Trans: Invicible
---------------------------------
CEO Kim Pansuk ho một tiếng rồi hỏi.
“Hmm, có phải cô mặc đồ trang nghiêm cho buổi thử vai Nung Haewon đúng không?”
“Vâng ạ. Kịch bản mô tả Jung Haewon luôn mặt như một người phụ nữ lành nghề nên em cũng vậy.”
Lee Songha từ tốn giải thích.
Cô ấy mặc một chiếc áo blouse với áo khoác và một chiếc quần cuốn lấy đôi chân mảnh khảnh của cô. Lee Songha mang giày cao cổ với đế cao. Tạo thành một phong cách thành thị mạnh mẽ. Quần áo cô thẳng băng, thể hiện sự cầu kỳ trong việc giữ hình tượng.
“Cô chuẩn bị khá lắm.”
“Em cảm ơn ạ.”
Có thể là vì cô đang ăn mặc như vầy nên tạo ra cái phong thái của Jung Haewon. Hoặc trên hết là vì cô gái này không thể cho cái cảm giác của con gái tuổi đôi mươi. Khiến CEO Kim Pansuk lướt qua Lee Songha xong, phải quay qua, hạ giọng hỏi hai người bên cạnh mình.
“Hai người nghĩ sao?”
“CEO à, xem kịch bản của cô ấy đi.”
Nhà văn Hong Jumi thì thầm.
Họ nhìn qua kịch bản trên tay Lee Songha. Nó đầy dấu viết chứng tỏ cô đã xem chồng giấy A4 dày cộm này vô số lần, và hình như cô ấy đã chăm chú phân tích nhân vật với vô số tờ giấy note bên cạnh lời thoại của Jung Haewon.
Tiếc là họ không hiểu cô ấy ghi gì vì chữ quá xấu thôi.
“Có vẻ như cô đã chuẩn bị trước kha khá rồi nhỉ?”
“Thái độ tốt đấy.”
Đạo diễn Shin Taekyun lơ đãng nói.
Dù là theo góc độ nào, ánh nhìn của cả ba đều thay đổi bởi tinh thần nhiệt huyết của Lee Songha. Nếu mới nãy họ còn còn nghĩ tới việc quyết định trước khi Lee Songha thử vai Jung Haewon, thì họ đã sẵn sàng để xem cô ấy diễn rồi.
CEO mở kịch bản và nói, “Tôi sẽ đọc một phân cảnh cho cô, còn cô cứ theo đó mà diễn.”
“Dạ.”
“Được, tập một, trang 36, cảnh 51. Chúng ta sẽ lấy khúc này. Chúng ta sẽ dễ hiểu hơn nếu có người dẫn truyện… Đạo diễn Shin, anh muốn đọc không? Hay để tôi đọc?”
“Nếu có thể thì tôi đọc nó được không?”
CEO Kim Pansuk chuyển tầm nhìn của mình qua nơi mà giọng nói đột ngột phát ra. Đó là từ người đi chung với Lee Songha, người tự giới thiệu là Jung Sunwoo với một bản copy trên tay.
“Do tôi là người hỗ trợ Lee Songha trong lúc luyện tập, nên tôi nghĩ em ấy sẽ thoải mái hơn theo cách này.”
Nhìn biểu cảm có đôi phần nhẹ nhõm hơn trên mặt Lee Songha, CEO Kim Pansuk gật đầu, “Được chứ, vậy anh Jung… Hmm, anh là lãnh đạo à?”
“Tôi chỉ là một trợ lý thôi.”
“Vậy để anh trợ lý đọc đi.”
Sau khi CEO đồng ý, người trợ lí bắt đầu đọc lời thoại.
CEO Kim Pansul vừa nghe vừa gật gù. Anh ta đọc lời thoại diễn đạt và trôi chảy. Đó không phải kỹ năng mà một, hai lần đọc là có được. Song cũng vì điều này mà ông cũng phải nghi ngờ về việc liệu anh ta có phải chỉ là một trợ lý hay không.
