Editor: Umi
Năm ngày trước, trên quan đạo từ Thanh Bình trấn đến huyện An Nhạc, có một chiếc xe ngựa đi không nhanh không chậm. Bên ngoài xe ngựa, có tổng cộng mười người hộ tống.
Trên xe ngựa, có năm thiếu niên, bọn họ tay chân đều bị trói chặt bằng dây thừng, miệng bị bịt bằng một khối vải bố, trên người đều mặc tơ lụa màu trắng tốt nhất.
Một điểm không giống nhau duy nhất giữa bọn họ chính là vẻ mặt, bốn gã thiếu niên thần sắc bi thương, mặt xám như tro, cả người không ngừng run rẩy, chỉ có một người không giống người đó, ánh mắt của hắn chỉ bao hàm cừu hận, cùng ý thức muốn sống mãnh liệt.
Người này chính là đệ đệ của Lâm Lộc, Lâm Thần.
”Chậm! Có động tĩnh.” Một hộ vệ lên tiếng cảnh báo, đội ngũ hộ tống lâm vào trạng thái đề phòng, nhìn bốn phía.
”Sưu …. sưu”
Trong rừng cây vô số mũi tên, phá không bay đến. Bọn hộ vệ rút kiếm chống đỡ, dù sao hộ vệ Tiền phủ cũng chỉ biết chút ít võ công phòng thân, nên họ dần dần rơi vào thế yếu, một lát, đã có mấy thi thể hộ vệ ngã trên đất.
Người kéo xe ngựa bị kinh hách, nhanh chóng chạy trốn, chiếc xe vì không có ai điều khiển lên nhanh chóng đâm vào vệ đường.
”Vũ, tiễn pháp của ngươi lại tiến bộ nha.” Trong rừng, hai hắc y nhân đi ra, một người vác một bọc hành lý thật lớn trên lưng, còn một người tay cầm cung.
”Ha ha, mấy người này cũng không đủ cho ta luyện tập.” người tên Vũ thần sắc kiêu căng, không có đem mười mạng người hộ vệ để vào mắt.
”Nhưng thật ra….” Xoay người đi hướng xe ngựa, chép miệng nói: “Không nghĩ tới phú thương ở Thanh Bình trấn nho nhỏ còn làm những việc bẩn thỉu này.”
”Đại nhân phiền chán nhất là những người như thế, bất quá... Mặc, nếu là chung ta đem... những người này thả trở về, chẳng phải là bại lộ hành tung của chúng ta sao?” Vũ tiến lên gõ gõ thùng xe, ánh mắt không hề chớp mắt nhìn mấy thiếu niên kia chằm chằm, trong mắt chỉ có một mảng u ám, lạnh lẽo.
”Vũ, cái này không đúng, ngươi xem tiểu tử này đi.” Mặc xốc Lâm Thần lên, chỉ thấy cả người Lâm Thần run rẩy, ánh mắt gắt gao nhắm chặt, vô luận hắn lay động Lâm Thần như thế nào, Lâm Thần cũng không chịu mở mắt.
”Có ý tứ.” Vũ quay đầu lại, tay trái nhẹ nhàng, lưu loát cắt đứt yết hầu của bốn người thiếu niên khác. Cử chỉ giết người đối với hắn mà nói, là rãnh rỗi tiện tay mà thôi.
”Tiểu tử, mở mắt ra nhìn bọn họ xem.” Mặc đem Lâm Thần lên thùng xe, bắt hắn nhìn những thiếu niên chết không nhắm mắt kia.
”Bọn họ là bọn họ, đối với bọn họ mà nói chết mới là giải thoát. Nhưng tôi không giống, mệnh tôi không nên tuyệt.” Lâm Thần nghiễm nhiên nói, hắn đã sớm đoán được kết cục của mấy người kia, không chịu thua, trợn mắt cắn răng nói một câu.
”Ngươi nghĩ rằng ta và hắn không dám giết ngươi sao?” Vũ mi mắt khẽ nhếch, nhẹ nhàng cầm mũi tên sắc bén xẹt qua yết hầu của Lâm Thần, một chuỗi máu tươi chảy ra trên cái cổ trơn bóng cổ, những giọt máu trên quần áo tuyết trắng như những đóa hoa, rực rỡ diễm lệ.
Trên cổ truyền đến đau đớn, không có làm cho Lâm Thần sợ hãi, ngược lại làm hắn bình tĩnh hơn, thân thể bây giờ đã ngừng run rẩy, chậm rãi nói: “Đương nhiên không phải, mạng của ta bé nhỏ không đáng kể, ngài muốn thì lấy đi. Chính là trên đời này, có một sinh mệnh so với ta còn trọng yếu hơn, vì nàng, ta không dám đánh mất tính mạng mình.”
”Thật là thú vị, chỉ là một tiểu tử, còn phát ngôn bừa bãi.” Vũ nói đến đây, động tác trên tay cũng ngừng lại, chậm rãi thu mũi tên trở về, nói: “Mặc, đem tiểu tử này mang đi.”
”Hảo, ngươi nói cái gì thì chính là cái đó a.” Mặc tười cười, bày ra một bộ dáng chả quan tâm, đối với hắn giết Lâm Thần hay không, cũng chỉ như hôm nay nên ăn món gì mà thôi.
Đem Lâm Thần khiêng trên vai, bước chân Mặc vẫn nhẹ nhàng như cũ, như thể bọc hành lý sau lưng đối với hắn mà nói không đáng kể chút nào.