Trans: Invincible
----------------------------
Người phản ứng đầu tiên là Lee Songha. Em ấy cúi đầu với Son Chaeyoung trước khi phải thấy cô ta lâu hơn nữa.
Còn Son Chaeyoung thì thay đổi sắc mặt sau khi nhận cái cúi đầu của Songha. Sự kích động của cô ta liền biến mất không dấu vết, và môi cổ cong lên.
“Này, cô…”
Lee Songha ngó lơ Son Chaeyoung và đi tới chỗ tôi.
“Oppa, chúng ta phải nhanh lên thôi.”
Em ấy lấy chiếc áo khoác mà tôi đang cầm rồi đẩy tôi đi theo hướng của em ấy.
“Ừm, mình đi thôi.”
Tôi gật đầu theo và bước vào thang máy với Lee Songha. Trong mấy giây chờ cửa thang máy đóng, tôi tưởng mình sắp chết ngạt bởi ánh nhìn chằm chằm của Son Chaeyoung vừa bị bơ.
Đây y như một cảnh phim trong phim kinh dị vậy. Không, phim kinh dị thì nhanh hơn nhiều, cái này phải là phim kinh dị khi bị lag mới đúng.
Chỉ khi đó, thang máy bắt đầu di chuyển.
Với áo khoác của tôi trên tay em ấy, Lee Songha lẩm bẩm, “Mụ phù thủy.”
Sao mà em ấy suy nghĩ giống tôi thế?
Nhưng mà trước đó Son Chaeyoung có hỏi, “Cô ta tên là Songha à?” như thể hai người không biết nhau vậy.
“Songha, em biết Son Chaeyoung ở ngoài công ty à?”
“Em ghét người phụ nữ đó”, Lee Songha nhìn vào một góc thang máy và nói. Tôi có thể cảm nhận được sự thù địch trong giọng của em ấy. Đó là thứ tôi chưa bao giờ nghe từ Songha, trừ khi em ấy đang vào vai Jung Haewon.
“Sao em biết cô ấy vậy?”
“... em có gặp cổ vài lần khi học diễn xuất.”
Buổi học diễn xuất ư.
Thứ tôi nghi ngờ dần rõ hơn rồi.
Mặc dù Songha không nói gì và giữ im miệng, nhưng cách em ấy đã bày tỏ sự chán ghét khi cư xử khác với tích cách trầm lặng của mình rồi.
Nếu họ gặp nhau khi đang học diễn xuất, thì không đời nào họ có thể hòa hợp được. Thế là nghi ngờ của tôi, rằng Son Chaeyoung với tên giáo viên đó đang chống lại Songha, càng được củng cố.
Khi thang máy dừng lại. Tôi vẫn đang chìm trong suy nghĩ mà không để ý bên cạnh tôi trống không. Tôi quay lại và thấy Lee Songha vẫn còn đứng trong thang máy.
Và khi tôi nghĩ Songha đang lo lắng điều gì đó, em ấy hỏi, “Liệu chuyện xấu sẽ xảy ra với Oppa nếu em bơ người đàn bà đó không?”
“Hả?”
“Nếu thế thì em sẽ đi lên để chào cô ta.”
Tôi bất ngờ nhìn Lee Songha rồi cười to.
Bộ mặt tôi trông nghiêm trọng lắm à? Sao em ấy lại nghĩ như thế vậy?
Thành thật mà nói. Quả thật là tôi có hơi lo.
Nhưng không phải lo cho mình mà là cho Lee Songha cơ.
Mặc dù đây là lần đầu tiên tôi đối mặt với xã hội. Tôi đã học được vài thứ khi đi nghĩa vụ quân sự và làm bán thời gian. Đó là mặc kệ cấp trên bạn điên đến đâu, nếu bạn mù quáng đối đầu với họ thì bạn thua.
Nhất là đối với một nghệ sĩ công chúng như Lee Songha. Chúng tôi đã may mắn khi không gây quá chú ý ở công ty. Nếu không thì nó đã trở thành vấn đề lớn rồi.
