“Quý phi nương nương, ta đã tìm tới trai lơ* cho chị này.”
*面首 [mặt thủ] – dịch ra là , để trai lơ cho nó nhẹ nhàng tình cảm =))
À, ta hiểu rồi. Em gái thân yêu đây muốn Thẩm Lăng Phong nhìn ta bẩn thỉu hèn mọn đến mức nào đấy.
Hay đó, hay lắm!
Đám trai lơ ngoan ngoãn tiến đến, Phương Vi Vi lùi về mấy bước, ả cất tiếng cười, rồi vẫy tay cho cung nữ của mình.
Cung nữ nhận lệnh xoay người đi ra ngoài, chắc là đi báo cho Thẩm Lăng Phong biết đó mà.
Ta lười biếng nở nụ cười, cũng chẳng chống cự chút nào.
Phương Vi Vi ngạc nhiên nhìn, ả ngu ngốc ngơ ngác đứng cạnh giường. Một lúc lâu sau ả mới hoàn hồn trở lại, Phương Vi Vi nhìn ta không chối từ thì ánh mắt ả lóe nhanh nỗi hả hê vui vẻ.
“Phương Diệu, chị đê tiện rẻ mạt thật đấy!”
“Bệ hạ giá đáo!” Thẩm Lăng Phong tức tốc tới đây, dường như hắn đã không ngồi kiệu mà chạy đến.
Một đám thái giám cung nữ quỳ thành hàng, họ run rẩy không dám ngẩng đầu.
Phương Vi Vi vội vàng ngạc nhiên sợ hãi đi đến: “Bệ hạ, thần thiếp không ngăn được, nàng ấy… A!”
Thẩm Lăng Phong đẩy ả sang một bên, hắn đi đến bên giường lôi kéo ta dậy. Hắn dùng lực quá mạnh, sau một trận quay cuồng thì đầu ta lại bắt đầu choáng váng.
“Phương Diệu!”Khóe mắt Thẩm Lăng Phong ửng đỏ, hắn nghiến răng trợn mắt nhìn ta, sau đó hắn lấy chiếc áo ngủ bằng gấm bao bọc lấy ta.
Nhìn năm người trai lơ đang quỳ thành hàng, hắn nặng nề nói: “Lôi hết ra ngoài, đến chet!”
“Bệ hạ…” Phương Vi Vi sợ hãi kêu r3n.
Thẩm Lăng Phong không quay lại, hắn cứng rắn nói: “Nàng cũng lui đi.”
“Bệ hạ!” Phương Vi Vi rất ngạc nhiên, ả hoàn toàn không tin nổi.
“Đi xuống, sau này không được bước vào nơi này nửa bước!” Giọng nói Thẩm Lăng Phong âm u không cho ả phản bác.
Phương Vi Vi cắn môi, ả trừng mắt nhìn ta rồi không cam lòng xoay người rời đi. Còn năm người kia chưa kịp cầu xin gì đã bị bọn thái giám lôi ra ngoài, ta cau mày:
“Bọn họ đã làm gì sai? Bệ hạ xem người như cỏ rác sẽ khiến người ta không hiểu nổi đấy.”
“Im miệng!” Thẩm Lăng Phong nghiến răng, quai hàm hắn rõ nét như thể đang kìm nén cơn tức vậy.
Các cung nữ nhanh chóng khiêng thùng gỗ vào hầu hạ ta tắm, Thẩm Lăng Phong không có ý định rời đi, hắn nhìn ta tắm rửa.
“Tắm cho sạch vào.” Gân xanh trên mu bàn tay Thẩm Lăng Phong hằn lên.
“Không tắm sạch được đâu.” Ta tươi cười yêu kiều, bỗng ta tiến lên nằm cạnh thành thùng nước, nhìn thẳng vào Thẩm Lăng Phong.
Hai ta cách nhau quá gần, hô hấp chúng ta quấn quanh lượn lờ.
