Chàng trai mỉm cười, "Thích bao nhiêu?"
Rồng Tinh Nhan sửng sốt, "Hả..."
"Rất rất thích!!"
Hắc Long thốt lên với dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo, "...Chỉ ít hơn so với châu báu thôi."
Tinh Nhan sụp đổ nhắm chặt đôi mắt, khoan đã, chàng nghe ta nói, hơn châu báu mà.
Thật đó, hơn châu báu nhiều!
Vì mãi lo lắng nên Tinh Nhan không hề phát hiện ra, mình bắt đầu lấy châu báu ra so sánh.
Hắc Long lắc đầu vẫy đuôi, đập đập cái cánh, nàng gật nhẹ đầu chứng minh mình đang thật lòng.
Nàng chớp chớp mắt, cái đầu to lớn nhích lại, dáng vẻ đắc ý như muốn được khen ngợi.
...
Ít hơn xíu.
Ít hơn!
Mặt Beers đen thui, "...ha ha."
Thua cả châu báu mà còn kiêu ngạo được ư?
Chàng nhìn dáng vẻ đắc ý của Hắc Long mà tức không chịu được.
Còn muốn chàng khen hả!
Áp suất lạnh lẽo phát ra từ người chàng, Tinh Nhan cũng cảm nhận được, nàng ngơ ngác nhìn chàng, còn oan ức ngao một tiếng.
"Sao ngươi lại giận rồi?"
Vẻ mặt hờ hững của chàng trai bỗng chốc vỡ tung, không lẽ chàng không được giận sao?
Trong mắt người yêu, mình còn không quan trọng bằng châu báu, chàng không giận đâu, chỉ là bị tức giận làm cho no luôn rồi!
Beers cố tình hừ một tiếng, không thèm để ý đến nàng.
Dáng vẻ rõ ràng đang chờ người đến dỗ dành, dù cho Tinh Nhan thần kinh thô cũng biết huống chi nàng lại không phải gỗ mục.
Tinh Nhan nhích tới, lấy lưỡi liếm liếm, dỗ dành chàng, "Được rồi, đừng giận nữa nha."
Chàng trai hơi dừng lại, ánh mắt như lóe lên tia sáng, hiếm khi chàng cư xử như trẻ con, lại quay sang chỗ khác không để ý đến nàng.
Trừ khi nàng nhận sai, đồng thời phải thừa nhận rằng chàng quan trọng hơn châu báu thì mới tha lỗi cho nàng.
"Ngao..."
"Vậy phải làm sao thì ngươi mới hết giận..."
"Hừ!"
"Đừng giận nữa mà..."
"Hừ!"
"..."
"Hừ!"
Một người một rồng cứ thế nói qua hừ lại không ngừng trong hang động, nhưng dù nàng nói thế nào thì chàng trai vẫn không thèm phản ứng, chỉ hừ hừ vài tiếng.
Nhưng ở nơi Hắc Long không nhìn thấy, nụ cười trên mặt chàng trai càng lúc càng sâu, vẻ mặt càng lúc càng dịu dàng, từ đuôi mày đến khóe mắt, như một đóa hoa hồng xinh đẹp nở rộ khoe sắc.
Nếu có người ngồi đối diện, sẽ thấy ánh mắt chàng như chứa gió xuân nhẹ lướt qua mặt hồ, tràn đầy vui vẻ và thỏa mãn.
"Đừng giận mà..."
Chàng trai nhếch môi, tiếp tục, "Hừ!"
"Beers ~~"
"Hừ!"
"..."
"Beers!" Hắc Long vỗ vỗ mặt đất.
Chàng trai đang đắm chìm trong sự hưởng thụ, cả người như một vũng nước, định bụng hừ một tiếng nữa thì bỗng nhiên có người còn lớn tiếng hơn...
"Hừ!"
Chàng trai dừng lại, vội vàng quay đầu.
"Hừ!" Hắc Long phun nước miếng.
