Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Cố Bám

chương 80-1: ly hôn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: phuogot_

Lục Du Hành vốn cho rằng sau khi Ngải Tiểu Tiểu kết hôn sẽ đè xuống ý niệm muốn có Ngải Tiểu Tiểu lần nữa, không ngờ đêm qua gặp lại cô, hình như anh lại càng tham lam hơn. Anh muốn có được trái tim cô, thậm chí còn nhiều hơn rất nhiều so với anh tưởng tượng.

“Quần áo của em đâu?” Ngải Tiểu Tiểu nhìn trên người mình chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, trên đó còn có mùi nước hoa nhàn nhạt của Lục Du Hành, không khó ngửi nhưng mà cô không thích.

“Anh thay hộ em, em nôn hết ra quần áo. Phẩm rượu của em thật đúng là làm người ta không dám khen tặng, không những nói xằng nói bậy còn nôn hết cả ra người anh.”

“Anh tự mình thay cho em?”

“Ừ, anh còn tiện thể xối qua nước lên người em nữa.” Lục Du Hành dáng vẻ không sao cả, cố ý nói mập mờ.

Ngải Tiểu Tiểu gần như vặn đứt ngón tay của mình, không nhịn được mà hét lên “Anh nói thẳng ra đi, rốt cuộc chúng ta có xảy ra chuyện gì không?”

“Em không nhớ gì thật à?” Lục Du Hành hỏi ngược lại, anh nhẹ nhàng khoan khoái đi tới bên cạnh Ngải Tiểu Tiểu, con ngươi tối đen sâu xa khó hiểu.

“Nếu em nhớ cần gì phải hỏi anh!”

“Em nôn ra người anh có nhớ không?” Lục Du Hành cố ý đổi chủ đề, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tức đến đỏ ửng, vẫn không muốn nói ra sự thật.

“Ý của anh là… em thật sự đã cùng anh…” Ngải Tiểu Tiểu nắm chặt quả đấm, đập mạnh xuống đất. Cho dù cô uống say, anh cũng có thể giao cô cho Lâm Hàm. Tại sao lại cố tình mang cô về nhà, rõ ràng là anh cố ý!

Lục Du Hành nhìn chăm chú hai mắt cô đang phóng hỏa, trầm mặc một chút. Cả căn phòng yên tĩnh làm người ta hít thở không thông.

Ngải Tiểu Tiểu âm thầm thề, chỉ cần anh ta nói “Đúng vậy.” chắc chắn cô sẽ lao vào phòng bếp tìm dao phay chém chết anh ta! Sau đó cô sẽ tự sát tạ tội!

Rốt cuộc, Lục Du Hành nhếch môi, vén sợi tóc bên tai Ngải Tiểu Tiểu “Em xem, tóc của em rối như tổ quạ, phải chăm sóc một chút…!”

Bùm! Cửa đột nhiên bị đá văng, gương mặt Kỳ Tuấn Nhất âm u, lạnh lùng đứng trước cửa.

“Kỳ Tuấn Nhất!” Ngải Tiểu Tiểu vui mừng, sau đó cả người rơi vào cái động tối vạn kiếp bất phục. Đây là nhà Lục Du Hành, hai người họ quần áo không chỉnh tề, phía sau là giường đệm lộn xộn… Nhìn sắc mặt xanh mét của Kỳ Tuấn Nhất là có thể đoán được anh đang nghĩ gì?

“Ông xã, anh nghe em nói…” Ngải Tiểu Tiểu giải thích, lại phát hiện tất cả các từ ngữ đều là vô ích. Cô nhìn con ngươi Kỳ Tuấn Nhất mà đau đớn.

Anh cũng cho rằng cô và Lục Du Hành xảy ra quan hệ sao? Tim Ngải Tiểu Tiểu đau thắt. Tiết mục cẩu huyết này cô không biết phải giải thích như nào. Bởi vì chuyện xảy ra ngày hôm qua như nào cô cũng không rõ ràng cho lắm. Lục Du Hành nhìn rõ vẻ mặt của cô ở trong mắt, ánh mắt trở nên phức tạp. Ngước mắt nhìn về phía Kỳ Tuấn Nhất lại không nhịn được mà rét run. Lúc này, Kỳ Tuấn Nhất giống như sứ giả đến từ địa ngục, khí lạnh quanh người, mặc dù chưa nhìn Lục Du Hành một cái nhưng khí lạnh phát tán ra xung quanh cũng đủ để giết anh ta trong nháy mắt!

