Hốc mắt cô đỏ lên, hai hàng nước mắt lăn dài trên má.
Cô khóc cho sự uất nghẹn của mình.
Khóc vì nỗi hận thù của mình.
Cũng khóc vì đã tìm được đường về.
Cô còn có một cuộc sống tốt đẹp đang chờ ở phía trước, không nên vì một kẻ khốn nạn mà thất vọng với cuộc sống.
... Không đáng đâu.
"Tễ Tễ?" Trần Thần nãy giờ vẫn quan sát Phương Tễ Tễ, thấy cảm xúc của cô thay đổi thì luống cuống tay chân.
Sao Tễ Tễ lại khóc?
Phương Tễ Tễ quay đầu mỉm cười nhìn anh, tựa như bầu trời sau cơn mưa tràn đầy ánh sáng hi vọng, sương mù u ám đã được gột rửa sạch sẽ, "Không có gì."
Có điều, nước mắt đến khóe môi mang theo vị mằn mặn.
Cô nhìn về phía sau, hy vọng Cố Dụ có thể tìm được bạn gái của anh, hạnh phúc mỹ mãn.
Cô nhướn mày, nhìn mấy người vừa đi vào, "Anh Trần, khi nào thì chúng ta xuất phát?"
Cô cười nói, "Nếu không có gì thì bây giờ mình đi luôn nhé?"
Mặc dù vành mắt còn hơi đỏ, nhưng trạng thái tinh thần chưa bao giờ lại tốt đến thế.
Vẻ mặt mọi người vô cùng bình thường, nói nói cười cười, dường như không hề để ý Phương Tễ Tễ thất thố, cũng không ai tò mò vì sao cô khóc.
Chỉ có mỗi Tô Tinh lo lắng, "Tễ Tễ, sao mắt cậu đỏ thế?"
Cô ta an ủi, "Có chuyện đừng giấu trong lòng, nói với mình được không?"
Phương Tễ Tễ nhìn Tô Tinh, hiếm khi không xúc động thế này.
Cô bây giờ có thể bình tĩnh thừa nhận, Tô Tinh đùa bỡn cô như thế cũng đều có lý do cả.
Cô ta là một người thông minh, biết tiến biết lùi, biết khi nào nên làm gì.
Hơn nữa sự quan tâm dịu dàng kia, mỗi lần mím môi nở nụ cười lại khiến người ta nhớ đến câu "Cái cúi đầu kia sao quá đỗi dịu dàng", đúng là hình mẫu nữ thần lí tưởng của mọi chàng trai.
Nhưng cô nhìn thì lại thấy Tô Tinh cũng chả có gì ghê gớm, thậm chí còn có chút buồn cười.
Tóm lại, cô ta không buông tha dã tâm của mình, trong khi tất cả mọi người đều nhận ra dã tâm của cô ta, trong mắt những người tỉnh táo, giống như một con châu chấu đang nhảy loạn lên, dù thủ đoạn của cô ta thế nào thì cũng chỉ làm trò cười cho thiên hạ mà thôi.
Thấy Phương Tễ Tễ im lặng không thèm trả lời, Tô Tinh thở dài, hàng chân mày nhíu chặt lộ vẻ lo lắng, nhìn Triệu Tứ vừa nãy còn nấu cơm chung với mình như muốn anh ta nói giúp vài câu.
Phương Tễ Tễ không nói gì.
- - Nhìn đi, chỉ đến thế mà thôi.
Triệu Tứ có hơi kinh ngạc, như không hiểu cô ta muốn gì, nghĩ nghĩ rồi bỏ chuyện này sang một bên, nói chuyện với Phương Tễ Tễ, "Tễ Tễ, cô vừa mới nói muốn lên đường ngay đúng không?
Anh ta nói, "Đi ngay thôi, xuất phát càng sớm càng tốt."
Phương Tễ Tễ gật đầu, "Vậy để tôi đi thu dọn đồ."
Trần Thần im lặng đi theo cô.
Mấy người còn lại nhanh chóng thu dọn đồ đạc.
