Editor: phuogot_
“Cô không cần lo, tự tôi có cách.” Lâm Hàm lôi kéo cô đi ra ngoài…
Ngải Tiểu Tiểu tránh khỏi tay anh, “Đi lấy nguyên liệu thì cần gì cả hai chúng ta phải đi.”
“Muốn làm ra món ăn ngon cần có nguyên liệu tốt, mà chọn nguyên liệu cũng là một môn học.”
Ngải Tiểu Tiểu động lòng, gần đây bỗng nhiên cô có một lý tưởng vĩ đại là trở thành một nhà ẩm thực. “Nhưng chúng ta đi ra ngoài kiểu gì?” Chỗ ở của đội đặc chiến căn bản là không thể tự do ra vào, có thể hình dung là phòng thủ rất kiên cố.
“Tôi có cách.” Lâm Hàm kéo cô đi thẳng.
Kết quả không ngờ được chính là, cô bị Lâm Hàm ép làm cái chuyện rất lâu rồi không làm ---- trèo tường!
Ra khỏi quân doanh, đi được một đoạn thì thấy một chiếc xe hơi đậu ở đó, đèn xe lóe sáng. Thấy họ tới thì có ba người thanh niên chạc tuổi Lâm Hàm ra khỏi xe. Ngải Tiểu Tiểu mơ hồ cảm giác đã gặp mấy người này ở đâu rồi.
“Lâm Hàm, sao giờ mới đến?” Dẫn đầu, Lục Ngân Lâm mở miệng hỏi.
“Trong kia là quân doanh đó, không phải nơi tùy tiện ra vào.” Lâm Hàm giải thích, ánh mắt đảo qua một lượt “Các anh em đều đến đủ.”
“Chuyện gì đây?” Ngải Tiểu Tiểu thấy thế không khỏi nhíu mày, cô nhớ lại đã gặp mấy người này ở quán bar trong thủ đô. Không phải là đi mua nguyên liệu à? Lâm Hàm gọi họ đến làm gì?
“Đi, lên xe rồi nói.” Lâm Hàm túm tay Ngải Tiểu Tiểu, lại bị cô hất ra “Bây giờ nói cho rõ ràng, nếu không tôi sẽ quay về lập tức.” Đứa trẻ chết giẫm này, chắc sẽ không lừa cô đi ra ngoài, thực hiện quỷ kế gì chứ.
“Đừng mà, nể mặt tôi…” Lâm Hàm kéo Ngải Tiểu Tiểu, nhỏ giọng nói “Hôm nay là sinh nhật tôi, tôi chỉ muốn mời cô đi uống một ly thôi.”
“Thật?” Ngải Tiểu Tiểu liếc xéo nhìn anh.
“Thật mà. Tôi thề!” Lâm Hàm giơ tay lên, khuôn mặt đào hoa hiếm khi thấy sự nghiêm túc, mà trong con ngươi còn có vẻ khẩn cầu “Tôi đã nói với đám anh em kia, chị, dự sinh nhật em lần này đi, OK?”
Một tiếng chị khiến Ngải Tiểu Tiểu hoàn toàn mềm lòng. Dù họ chung đụng mấy ngày nay, Lâm Hàm vẫn chưa từng gọi cô như vậy. Chỉ là trong lòng cô vẫn coi cậu là em trai. Sinh nhật em trai không phải chị gái vẫn đi sao?
Vì vậy, Ngải Tiểu Tiểu không từ chối nữa, đi theo Lâm Hàm lên xe, đến một quán bar tên Steven Vincent.
Đi vào trong phòng bao, cô cười đùa nhìn Lâm Hàm thổi nến, cắt bánh ngọt, sau đó uống mấy ly rượu với họ.
Ngải Tiểu Tiểu thấy nếu đã đến quán bar mà không nhảy thì thật không vui. Vì vậy, cô ra khỏi phòng, cởi áo khoác, cô mặc một chiếc quần jean cạp trễ, chiếc áo xanh bó sát, bước lên sàn nhảy, bắt đầu nhảy múa nhiệt tình.
Ngải Tiểu Tiểu càng nhảy càng hăng. Cả sàn nhảy dừng lại, mọi người đi xuống thưởng thức, lúc này, Lâm Hàm đi lên cùng cô phân tài cao thấp.