“Ra ngoài!” Giọng anh nhàn nhạt nhưng lại lạnh lẽo đến thấu xương.

Lục Du Hành nhìn Ngải Tiểu Tiểu, không nói gì bước ra ngoài.

Đồng thời, Kỳ Tuấn Nhất cũng sải bước đi vào trong. Trong khoảnh khắc thân hình hai người này lướt qua nhau, rốt cuộc ánh mắt Kỳ Tuấn Nhất cũng nhìn Lục Du Hành một cái. Dù chỉ là thoáng nhìn lạnh lùng nhưng cũng khiến Lục Du Hành như rơi vào Bắc Cực, lạnh từ đầu đến chân.

Ngải Tiểu Tiểu nhìn Kỳ Tuấn Nhất lại gần, mỗi bước đi trầm ổn của anh giống như giẫm từng bước ở trái tim cô, ánh mắt sắc bén của anh giống như hận không thể chặt cô làm trăm mảnh…

Không nhịn được nuốt nước bọt, cô sợ hãi lui về sau một bước.

Ngay sau đó, anh giơ tay “Xoẹt” một tiếng, xé tan cái áo sơ mi trắng chướng mắt trên người cô thành đống vải vụn.

“A…” Ngải Tiểu Tiểu khẽ kêu một tiếng, theo bản năng cô dùng hai tay che đậy vùng mẫn cảm của mình, ánh mắt hoảng sợ “Anh làm gì…” Còn chưa nói xong, Kỳ Tuấn Nhất đã cởi áo của anh bọc cơ thể cô lại.

Mùi vị quen thuộc quanh quẩn bên chóp mũi Ngải Tiểu Tiểu, cô ngẩng đầu, Kỳ Tuấn Nhất đã ở bên cạnh, vươn tay bế cô lên, sải nước ra khỏi nhà Lục Du Hành, từ đầu đến cuối không nói thêm một câu nào.

Trong phòng khách, Lục Du Hành đứng ngơ ngác nhìn ai người rời đi, con ngươi đen tràn đầy cô đơn…

Xe chạy như bay, tốc độ điên cuồng thể hiện tức giận của Kỳ Tuấn Nhất.

May mà anh đi bằng xe của quân đội, nếu không với tốc độ này khẳng định sẽ bị cảnh sát giao thông hiểu lầm là thành phần nguy hiểm cần bao vây ngăn chặn rồi.

Xe chạy không mục đích trên đường cả tiếng đồng hồ. Gương mặt Kỳ Tuấn Nhất vẫn tối sầm, cũng không nói năng gì. Cuối cùng anh cũng dừng xe trước một cửa hàng quần áo, Kỳ Tuấn Nhất mua một bộ quần áo cho Ngải Tiểu Tiểu rồi quay về xe nhưng vẫn không nói câu nào, ném quần áo về chỗ cô.

Ngải Tiểu Tiểu một tay cầm quần áo, một tay giữ cổ áo trên người mình, trèo xuống ghế sau ngồi. Cô muốn thay quần áo ngay lập tức, chỉ mặc mỗi cái áo dài trần trụi cả người như vậy thật xấu hổ.

Kỳ Tuấn Nhất nhìn cô một cái vẫn không nói gì, chỉ là nhanh chóng khởi động xe trở về chỗ ở của đội đặc chiến.

Trong phòng khách, Kỳ Tuấn Nhất ngồi đối diện Ngải Tiểu Tiểu, anh vẫn im lặng như cũ, không khí bị đè nén xuống, giống như không hề chuyển động nữa.

“Em không có gì muốn nói với anh à?” Rốt cuộc, Kỳ Tuấn Nhất cũng không nhịn được mở miệng trước.

Từ trước đến giờ bọn họ có đến loại kết cục, nhưng anh không thể nào chấp nhận cái kết cục là cô rời đi. Vì vậy, anh quyết định, chỉ cần cô nói với anh tất cả đều là hiểu lầm, anh sẽ bỏ qua, không truy cứu gì nữa. Kể cả là cô có lừa gạt anh đi nữa!

