được những người mai phục dọc đường đi.

Làm cho Vân Sở nhức đầu cũng không phải những chuyện này, mà là dưới cơn nóng giận và nỗi đau đớn khi mất con gái, thủ trưởng Triệu như mất đi lí trí, vậy mà trong lúc tức giận ông ta lại nhớ tới con trai của Tần Phương, nhớ tới Tần Phương là mối uy hiếp đối với ông ta.

Vốn Vân Sở muốn nhanh chóng cứu đứa trẻ kia ra lại bị thủ trưởng Triệu chen một chân vào, việc giải cứu thất bại là chuyện nhỏ, thủ trưởng Triệu lại nhân cơ hội này dẫn đứa bé đến uy hiếp Tần Phương, hẹn địa điểm và thời gian gặp mặt bà ta, nếu không thì sẽ giết chết con trai bà ta.

Tần Phương nhớ nửa năm rồi không gặp con trai mình, lo tính mạng con trai bị uy hiếp, lúc này cũng không dám thẳng thắn với Vân Sở và thủ trưởng Triệu, lợi dụng lúc bảo vệ trong bệnh viện hơi lơi lỏng, một mình lén chạy ra ngoài.

Sau khi bộ trưởng Mộc tới thành phố L, được Thượng Quan Duệ sắp xếp ở trong nhà Thượng Quan Triệt, vợ chồng bộ trưởng Mộc là người quen cũ của An Linh Nguyệt, mấy ngày nay chung sống cũng rất hòa hợp.

Cộng thêm sau khi bộ trưởng Mộc tới, Vân Sở thường xuyên chạy về nhà Thượng Quan, khiến An Linh Nguyệt và bà cụ rất vui vẻ.

Cho nên mấy ngày này Vân Sở phải bận rộn theo Thượng Quan Triệt và bộ trưởng Mộc bàn bạc kế hoạch lật đổ thủ trưởng Triệu, rửa sạch tội cho A Long, cũng không để ý đến Tần Phương lắm. Khi biết được Tần Phương đã rời khỏi bệnh viện, Vân Sở thầm kêu không tốt, lập tức dẫn theo Vân Hàn rời khỏi nhà họ Thượng Quan.

Vân Sở từng gắn thiết bị theo dõi trên người Tần Phương, cho nên hai người nhanh chóng tới được chỗ Tần Phương.

Nhưng Vân Sở vẫn tới chậm một bước, khi cô chạy tới kho hàng đã bỏ hoang chỉ thấy thi thể đầy đất, còn cả người Tần Phương thì toàn máu ôm một đứa bé đã không còn sự sống, chỉ thấy hít khí vào, không thấy khí thở ra.

Vân Sở cắn môi đi tới bên cạnh Tần Phương, đỡ bà ta dậy, kích động hỏi: “Tần Phương, bà tỉnh đi, bà sao rồi?”

Dường như Tần Phương nghe thấy tiếng Vân Sở, nắm tay cô, đáy mắt tràn đầy nước, hấp hối nói: “Cô Vân, cô, nhất định, phải, vì, chúng tôi báo thù…” Nói xong bà ta nhét thứ gì đó cưng cứng vào trong tay Vân Sở, rồi nhắm hai mắt lại ôm con trai mình, vĩnh viễn rời đi.

Vân Sở thấy Tần Phương nhắm mắt, vẻ mặt bình thản, trái tim đột nhiên xuất hiện đau đớn không thể kiềm chế.

Đối với Tần Phương, Vân Sở cũng không có tình cảm gì, hoặc nói đúng hơn là vẫn hận bà ta độc ác và ngoan cố. Nhưng giờ phút này cô lại cảm thấy đây chẳng qua cũng chỉ là một người mẹ đáng thương mà thôi.

Cô đã đồng ý sẽ để mẹ con Tần Phương đoàn tụ, nhưng không nghĩ bọn họ lại đoàn tụ bằng cách như thế này.

Vân Sở nhắm mắt lại, đau khổ cắn môi gật đầu một cái, nói: “Bà Tần, bà yên tâm, tôi nhất định sẽ không để những kẻ tiểu nhân hèn hạ kia đạt được mục đích.”

Cô đặt Tần Phương xuống, nắm chặt đồ vật Tần Phương đưa cho mình, cô đứng thẳng người, dưới gió mát mùa hè, sắc mặt cô lạnh như băng, hệt như ma quỷ dọa người. Trong mắt cô thoáng hiện vẻ kiên quyết, lạnh lùng cười nói: “Thủ trưởng Triệu, cái chết của ông đã đến.”

Hết chương

Truyện Chữ Hay