Khúc nhạc sục sôi rung động con tim, cô vẫn nhảy, không vì mệt mỏi mà dừng lại, giống như tính cách quật cường của cô, cho dù có đau khổ hơn nữa cũng đừng nghĩ sẽ đánh gục được cô.
Lựa chọn đội đặc chủng, lựa chọn Kỳ Tuấn Nhất, chính là lựa chọn nguy hiểm, nhưng cô không hề hối hận!
Nhảy thỏa thích, mọi phiền não đều biến mất. Sống lưng thẳng tắp, vẫn tiếp tục nhảy. Mãi đến khi mệt, Ngải Tiểu Tiểu vừa lau mồ hôi vừa đi đến quầy bar gọi một ly rượu, Lâm Hàm chạy đến ngồi bên cạnh cô.
Ngải Tiểu Tiểu rót hai ly, nhìn về phía Lâm Hàm mặc cái áo đỏ, trên người còn có mấy sợi xích leng keng. Trong quán bar dưới ánh đèn mờ ảo, dáng dấp của cậu thật đúng là yêu nghiệt, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, lại còn có hai lúm đồng tiền nữa. Khó trách có nhiều người đẹp trong này thèm muốn, tướng mạo mê người như này, nếu để họ biết cậu nấu ăn rất ngon thì chắc chắn lại càng đổ xô giành giật.
Thật ra thằng nhóc này cũng rất có tiền đồ, ít nhất trong lúc huấn luyện, cô nhận thấy sự thành thục lão luyện so với tuổi của cậu, còn cả khí chất đàn ông.
“Sinh nhật vui vẻ.” Ngải Tiểu Tiểu nâng ly chạm vào cốc Lâm Hàm, trêu chọc nói “Lại thêm một tuổi nữa, nên tìm bạn gái rồi.”
Mặt Lâm Hàm không rõ thái độ nhìn cô, trong mắt thoáng qua sự không vui.
“A, tôi quên mất, cậu có bạn gái rồi.” Ngải Tiểu Tiểu cười “Cô gái mà tôi thấy ở Raymond Plaza, tên là gì ý nhỉ?”
“Cô ấy không phải bạn gái tôi.” Lâm Hàm bất mãn cắt đứt lời cô, đôi mắt đào hoa lại chuyển sang tà mị, nói “Tôi thích ai không phải cô biết rõ sao?”
Ngải Tiểu Tiểu lườm “Thằng nhóc này, không nên mê luyến chị đây, chị đây là một truyền thuyết rồi. Tôi đã là mợ nhỏ của cậu, chúng ta một người là sao chổi, một người là trái đất, không thể đến gần.”
“Ha ha, thân ái, cô thật hài hước. Khó trách cậu nhỏ lại thích cô… Cô đúng là một người đẹp toàn diện.” Thân thể Lâm Hàm lại gần, khóe miệng xinh đẹp cười “Sao chổi cũng có thể va vào trái đất, tôi và cô có gì mà không thể?”
Ngải Tiểu Tiểu rụt vai tránh cậu, rùng mình một cái, trong nháy mắt cảm giác lông mi dài lướt qua da “Thằng nhóc này, không được có suy nghĩ kỳ quái. Sao chổi và trái đất va chạm cũng phải cả triệu năm mới có một lần.”
“Cô thật vô tình, ngay cả ảo tưởng cũng không cho.” Lâm Hàm chu miệng, bất mãn lẩm bẩm. Nhưng chỉ chốc lát, cậu lại ghé vào tai cô, ổn định hơi thở rồi mới mở miệng “Tình sử phong lưu của cậu nhỏ trước kia có rất nhiều, cô có muốn nghe không?”
Ngải Tiểu Tiểu bình tĩnh uống cạn ly rượu, thẳng thắn nói “Quả thật là tôi vẫn chưa biết hết về cậu nhỏ của cậu. Cậu nói thì tôi sẽ nghe.”
“Trước kia cậu nhỏ của tôi ở kinh thành là người đứng đầu Kinh thành tứ thiếu…”
“Ừ.” Ngải Tiểu Tiểu gật đầu, hình như trước kia cô đã từng nghe nói rồi.
