Phòng họp, nơi mà chúng tôi sẽ tổ chức buổi đọc kịch bản khá nhộn nhịp.
Đội hậu trường thì bận rộng dựng camera và đèn, còn dàn diễn viên liên tục bước vào, rồi ăn đồ ăn vặt trên bàn và trò chuyện.
Bầu không khí khá yên bình do hầu hết mọi người ở đây đều mới quen nhau.
“Ê, tại sao lại có tận ba cái camera khi mới xem kịch bản thôi vậy? Áp lực quá, chị cần phải cố gắng hơn thôi.”
“Họ nó là vì dự án của chúng ta đang là chủ đề nóng trên mạng đó.”
“Ủa, là chủ đề nóng chứ không phải là dự án hứa hẹn à?”
“Sao mà chả được? Quan trọng là người ta quan tâm được rồi. Em khá thích cốt truyện, và vì tôi biết bộ phim sẽ không thất bại nhờ có Seo Jijoon làm nam chính, nên càng hot thì càng tốt.”
“Nhưng…”
Để ý các camera xung quanh, nữ diễn viên đóng vai nữ chính hạ giọng mình, “Chị nghĩ Lee Songha diễn hay không?”
“Mệt quá. Tại sao ai cũng hỏi câu đó vậy?”, nữ diễn viên tầm tuổi ba mươi lắc đầu mình.
“Từ khi chị được thông báo là sẽ đóng bộ phim này, ai cũng hỏi nó riết. Chị thậm chí còn bị phóng viên gọi cả chục lần, họ muốn biết cảm nghĩ của chị diễn xuất của Lee Songha sau ngày hôm nay. Haa, mấy người tha cho cô bé tội nghiệp đó đi.”
“Nhưng tụi em tò mò nha.”
“Ít nhất, cô ấy phải có hiểu biết căn bản nên mới không bị đuổi khỏi công ty sau vụ lùm xùm này. Bộ em chưa bao giờ nghĩ vì sao W&U lại quảng bá cho cô ấy à.”
“Đúng rồi. Vả lại, Đạo diễn Shin sẽ không chọn cô ấy nên cổ diễn dở tệ đâu.”
Trong khi vô số cuộc thảo luận nổ ra, một diễn viên đóng vai người hầu cho Seo Jijoon cắt ngang, “Nếu chuyện đã thành ra thế này, thì tôi mong Lee Songha có thể diễn cực hay.”
Thấy mọi tầm mắt đổ dồn lên mình, anh ta nhún vai, “Thì công chúng đang chia đều giữa ủng hộ và công kích Lee Songha mà.”
“Chắc vậy?”
“Nếu như người ta nghi ngờ cổ diễn dở, nhưng thực ra, cổ diễn siêu hay thì sao… Chẳng phải đó sẽ là cú sốc cực lớn khi bộ phim này phát sóng à? Tôi cá là cư dân mạng sẽ bùng nổ sau tập đầu đó.”
Nghe giọng nam diễn viên dần chuyển qua hào hứng, các diễn viên khác cười trừ.
“Chà, thế thì hơi lố rồi.”
“Ừ, mà theo kịch bản thì vai của cổ khá phức tạp đấy.”
“Anh có thôi gây áp lực lên cô ấy không? Anh có biết cảm giác của cô ấy vào hiện tại ra sao không hả?”
“Tôi chỉ…”, nam diễn viên ngập ngừng và liếm môi mình, “... hy vọng điều tốt đẹp thôi mà.”
Vào đúng lúc đó, bên ngoài tự nhiên ồn ào hơn. Tất cả diễn viên đều nhìn ra cửa để xem diễn viên bước vào là ai.
Cạch. Cánh cửa mở ra.
Thấy Lee Songha, một số diễn viên thầm nghĩ ‘cô gái này sẽ có cả đống quảng cáo để đóng, nếu như bộ phim này kết thúc êm đẹp’.
Và ‘Tất cả ai chê Lee Songha vì trang điểm hay ánh sáng đều thiểu năng hết rồi’, là suy nghĩ chung của mọi người ở đây, chỉ với ngoại hình của cô ấy mà ai nấy ở đây đều cũng phải ngưỡng mộ.
