Hai người chúng ta im lặng không nói gì, một lúc lâu sau Thẩm Lăng Phong thở dài. Hắn giơ tay muốn cầm lấy bàn tay ta, nhưng dường như hắn ngại bẩn nên sau đó lại lặng lẽ thu tay về.
“Em cứ nghỉ ngơi đi, trẫm sẽ tự tay tra rõ chuyện năm đó.”
Tra rõ xong rồi thì làm sao? Hắn lại không đề cập.
Thẩm Lăng Phong đứng dậy rời khỏi tẩm cung của ta. Lúc cửa cung đóng lại, ta vô cảm lau đi nước mắt nơi khóe mi. Sau đó ta ấn huyệt thái dương đã đau đớn đến choáng váng của mình.
Ta thầm mắng, đồ ngu!
Trước khi bị đày khỏi kinh thành, ta nhìn cha mình mà tỉnh mộng, rồi sau đó ta đoạn tuyệt tình ái.
Ta dùng năm ngày ngắn ngủi sắp xếp từng bước một, ta còn điều tra việc vì sao Thẩm Lăng Phong bỗng trở mặt, nguyên nhân tại sao hắn lấy oán trả ân.
Thì ra lúc ta cứu Thẩm Lăng Phong mà bị sốt cao và bất tỉnh ba ngày, là đứa em gái họ Phương Vi Vi nhân cơ hội chiếm lấy công lao của ta. Ả còn khích bác ly gián, nói công lao của cha và anh ta thuộc hết về cha ả.
Cuối cùng hai cha con bắt tay đội lên cái mũ mưu phản cho cả nhà ta, và cuối cùng cả nhà ta bị tịch biên xử trảm!
“Nương Nương, Doanh tướng quân đưa tin rằng: Lòng quân đã loạn.” Cung nữ Thúy Nhi tiến đến, em khẽ nói.
Ta mở mắt nhìn em, người con gái đã phục vụ ta từ rất lâu rồi, chợt mắt ta hơi đỏ.“Thúy Nhi, vất cả cho em quá.”
Cho dù khi rời kinh ta có sắp xếp người chăm sóc em, nhưng chắc chắn Phương Vi Vi sẽ không để cho em yên thân. Sống đến lúc này, hẳn là em đã chịu không ít tủi hờn.
Nhưng Thúy Nhi rất vui vẻ: “Có thể giúp được nương nương thì Thúy Nhi không khổ chút nào đâu.”
Ta cảm động lắm, ta khóc kéo lấy tay Thúy Nhi. Ta được trở về đế đô thì phần lớn cũng nhờ vào lời nói kia của em.
Ta khẽ nói: “Truyền tin cho Doanh Kỵ biết, kế hoạch rất thuận lợi, bảo ngài ấy chuẩn bị sẵn sàng.”
Tay ta nắm chặt thành đến nỗi móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay, điều ấy khiến ta vừa đau đớn vừa tỉnh táo.
Trước đây ta ngu dốt, giả thanh cao mới có thể bị Phương Vi Vi hãm hại và phải rơi vào kết quả thế này.
Bây giờ ta đã hạ tiện như bùn như đất, ta đã sớm không có chút tôn nghiêm nào, và ta muốn dùng thanh kiếm này c ắm vào trái tim của Phương Vi Vi và Thẩm Lăng Phong!
Bàn cờ này, từ khoảng khắc Thẩm Lăng Phong rời cung đi đến quân doanh thì đã định trước là, hai kẻ ấy sẽ thua sạch!
7.
Dù Thẩm Lăng Phong không chạm vào ta nhưng mỗi ngày hắn đều ở trong cung này để ăn cơm, đọc sách với ta.
Thái độ hắn rất không tự nhiên, nhưng ta có thể hiểu được.
Dù sao sự thật chưa rõ ràng, vậy thì lúc này ta vẫn là con gái của kẻ thù, nếu hắn đối với ta quá tốt thì cũng không đúng lắm.
Ta hơi mong chờ rồi đấy.
Sau khi xác nhận sự thật rằng cả nhà ta vô tội thì hắn sẽ đối xử thế nào với ta đây?
Cuộc sống trôi qua mấy ngày rồi, ta cũng không gấp. Ngược lại là Phương Vi Vi không nhịn nổi nữa.
Đúng thật như thế, thừa dịp hôm ấy Thẩm Lăng Phong lên triều, vậy mà ả đã tới tẩm cung ta rồi. Ả mặc quần áo sang quý, đứng ngay mép giường nhìn ta như thể đang nhìn một con kiến bé nhỏ hôi hám.
“Chị à, mùi vị ‘được’ hàng vạn binh lính chà đạp thế nào?” Ta nâng mắt nhìn gương mặt trắng nõn của ả rồi miễn cưỡng đáp:
“Em gái à, sao em nôn nóng thế? Vội vàng đến xem chị à?”
“À, hay là em cướp ngọc bội của chị, còn đoạt công lao của chị nên bây giờ tim em đập nhanh?”
Ta lười biếng ngồi dậy quét mắt nhìn qua ngọc bội bên hông ả. Phương Vi Vị bị ta nói trúng tim đen nên nhăn nhó co rúm lại, ả nhìn ta chằm chằm như một con rắn độc:
“Tim đập nhanh cái gì chứ, ban đầu ta có thể thắng chị thì lúc này cũng vậy mà thôi!”
“Dựa vào cái gì mà cha và anh chị là Quốc sư và Thái phó người người tôn kính, thế mà cha ta chỉ là một kẻ phá của người người khinh khi?”
“Rõ ràng tài năng dung mạo của ta đều không hề kém cạnh chị, thế dựa vào cái gì mà chị là đệ nhất tài nữ? Dựa vào cái gì chị hơn ta ở khắp mọi nơi?”
Nói xong, Phương Vi Vi hả giận tát ta một cái, ả sảng khoái cười lớn.
“Bây giờ thì tốt rồi, ta là quý phi tôn quý, còn chị chỉ là một ả quân kỹ đê tiện rẻ mạt, ta còn muốn nhìn thử chị lấy thứ gì để tranh với ta đây?”
“Thế cơ à, em gái tự tin như vậy luôn ư?”
Đầu ta có hơi choáng, ta dùng lưỡi đẩy đẩy gò má rồi cất giọng trong trẻo cười vang.
Con ngu, ngươi thật sự coi ta vẫn là Phương Diệu chỉ biết mỗi tình yêu của lúc trước à?
“Dựa vào cái gì mà chị còn nhìn ta kiêu ngạo như thế?”
Có lẽ ánh mắt ta trúng nơi u ám của Phương Vi Vi, biểu cảm con ả vặn vẹo biến dạng, rồi bỗng ả vỗ tay một cái để cung nữ thân cận của ả đẩy cửa vào, theo sau lưng nó là năm người đàn ông ngoan ngoãn bước đến.