"Vừa lúc bọn tôi định về thành phố C, mọi người có thể quan tâm lẫn nhau."
Trong tầm kiểm soát là tốt nhất.
...
Phương Tễ Tễ cũng hiểu ý anh ta, dứt khoát đồng ý.
Không thể trông mặt mà bắt hình dong, đừng thấy Trần Nhị dịu dàng lễ độ mà lầm, cô có thể khẳng định, anh ta không hề buông lỏng cảnh giác.
Lúc này cô mà không đồng ý thì có lẽ sẽ bị liệt vào danh sách đen cho xem.
Dù sao cô cũng không có chuyện gì quan trọng, nên cũng không ảnh hưởng gì đến bọn cô.
Hơn nữa...sau này, khi tin tức trong căn cứ được truyền đi, căn cứ thành phố C và các căn cứ khác giao thiệp, là Cố Dụ lãnh đạo những người này.
Gia đình họ Cố là một đại gia tộc, nắm giữ binh quyền trong tay, hơn nữa lực lượng quân sự của ba anh em nhà họ Cố luôn dứng đầu, đặc biệt là Cố Dụ.
Cố Dụ là dị năng giả hệ mộc, nhưng toàn bộ cơ thể đều phát sinh dị biến, anh đã từng chống lại vua Zombie khi nạn Zombie kéo đến, có rất nhiều người ở thành phố C sùng bái anh, lực lượng quân sự xứng đáng đứng đầu cả nước.
Cũng chính vì thế, anh được chọn làm người lãnh đạo tiếp theo của thành phố C.
Phụ tá đắc lực của anh chính là Trần Nhị và Lý Khuê.
Bây giờ xây dựng quan hệ với bọn họ thì con đường sau này của cô sẽ dễ đi hơn.
Phương Tễ Tễ đi đến biệt thự bên cạnh, Trần Thần đi theo cô, hai người còn lại thấy thế cũng theo sát.
Một người đàn ông đi đến mở cửa, "Sao nhanh thế?"
"Ai vậy?"
Người kia nhìn sang, lập tức ra vẻ tự nhiên chào đón, "Có người ghé thăm, chào mừng nào."
Tựa như mời bọn họ đến nhà là chuyệt hết sức bình thường.
Nhưng thật ra cũng không có chuyện gì, nếu dựa vào nhiệm vụ mà bọn họ chấp hành, hai người Trần Nhị sẽ không đồng ý để bọn người kia gia nhập.
Phương Tễ Tễ rũ mắt, không ai đơn giản cả.
Trần Nhị cười to dẫn mọi người đi vào, "Lão đại, đây là Phương Tễ Tễ ở kế bên, bọn họ cũng đang định đến thành phố C, em bảo mọi người đi chung, thuận tiện chăm sóc lẫn nhau luôn."
Sau đó lại quay sang giới thiệu với bọn người Phương Tễ Tễ, "Đây là lão đại của bọn tôi, mọi người gọi là Cố lão đại là được."
Bốn người kia gật đầu, nở nụ cười chào hỏi với anh.
Cố Dụ im lặng đánh giá dáng người của bọn họ, ghi nhớ trong lòng.
Có người mang nước đến, vài người khéo giao tiếp bắt đầu trò chuyện cùng bọn họ.
Tô Tinh nhìn ly nước trong tay, rồi nhìn người đàn ông đang ngồi trên sofa, sắc mặt khẽ thay đổi, gương mặt càng thêm dịu dàng.
Từ lúc ra khỏi thôn trang đến bây giờ, nước mang theo không hề dư dả, mấy ngày nay, ngay cả một giọt nước bọn họ cũng muốn chia làm hai để uống, vào lúc này, một ly nước thôi cũng là xa xỉ phẩm.
Nghĩ thế, cô ta nhấp nước miếng, yên lặng suy nghĩ gì đó.
...