Cô ấy không những giản dị mà còn trông rất thanh lịch. Tỷ lệ mắt, mũi, miệng và tai đã kết hợp trên mặt cô ấy đẹp không tỳ vết. Không, nói vậy còn chưa đủ.
Lee Songha trông như bức ra từ trong tranh vậy.
Các nhà tài trợ cũng không thể rời mắt khỏi cô ấy. Nếu cô ấy có thể vượt qua cái phốt này và tu bổ hình tượng, rồi cộng thêm bộ phim nữa thì con đường công danh của cổ sẽ thẳng tắp. Cô ấy sẽ có vô số cơ hội để trở thành một ngôi sao màn bạc.
Thế nên có một số diễn viên nghĩ rằng diễn xuất của cổ chỉ tàm tạm thôi.
Cách suy nghĩ của họ có hơi thiên vị, nhưng cũng khó trách, Lee Songha chỉ là thành viên của một nhóm nhạc nhỏ, cổ còn quá trẻ và quá xinh đẹp.
Họ hẳn là đang tưởng rằng cô có một kỹ năng diễn xuất sơ sài. Vì với ngoại hình đó, có khả năng là W&U sẵn sàng quảng bá cho cổ dù Lee Songha không biết diễn. Cũng như việc một số ngôi sao dễ dàng dính cả đống phốt mỗi lần đóng bộ phim, nhưng vẫn có thể quay quảng cáo và tiếp tục nhận thêm dự án mới từ nhiều công ty khác nhau.
Thế là dàn diễn viên của Miu Miu TSBM đã vứt hết kỳ vọng về Lee Songha.
Giờ họ chỉ mong rằng cô ấy biết mấy đường căn bản, và biểu diễn đủ tốt để không kéo chất lượng của bộ phim xuống thôi.
Song cũng vì thế mà sau khi thấy em ấy diễn xong, ai nấy đều bất ngờ.
‘Cái quái gì thế?’
‘Đây là kỹ năng của một cô gái mới hai mươi thôi ư? Là của người bị dính phốt vì bị nghi ngờ về tài diễn xuất ư?’
“... Trời đất ơi.”
“Ai mà ngờ được…”
Ai nào biết được sẽ có diễn viên nhập vai đến thế chỉ cho một buổi đọc kịch bản chứ?
Bao gồm cả Seo Jijoon, nguyên dàn diễn viên đều nhập tâm như đang đóng phim thật vậy. Và khi họ diễn xong phần của mình, ánh mắt họ liền tập trung về một nơi.
Về Lee Songha, không, về Jung Haewon mới đúng.
Từ khi bắt đầu, người đang ngồi ở đây không còn là Songha nữa, mà là Jung Haewon. Một người phụ nữ gần tuổi ba mươi đang bị cuộc đời vùi lắp, Jung Haewon xuất hiện trong mỗi hơi thở, mỗi cử chỉ mà cô gái này làm.
Lúc đầu, bầu không khí không hề như thế này.
Mọi người chỉ vui mừng khi biết tài năng của Lee Songha trên cả mong đợi. Họ mừng là mình có thể đánh bay cái phốt, và nhờ vào Lee Songha, dự án này có thể duy trì chất lượng lẫn sự thành công của nó.
Rồi họ thì thầm với nhau.
“Có vẻ như Lee Songha có tính cách giống Jung Haewon.”
“Đúng ha? Tuy chỉ là diễn thô thôi như cô ấy trông như bị Jung Haewon nhập vậy.”
“Vai này hợp cô ấy quá, chắc Đạo diễn Shin cũng nghĩ vậy khi chọn cổ á.”
Tuy nhiên, suy nghĩ đó của họ cũng không kéo dài.
Vai diễn của Jung Haewon không chỉ có nhiêu đó. Khi Lee Songha đọc những dòng lời thoại hài hước của linh hồn chú mèo, cô ấy đã nắm được sự châm chọc dí dỏm khi bị chú mèo nhập, và uyển uyển thay đổi giữa tự cao và thanh lịch.
Cuối cùng thì ai nấy cũng giật mình và lẩm bẩm.
“Trời đất ơi. Cái này là… tài năng bẩm sinh.”