“Lúc ấy cậu nhỏ là một nhân vật hô mưa gọi gió ở Bắc Kinh, là một người rất nổi tiếng, cô không biết ở thủ đô có biết bao nhiêu phụ nữ si mê cậu nhỏ đâu. Nhưng mà cậu nhỏ đều không thích họ, lại đi thích một đóa hoa quầy bar. Nhắc mới nhớ, người này cô cũng biết, chính là Lâm Anna lần trước gặp ở quán bar đó.”
“Lâm Anna?” Ngải Tiểu Tiểu nghe vậy hơi dừng lại.
“Đúng vậy.” Hành động nhỏ của cô vẫn bị Lâm Hàm nhìn thấy, anh nhếch môi nói “Có một lần, Lâm Anna ở cửa quán bar bị mấy tên lưu manh trêu chọc, đúng lúc gặp phải cậu nhỏ. Lúc ấy, cậu nhỏ hai ba cái đã áp chế được bọn lưu manh, trở thành anh hùng cứu mỹ nhân, không lâu sau, Lâm Anna trở thành bạn gái cậu nhỏ, chuyện này đã trở thành một giai thoại…”
Thật là một câu chuyện máu chó! Ngải Tiểu Tiểu oán thầm, quả thật so với việc cô gặp Kỳ Tuấn Nhất còn máu chó hơn!
Lâm Hàm quan sát kỹ Ngải Tiểu Tiểu, thấy sắc mặt cô lạnh nhạt, giọng nói lại tăng thêm “Lúc ấy cậu nhỏ cực kỳ manly, vì Lâm Anna, trong một đêm đã san bằng bang Tứ Hải hoành hành ở Bắc Kinh hơn năm, chỉ vì đại ca của bang Tứ Hải chọn trúng Lâm Anna làm người phụ nữ của gã.”
“Ừ.” Ngải Tiểu Tiểu nhẹ nhàng đáp, cô nhớ mang máng Lâm Anna đó hình như rất đẹp.
“Chỉ ừ thôi sao?” Cậu nhíu mày, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa “Nhưng tôi nghe nói, sau đó Lâm Anna cảm động đến rơi nước mắt, chủ động lên giường với cậu nhỏ…”
“Đều là chuyện cũ rồi.” Ngải Tiểu Tiểu uống một ngụm rượu, cúi đầu.
Lâm Hàm nghiêng mặt qua, lại ra vẻ lỗ mãng, nói vào tai cô “Đúng vậy, nhưng như thế cũng chứng tỏ, đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Tuyệt đối không đáng tin.”
“Kỳ Tuấn Nhất không phải loại người như vậy.”
“Tin vào đàn ông thà rằng tin lợn mẹ biết leo cây. Nếu cậu nhỏ của tôi mà tin được thì dân cờ bạc như tôi thề sẽ không cá cược nữa.” Lâm Hàm nói giọng tự nhiên.
“Ha ha, thật không nhìn ra cậu còn là ham mê cái đó. Tôi không hứng thú gì với chuyện cũ.” Ngải Tiểu Tiểu tiếp tục giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
“Cô không cần giả vờ, nếu muốn khóc, tôi có thể cho cô mượn vai.”
Ngải Tiểu Tiểu khinh thường “Giữ lại vai của cậu cho bạn gái mượn đi.”
Cặp mắt của Lâm Hàm híp lại, câu hồn mà u buồn, so với ánh trăng còn tịch mịch hơn, giống như đau đớn trống rỗng “Cô thật không nghĩ đến tôi sao, giờ tình yêu chị em…”
“Này, Lâm Hàm, cái thằng thấy sắc quên bạn này, bọn tôi từ xa đến đây dự sinh nhật cậu thế mà cậu bỏ lại anh em ở đây.” Tự nhiên Lục Ngân Lâm từ trong phòng thò đầu ra quát Lâm Hàm.
Ngải Tiểu Tiểu nhìn cậu, thúc giục “Mau vào trong đi, tôi muốn nhảy một lúc nữa.”
“Cô thử suy nghĩ đề nghị của tôi xem.” Lâm Hàm ghé vào tai cô nói, sau đó chớp chớp mắt, xoay người rời đi.
Ngải Tiểu Tiểu nhìn bóng lưng cậu, tự nói với bản thân, cái thằng nhóc chết tiệt này cố ý khích bác ly gián, cô không thể bị lừa, nhưng trong lòng vẫn thấy buồn bực! Không nhịn được, nói với người pha chế “Cho một ly nữa!”