Mặt Beers đầy nước bọn, cả người cứng đờ, nụ cười trên gương mặt cũng dần vỡ tan.
Tèo rồi.
"...Nhan Nhan?" Chàng mềm mỏng.
Hắc Long không thèm để ý đến chàng.
Nàng cũng buồn chứ bộ.
Vừa nãy mới tỏ tình với chàng, tha thiết chân thành là thế, lời tỏ tình cảm động như thế, chỉ cần thổ lộ với bất kỳ ai trong long tộc đều sẽ cảm động đến rơi lệ!
Chàng không cảm động thì thôi, không xông lên ôm nàng cũng được, nhưng mà một câu thích nàng cũng không hề nói!
Ấy vậy mà còn giận ngược lại nàng.
Hắc Long thở phì phò quay đầu đi, nàng đập cái cánh thật mạnh, không để ý thì thôi, nàng cũng biết buồn đó.
Chàng trai cứng đờ, thận trọng sờ sờ móng của Hắc Long đung đưa, "Nhan Nhan, đừng giận mà..."
Là chàng sai...
Hắc Long đập cánh làm chàng trai lảo đảo.
- - Tự chơi một mình đi!
Chàng trai thấy thế lập tức thu lại nụ cười, đem mấy lời vừa nãy ném cho chó ăn, hít một hơi rồi nói, "Nhan Nhan, ta sai rồi..."
"Đừng giận mà."
Gì mà trừ khi nàng nhận lỗi rồi thừa nhận mình quan trọng hơn châu báu thì mới tha lỗi cho nàng? Đó là gì, có thể ăn được không?
Chàng trai luôn luôn đa mưu túc trí nở nụ cười, nuốt lời mình vừa nói xuống, nhai nhai nuốt vào bụng, sau đó cầm lấy tay nàng áp lên má mình.
"Không thì nàng cào ta cho hả giận nha?"
Thấy Hắc Long quay lại, chàng trai mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm.
Nhan Nhan của hắn rất mềm lòng.
Tinh Nhan nhướn mày, gật gật đầu.
Chàng suy nghĩ một hồi, sau đó lấy củ khoai của Aure đang nướng ra rồi lột vỏ, xong lại đút vào miệng nàng, "Nhan Nhan~~"
Về phần Aure, chàng trai mỉm cười, nụ cười vô cùng bình tĩnh, lát nữa Aure quay về cũng không có tâm trạng đê ăn đâu, khoai lang không thể bỏ uổng, để cho Nhan Nhan ăn đi.
Hắc Long hơi do dự, ánh mắt hướng lên trời.
Ngón tay thon dài, khoai lang màu tím trông thật bắt mắt, vừa thơm lại vừa ngon.
Nàng cảm thấy lực hấp dẫn của khoai lang đối với bản thân không thể nafoc chống cự.
Nhưng...Hắc Long nuốt nước miếng, không biết nàng mê mùi hương của nó hay là mê nơi phát ra hương thơm đó.
Beers không giục nàng, chậm rãi đưa củ khoai lên, dỗ dành, "Nhan Nhan, vừa nãy là lỗi của ta..."
Chàng trai suy nghĩ một chốc, liền phát hiện ra lí do Hắc Long giận chàng.
Chàng nói, "Là do ta ghen."
Hắc Long kinh ngạc, ghen ư?
Chàng trai nhìn thấy nàng thả lỏng, tiếp tục nói, "Lần đầu gặp nhau ta đã thích nàng, thích hơn bất cứ ai, bất cứ cái gì."
Chàng hơi suy sụt, "Nhưng ta không ngờ rằng, trong lòng nàng, ta lại kém hơn cả châu báu."
"Ta chỉ muốn một món mà nàng cũng không cho."
Nghe đến châu báu, lỗ tai Hắc Long dựng lên, nhưng nghe giọng buồn tênh của chàng, nàng lại cảm thấy mất tự nhiên.
Cuồng châu báu là...bản năng của long tộc bọn nàng mà.