Nếu là tình huống khác thì tôi đã bảo em ấy rồi. Tuy nhiên…
“Khỏi đi.”
Em ấy là ngoại lệ. Nếu Lee Songha gây hấn với cấp trên của tôi và khiến tôi bị chửi, thì tôi chơi khô máu luôn.
“Đi nào, em đừng để mụ phù thủy đuổi kịp chúng ta chứ.”
“Dạ.”
Nghe tôi đùa giỡn, biểu cảm của Lee Songha cũng thả lỏng. Rồi em ấy bước nhanh tới và đi bên cạnh tôi.
Tôi đưa em ấy vào xe rồi gọi sếp Hyunjo.
Nếu tôi phải trả giá thì tôi sẽ không phải là người duy nhất.
Sau vài phút hỏi thăm, tôi đi thẳng tới vấn đề, “Sếp ơi. Sếp có tìm được gì giữa Son Chaeyoung và gã giáo viên kia không?”
– Chưa. Nhưng cô ta đã cố gắng biện minh cho gã vào lần trước như thể cổ đang áy náy vậy. Tôi thấy hơi nghi ngờ nên tôi đã đi tìm hiểu, xem các tân binh khác thế nào…
Tôi chà ngón cái lên miệng vài lần trước khi hỏi, “Gã giáo viên Shim Kyuntaek đó. Em có thể tìm hắn không?”
- Ê, nếu cậu tính đi dọa gã ta mà không có bằng chứng thì mất việc như chơi đấy. Nếu Son Chaeyoung điên lên thì cái công ty này cũng gà bay chó sủa theo nốt. Bộ cậu có đủ tự tin để khiến gã ta thú nhận ‘Ừ, tôi cố tình phá sự nghiệp của Lee Songha à?’
“Em có… một phương pháp mà em muốn thử.”
Mặt và lưng tôi nóng bừng lên. Thành thật mà nói, cả cơ thể tôi đang ngứa rang như muốn nổ tung vậy.
Tuy vẫn chưa tới giờ ăn trưa, đã có kha khá người đang tự tập tại ảnh TVL. Có thể là họ đang nhìn chúng tôi, hoặc là vì đây là một công ty phát thanh nên họ chỉ đứng đó trò chuyện thôi, nên không ai đi tới và xin chụp ảnh, với chữ ký cả.
May mắn là không có ai nói xấu về chúng tôi hết.
Tôi thì nhìn quanh, rồi nhìn qua người đứng trước mặt mình, Lee Songha thì không hề để ý các ánh mắt xung quanh và chỉ chú tâm vào kịch bản. Môi em ấy liên tục di chuyển như đang đọc thầm lười thoại.
Mặc dù đây là cái kịch bản mà tôi đã đọc vô số lần, nhưng vì đây là lần đầu chúng tôi đọc chung với người khác nên cảm giác cũng khác. Tôi thấy Lee Songha đang nhập tâm hơn bao giờ hết, và tôi không muốn làm phiền nên tôi chỉ nhìn em ấy thôi.
Tầm năm phút nữa trôi qua, xung quanh chúng tôi trở nên ồn ào hơn. Tôi thậm chí còn nghe được một tiếng hét to. Khi tôi quay đầu lại thì đúng như dự đoán, dòng người như biển chẻ đôi để nhường đường cho Seo Jijoon và quản lí của anh ta.
Nó làm tôi nhớ đến lần đầu mình gặp anh ta.
Cực kỳ bất ngờ luôn.
Vào 30 giây đầu, cái suy nghĩ rằng Seo Jijoon sẽ hành động dại dột, liền biến mất. Tôi cũng hiểu ra ý của Đội trưởng Park khi nói có anh ta vào nhóm như ý trời cho bộ phim là gì.
“Xin chào.”
Tôi đứng ra và chào họ. Lee Songha đang tập trung vào kịch bản nãy giờ cũng copy tôi và chào họ với khuôn mặt đờ đẫn. Sau khi Seo Jijion và sếp Lee chào Songha, họ cùng tặng tôi một ánh nhìn.
“Cậu trông… bảnh bao hơn bình thường đấy.”