“Chị bảo cổ mới hai mươi thôi à. Nếu thế thì 100% thiên bẩm rồi, cô ấy là một thiên tài.”
“Đời thật bất công mà. Cuộc sống của cổ chắc dễ dàng lắm.”
Nghe vậy, Jang Yoonok, người lớn nhất trong nhóm và cũng là người thủ vai mẹ nam chính, Kim Seungwoon, liền chau mày.
Mặc dù hầu hết mọi người đang ngưỡng mộ Lee Songha, thì cũng có một số kẻ ghen tỵ. Đặc biệt là những diễn viên trẻ trạc tuổi Songha, đều to vẻ ghen tỵ.
Khi Jang Yoonok nhìn qua cô gái kia, bà nhẹ giọng nói, “Cô thì chỉ thấy được vậy thôi nên hãy im lặng đi.”
“Cái gì?”
“Ý dì là …?”
Các diễn viên ngồi kế bên bà thì tỏ vẻ bối rối và quan sát tình huống. Rõ ràng là những diễn viên trẻ đó rất không thích sự hiện diện của diễn viên lớn tuổi nhất, và luôn gọi Jang Yoonok là ‘dì’ ở bất cứ mọi nơi.
“Đương nhiên đó là tài năng thiên bẩm rồi. Chứ không thì cô bé hai mươi tuổi nào mà cư xử được như vậy hả.”
“Cô ấy không phải loại người mù quáng tin vào tài năng của mình. Nhìn cách cô ấy diễn đi. Cô ấy gần như không cần đọc kịch bản khi diễn đấy.”
“...!”
Nghe vậy, mắt nữ diễn viên mở to.
Khi họ nhìn kỹ hơn, họ mới phát hiện điều kỳ lạ ở Lee Songha. Mặc dù tập kịch bản của cổ mở, mắt cô ấy không hề nhìn vào nó, thay vào đó, nó di chuyển giữa bàn, tường và sàn nhà.
Như thể ở đó có thứ gì đó thật vậy.
Mặc dù cô ấy không hề đọc kịch bản, lời thoại của cổ đều đúng hết. Đó không phải là thứ nghĩ là làm được, bạn phải học thuộc nó.
Giờ nữ diễn viên trẻ chỉ dám nhìn xuống tập kịch bản của mình.
Còn có một số người khóc.
Vì mép ngoài tập kịch bản Lee Songha đã bị rách, và có vô số ghi chú những nơi có lời thoại của Jung Haewon. Điều này khiến những diễn viên mới nãy tỏ vẻ ghen tỵ phải lấy tay che tập kịch bản của họ vì xấu hổ.
Rồi Jang Yoonok nhìn lại Lee Songha.
Cứ như thể cô ấy không biết có vô số ánh mắt dồn vào mình, mà cô ấy vẫn tiếp tục diễn. Mỗi khi đến khúc của Lee Songha, kể cả người chuyên gia bắt bẻ như Giám đốc Shin cũng không dám mở miệng.
Mà không chỉ ông ấy, kể cả CEO Kim Pansuk và Tiểu thuyết gia Hong Jumi từ Pan Production cũng tỏ vẻ hài lòng.
Dựa vào các Lee Songha đã chuẩn bị, Jang Yoonok tin rằng một diễn viên tài năng sẽ ra đời từ dự án này.
Và không chỉ diễn viễn mới bắt ngờ đâu.
Những bên liên quan ngồi sau các diễn viên cũng bận biệu trò chuyện mỗi khi Lee Songha diễn và xem lại diễn viên bên mình.
Rõ ràng là không ai ngờ được Lee Songha sẽ diễn hay đến thế. Không những họ mà tất cả những ai biết về vụ lùm xùm đều nghĩ như vậy.
Đó là lý do vì sao sự bất ngờ được nhân gấp mấy lần lên.
Vì buổi đọc kịch bản vẫn chưa kết thúc nên họ đã bình tĩnh lại và thì thầm với nhau, nhưng nếu gặp phóng viên sau buổi đọc kịch bản này, họ có thể dành hơn hai tiếng đồng hồ để nói về khả năng diễn xuất của Lee Songha.