Mặc dù điều đầu tiên khi bạn nghĩ đến quản lí là những trợ lí nhỏ, dù họ có nhiều danh hiệu khác nhau như quản lí cấp cao hay lãnh đạo nhưng đó đều nói chung về quản lí.
Dựa vào ngoại hình trẻ trung và địa vì thì có thể anh ta là con ông cháu cha trong ngành của ai đó chăng?
Trong khi những suy tư của CEO dần bẻ theo chiều hướng kỳ lạ, Lee Songha bắt trổ tài năng của mình.
“Như những người đang làm ăn kiếm sống khác. Tôi sẽ cố gắng hết sức mình.”
CEO Kim Pansuk liền quanh hoắc đầu ông lại.
Lee Songha nhìn không trung một cách vô hồn như thể cô ấy đã chán ngáy vậy.
“Song cũng vì những người như cô, tôi không còn cái gì cả. Chỉ cái thân xác rác nát này thôi.”
Dù ông đã lường trước được âm điệu của Lee Songha sẽ hay do cô ấy là ca sĩ nhưng thế này còn trên cả những gì ông tưởng nữa. Hơi thở cô ấy đều đặn, còn giọng đọc cô ấy vang vọng vào tai khiến không ai bắt lỗi được. Tông giọng của cô ấy thì trầm và quyến rũ.
Trên hết, cô ấy không giống như đang diễn. Cách cô truyền đạt không nhấn sai chỗ hay để lỗ thói xấu mà diễn viên mới thường có. Cô ấy đã trau chuốt câu từ và hơi thở của mình một cách chân thật nhất. Như thế cô ấy sinh ra để diễn vậy.
‘Cái này, còn tốt hơn mình nghĩ nữa?’
CEO Kim Pansuk lẩm bẩm trong đầu. Tuy nhiên, những suy nghĩ đó liền bị đánh bay.
Mắt ông dần mở to hơn theo thời gian cô diễn. Sau một hồi lâu, ông đã ngạc nhiên nghĩ, ‘Cô gái này còn hơn cả giỏi nữa.’
W&U đã dạy dỗ ra một con quái vật rồi.
Cô ấy đã học diễn xuất từ năm bao nhiêu tuổi để có thể giỏi như thế chứ?
Bầu không khí trong văn phòng thay đổi theo giọng nói Lee Songha. Không gian nhỏ
im lặng này dường như muốn bóp chết người nghe. Trừ tiếng Lee Songha, không có lấy một tiếng nuốt nước bọt nào hết. Khỏi phải nói cũng biết mọi người tập trung vào cô đến thế nào rồi.
Rồi CEO Kim Pansuk liếc qua vị trí bên cạnh Lee Songha.
Người quản lí chuyên nghiệp đọc những phần còn lại. Và khi anh ta không có lời thoại, anh ta sẽ nhìn Lee Songha với một ánh mắt ấm áp và để lộ một nụ cười hài lòng, biểu lộ tâm trạng vui vẻ của mình.
Trước đó, CEO Kim Pansuk còn thấy lạ lùng khi họ trông có vẻ thư giãn trước buổi thử vai này.
Thì CEO Kim Pansuk đã hiểu ra anh ta có lí do để làm vậy, ông quay qua nhìn bên mình. Ông thấy nhà văn Hong Jumi đang nhìn chăm chăm Lee Songha, biểu cảm của cô thấy cho thấy cô ấy đang hào hứng.
“Cô Hong, cô thấy sao?”
“...”
“Cô Hong, tiểu thuyết gia Hong! Cô thây thấy sao?”
Người viết kich bảm - Hong Jumi chậm trễ nghe tiếng thì thầm của CEO và đáp lại với một giọng ngơ ngác.
“Hả… hả, gì vậy?”
“Không có gì. Cô xem tiếp đi.”