Ngượng ngùng, tôi gãi cổ trước lời sếp Lee.
Bởi vì tôi thấy hơi kỳ khi mặc vest để đi đọc kịch bản nên tôi đã lục tủ đồ mình vào tối qua. Và giờ tôi đang mặc một chiếc áo len cổ lọ, một chiếc quần dài và choàng áo khoác len.
Tôi nghĩ mặc vậy cũng không tệ, nhưng vấn đề là chuyện sau đó cơ.
Khi thợ cắt tóc mà tôi gặp còn nhiều hơn cả bố mẹ mình, hỏi tôi có muốn chỉnh tóc một chút không? Tôi không nên đáp ‘có’ và ngồi xuống.
Tôi tưởng cô ấy chỉ tỉa một chút thôi.
“Thì em gặp vài chuyện.”
“Không, không, cậu nhìn đâu có xấu, cậu bảnh trai nha.”
Sếp Lee nói trong khi vẫy tay mình.
“Cậu trông như mấy người cần phải nói kiểu lịch thiệp vậy. Hay mà. Khi gặp người khác, cậu đừng nói mình là quản lí, cậu hãy nói mình là trưởng nhóm, không, là giám đốc tại W&U đi.”
Anh ta dùng một tay to như lòng chảo đập vai tôi còn tay còn lại thì ôm bụng cười. Anh ta cứ cười mãi cho tới khi chúng tôi đến phòng đọc kịch bản trên tầng sáu. Khi tôi nói là mình nhìn đâu có tệ, anh ta còn cười to hơn.
Cuối cùng, Seo Jijoon tặc lưỡi và nói, “Anh không nên cười như vậy đâu. Tiền bối phải mặc như anh ta mới đúng.”
“Gì?”
“Để cho em biết cảm giác được ‘giám đốc’ quan tâm là như thế nào nha.”
Thay vì cản sếp mình, Seo Jijoon cười chung hội với ổng luôn.
“Cái cậu này. Đồ kiểu đó đâu hợp với anh mày đâu.”
“Không phải là không hợp mà là không vừa mới đúng.”
Nghe Seo Jijoon nói vậy khi nhìn bụng mình, sếp Lee khịt mũi, “Cậu không hiểu vì cậu còn trẻ thôi. Một khi đã ba mươi thì cái bụng này sẽ auto xuất hiện.”
“Auto gì? Nó có sẵn rồi, anh nên chuẩn bị làm sumo là vừa.”
Thế là hai người lại cùng nhau cười phá lên. Họ thật là một bộ đôi kỳ lạ mà.
Sau khi tiếng cười tắt dần, tôi nhìn quanh mình. Có vẻ như Lee Songha vẫn còn đang suy nghĩ về kịch bản khi em ấy cúi đầu đi với chúng tôi. Tôi thì khẽ nói với sếp Lee.
“Mong anh giúp đỡ tụi em vào ngày hợp nay nha.”
“Nào, giám đốc. Nên là tôi nhờ cậu giúp đỡ mới đúng.”
“Tiền bối…”
“Đùa thôi. Cậu đừng nhìn tôi như vậy, tôi sợ lắm.”
Sếp Lee ho một cái và gãi đầu trước khi nói bằng giọng nghiêm túc, "Cấp trên đã dặn tôi phải chú ý rồi. Và ngay cả khi họ không làm vậy, thì Jijoon và tôi cũng sẽ chuẩn bị. Tuy mọi việc lộn xộn như vậy không phải là do chúng tôi, nhưng tụi này cũng đã đẩy mọi thứ vượt tầm kiểm soát khi tham gia bất ngờ như vậy."
Anh ta vừa nói vừa tặc lưỡi. Ngay cả Seo Jijoon, người dẫn đầu cũng gật đầu. Tôi đã nhận được cuộc gọi từ họ về việc họ đã xin lỗi như thế nào sau khi sự việc nổ ra, nhưng có vẻ như họ vẫn khắc ghi việc đó trong lòng.
Tôi lắc đầu. Seo Jijoon chỉ đơn giản là chọn được một dự án hay mà thôi. Người đáng bị nguyền rủa sau vụ việc này chính là nhà sản xuất Go Joontae.