“Bệ hạ có muốn tắm với ta không?”
Thẩm Lăng Phong cau mày, hắn hơi ngửa về phía sau để tạo khoảng cách.
Ta thờ ơ ngồi về lại trong thùng, sau đó ta nhẹ nhàng nâng từng hốc nước rửa ráy cần cổ thon dài của mình, tránh đi nơi bị thương vì kiếm trúng.
“Vơi bộ dạng chê bai này của bệ hạ, chắc là sau này ngài cũng không chạm vào ta nữa.”
“Vậy ngài đưa ta về đây để làm chi?”
“Nhưng mà cảm ơn em gái thân yêu của ta, em thật sự có lòng tốt đó, thế mà lại đưa năm đứa trai lơ cho ta, đúng lúc lắm.”
Những lời cuối cùng này của ta có ẩn ý ám chỉ. Phương Vi Vi vẫn ngây thơ cho rằng đám trai lơ ấy có thể k1ch thích cơn tức của Thẩm Lăng Phong.
Vậy mà cũng không biết Thẩm Lăng Phong đã sớm nhìn thấy cảnh không chịu đựng nổi khi ta trong quân doanh.
Vừa xuất hiện đã gây ồn ào thế này, không chỉ làm Thẩm Lăng Long không cảm thấy ta hạ tiện, mà ngược lại còn khiến ả bị lộ những tính toán không trong sạch.
Một khi xé bỏ điều này thì sự tin tưởng của Thẩm Lăng Phong đối với ả có vết rách rồi.
Tất nhiên là Thẩm Lăng Phong biết ý của ta, nhưng hắn không tránh không né nhìn thẳng vào ta, ánh mắt hắn sâu thẳm không nhìn ra chút cảm xúc nào.
Thiếu niên chói chang của năm ấy đã trở thành đế vương không ai đoán được rồi.
Bỗng hắn mở miệng hỏi: “Hôm rơi xuống nước ấy, em mặc váy xếp li à?”
“Không, ta mặc váy màu xanh da trời thêu chỉ vàng.” Ta dửng dưng nhướng mày.
Cuối cùng Thẩm Lăng Phong cũng thông minh ra rồi. Hắn không nói ra chuyện ngọc bội, chắc hắn cũng đoán được việc ngọc bội có thể bị trộm mất.
Nhưng váy thì không sai được đâu.
“Làm sao? Tra rõ được chi tiết rồi? Nếu năm ấy thật sự là ta thì không biết bệ hạ sẽ xử lí thế nào đây? Ngài làm sao để trả mấy chục người của Phương gia? Làm sao để trả tấm chân tình của ta? Làm sao để trả lại sự trong sạch cho ta? Làm sao để trả lại… cho ta?”
Thẩm Lăng Phong nhíu mày: “Đừng nguyền rủa mình.”
Ta khép môi chẳng nói thêm gì nữa, ta chỉ cúi đầu tiếp tục lau chùi cơ thể mình và vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt.
Bỗng Thẩm Lăng Phong tiến đến, hắn dùng chiếc khăn to lớn bao bọc ta lại, rồi cách một tấm vải ấy hắn ôm lấy ta.
“Diệu Diệu…” Hắn chỉ gọi tên ta mà chẳng thể nói thêm lời nào nữa.
Ta cũng không đáp lại, tùy ý để hắn ôm. Sau một lúc Thẩm Lăng Phong ôm ta thì hắn thả lỏng vòng tay, rồi hắn nói: “Em nghỉ ngơi cho khỏe đi” Cuối cùng hắn rời đi.
Ta tiện tay ném chiếc khăn kia xuống đấy, trong ánh mắt chỉ chất chứa sự lạnh lẽo vô tận.
Thẩm Lăng Phong, Phương Vi Vi, cuộc báo thù của ta bắt đầu rồi!
天格
- Thanh Tiếu Quân