Ông cảm giác được bản thân đã biết trước câu trả lời trước khi hỏi cô rồi. CEO Kim Pansuk vỗ vai nhà văn Hong Jumi một cái rồi quay qua bên tay trái ông. Bên đó chỉ còn một cái ghế trống. Đạo diễn Shin Taekyun đã chạy tới ống camera quay thử, thứ đã được dàn dựng trước để quay lại góc nghiêng và góc chính diện của Lee Songha, còn mặt ông thì chôn vài màn hình.
Thành thật mà nói, ông không muốn buổi thử vai này vào lúc đầu. Ông có đôi lời khen cho Lee Songha nhưng chỉ vậy thôi.
Ông quan tâm đến thứ bên trong người nghệ sĩ hơn ngoại hình của họ. Có lẽ sẽ có người vì ngoại hình họ mà xem nhưng để làm một diễn viên chuyên nghiệp, họ cần hơn cả một ngoại hình quyến rũ để có thể lôi kéo khán giả về phía mình.
Và bất ngờ thay, ông đâu ngờ một thành viên của một nhóm nhạc sẽ có kỹ năng đó đâu.
Tuy nhiên…
Đạo diễn Shin Taekyn nhìn vào màn hình đang quay.
Khuôn mặt vô cảm và thiếu sức sống của ông đã đầy vẻ tham vọng. Tham vọng được quay cô gái này trong một trường quay đoàn hoàn thay vì không gian nhỏ với 2 cái camera quay thử này.
Sau đó, CEO Shin Pansuk đọc cảnh cuối.
“Tập hai, trang 48, cảnh 79.”
Đây là cảnh khá quan trọng. Là cảnh mà Jung Haewon bị hồn ma mèo nhập vào.
Đây là lí do vì sao họ muốn một diễn viên chuyên nghiệp đóng vai Jung Haewon. Dự trên cách họ diễn cảnh này, nó sẽ quyết định nó có ấn tượng hay không, có khiến công chúng hứng thú hay không.
Lee Songha đang nghiêng người ngồi trên ghế liền mở mở to mắt.
Chậm rãi, với không một cử động hay tiếng động, cô ấy từ từ mở mắt ra. Một ánh nhìn lạ lẫm dò xét khắp căn phòng. Sau khi cô kiểm tra mọi thứ xung quanh, cô nhìn xuống cơ thể mình. Cô giơ tay mình, nắm lại rồi thả ra năm ngón tay, rồi duỗi chân liên tục trước khi đứng dậy.
Cô chập chễn đi bước đầu tiên rồi chỉnh lại tư thế qua bước thứ hai.
Tới bước thứ ba thì cô đã có thể giữ thăng bằng.
Cô thẳng lưng mình và lơ đãng nhìn xuống sàn.
Hai khóe môi cô thì cong nhếch lên.
“Khoan, chờ đã.”
CEO Kim Pansuk quá vỡ bầu không khí im lặng. Ông thẳng thừng hỏi, “Vì sao cô lại cười như thế?”
“Vì sao gì?”
Do cô tưởng mình đã mắc lỗi lầm, Lee Songha liền biểu lộ một biểu cảm ngạc nhiên.
“Cô không cần thể hiện chi tiết như thế về phía sân khấu đâu. Kịch bản ghi là chỉ cần nhìn xuống sàn vì chiều cao khác với khi còn là mèo thôi. Thế thì tại sao cô lại cười?”
“À…”
Không những CEO Kim Pansuk mà cả hai người kia cũng nhìn về phía Lee Songha. Cô ấy nhìn về người quản lí kế bên mình. Sau khi anh ta gật đầu, bảo cô ấy tự nhiên trả lời thì Lee Songha bình tĩnh đáp.
“Mặc dù con mèo đang trả ơn nữ chính bằng cách hỗ trợ cô ấy, nhưng nó có một nỗi căn phẫn đối với con người do bị chủ bỏ rơi. Nó cũng có sự kiêu hãnh. Và vì là mèo, em nghĩ mình sẽ làm như vậy sau khi em đã nhập vô một người.”
Rồi Lee Songha cúi đầu xuống và lẩm bẩm,”Mắt của loài người… thấp hơn mình nghĩ.”