...
Tô Tinh nhíu mày nhìn theo bóng lưng Phương Tễ Tễ, trong mắt hiện lên sự lo lắng.
Không đúng, thái độ của Phương Tễ Tễ không đúng.
Cô ta luôn có một dự cảm không lành.
Lúc trước tuy cô ta lo lắng mỗi khi Phương Tễ Tễ nhìn mình, nhưng chưa bao giờ lại lạnh lùng như thế.
...Yêu cũng được, hận cũng không sao, tất cả đều là gút mắt, cũng không thể cắt đứt dễ dàng thế được, nhưng...bị ngó lơ mới là điều đáng sợ.
Cô ta nhận ra, lúc trước Phương Tễ Tễ hận cô ta, hận chỉ muốn lóc xương lóc thịt.
Nếu là hận thù bình thường, Tô Tinh sẽ thấy lo lắng, nhưng oán hận đến độ này cô ta lại không lo cho lắm... Đối với kẻ thù, đâm một nhát dao thì nói dễ hơn làm. Nhiều người không hề biết, nếu không giết kẻ địch liệu sẽ có cơ hội trở mình ư?
Không hề, chỉ là do hận quá sâu, cảm thấy nếu để ả ta chết thì quá dễ dàng rồi, cái cô ta cần chính là để ả ta sống không bằng chết, muốn bóp nát hy vọng của ả.
Nhưng tình huống bây giờ lại khiến cho lòng cô ta lạnh lẽo.
Cô ta không biết vì sao Phương Tễ Tễ lại nghĩ thông suốt, nhưng cô ta có thể chắc chắn một điều, Phương Tễ Tễ đã không còn để cô ta vào mắt... nếu thế thì sẽ không để cô ta chướng mắt cô nữa.
Phải nói rằng, Tô Tinh là một người thông minh.
Cô ta hiểu rõ làm thế nào để có lợi cho mình trong mọi tình huống. Sau khi suy nghĩ kỹ càng, cô ta cần Phương Tễ Tễ, mà Phương Tễ Tễ sẽ không giết cô bây giờ, ở bên cạnh Phương Tễ Tễ là cách tốt nhất đối với cô ta.
Cũng biết rằng, bây giờ mình tạm thời được an toàn.
Chỉ cần ở cùng đám người thành phố C này thì Phương Tễ Tễ sẽ không ra tay với cô ta, không phải sợ hay không mà là trong mắt Phương Tễ Tễ bây giờ, cô ta không đáng để Phương Tễ Tễ làm thế.
Sắc mặt Tô Tinh vô cùng khó coi, nhưng cô ta cố gắng bình tĩnh lại, đây là cơ hội cuối cùng của cô ta.
Đáng tiếc Cố Dụ lại không ở đây, tấn công bằng phương pháp "gia đình ấm áp" cũng không có tác dụng gì với anh.
...
Thực tế đúng như cô ta đã nghĩ.
Phương Tễ Tễ hạ tầm mắt, đeo ba lô lên vai rồi bước ra ngoài.
Cô thừa nhận, cái gọi là tạm thời chưa ra tay chính là chưa đến lúc mà thôi.
Đến lúc đó, suy nghĩ muốn tra tấn bọn họ cũng không còn.
- - Cuộc sống của cô chỉ vừa mới bắt đầu, không cần phải dồn hết tâm trí lên hai người họ.
Về phần hai người không muốn làm kia, cô sẽ tìm thời gian để xử lý.
Thật ra cũng không có gì để thu dọn, thời kỳ tận thế thì làm gì có hành lý cồng kềnh, tất cả gia tài cũng chỉ có vài vật phẩm quan trọng luôn mang theo bên người, mấy phút sau, bọn người Phương Tễ Tễ đã thu dọn xong xuôi.
Mấy người Triệu Tứ đang nói chuyện với Trần Nhị, nói xong còn đấm vào vai nhau, không biết nói gì mà Triệu Tứ hành quân lễ.
...
Xe đi xa rồi Trần Nhị và Lý Khuê mới quay người đi.