Ngải Tiểu Tiểu lắc đầu, nhìn anh rồi lại gật đầu, thở dài nói “Tối hôm qua, em dự sinh nhật Lâm Hàm, tình cờ gặp phải Lục Du Hành, uống thêm vài ly nên bị say, sau đó em không biết gì nữa.” Cô có thể lừa gạt toàn bộ người trên thế giới này, nhưng cô lại không muốn lừa anh.

Cũng muốn nói dối nhưng khi nhìn ánh mắt sắc bén của anh, cô không thể nói ra bất kỳ cái gì, chỉ có thể thành thật kể lại mọi chuyện đã qua.

Mãi sau cũng không nghe thấy tiếng Kỳ Tuấn Nhất, trong phòng vẫn yên tĩnh và đè nén như cũ. Ngải Tiểu Tiểu gần như nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch. Cô định nói thêm gì đó để cứu vãn tình hình… Dù sao cũng là mình uống rượu say rồi làm ra, chuyện này bất kỳ một người đàn ông nào cũng không chịu được, huống hồ là Kỳ Tuấn Nhất tâm cao khí ngạo cơ chứ.

Cô cảm thấy mình nên cúi đầu nhận sai trước, nhưng khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt Kỳ Tuấn Nhất một cái thì không biết tại sao lại nói thành “Xin lỗi, em không muốn như vậy. Nhưng chuyện đã xảy ra, em… em cũng không biết nói như nào, nếu anh cảm thấy không thể… chấp nhận có thể ly hôn, em…” Cô cúi đầu, khẽ cắn môi nói “Em sẽ ký.”

Lời vừa nói ra, Ngải Tiểu Tiểu lại thấy hận bản thân, tim cũng như bị thắt lại, đau đớn khôn cùng!

Ly hôn? Ký tên? Đây là điều cô muốn? Kỳ Tuấn Nhất nhíu mi, lửa giận vừa đè xuống trong nháy mắt lại bùng lên. Chẳng lẽ cô với Lục Du Hành là tình cũ khó quên, tro tàn lại cháy. Hay là cô cho rằng chuyện tối qua cô không hề có lỗi, cho nên muốn dùng chuyện ly hôn để ép anh cúi đầu.

Mặc kệ như nào cũng làm Kỳ Tuấn Nhất bùng nổ tức giận, rốt cuộc cũng đốt cháy lý trí.

“Được.” Anh nghiến răng đáp. Nói xong đứng bật dậy “Bây giờ, chúng ta đi lấy thẻ căn cước, sau đó đến cục dân chính ly hôn!”

Ngải Tiểu Tiểu nghe vậy trái tim như bị ném xuống vực sâu vạn trượng. Cô nhìn bóng lưng anh, mấp máy môi nhưng không thể nói được gì. Sắc mặt cô trắng bệch, trong con ngươi tràn ngập tuyệt vọng và lưu luyến. Chỉ tiếc, Kỳ Tuấn Nhất không nhìn đến, anh nổi giận đùng đùng lên gác, không hề quay đầu.

Ngải Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy chuyện phát triển thành ra như vậy cô không còn mặt mũi nào để giữ lại cuộc hôn nhân này nữa. Đáng chết! Đúng là rượu say làm hỏng việc, cô thề cả đời này tuyệt đối sẽ không đụng vào một giọt rượu nào nữa!

Xe quân sự lái nhanh như gió lốc, “két” một tiếng dừng lại trước cổng cục dân chính.

Xe chạy băng băng trên đường, vừa mở cửa xe, gió thổi vào mát rượi, cả Kỳ Tuấn Nhất và Ngải Tiểu Tiểu đều có một chút hối hận.

Ngải Tiểu Tiểu nhìn ra bên ngoài cửa xe, ba chữ “Cục dân chính” to đùng sáng rực, chợt nghĩ rằng có lẽ mọi chuyện không hết hi vọng đến vậy, bởi vì rốt cuộc tối hôm qua xảy ra chuyện gì cô đều không nhớ. Nếu thật sự không biết rõ chuyện gì tại sao cô lại đưa ra cái án tử hình cho mình như thế chứ.