Vào khoảnh khắc đó, CEO Kim Pansuk đã nghĩ.
Rằng cái buổi thử vai mà ông không mấy kỳ vọng, có lẽ sẽ trở thành món quà trời ban cho dự án này.
Rằng một khi buổi thử vai trái với mong đợi của họ kết thúc, CEO Kim Pansuk sẽ chỉ giữ họ lại uống cà phê rồi đi. Còn nhà văn Hong Jumi và Đạo diễn Shin Taekyun sẽ đi cải thiện kịch bản và nhanh chóng biến mất khỏi phòng, để lại CEO của Pan Production và ba người còn lại ngồi quanh một cái bàn nhỏ.
Các nhà sản xuất liên tục trao đổi trong khi uống cà phê và ngó Lee Songha. Má cô ấy hơi đỏ sau khi hoàn thành buổi thử vai. Chỉ khi này thì ngoại hình phi nhân loại của cô ấy mới có vẻ chân thật hơn.
“Em diễn hay lắm, ăn bánh đi.”
“Cảm ơn anh.”
Quản lí cô ấy đưa cô một cái bánh quy làm đồ ăn vặt, Lee Songha thì tủm tỉm nở một cụ cười trong khi ăn miếng bánh. Giúp ông có thể nhớ lại về tuổi cô ấy và một lần nữa bất ngờ.
“Tôi sẽ hối hận lắm nếu cô không đi thử vai cho Jung Haewon đó. Ai ngờ được cô diễn giỏi thế đâu.”
“Em cảm ơn CEO đã khen ạ.”
“Mặc dù chúng tôi còn phải tổ chức thêm một cuộc họp nội bộ, song mọi người đều tích cực về khả năng của cô nên chúng tôi gần như thống nhất rồi. Chúng tôi sẽ liên lạc với cô vào hôm nay hoặc ngày mai.”
Lee Songha và quản lí cô trao đổi ánh mắt với nhau. Tuy họ không nói lời nào nhưng chúng tôi cảm nhận được những gì có trong ánh mắt đó là đủ rồi. CEO Kim Pansuk vẫy tay mình và hỏi câu hỏi mà ông đã giữ từ lâu.
“Dẫu vậy, vì sao cô lại chọn dự án này? Hai người làm cho W&U, có khi họ có nhiều dự án đề cử nhất đấy, và với kỹ năng và ngoại hình của Lee Songha nữa, tôi thấy cô dư sức nhận một vai tốt trên lịch phát sóng TV mà.”
Nhà sản xuất Park Sookyung cũng gật đầu và tiếp lời, “Đúng vậy. Cô có thể tham gia bộ phim Thứ hai - Thứ tư trên PBS, Nàng Tiên Cá RKN, do Son Chaeyoung từ W&U cũng đóng nữ chính phim đó đấy.”
Nghe thế, quản lí Lee Songha, người đang uống cà phê có phần hơi lúng túng, Park Sookyung cũng nói tiếp.
“Cả Nàng Tiên Cá RKN và dự án của chúng tôi đều là phim tình cảm kết hợp fantasy. Khác ở chỗ bên họ là Thứ Hai - Thứ Ba, còn chúng tôi là Thứ Sáu - Thứ Bảy, còn thời gian bắt đầu là giống giống nhau. Do đó tôi có vài phần tò mò vì sao cô lại chọn dự án này…”
Khi mọi ánh mắt hướng về Lee Songha, thì cô lại quay qua nhìn quản lí mình.
Quản lí cô đặt ly cà phê xuống và lấy ngón cái lau miệng mình và nói, “Tôi nghĩ là dự án này sẽ vượt qua bộ phim đó.”
Do cách anh ta nói quá thản nhiên nên mọi người bên Pan Production cũng gật đầu theo trước khi kịp nghĩ. Rồi họ có cùng biểu cảm trên khuôn mặt và lần lượt nghĩ, ‘Anh ta đang đùa à?.’