"Không biết lão đại đi đến đâu rồi?" Lý Khuê lên tiếng.
Trần Nhị nhíu mày, quay về biệt thự, lôi cái rương ở dưới gầm bàn ra, loay hoay một hồi với mấy linh kiện và vũ khí bên trong rương, bọn Triệu Tứ để lại rất nhiều đồ ăn và cả cái rương này...
"Cậu nói xem, chúng ta phải chờ ở đây thật hả?"
Lý Khuê đi đến, mất hứng nhìn đồ trong tay Trần Nhị, bực bội vò vò mái tóc.
Sốt ruột chờ đợi.
Trần Nhị liếc sang, quen thuộc cầm một món trong rương ra, cả căn phòng chỉ còn tiếng "răng rắc" của vũ khí trong tay anh.
"Nếu không thì sao?"
Không lâu sau, một hình chữ nhật to được lắp ráp xong.
Anh gõ gõ lên trên, "Cậu biết lão đại đi đâu không?"
Làm sao mà anh ta không lo cho được.
Nhưng Cố Dụ đã đi lâu vậy rồi, bọn họ không đuổi theo kịp, hơn nữa nếu có đuổi kịp cũng vô dụng, tùy tiện đi theo anh không chừng còn mang lại phiền phức cho anh.
"Vậy chúng ta phải chờ ở đây à?" Lý Khuê không cam lòng nói.
Thế thì bọn họ ở đây có tác dụng gì!
Ngón tay Trần Nhị dừng lại, "Đương nhiên là không rồi."
"Lát nữa chúng ta sẽ đi xử lý mấy Zombie từ bên ngoài." Zombie ở khu này cũng phải dọn dẹp hết.
Vào trong thành phố cũng không làm được gì, không khéo lại vướn tay vướn chân Cố Dụ, nhưng xử lý tất cả Zombie ở ngoại thành thì đến lúc lão đại đem người ra càng thêm dễ dàng.
Một dãy số liệu kỳ lạ lướt qua, hình khối chữ nhật phát ra âm thanh, ánh sáng bên trong lóe lên, trên màn hình tối đen bỗng nhiên xuất hiện một video.
...
Về phía bên này.
Cố Dụ sau khi lái xe rời đi, trên đường đi như đang đuổi theo ai đó, chiếc xe như vũ bão nhanh chóng chạy vào trung tam thành phố S.
Đang là ban ngày, trời nắng chang chang, ánh mặt trời chiếu thẳng xuống cửa kính, đây là thời tiết mà bọn Zombie ghét nhất.
Nhưng vẫn không sánh được số lượng cực khủng của Zombie.
Giữa trưa, thỉnh thoảng có vài Zombie lê bước trên đường, Cố Dụ nắm chặt tay lái, bình tĩnh đạp chân ga chạy vút lên.
Zombie ngơ ngác một lúc rồi rống lên, lắc lư đuổi theo sau.
Đến khi Zombie xuất hiện ngày càng dày đặc, cùng lúc đó có một chiếc xe bị hư chắn giữa đường, Cố Dụ bèn dừng xe lại.
Chỉ trong nháy mắt, cách chiếc xe khoảng mét có vài con Zombie đi về phía bên đây, hướng còn lại cũng có Zombie đang đánh hơi tiến đến.
Càng lúc càng có nhiều Zombie tiến đến như muốn bao vây anh.
Cố Dụ không dừng lại nữa, anh nhíu mày sau đó trực tiếp phá cửa xông thẳng vào văn phòng bên cạnh.
Ngày tận thế xảy ra vào thứ bảy, đa số công ty đều được nghỉ, sau tận thế, những chỗ như siêu thị, cửa hàng quần áo và những nơi khác có lẽ sẽ còn có người nấp...nhưng còn công ty thì...không có khả năng.
Hơn nữa cửa công ty còn khóa.
Ngoại trừ mấy nhân viên bị nhốt ở bên trong đã biến thành Zombie và những Zombie từ ngoài xông vào thì công ty trông rất sạch sẽ.