Nghĩ đến đây, cô quay đầu nhìn Kỳ Tuấn Nhất nói “Em gọi điện thoại cái đã.”

Kỳ Tuấn Nhất không lên tiếng cũng không phản đối, Ngải Tiểu Tiểu mở cửa xe đi ra, bấm số điện thoại của Lục Du Hành. Cuộc điện thoại này có quan hệ rất lớn đến hạnh phúc và hôn nhân của cô. Ngải Tiểu Tiểu có chút run rẩy, giọng nói cũng có vẻ lo lắng.

“Alo, Lục Du Hành.” Điện thoại vừa kết nối, cô đi thẳng vào vấn đề “Anh mau nói cho em biết, rốt cuộc tối hôm qua chúng ta có xảy ra quan hệ không?”

Sau đó cô im lặng chờ đợi.

“Em yêu Kỳ Tuấn Nhất à?” Đầu bên kia di động, Lục Du Hành trầm mặc một lúc mới mở miệng hỏi.

“Đương nhiên, em không thể không có anh ấy, cho nên em mới muốn anh nói ra sự thật. Nếu em thật sự có lỗi với anh ấy, em sẽ chủ động… rời đi.” Cô hi vọng anh có một chút lương tâm, hiển nhiên chuyện đêm qua là anh ta cố ý, cô đang đánh cuộc anh ta có vượt qua giới hạn cuối cùng hay không…

“Em… không cần rời đi. Em nói với anh ta chúng ta không xảy ra chuyện gì.” Giọng nói Lục Du Hành ưu thương nhàn nhạt. Cho dù đau lòng không buông tay được nhưng anh cũng không muốn bị cô hận hay xem thường.

Đêm qua ánh mắt cô nhìn Kỳ Tuấn Nhất làm anh chấn động, đầu tiên là cảm giác như trên thiên đường rồi rơi thẳng xuống địa ngục. Mà đao phủ đẩy cô xuống địa ngục là anh! Cho nên, tất cả đều đã được định sẵn, đời này, anh tuyệt đối không thể nào trở thành đao phủ gây tổn thương cho Ngải Tiểu Tiểu.

“Em biết rồi.” Giọng nói Ngải Tiểu Tiểu nhẹ nhàng, cảm giác tuyệt vọng giờ phút này đã có một chút hy vọng rồi.

Cô mở cửa xe, ngồi ở ghế phó lái, nhìn chăm chú bộ mặt lạnh lùng của Kỳ Tuấn Nhất, lấy hết dũng khí nói “Mặc kệ quyết định của anh ra sao, em có mấy lời cần nói với anh.”

Kỳ Tuấn Nhất nghe vậy, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, chỉ hơi đảo mắt sang đây, chứng tỏ anh đang nghe.

Ngải Tiểu Tiểu nhìn gò má cương nghị của anh, quyết định vì hạnh phúc của mình mà mặt dày một lần “Kỳ Tuấn Nhất, em và Lục Du Hành không có chuyện gì. Em rất yêu anh… Tối hôm qua em uống say nhưng mặc kệ anh có tin hay không, em và Lục Du Hành không làm chuyện có lỗi với anh đâu…”

Nói xong cô cúi đầu chờ anh nói.

Kỳ Tuấn Nhất không nói chuyện, chỉ nhìn Ngải Tiểu Tiểu, một phút, hai phút… Thời gian chậm chạp trôi mà Kỳ Tuấn Nhất vẫn không nói lời nào. Lòng Ngải Tiểu Tiểu lại rơi vào đáy vực sâu. Cô ngẩng đầu lên nở một nụ cười chua xót, nếu anh không tin tưởng em thì em cũng không trách anh “Đi thôi…” Cô mở cửa, chuẩn bị bước xuống xe, mặc dù kết quả không như mong đợi nhưng cô đã cố gắng vãn hồi vì vậy cũng không hối hận…

Đúng lúc này, Kỳ Tuấn Nhất cử động, một tay túm chặt cánh tay cô, kéo cô vào trong ngực, sau đó mạnh mẽ hôn cô.