Một ly rượu đầy, cô ngửa cổ uống một hơi còn nửa ly…
Bỗng nhiên cảm giác trong bar có một ánh mắt nóng rực nhìn vào lưng cô. Cô xoay người tìm kiếm… Ánh mắt nóng rực đó là từ trong góc phòng phát ra.
Chỉ thấy Lục Du Hành cầm một ly cocktail, lắc lắc, dùng ánh mắt mê người nhìn cô chăm chú.
Lục Du Hành thấy cô quay đầu, giơ cao ly cocktail trong tay, anh mặc một cái áo sơ mi trắng, cổ áo hơi mở, quần dài màu tối bao quanh đôi chân dài làm bao người mơ ước. Cho dù ăn mặc bình thường cũng không làm giảm sức hấp dẫn và tao nhã.
Ở nơi góc khuất, anh cũng sẽ phát sáng, toàn thân có hào quang tỏa ra xung quanh, ưu nhã, anh tuấn, là một người đàn ông thành thục.
Thấy Ngải Tiểu Tiểu chỉ gật đầu không có ý định đi qua đây.
Lục Du Hành lập tức đi đến trước quầy “Không ngờ em nhảy cũng giỏi như đánh Taekwondo vậy.”
“Khụ khụ… Anh nhìn thấy rồi à?”
Lục Du Hành uống một ngụm rượu, giọng nói trầm thấp như đàn violong “Không những thấy được mà còn bị hấp dẫn hoàn toàn. Đẹp như vậy, thật sự làm anh mất hồn luôn…”
Ánh mắt nóng rực của anh làm Ngải Tiểu Tiểu hơi khó chịu, biết cô đã kết hôn rồi, anh không nên biểu hiện như vậy!
Hắng giọng, cô mở miệng “Đúng rồi, em có chuyện muốn hỏi, không biết có tiện không?”
“Em hỏi đi, anh xin chăm chú lắng nghe.” Lục Du Hành không phản đối, nhún nhún vai.
“Em muốn hỏi,” Ngải Tiểu Tiểu dừng một chút mới mở miệng “Anh biết chuyện Kỳ Tuấn Nhất và Lâm Anna yêu nhau không?” Thái độ của Lâm Hàm rõ ràng là cố ý đồ, cho nên cô cũng chỉ nửa tin nửa ngờ, đành hỏi Lục Vũ Hàng, dù sao thì anh trai của anh – Lục Vũ Kiếm cũng là một trong Kinh thành tứ thiếu.
Nghe được ba chữ “Lâm Anna”, ánh mắt Lục Du Hành bỗng nhiên phức tạp, trầm ngâm một lúc mới mở miệng “Cô ta là mối tình đầu của Kỳ Tuấn Nhất, hai người cực kỳ ân ái nhưng vì trong nhà phản đối nên Kỳ Tuấn Nhất đã chia tay cô ta.”
Anh giải thích ngắn gọn, Ngải Tiểu Tiểu nghe xong vẫn đầy một bụng nghi ngờ, Kỳ Tuấn Nhất vì áp lực gia đình mà chia tay bạn gái? Thật không giống anh chút nào. Huống chi theo lời Lâm Hàm vừa nói, Kỳ Tuấn Nhất vì Lâm Anna mà mạng cũng không cần…
Bọn họ đều đang nói dối? Nhưng đêm hôm đó ở quán bar, Kỳ Tuấn Nhất đối xử với Lâm Anna quả thật là có khác biệt so với những người khác. Mối tình đầu mà, luôn có chút hoài niệm… Gì đây, Ngải Tiểu Tiểu khinh bỉ bản thân, tại sao lại lo lắng chuyện cũ của Kỳ Tuấn Nhất.
Nhưng trong lòng vẫn không nhịn được mà phiền não, nâng ly rượu còn lại một nửa, lại một hơi cạn sạch!
“Đừng uống nữa, em không thể uống rượu!” Lục Du Hành đoạt lại cái ly rỗng của cô.
“Không sao.” Ngải Tiểu Tiểu phẩy tay, nói với người pha chế “Thêm một ly.”
“Không được, Tiểu Tiểu, em không thể uống.” Lục Du Hành tiếp tục khuyên nhủ.