“Umm, cảm ơn anh. Tôi thấy rất biết ơn…”
“Không không. Công việc của tôi chỉ là tìm dự án hay thôi.”
“Vậy có thể là anh tìm nhầm rồi…” Park Sookyung hạ giọng để nói để đối phương không thể nghe. Song CEO Kim Pansuk, người với khả năng ‘thính như chó’ thì trợn to mắt mình.
“Sao anh cư xử như chúng ta thua họ vậy? Chúng ta có khi còn hơn họ đấy!”
“CEO à. Kể cả khi bộ phim của chúng ta hot đi, thì nó cũng… người ta là dự án hứa hẹn nhất chuyên mục truyền hình trong mùa đông tới đấy. Fan nguyên tác cũng đóng một phần rất lớn, còn người trong ngành đều đoán rằng đối phương sẽ vượt 20% lượt xem đấy.”
“... Ghê vậy sao?”
“Số tiền đầu tư bên kia cũng khủng bố nữa, và có vẻ là họ sẽ quảng cáo khắp mọi nơi khi phát sóng nữa. Bên cạnh đó, họ cũng khoe kịch bản rất hay nữa. Giá như chúng ta chỉ đối đầu với dự án bên GTBN thì đỡ rồi…”
Sau khi nghe cuộc đối thoại của hai người xong, người quản lí có hơi cúi đầu. Anh ta còn ho như thể bị sặc cà phê nữa. Khiến nhà sản xuất trẻ nhất nhìn qua, tự họ có nên cho người này một miếng khăn giấy hay không.
Biểu cảm trên mặt người quản lí khá khó hiểu.
Tuy nhiên, do nó chỉ xuất hiện trong nháy mắt, nên nhà sản xuất trẻ nhất chỉ gãi đầu mình, nghĩ ra có khi anh ta nhìn nhầm.
Ngay khi ly cà phê của họ đã trống rỗng, Lee Songha và quản lí của cô đứng dậy. CEO Kim Pansuk thì vừa bắt tay vừa nói chuyện với người quản lí.
“Nếu chốt kèo, chúng ta sẽ quay phim sau làm một lần sơ duyệt kịch bản vào tháng tới. Mong anh sẽ điều chỉnh kế hoạch giùm.”
“Được chứ. Chúng tôi có bận quay Ngôi Sao Kpop Tiếp Theo vào mỗi tuần, miễn không vướng vào ngày đó là được.”
“Cái đó thì đương nhiên bên tôi sẽ chỉnh, do đó là bên anh bận trước rồi. Đó là chương trình giải trí mới trên Knet đúng không? Cái có nhiều nhóm idol ấy.”
“Vâng. Là nó đó.”
“Tôi mong là chương trình đó cũng sẽ suôn sẻ và mang danh tiếng Lee Songha như diều gặp gió. Tương tai trong ngành này khó đoán lắm. Có khi cô ấy sẽ trở thành ngôi sau thay vì tân binh vừa thử vai sau một tháng thì sao? Không ai biết cả.”
Đương nhiên, đây chỉ là lời khen để làm vui tai họ thôi.
Mỗi tuần, người ta đăng hàng tá các chương trình TV, nên không ai chắc chắn được độ nổi tiếng của họ sẽ thuận buồm theo chương trình mới không nữa, nhất là với cái chương trình truyền hình thì càng khó.
Mặc dù trong đầu các nhà sản xuất Pan Production nghĩ một đằng, họ tiễn biệt hai người một nẻo, bằng những lời tốt đẹp như:
“Chúng tôi chắc chắn sẽ xem chương trình của cô Lee Songha.”
“Bộ phim của chúng ta với Idol Kpop Tiếp Theo sẽ là một cú hit đấy.”
“Từ giờ trở đi, cả Lee Songha và Neptune sẽ thật thành công đấy.”
Trước khi người quản lí rời đi, anh ta cũng nở một nụ cười khác thường và đáp lời.
“Tôi cũng nghĩ vậy đó.”