Nhưng vì sao nàng lại cảm thấy mất tự nhiên?...
"Nhan Nhan..."
Chàng trai còn đang nói, nhưng suy nghĩ của Hắc Long đã bay xa, nàng cảm thấy mình là một con rồng khốn nạn, chơi gái xong còn không cho châu báu!
Nhưng cho hắn ư?...
...Không được!
Tuyệt đối không được!
Kiên quyết không!
Lý trí Hắc Long kiên định, tiểu bảo bối chính là sinh mạng của nàng! Không thể cho!
Nhưng Beers thật đáng thương...
Hắc Long không biết mình bị sao nữa, chỉ thấy dáng vẻ suy sụp của Beers làm nàng không thoải mái, hận không thể xông lên ôm lấy chàng, cho chàng tất cả mọi thứ.
Cho...một cái thôi?
Một cái được rồi.
...Không được.
Vậy.... cái?
Không nỡ mà, không cho!
.../ được không.
Hắc Long còn đang giãy dụa, móng vuốt nóng nảy vạch lên phiến đá, tiếng động vang lên không dứt, để lại một vết cắt.
Được rồi, cho...cho chàng / là được.
Nàng...không muốn nhìn thấy chàng buồn.
- - Chuyện này quan trọng hơn / phần châu báu.
"Ta cho chàng..."
Ngay lúc Tinh Nhan đang nhịt đau cắt thịt thì Beers nhìn thấy vẻ mặt không nỡ lại nôn nóng của nàng, chàng không đành lòng, "Được rồi..."
Đúng lúc này thì chàng nghe thấy nàng nói.
"Nàng nói gì?"
Hắc Long cắn răng nói lại, "Ta cho chàng một..."
"Đừng nói nữa." Chàng trai che miệng nàng, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ, chàng dịu dàng vuốt ve vẩy của nàng, vì sao phải bắt nàng lựa chọn chứ?
Chàng không thể chung sống cùng châu báu ư?
Nàng đã nguyện ý cho chàng, mà chàng chỉ cần thái độ của nàng, thế thì sao phải để nàng buồn.
"Được rồi, Nhan Nhan, ta đùa nàng thôi."
Hắn nhẹ giọng nói, "Ta không cần đâu, chỉ cần biết nàng muốn cho ta là được rồi."
Tinh Nhan ngây ngẩn cả người, nuốt xuống lời nói ngập ngừng bên môi, ngao một tiếng, "Thật ư?"
"Đương nhiên." Chàng trai trấn an, dịu dàng hứa hẹn với nàng.
Vừa nghĩ đến cái gì, ánh mắt chàng sáng lên, "Chỉ cần để ta đeo một tí thôi, có được không?"
Chàng không muốn để nàng lựa chọn, nhưng chàng phải quan trọng hơn châu báu.
Nhất định phải...càng ngày càng thích chàng, thích hơn châu báu càng tốt.
Rồng Tinh Nhan ngao lên một tiếng, không cần mất đi / món châu báu ư! Đầu lưỡi liếm mặt chàng, "Đương nhiên rồi ~~"
Chàng trai lau nước miếng trên mặt, cong môi, dịu dàng đưa khoai lang đến miệng nàng, "Xong rồi."
"Ừm." Hắc Long đắc ý vẫy vẫy đuôi.
Châu báu là của nàng ~~
Hắn cũng là của nàng ~~
- - Đáng yêu quá.
Beers lắc đầu, vuốt ve mũi nàng, cưng chiều nói, "Cô rồng tham lam!"
Nàng đưa lưỡi cuốn lấy miếng khoai, nhiệt độ nóng hổi tràn ra khắp miệng, Tinh Nhan lẩm bẩm rồi nuốt xuống, ra vẻ dạy dỗ chàng, "Ta vẫn là rồng vị thành niên ~~"
Nàng liếc chàng đắc ý nói, "Rồng vị thành niên tham lam là chuyện đương nhiên mà!!"