Ngải Tiểu Tiểu nhìn anh, ánh mắt có chút mơ màng. Những người uống say đều cố chấp, người khác không cho cô uống thì cô lại càng muốn uống…
Kỳ Tuấn Nhất ngáp một cái, đóng laptop. Con ngươi đen đảo qua đồng hồ treo tường, kim giờ đã chỉ số , cô nhóc này sao còn chưa về? Trước đây, khoảng giờ cô sẽ về, hơn nữa mỗi lần trong tay đều cầm theo bữa ăn khuya nóng hổi.
Con ngươi đen chợt căng thẳng, không lẽ xảy ra chuyện gì rồi?
Nghĩ tới đây, anh lập tức mặc áo khoác ra khỏi nhà, đi thẳng đến chỗ nhà bếp tập thể. Chỉ thấy đèn sáng nhưng bên trong không có ai. Tìm kiếm một lượt cũng không thấy một bóng người, anh lại đi đến phòng quan sát.
Buổi tối, phòng quan sát chỉ có một người trực. Vừa thấy Kỳ Tuấn Nhất đến, lập tức đứng dậy chào “Lữ trưởng!”
“Ừ, có tình hình gì lạ không?” Kỳ Tuấn Nhất hỏi.
“Không có.” Anh lính kia trả lời như đinh đóng cột.
Kỳ Tuấn Nhất nhìn anh ta một cái rồi không nói gì nữa, trực tiếp ngồi kiểm tra camera trong mấy tiếng gần đây, cửa chính không có ai ra vào, những chỗ khác cũng không thấy bóng dáng của Ngải Tiểu Tiểu xuất hiện.
Kỳ Tuấn Nhất nhíu chặt lông mày, cô đi đâu rồi? Ra khỏi đây rồi à? Bỗng nhiên trong đại não lóe lên một chỗ, đó là sơ hở duy nhất của nơi này. Vội vàng kiểm tra camera cách nơi đó gần nhất, quả nhiên, hai cái bóng mơ hồ chạy vụt qua.
Chỉ cần liếc mắt Kỳ Tuấn Nhất cũng nhận ra đó là Ngải Tiểu Tiểu và Lâm Hàm.
Đáng chết! Anh khẽ chửi một câu rồi lao ra khỏi phòng quan sát.
Gấp gáp khởi động xe ra khỏi cổng chính.
Gọi điện thoại liên tục nhưng Ngải Tiểu Tiểu không bắt máy, còn của Lâm Hàm thì bận…
Bàn tay anh suýt chút nữa thì bóp vỡ cái điện thoại, sau đó Kỳ Tuấn Nhất lại hối hận sao không đặt thiết bị dò tìm trên người Ngải Tiểu Tiểu. Anh ép buộc bản thân phải tỉnh táo, phân tích hai người họ đi cùng nhau thì sẽ đi đến chỗ nào? Nhưng trong lúc nhất thời không có đầu mối, anh chỉ có thể lùng sục tìm kiếm trên đường…
Bỗng nhiên chuông điện thoại reo, Kỳ Tuấn Nhất nhanh chóng bắt máy, đầu dây bên kia là giọng nói của Lâm Nhất Phong. Ông nói hôm nay là sinh nhật Lâm Hàm, nhưng bận việc quá chưa nói chúc mừng sinh nhật với Lâm Hàm được. Vừa gọi điện thoại đến chỗ ở, thì được báo là không thấy Lâm Hàm đâu, nên hỏi anh có chuyện gì.
“Yên tâm, không có việc gì.” Nói xong, Kỳ Tuấn Nhất ngắt điện thoại, lập tức khởi động xe phóng như bay về khu Thành Đông. Đó là nơi tập trung các quán bar, sinh nhật Lâm Hàm, chắc nó sẽ dẫn Ngải Tiểu Tiểu đi quán bar!
Chạy xe đến Thành Đông trong thời gian ngắn nhất, Kỳ Tuấn Nhất tìm từng quán, rốt cuộc, tại một quán bar tên là Steven Vincent thì tìm thấy Lâm Hàm đã uống say khướt.
Anh tiến lên túm cổ áo Lâm Hàm hỏi “Ngải Tiểu Tiểu đâu?” Mấy người bạn của Lâm Hàm đang chơi đùa huyên náo, thấy Kỳ Tuấn Nhất nổi giận đùng đùng xông tới, cả người bao phủ sự lạnh lùng và sát khí, lập tức bị dọa sợ, câm như hến.