Cố Dụ thu con dao của mình lại rồi tiếp tục đi lên tầng cao nhất để tìm kiếm.
Dân số thành phố S quá đông, trên đường toàn là Zombie, nếu nấp ở phía dưới thì chẳng khác nào nhảy vào biển Zombie, ngoại trừ chết ra thì không còn con đường nào sống sót.
Ngược lại mái nhà lại là nơi trú ẩn an toàn nhất.
Về chuyện có thoát được hay không, người đàn ông đưa tay ra, một sợi dây leo bỗng nhiên xuất hiện, từ nóc nhà này nháy mắt chuyển sang một nóc nhà khác.
Những chuyện mà trước đây con người không làm được, bây giờ chỉ là chuyện nhỏ đối với dị năng giả.
Sức mạnh của dị năng hệ mộc và sự dẻo dai của dây leo của anh có quan hệ nhất định, đối với anh mặc dù bây giờ chỉ có thể dùng nấm đấm nhưng sau này chắc chắn sẽ cải thiện.
Người đàn ông hành động một cách lưu loát, hạt giống trong tay hết hạt này đến hạt khác.
Không hề do dự, anh nhanh chóng di chuyển về một hướng, tựa như trong màn đêm u tối luôn có một sợi dây dẫn đường cho anh.
Để anh nhắm mắt lại, không cần cái gì cũng có thể đến đúng hướng anh cần tìm.
...
Nhanh lên, sắp đến rồi...
Sắp đến rồi...
Cảm giác được cô đang cách mình rất gần, trái tim anh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tràn ngập sự vui mừng.
Anh không hề kháng cự, yên lặng tăng tốc độ trên tay.
Đúng lúc này.
Anh cảm thấy có điều gì đó không đúng
Đám Zombie đang chen chúc phía dưới bỗng nhiên dừng lại. Dường như bọn chúng đang e ngại cái gì đó, tất cả đều quay người rời đi.
Lòng Cố Dụ run lên, anh nắm sợi dây trong tay rồi bay ra, đồng thời ánh sáng màu xanh trong lòng bàn tay chạm vào dây leo.
Ngay khi anh vừa bay ra, một nắm đấm bay đến khiến tảng đá biến thành bột phấn.
Gào...
Tên mặt xanh kia gào lên một tiếng, nhếch môi để lộ răng nanh, hắn không nói gì mà nhảy lên một lần nữa đánh về phía tòa nhà.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, ngay khi luồng sáng màu xanh chạm vào dây leo, sợi dây leo bỗng nhiên dài ra đưa anh đến một tòa nhà khác.
Vừa kịp lúc tránh được con Zombie kia.
Thuận tay quất một cái vào nó.
Nó phẫn nộ gào lên, nó có thể cảm giác được mùi vị của tên kia ngon thế nào, chỉ cần ăn hắn nó sẽ tiến thẳng lên cấp ...
Đôi mắt Zombie lóe lên tia sáng, bọn Zombie phía dưới nhao nhao cả lên, nó đạp một phát nhào thẳng về phía tòa nhà kia.
Móng vuốt sắc nhọn mang theo tiếng xé gió lao về phía đầu của người đàn ông.
Cố Dụ nghiêng đầu sang phải, trong tay lấy ra một thanh chủy thủ, quyết đoán đâm về phía Zombie.
Nó nghiêng người, cuộn tay thành nắm đấm, gương mặt dữ tợn đấm về phía anh.
Muốn ăn thịt...muốn ăn thịt...
Zombie vốn là cao thủ vật lộn, trong đầu nó bây giờ toàn là suy nghĩ muốn ăn thịt người nên ra tay càng thêm hung hăng.
Một người một Zombie, đấm tới đấm lui, mỗi một chiêu đều là trí mạng, sức mạnh lại ngang ngửa, bất phân thắng bại.
Lỗ tai Cố Dụ giật giật, dưới chân truyền đến cảm giác rợn người, ánh mắt anh nặng nề hẳn, sắp bị bao vây rồi.
Ngay tức thì, anh lùi lại...