Có chỗ cần phải giấu diếm, nhưng có những chuyện cần phải thẳng thắn.
Trần Nhị không che giấu mà hỏi thẳng Phương Tễ Tễ.
"Tễ Tễ, bọn tôi có thể hỏi cô chút chuyện được không?"
Phương Tễ Tễ nhẹ nhàng gật đầu, "Được chứ."
Trần Nhị nhìn Cố Dụ, Cố Dụ hỏi, "Các cô có biết tình hình ở thành phố S bây giờ ra sao không?"
Phương Tễ Tễ và Trần Thần đều sững sờ, "Thành phố S ư?"
Trần Thần nhận ra thái độ né tránh thành phố S của Phương Tễ Tễ, còn cô chỉ kinh ngạc mà thôi.
"Sao?" Trần Thần bình tĩnh hỏi lại, "Thành phố S sao rồi?"
Phương Tễ Tễ trầm ngâm một lát rồi trả lời, "Nếu không có chuyện gì thì tốt nhất đừng đến đó."
Sắc mặt mọi người đều trầm xuống.
Trần Nhị nhìn sang Cố Dụ, hiểu ý anh, "Nếu không ngại, Tễ Tễ, cô có thể nói rõ hơn không?"
Phương Tễ Tễ nương theo ánh mắt của anh ta nhìn về phía Cố Dụ, chuyện này có liên quan đến Cố Dụ ư?
Cố Dụ trầm giọng, "Bạn gái của tôi ở nơi đó."
Cho nên anh phải đến đó.
Tô Tinh dừng tay lại.
Vẻ mặt Phương Tễ Tễ bỗng chốc thay đổi, nếu cô nhớ không lầm, Cố Dụ luôn độc thân, kiếp trước được gọi là người đàn ông không biết yêu, sao bây giờ lại xuất hiện bạn gái?
Nghĩ đến một khả năng, cơ mặt Phương Tễ Tễ giật giật, cũng có thể kiếp trước cũng có chuyến đi này, nhưng bạn gái của anh không được cứu.
Như thế có thể giải thích rõ ràng.
"Nếu tôi nói thành phố S có Zombie cấp thì sao?" Vẻ mặt Phương Tễ Tễ không thay đổi.
Nếu cô nói ở đó có Zombie cấp thì bọn họ có thể một đi không trở lại, như thế anh sẽ vì một người có khả năng đã chết rồi mà mạo hiểm đến đó không?
Về sau cô phát hiện, thành phố S là thiên đường Zombie, mà Zombie tiến hóa nhanh hơn nhân loại rất nhiều, hơn nữa vua Zombie cao hơn Zombie bình thường cả một bậc, cô chắc chắc, vua Zombie ở thành phố S hẳn là đã đạt đến cấp .
"Cấp ư?" Bọn Trần Nhị rất tin tưởng vào năng lực của Cố Dụ, nhưng bọn họ không mù quáng, cấp bọn họ còn miễn cưỡng đối phó được, nhưng còn cấp ...
Trần Nhị nghiêm mặt, "Tễ Tễ, cô chắc chứ?"
Thấy thái độ không muốn đi của bọn họ, Phương Tễ Tễ gật đầu, "Đúng vậy."
Đã hơn một tháng rồi, nếu trốn được thì đã trốn đến nơi khác rồi. Người nào không trốn được chỉ có thể trốn trong nhà, khoảng thời gian lâu như thế thì lương thực cũng đã cạn dần rồi.
Những người không còn lương thực dữ trữ...sẽ bị biến thành Zombie, làm số lượng Zombie tăng lên, theo một vòng tuần hoàn như thế, tình huống lại càng trở nên tệ hơn.
Quan trọng nhất là... Zombie cấp đã có thể khôi phục ngũ giác, có thể ngửi thấy mùi con người cách đó không xa, bọn chúng lại trải qua quá trị biến dị, nên chỉ cần đập vài cái thì cửa chống trộm cũng không là gì đối với Zombie.