“Uhm…” Ngải Tiểu Tiểu sửng sốt, nhưng ngay sau đó lại nhắm mắt hưởng thụ nụ hôn triền miên mà bá đạo của anh.

Nụ hôn nóng bỏng, môi lưỡi quấn quýt… Bên trong xe tràn đầy cảnh xuân.

Mãi đến khi môi Ngải Tiểu Tiểu bị hôn đến sưng đỏ, Kỳ Tuấn Nhất mới buông cô ra, anh nhìn cô chằm chằm, bá đạo mở miệng “Về sau không cho phép ra ngoài một mình với người đàn ông khác.”

“Vâng.” Ngải Tiểu Tiểu gật đầu.

“Càng không được tùy tiện nhắc tới hai chữ ly hôn.”

“Vâng.”

“Còn có…”

“Cái gì?”

“Lúc anh muốn hôn em không cần phải nói trước.”

“Hả?”

Đang nói chuyện, môi lại phủ lên môi Ngải Tiểu Tiểu, môi lưỡi quấn quýt không rời…

Lâm Hàm không ngờ rằng sau khi chuyện Ngải Tiểu Tiểu bị Lục Du Hành mang về nhà ngủ qua đêm, Kỳ Tuấn Nhất và Ngải Tiểu Tiểu vẫn sóng yên biển lặng. Chẳng những không có dấu hiệu ly hôn mà cãi nhau ầm ĩ cũng không có thì phải.

Thậm chí, Kỳ Tuấn Nhất còn đặc biệt cảnh cáo cậu, chuyện đêm hôm đó anh có thể không so đo với cậu nhưng tuyệt đối không cho cậu truyền ra ngoài.

Cậu chợt ý thức được giữa Ngải Tiểu Tiểu và Kỳ Tuấn Nhất, hình như cũng không phải là Ngải Tiểu Tiểu bám víu vào Kỳ Tuấn Nhất mà là Kỳ Tuấn Nhất yêu Ngải Tiểu Tiểu rất nhiều. Người phụ nữ kia có gì hấp dẫn người khác chứ?

Cậu nghi ngờ, sau đó lại bản thân lại có chút tán thành, sau nhiều ngày chung đụng cậu không phải người mù, cũng không phải thằng ngu…

Cho nên cậu không xuống tay với Ngải Tiểu Tiểu được. Về sau vô tình gặp được Lục Du Hành nên cố ý mượn dao giết người.

Bây giờ kế hoạch của cậu thất bại nhưng trong lòng cậu lại có cảm giác trút được gánh nặng. Bọn họ vẫn được phân vào một tổ, vẫn cùng nhau tham gia huấn luyện, cùng kiểm tra, cậu vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô, chỉ là cậu không kề cận cô như trước nữa…

Còn Lục Du Hành thì sao? Sau khi xảy ra việc kia khoảng nửa tháng, đột nhiên Lục Du Hành gọi điện cho Ngải Tiểu Tiểu nói lời từ biệt. Anh ta nói cảm thấy mình không thích hợp với chính trị cho nên quyết định ra nước ngoài học tiếp để lấy bằng MBA (viết tắt của: Master of Business Administration, là bằng thạc sĩ chuyên ngành quản trị kinh doanh).

Ngải Tiểu Tiểu trầm mặc một lúc rồi chúc anh ta lên đường thuận buồm xuôi gió.

Cô biết mọi chuyện sẽ không đơn giản giống như lời Lục Du Hành nói, chắc chắn Kỳ Tuấn Nhất có tham gia vào chuyện này. Nếu Lục Du Hành không có người anh trai Lục Vũ Kiếm, phỏng chừng kết quả có lẽ không chỉ là ra khỏi nước.

Kỳ Tuấn Nhất là người đàn ông có thù tất báo. Lục Du Hành dù không làm gì cô nhưng chỉ từ việc anh ta mang cô về nhà thì anh không thể nào tha thứ dễ dàng.

Những chuyện này Ngải Tiểu Tiểu chỉ nghĩ một lúc, ban ngày huấn luyện, buổi tối lại bị đòi hỏi vô độ, ngày đêm áp bức, cô làm gì còn thời gian lo lắng những cái khác.

Truyện Chữ Hay