Editor: Umi
Bên này Lâm Lộc cùng Lâm lên đường suốt ngày đêm, rốt cục hai ngày sau cũng tới huyện An Nhạc.
“Nương tử, chúng ta đi đâu tìm đệ đệ?” Lâm nhìn đường phố đông người, chỉ cảm thấy hoa cả mắt.
“Cái kia, cái kia … giải quyết vấn đề trước mắt đi đã.” Lâm Lộc khó chịu nói
Lâm khó hiểu quay đầu lại, phát hiện Lâm Lộc đã bị vài nam nhân thô kệch bao vây.
”Các ngươi tránh ra cho ta!” Lâm cả kinh chạy vọt lên, đem Lâm Lộc bảo hộ phía sau người.
Mấy nam nhân kia thấy Lâm một thân y phục màu tím, khí độ phi phàm, mi tâm đang nhíu chặt, mặt tức giận, trừng mắt nhìn bọn họ. Họ nghĩ Lâm là một công tử có tiền có thế, nên không dám đắc tội, vội vàng nói là nhận sai người, ngại ngùng kéo nhau rời đi.
”Nương tử, ngươi không sao chứ?” Lâm nhìn Lâm Lôc một lượt, xác định nàng không hề bị thương mới yên tâm đặt xuống tảng đá trong lòng hắn nãy giờ.
“Ai nha, bổn cô nương ta rất khỏe.” Lâm Lộc một phen đẩy tay hắn ra. “Bất quá, chuyện vừa rồi nhắc nhở ta, thân phận nữ tử thật sự rất không an toàn.”
”Đừng sợ, Lâm sẽ bảo vệ ngươi.” Lâm hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm Lâm Lộc.
”Ngươi? Chiều cao của ngươi có thể dùng để hù dọa bọn họ, nhưng nếu bọn họ cứng rắn quấn lấy chúng ta, chúng ta căn bản không có biện pháp nào để đối phó. Ngươi bất quá là một lão hổ giấy, gặp gió một cái là đổ, không có tác dụng gì hết.” Lâm Lộc nhìn hắn, không để ý, nói ra suy nghĩ của mình vì nàng rất không đồng ý với cách nghĩ của hắn.
”Nương tử... nhưng ….” Lâm bị nàng đả kích, hai mắt nước mắt lưng tròng, lông mi dài rũ xuống, nước mắt to như hạt đậu trào ra, hắn giờ phút này muốn có bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương.
”Này! Này! tiểu tổ tông của ta, đừng khóc a. Ta sợ nhất là thấy người khác khóc, ngươi nếu khóc, ta sẽ không để ý đến ngươi nữa.” Lâm Lộc vội vàng dùng tay giúp hắn lau nước mắt, một đại soái ca như hắn lại bị nàng chọc khóc, thật sự là có lỗi với tạo hóa.
Rõ ràng những lời này của Lâm Lộc dùng để đối phó với Lâm là phi thường hữu dụng. Vừa nghe Lâm Lộc sẽ không để ý tới hắn nữa, nước mắt hắn lập tức liền ngừng, nhưng mà bộ dáng ủy khuất trên mặt thì cần có chút thời gian mới có thể thay đổi.
”Thật là phục ngươi, không được khóc nữa. Ta mang ngươi đi ăn cơm, chắc ngươi cũng đã đói bụng.” Lâm Lộc cầm tay Lâm, kéo hắn đến một quán ăn ven đường.
”Lão bản, cho hai chén tố mặt.” Lâm Lộc hô to
Lâm phát huy lòng tò mò của hắn, hỏi: “Nương tử, tố mặt là cái gì?”
”Tố mặt nha, chính là......”
Lâm Lộc còn chưa kịp giải đáp thắc mắc của hắn, chợt nghe thấy có mấy người ở bàn bên cạnh đang nghị luận một chuyện mà nàng cảm thấy hứng thú.
”Ngươi có biết hay không Thiếu Đông gia của Lưu Bảo Trai đến đây đó.”
”Thiếu Đông gia của Lưu Bảo Trai sao? Đừng nói giỡn, Thiếu Đông gia tại sao lại đến chỗ thâm sơn cùng cốc như thế này cơ chứ?”
”Đây chính là thật sự, biểu đệ của ta làm trong Lưu Bảo Trai, hắn nói cho ta biết đó. Không chỉ có như thế, ngài ấy lần này đến là vì tìm một người ở huyện An Nhạc chúng ta.”
”Người nào?”
”Nghe nói là đệ đệ ngài ấy đã mất tích được một tháng rồi.”
”Đệ đệ ngài ấy thế nào lại xuất hiện ở đây?”
”Đây chính là tin tức Linh Lung các cung cấp, vì để lấy được tin tức này, Lưu Bảo Trai đã tốn không ít bảo bối đó.”
Lâm Lộc hai mắt sáng lên, nhìn sang bên cạnh, Lâm nãy giờ vẫn nhìn nàng, chờ nàng giải đáp nghi vấn trong lòng hắn.
Bộ dáng đáng yêu của hắn khiến Lâm Lộc cười không ngừng, một lúc sau mới ngừng được cười, nói: “ tiểu Lâm đúng là đáng yêu nhất nha, tố mặt chính là mì, đó là một loại thức ăn rất ngon, đợi khi tìm được ca ca của ngươi, ta có thể ăn những loại mì đắt tiền rồi. Đến lúc đó, tìm đệ đệ ta sẽ dễ dàng hơn nhiều, ha ha, ta thật sự là thông minh.”
”Ca ca? Lâm có sao?” Trong đầu một mảng trống rỗng, trừ bỏ biết mình kêu là Lâm, hắn cái gì cũng không nhớ.
”Mì đến đây! Mì đến đây! Mau ăn đi, lạnh sẽ không ăn ngon.” Lâm Lộc mở miệng đánh gãy suy nghĩ của hắn.
Hai chén mì nóng hầm hập được bưng lên, Lâm Lộc vừa ăn vừa chìm trong suy nghĩ của mình, cứ nghĩ tới Lâm có khả năng rất lớn là nhị thiếu gia của Lưu Bảo Trai, trong lòng liền không kìm được cao hứng, ngày tháng vui vẻ của nàng sắp tới rồi, ông trời cuối cùng cũng biết nàng là người tốt mà tới cứu rỗi nàng.
Nàng là ân nhân cứu mạng của Lâm, chỉ cần điểm này hẳn là nàng sẽ nhận được rất nhiều thù lao đi.
”Lưu bảo trai” cái tên này vừa nghe cũng biết chủ của nó rất giàu có, nhất định sẽ kiếm được một khoản kha khá.
Lâm một bên sắc mặt vặn vẹo, chén mì ở trong mắt hắn giống như một chén độc dược. Hắn cũng không biết vì sao cảm thấy chén mì này không phải đồ dành cho người ăn. Vẻ mặt hắn đau khổ, quay đầu nhìn về phía Lâm Lộc, thấy nàng không hề chú ý hình tượng, ăn đặc biệt vui vẻ. Vì thế hắn khẽ cắn môi, hít sâu một hơi, rốt cuộc bắt đầu ăn.