Trốn trong nhà cũng vô dụng thôi.
Cô không hề nói điêu, đó là sự thật, thành phố S bây giờ chỉ còn vài người trốn trong kho lương thực mới có cơ hội sống sót mà thôi.
Sau khi Phương Tễ Tễ trả lời xong, ánh mắt chăm chú nhìn Cố Dụ, lạnh giọng nói, "Thành phố S bây giờ, tỉ lệ người sống sót chỉ là số không mà thôi."
Anh muốn đi ư?
Vì cái gọi là tình yêu ư?
Phương Tễ Tễ cười giễu.
Ở tận thế, xem con là thức ăn, vợ chồng bất hòa cô đã gặp nhiều rồi, giây trước còn yêu thương thắm thiết, giây sau có thể chỉ vì một mẩu bánh mì mà đẩy đối phương ra ngoài ngay...
Tình cảm mười năm, lúc ra tay lại không hề nương tay.
Phương Tễ Tễ ôm chặt lấy cơ thể mình, nhớ đến cảnh mình đã nỗ lực thế nào, nhớ đến cảm giác khi bị Zombie cắn.
Lòng cô đau muốn rỉ máu, ánh mắt dần thay đổi.
Nhìn đi, đàn ông đều không đáng tin.
Cô quật cường nhìn Cố Dụ, ánh mắt như đang mỉa mai anh lại mang theo chút yếu đuối đang cố che giấu.
Giống như một lời khẳng định, một nhát liền vỡ tan.
Ánh mắt Cố Dụ sắc như dao, toàn thân toát lên vẻ lạnh lùng.
Nhưng một giây sau, anh lại khôi phục như thường, chỉ gật đầu mà không nói thêm gì, "Cám ơn."
Anh không thích nghe những lời như thế.
Cô sẽ không chết.
Ngay lúc anh dời tầm mắt, Phương Tễ Tễ cảm thấy lông tơ đã không còn dựng đứng lên nữa, cũng không hiểu tại sao cô lại không hề thấy hối hận.
Cô cố chấp, muốn biết đáp án ra sao.
Tô Tinh cảm thấy hai tay run rẩy, rũ hàng mi che đậy cảm xúc bản thân.
... Bạn gái có lẽ đã chết rồi ư?
Mấy người Trần Nhị vốn có lời muốn nói với Cố Dụ, nhưng vừa nãy thấy anh tức giận không thể kiềm chế thì đã rõ thái độ của anh, âm thầm nhíu mày.
Sau khi bọn người Phương Tễ Tễ rời đi, bọn họ nhìn nhau, Trần Nhị lấy hết dũng khí hỏi anh, "Lão đại, anh quyết định rồi sao?"
Cố Dụ gật đầu, "Ừ."
Tựa như có thần giao cách cảm, luôn có một giọng nói cứ quanh quẩn bên tai anh -- Nếu anh không đi sẽ hối hận cả đời.
Anh nhìn bọn họ rồi nói, "Một mình tôi đi được rồi."
Mấy người kia chợt biến sắc.
Không chờ bọn Trần Nhị lên tiếng, Cố Dụ đã giơ tay ngăn bọn họ lại, "Nghe tôi nói đã."
"Tình huống thế nào chưa rõ, tư liệu quan trọng hơn, các cậu phải mang tài liệu về kịp lúc."
Tài liệu rất cần trong nghiên cứu trồng trọt, thời tiết bây giờ bất thường, cấp trên đã dự đoán được, mấy năm sau, lương thực sẽ là vấn đề cốt yếu.
Tài liệu này mang về càng sớm thì có thể bắt đầu nghiên cứu càng sớm, đây là chuyện quan trọng của toàn nhân loại không thể nào kéo dài được.
Lý Khuê bực bội, "Không được."
Lúc trước lão đại đã cứu mạng anh, để anh trơ mắt nhìn Cố Dụ đi vào chỗ chết, Lý Khuê không làm được.