Lâm Hàm mở to đôi mắt mông lung “Không phải cô ấy cùng… Cùng người tình cũ của cô ấy ở chung với nhau sau?
“Người tình cũ nào?” Kỳ Tuấn Nhất nghiến răng, nếu không phải anh không có thời gian, chắc chắn sẽ vì ba chữ kia mà đánh cho thằng nhóc này một trận ra trò.
“Là… Lục… Lục Du Hành.” Cậu lung la lung lay nấc một tiếng, quay người cầm một ly rượu nói với Kỳ Tuấn Nhất “Nào, người anh em, uống một ly nào!”
Kỳ Tuấn Nhất hất ra, sải bước rời khỏi phòng bao!
Lúc này, sao mai đã xuất hiện, thành phố A đang bình minh…
Đau đầu quá --- ---
Ngải Tiểu Tiểu theo bản năng day day huyệt thái dương, cảm giác đầu muốn vỡ làm đôi. Nhíu mày thật lâu, cho đến khi có người dùng dầu gió thoa cho cô, cô mới mở mắt nhìn xung quanh.
Căn phòng được quét sơn mơ mộng, lấy màu xanh làm chủ đạo. Rèm cửa màu xanh lam, vách tường màu trắng, bức tranh vẽ trên tường màu đen trắng, còn có, trong tay đang nắm ga trải giường màu xanh dương.
Hơi nghiêng mắt, thấy có một đôi mắt ưu nhã nhìn cô chằm chằm không hề chớp. Bốn mắt nhìn nhau, “Oanh” một tiếng sét bổ xuống.
Ngải Tiểu Tiểu bị oanh tạc, mặt mày xám xịt, thân thể lui về phía sau “Lục Du Hành, chuyện gì xảy ra đây?”
Lục Du Hành mặt một cái áo ngủ bằng tơ, dựa vào giường, vừa dùng dầu gió xoa bóp trên trán cô vừa nói chuyện “Tối qua ở bar, em uống quá nhiều rượu.”
“Cái này em biết rõ!”
“Sau đó em uống say, cứ khóc suốt…”
“Bớt nói nhảm, em chỉ muốn biết vì sao lại nằm trên giường của anh?” Ngải Tiểu Tiểu vén chăn lên, nhìn lướt qua cơ thể, ngũ lôi lại oanh tạc, không phải là quần áo của cô!
Trong khoảnh khắc cô vén chăn, con ngươi Lục Du Hành như nhớ lại quá khứ, bỗng trở nên tối tăm rồi dấy lên một ngọn lửa nhỏ…
Nhìn sắc mặt Ngải Tiểu Tiểu trắng bệch, khóe miệng của anh tà ác nhếch lên, kéo lại quần áo ngủ, đi xuống giường, vào phòng tắm rửa mặt.
Mỗ nữ nào đó vẫn ngây ngốc ngồi trên giường, trợn mắt há hốc miệng nhìn chằm chằm đầu ngón chân nghi hoặc.
“Lục Du Hành…”
“Chuyện gì?” Lục Du Hành thò đầu từ phòng tắm ra hỏi.
Ngải Tiểu Tiểu đẩy chăn ra xuống giường.
Anh lại nhìn thêm một cái, đáng tiếc, lúc này tất cả cảnh xuân đều bị che giấu dưới cái áo sơ mi trắng to lớn.
Chỉ thấy hai chân cô không ngừng đi lại, đầu ngón tay cọ trên môi, dáng vẻ lo lắng, ánh mắt sắc lạnh, hai hàng lông mày nhíu chặt, giống như muốn ăn thịt người.
“Anh thừa dịp em uống say…”
“Sao em có thể chỉ trách anh như thế, em quên hôm qua em đã làm cái gì à?” Lục Du Hành cố ý nói mơ hồ. Ngải Tiểu Tiểu đang hiểu đúng theo những gì anh mong đợi, mà lại càng ngày càng mong đợi. Anh hi vọng sau này mỗi sáng tỉnh dậy, có cô trên giường. Vốn cho là sau khi cô kết hôn sẽ kiềm chế cái ý niệm này, không ngờ, đêm qua gặp lại cô, hình như anh càng ngày càng tham lam. Anh muốn có được tình cảm của cô, thậm chí so với anh tưởng tượng còn muốn nhiều hơn nữa…