Trưởng phòng Lee tiếp tục nói,"Ngoài ra cậu đừng lo lắng. Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Cậu có biết danh sách những người được chọn cho bộ phim không?"
"Vâng."
"Đạo diễn đã chọn một dàn diễn viên tuyệt vời. Ai cũng có trình độ cao, và theo những gì tôi biết thì họ đều là những người tốt. Tôi nghĩ họ sẽ không khiến chúng ta căng thẳng hơn đâu?"
"Thật ư?"
Tôi biết rằng họ diễn xuất rất giỏi. Phần lớn các diễn viên đều tạo ấn tượng cho tôi thông qua phim ảnh của họ.
Tuy nhiên, tôi vẫn không họ sống như thế nào ở ngoài đời thực. Mặc dù hình ảnh của họ rất đẹp nhưng diễn viên nào mà chẳng vậy? Tôi đã biết rõ điều này sau khi gặp Sung Dowon, Son Chaeyoung và Seo Jijoon trong tháng vừa qua rồi.
Sếp Lee thì xoa mũi và nói tiếp,
"Ngoài ra, tình huống của chúng ta hơi đặc biệt. Nếu bên ngoài ồn ào như vậy, thì có nhiều trường hợp người ở bên trong trở nên gắn bó hơn. Vì vậy, đừng lo lắng."
Nhẹ nhõm, tôi gật đầu.
Không lâu sau, chúng tôi đến nơi đọc kịch bản trên tầng 6. Seo Jijoon và Trưởng phòng Lee Bongjoon thờ ơ bước vào phòng trước.
Đã có khá nhiều người ở bên trong khi tôi lén nhìn qua cánh cửa đang mở. Tôi thấy vài nhân viên đang lắp đặt máy quay và ánh sáng cũng như những diễn viên quen thuộc mà tôi từng thấy trên TV.
Tôi dừng lại trước cửa và hít một hơi thật sâu.
Khi làm quản lý của Neptune được hơn một tháng, tôi học hỏi được vô số điều từ giới giải trí. Tôi đã trải nghiệm các chương trình phát sóng ca nhạc, quay chương trình giải trí, sự kiện, phỏng vấn tạp chí và chụp ảnh.
Nghĩ lại thì tôi đã trải qua rất nhiều chuyện.
Vì thế, tôi nghĩ rằng mình đã quen với thế giới hào nhoáng nhưng cũng đầy đen tối này.
Nhưng không hiểu sao... tim tôi lúc này đập thình thịch giống như ngày đầu tiên đi làm.
Khi tôi quay lại, tôi thấy Lee Songha vẫn cúi đầu. Mái bóng từ tóc xõa tự nhiên của em ấy đổ lên mặt em ấy, khiến tôi không thể nhìn rõ biểu cảm của Lee Songha ra sao.
"Songha."
Em ấy không đạp lời ngay cả khi tôi gọi.
Em ấy đang căng thẳng lắm ư?
"Songha, em ổn chứ?"
Khi tôi gọi em ấy lần nữa, Lee Songha từ từ ngẩng đầu lên. Vào khoảnh khắc đó, tôi không nói nên lời.
Em ấy đang tỏa ra một bầu không khí xin-hãy-cách-xa-tôi-10m, với đôi mắt u ám như đang đè nén điều gì đó. Dường như đây không còn là Lee Songha nữa, mà là của Jung Haewon, người mà tôi đã gặp nhiều lần trong vài tuần đọc kịch bản vừa qua.
Không, nó giống nhưng lại có chỗ khác.
Tuy tôi luôn không khỏi không ngưỡng mộ em ấy khi nhập vai như vào hiện tại, và cũng như những lần đọc kịch bản khác, nhưng lần này…
"A."
Như thể Lee Songha thực sự bị Jung Haewon chiếm hữu, biểu cảm của em ấy hoàn toàn thay đổi. Bỗng em ấy chớp mắt hai lần và nói, "Xin lỗi. Mới nãy, tôi vừa bị mất tập trung."