"Đừng lo lắng." Cố Dụ mang theo hơi thở mạnh mẽ, đó là sự tự tin có thể nắm mọi thứ trong tay, "Tôi nhất định sẽ trở về, chỉ là không xác định được thời gian thôi."
Giọng nói không mang theo cảm xúc nhưng lại có thể trấn an người khác, khiến bọn họ càng thêm tin tưởng và an tâm hơn.
Vẻ mặt Lý Khuê tốt lên, nhưng vẫn kiên trì thuyết phục, "Để tôi và lão đại ở lại."
Dù gì anh cũng chỉ một thân một mình, mạng của anh là do Cố Dụ cứu về, anh ấy đi đâu thì anh đi đó.
Mấy người khác cũng nhao nhao tán thành.
Có hơi buồn nôn, nhưng Cố Dụ là tín ngưỡng của bọn họ, bọn họ không thể nào mặc kệ mà buông bỏ tín ngưỡng của mình.
Trần Nhị không nói gì, anh đẩy gọng kính, nói, "Đưa tài liệu về không cần nhiều người như thế, bọn Tiểu Tứ đi là được rồi."
Anh đề nghị, "Hay là tôi và đại ca ở lại, có hai người bọn tôi là được rồi."
Mấy người còn lại trợn tròn mắt, gì mà đại ca và anh ở lại.
Nhưng lại không phản đối được.
Anh ấy nói rất đúng, hai người họ đúng là rất thích hợp ở lại.
Đại ca ngốc Lý Khuê trong nhóm bọn họ, sức mạnh Cố Dụ mạnh nhất, Lý Khuê mặc dù đứng chót nhưng dị năng thức tỉnh thuộc hệ đặc biệt, dị năng của anh không có gì có thể công kích, anh lại là người chạy nhanh nhất, rất thích hợp trong lúc bảo vệ tính mạng.
Hơn nữa tốc độ dị năng của anh đã trải qua hai lần biến dị, mạnh hơn nhiều so với dị năng giả bình thường, bảo vệ tính mạng không thành vấn đề.
Anh nói thật, nếu gặp nguy hiểm, khả năng sống sót của anh so với Lý Khuê càng cao hơn.
...Hơn nữa, bọn họ không có gì lo lắng.
Không phải nói bọn họ không thể vì lão đại hy sinh, nếu anh gặp nguy hiểm, hai người họ chắc chắn sẽ quên mình tiến lên.
Cũng không thể phủ nhận, gặp chuyện thế này, cùng đi với lão đại sẽ thích hợp hơn.
"Hơn nữa..."
Thấy Cố Dụ định từ chối, Trần Nhị nói tiếp, "Nếu anh không để lại hai người thì bọn họ sẽ không yên tâm, dẫn theo thì lại không yên lòng..."
"Hay là bọn em sẽ ở lại đây, chỗ này cách thành phố S xa như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
"Với lại, khi đó không chừng Lý Khuê sẽ lén chạy về."
Lý Khuê nhìn Trần Nhị, không cam lòng, xưa nay anh chưa từng vi phạm mệnh lệnh, nhưng lại không thể phản bác.
Cố Dụ vuốt vuốt cái trán, gật đầu đồng ý.
Ở lại biệt thự, mà nơi đây lại vắng vẻ, chắc hẳn sẽ không có chuyện gì.
Sau khi quyết định xong, mấy người đàn ông sắp xếp người gác đêm rồi quay về phòng ngủ. Không hề có chút gì gọi là nỗi buồn ly biệt.
Bọn họ tin tưởng lão đại nhà mình sẽ quay về, dù là Zombie cấp , dù có lo lắng, nhưng họ càng tin tưởng Cố Dụ.
Cái cần quan tâm chính là chuẩn bị quà cưới cho lão đại thế nào đây.