Một người đứng đầu đến cùng với diễn viên phụ xuất sắc nhất trong công ty của mình lẩm bẩm, "W&U đã tìm thấy viên ngọc quý như cô ấy ở đâu? Ngành công nghiệp này rất minh bạch, nhưng làm thế nào mà một người như cô ấy lại đột nhiên xuất hiện?"
"Không có gì lạ… Họ đã có dự đoán trước, nên đó là lý do tại sao giám đốc của họ lại đi cùng cô ấy”, một trưởng đội bên phải nói.
"Giám đốc ư? Ở đâu chứ?"
Nghe vậy, một trợ lí viên hạ giọng hỏi Trưởng đội. Vì các diễn viên được chỉ định của họ từng xuất hiện trong cùng một dự án trước đó nên hai người này khá thân thiết với nhau.
Đội trưởng ra hiệu bằng mắt, hướng tới đàn ông ngồi bên trái trợ lí viên.
"Kia. Người ta nói anh ta là một trong những giám đốc của W&U."
"Cái gì?"
Người trợ lí kia liền quay lại với đôi mắt mở to. Từ đầu đến cuối, người đàn ông bên trái anh ta chỉ ngồi nhàn nhã nhìn Lee Songha đọc kịch bản của cô thôi. Thỉnh thoảng, anh thì trầm trồ ngạc nhiên hoặc mỉm cười thích thú một cái.
Ngoài ra, vì một lý do kỳ lạ nào đó, anh ta đang ghi âm Lee Songha trên điện thoại của mình.
Nếu anh nhớ không lầm thì người đàn ông đó tên là Jung Sunwoo.
Bởi vì anh ta ăn có hơi khác thường nên họ đã có một cuộc gặp gỡ nhau đầu lúng túng, nhưng anh chắc chắn rằng anh ta là quản lý của cô ấy.
"Ể, ý anh là cậu ta là giám đốc sao? Cậu ấy còn trông trẻ hơn cả tôi."
"Chỉ có ở trường mới quan trọng vấn đề tuổi tác thôi. Chà, có lẽ là anh ta được có người chống lưng."
"Tôi nhớ cậu ấy giới thiệu bản thân là quản lý khi chúng tôi gặp nhau mà. Anh có chắc không đó?"
"Anh ta cũng là người lần đầu tiên mà tôi gặp vào hôm nay, nhưng anh có biết về Trợ lí Lee Bongjoon, người chăm sóc Seo Jijoon không? Tôi nghe rằng Trợ lí Lee đã gọi anh ấy là ‘giám đốc’ đó."
"Uhhh... nghe lạ quá. Chẳng phải giám đốc của W&U không phải là một người đàn ông hói đầu sao?"
"Có lẽ W&U đã tái cấu trúc nhân viên đi? Nói chung là, tôi đã nghe Trợ lí Lee gọi anh ta là giám đốc."
Nghe vậy, người trợ lí làm ướt đôi môi khô nhanh của mình và quay đầu lại. Biết vị trí ‘thật’ của Jung Sunwoo, anh ta càng có vẻ phi thường hơn.
Giờ thì đang đắng đo về chuyện mình có nên đầu quân cho W&U hay không...
Khi nghĩ đến điều này, người trợ lí hắng giọng và hỏi Jung Sunwoo với một giọng điệu thân thiện, "Xin lỗi nhưng tại sao anh lại ghi âm vậy? Cái này là để nghe lại buổi đọc kịch bản à?"
“À, về bản ghi âm này à?”, nói rồi, Jung Sunwoo dừng lại một lúc. Anh ta trông có vẻ đăm chiêu khi nhìn xuống cái điện thoại trên tay mình.
Nụ cười hài lòng trên mặt anh đã biến mất không dấu vết. Khi cười, anh ấy trông có vẻ là một người dễ tính, nhưng khi nụ cười biến mất, rõ ràng anh ấy không phải là mẫu người dễ gần.
Rồi Jung Sunwoo chậm rãi trả lời.
“Đó là bởi vì tôi cần nó cho việc quan trọng.”
Nghe vậy, người trợ lí nước bọt.
Giọng nói của người đàn ông này rất nhẹ dàng, nhưng không hiểu sao mà anh lại nghe nó thành, 'Đó là bởi vì tôi có người cần phải xử lí.'