Không chừng lúc quay về, lão đại sẽ mang theo chị dâu về cùng ấy chứ.
Không một ai suy nghĩ đến tình huống không may cả.
...
Sáng sớm hôm sau.
Vài người đàn ông lực lưỡng tập luyện trong sân, thuận tay thanh lý mấy Zombie "đi lạc" đến đây.
Chỉ trong chốc lát đã giải quyết xong.
Tối hôm qua trước khi đi ngủ, hai chiến sĩ đã dùng dị năng thổ và kim hợp lực tạo nên một bức tường cao, Zombie ở khu vực này chỉ mới đến cấp và cấp cho nên không phá tường được, đối với các chiến sĩ thân kinh bách chiến thì cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Phương Tễ Tễ và Trần Thần đi xuống, cô dạy Trần Thần một vài chiêu thức.
Cô đã lăn lộn ở tận thế nhiều năm rồi, nói đến kỹ năng chắc chắn không thua mấy chiến sĩ này là bao.
Trần Thần tuy trông thư sinh, nhưng anh đã từng luyện qua cho nên cũng nắm được căn bản, tiếp thu cũng rất nhanh.
Phương Tễ Tễ yêu cầu rất nghiêm khắc.
Sinh tồn trong tận thế, bình thường chịu khó một chút, khi gặp nguy hiểm khả năng sống sót sẽ cao hơn.
Anh đã từng cứu cô, cô luôn ghi nhớ.
Tô Tinh nhìn mọi người đang tập luyện một lát, cô ta dừng động tác, có vẻ như mệt mỏi, yên lặng quay về biệt thự.
Phương Tễ Tễ nhìn thoáng qua, ánh mắt bỗng tối lại mang theo sự lạnh lùng đầy ghét bỏ.
...
Tô Tinh cột tóc lên rồi lại nhìn người đàn ông đang luống cuống trong phòng bếp, mím môi bật cười, "Đừng gấp, lấy cái chảo xào là được..."
Cô ta rất biết điều, không hề chạy lại rồi bảo để cô ta làm, chỉ lên tiếng nhắc nhở, bọn họ chưa quen thuộc, chuyện nấu cơm là chuyện quan trọng, không thể để một người mới quen như cô ta làm giúp.
"Hả?" Người đàn ông với làn da rám năng nở nụ cười tươi rói để lộ hàm răng trắng sáng, "À, Cô Tô dậy sớm thế."
Tô Tinh mím môi nở nụ cười dịu dàng, "Bây giờ chịu khó tập luyện một chút sẽ tốt hơn."
Người đàn ông gật đầu đồng ý, "Đúng vậy."
Bọn họ rất có cảm tình với những cô gái độc lập, mấy cô như hoa như cỏ thì...xin kiếu.
"Rồi sao nữa?" Người đàn ông không khách sáo, sau khi xào thức ăn thì hỏi tiếp.
Tô Tinh cười đáp, "Đậy nắp lại, vặn lửa nhỏ thôi."
...
Hai người vừa nấu cơm vừa trò chuyện với nhau.
Tô Tinh, "Cám ơn vì đã để bọn tôi đi chung với mọi người."
Cô ta cười cười nói tiếp, "Có thể chăm sóc lẫn nhau, an toàn hơn."
Người đàn ông phẩy phẩy tay, dáng vẻ ngại ngùng, "Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, không cần cám ơn đâu, trong lúc tận thế thì chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau, nếu gặp người khác cũng sẽ làm thế thôi."
... Cái mông ấy.
"Không được." Tôi Tinh nhíu mày, kiên quyết nói, "Đối với các anh chỉ là tiện tay, nhưng bọn tôi không thể không cảm ơn được."
"Thế này vậy." Cô ta vén tóc ra sau tai, quan tâm nói. "Tôi biết làm vài món lương khô dễ bảo quản, để tôi dạy anh nhé."
Cô ta cười cười, "Sau này đi đường cũng khó mà nấu ăn, chúng ta có thể làm rồi mang theo ăn dọc đường."
"Chuyện nhỏ thế này anh đừng từ chối."
Người đàn ông dừng lại, nghĩ đến lão đại sắp đi thành phố S, không thể nấu ăn càng hợp với lão đại hơn.
Anh ta nở nụ cười đầy thâm ý.
Nhưng làm cho lão đại mang theo cũng được, thứ này dù sao cũng rất tiện lợi.
Anh ta ngẩng đầu, nở nụ cười thật tươi, "Vậy thì cám ơn cô Tô nhé."
"Không có gì." Khóe mắt Tô Tinh giật giật, ý cười trên mặt càng sâu, "Lấy bột mì ra trước đi..."
...
Mùi thơm từ phòng bếp bay ra ngoài, tiếng nồi nêu va vào leng keng, nhìn vào cứ ngỡ khung cảnh nhóm bạn đang ra ngoài dã ngoại trước thời kỳ tận thế.
Ấm áp lại mang theo chút mơ mộng.
Chỉ khi nhìn đến mấy con Zombie đang xiêu vẹo tiến tới và những người đàn ông đang lau vết máu trên thanh đao ở ngoài sân mới cảm nhận được sự chân thật.
Phương Tễ Tễ đang ở ngoài luyện tập nhìn thấy Tô Tinh dịu dàng trong phòng bếp thì mất hết cả hứng, sau đó lại bật cười.
Cô ta tưởng mấy người này ai cũng ngu ngốc như Lý Văn Kiệt kia ư?
Cô nhìn sang chàng trai đang đứng sau mình, "Ăn cơm xong rồi lại tập tiếp."
...
Không lâu sau, tất cả mọi người quay vào nhà.
"Ây, sao thơm thế?"
Có vài người không có ý tốt bắt đầu trêu chọc, "Thằng nhóc Triệu Tứ này biết nấu cơm hả?"
Biết mà không chịu làm, để bọn họ ngày nào cũng ăn đồ cho heo của Trần Nhị, chắc ngứa mông lắm rồi đây.
Triệu Tứ cười ngốc nghếch, "Không phải công của một mình tôi đâu."
... Ông đây cũng có biết làm đâu.
Anh ta vừa nói vừa chỉ Tô Tinh ở phía sau, "Do cô giáo Tô dạy giỏi mà thôi."
Cả đám đàn ông híp mắt cười, "Vậy thì phải cám ơn cô giáo Tô rồi."
"Không ngờ nha..."
Cố Dụ và Trần Nhị thu dọn đồ đạc xong xuôi thì đi xuống, cất giọng hờ hững hỏi, "Sao thế?"
"Lão đại, anh đoán xem hôm nay chúng ta ăn gì?"
Cố Dụ lười phải đoán, Trần Nhị thì đưa cái mũi ngửi ngửi hương thơm trong không khí, "Không phải cậu làm hả?"
"Là tôi làm." Triệu Tứ ngơ ngác giật mình rồi gật đầu, sau đó nhìn Trần Nhị đầy uy hiếp.
Trần Nhị hừ một tiếng, nhìn Phương Tễ Tễ, Trần Thần và Lý Văn Kiệt ngủ đến giờ này mới dậy đang đi đến thì không nói thêm gì nữa.
Gỉa vờ gì chứ, đồ cáo già.
Sau khi ăn cơm xong, Cố Dụ cầm ba lô nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Triệu Tứ vội vàng đuổi theo, "Ấy, lão đại anh chờ chút."
Anh ta chạy vào phòng bếp lấy một túi bánh bao nóng hổi và một túi lương khô đem ra, "Mang theo mà ăn."
Vừa nói vừa cười chỉ người đã làm mấy món này, "Phải cám ơn cô Tô đã dạy tôi làm lương khô đấy."
Cố Dụ nhìn theo ngón tay Triệu Tứ đang chỉ sang người được gọi là cô Tô, kiệm lời nói một câu, "Cám ơn."
Tô Tinh ngẩn người, có chút bất đắc dĩ và cả tiếc nuối, cô ta mím môi dịu dàng đáp, "Không có gì, chuyện tôi nên làm mà."
Lý Văn Kiệt say mê nhìn cô ta, Tình Tình dịu dàng thế đó.
Anh ta căm ghét nhìn người đàn ông đang đứng ở cửa.
Có phải Tình Tình...
Cố Dụ lại không nói tiếp, không nhìn họ nữa mà quay sang gật đầu chào bọn Triệu Tứ rồi xoay người bước đi.
Ánh mắt Phương Tễ Tễ vô cùng phức tạp.
...Vẫn quyết định đi ư.
Cô đột nhiên mở miệng, "Rõ ràng không còn hy vọng gì, có đáng không?"
Biết rõ là thập tử nhất sinh.
Rõ ràng hy vọng sống sót của cô ấy vô cùng nhỏ bé.
Có đáng không?
Cô biết anh sẽ không chết, sau còn trở thành người đứng đầu cả nước, nhưng bản thân anh lại không hề biết mình sẽ sống sót.
Nói cách khác, bây giờ anh đúng là chỉ vì một tin tức mơ hồ mà đánh đổi bằng tính mạng của mình.
Phương Tễ Tễ cố chấp hỏi anh, "Có lẽ cô ấy đã chết rồi, anh thấy như thế đáng giá sao?"
Đáng giá để anh bỏ hết vinh quang, thậm chí tất cả tôn vinh sau này chỉ vì...một người không rõ sống chết ư?
Bóng lưng người đàn ông dừng lại, anh nhíu mày lạnh lùng cất giọng, "Không có lần sau đâu."
Anh không thích có người nói như thế.
Về phần có đáng hay không, người đàn ông không thèm trả lời.
Chuyện giữa anh và cô, anh không muốn giải thích với Phương Tễ Tễ.
Nhưng nhìn bóng lưng không chút do dự kia, Phương Tễ Tễ đã biết câu trả lời của anh.
Đáng!
Vì cô ấy, cái gì cũng đáng.
Phương Tễ Tễ nhìn chiếc xe dần đi xa, ngón tay phát run, cô bỗng nhiên bật cười.
Cô cười nhưng đôi mắt lại đỏ hoe.
Nhìn đi, có người không cho phép người khác nói những điều không hay về bạn gái mình, dù bạn gái có bị vây hãm trong sào huyệt của Zombie thì anh vẫn liều mạng đi cứu cô ấy.
Cô nghĩ, nếu thế thì lúc chết bạn gái của anh cũng sẽ mỉm cười.
Bởi vì cô ấy biết, không cần nghi ngờ điều gì, anh nhất định sẽ đến bên cô ấy, cô sẽ chờ được anh, vì anh sẽ không bỏ lại cô một mình.
Anh không hề ghét bỏ.
Anh nhất định sẽ báo thù cho cô, sẽ dịu dàng lau cho cô, sẽ thu dọn hài cốt cho cô, sẽ hôn lên vết thương xấu xí của cô, rồi mang cô trở về.
Nhìn đi, chết đâu còn đáng sợ nữa?
Phương Tễ Tễ cô không hề sợ.
Đúng vậy, nhưng sao cô lại không gặp được người đàn ông như thế chứ?
Đến hôm nay, cô mới thừa nhận, trên đời này vẫn còn tình yêu, Phương Tễ Tễ nhìn lên trời, chỉ tại cô lúc trước bị mù mới yêu phải một tên khốn nạn.
Hốc mắt cô đỏ lên, nước mắt lăn dài trên má.
Khóc cho sự uất nghẹn của mình.
Khóc vì nỗi hận thù của mình.
Cũng khóc vì đã tìm được đường về.