Kiều Thanh Vũ đang ở phòng họp cùng cấp dưới thảo luận về án tử thì Đông Húc chạy tới, đẩy cửa vào, hấp tấp nói:"Kiều đội trưởng, đường đi tới sân bay xảy ra tai nạn giao thông, người bên đó nhờ chúng ta hỗ trợ."
"Tai nạn giao thông?" Kiều Thanh Vũ nhíu mày:"Cậu nhận chức bao lâu rồi còn không biết đội chúng ta không xử lí mấy vụ tai nạn giao thông sao?"
Đông Húc lắc đầu:"Không phải, không phải, hiện trường có tiếng súng."
"Kêu tổ lập tức xuất phát tới hiện trường."
"Dạ." Đông Húc lập tức chạy đi.
Ngay sau đó một đoàn xe cảnh sát, còi vang dồn dập, một đường đi tới sân bay.
Tai nạn giao thông sao lại có tiếng súng.
Nghe thấy tiếng súng, Mạc Ngạn một thân giả làm đàn ông che chở cô gái ở trong lòng, nhanh chân đi tới đường lộ bắt xe về thành phố. Đang đi thì nghe tiếng đánh nhau.
Cô gái theo bản năng che tai lại, cả người run lên, Mạc Ngạn cũng bị bất ngờ vội kéo cô gái núp vào một ngõ nhỏ. Cẩn thân ngó đầu nhìn tình huống ở trong thôn, quay đầu nhỏ giọng hỏi cô gái:"Cô nhìn thử xem, có người nào cô biết không?"
Cô gái mờ mịt nhìn Mạc Ngạn, đến khi Mạc Ngạn gật đầu mới cẩn thận ló mặt ra nhìn, khẽ thốt lên:"Là Trung thúc." Sau đó cô gái liền giãy giụa chạy đi.
Mạc Ngạn vội đuổi theo kéo cô gái lại. Cô gái này bị dọa đến điên rồi sao? Bên kia đang đánh nhau có hai người đã nằm sống chết không biết mà giờ nhảy vô không chết mới lạ.
"Ai là Trung thúc?" Mạc Ngạn quay người cô gái lại hỏi.
"Cái người đeo kính kia." Cô gái ngẩng đầu nhìn gương mặt lạnh lùng của Mạc Ngạn, đáng thường cầu xin:"Nhất định là ba ba kêu Trung thúc tới cứu tôi, cô để tôi qua đó đi."
Lúc hai người đang nói chuyện thì nghe tiếng còi xe cảnh sát, còn có tiếng xe máy chạy rầm rầm, Mạc Ngạn nhìn thấy người dân trong nhà nghe tiếng xe cảnh sát liền hiếu kì kéo nhau ra ngoài hóng chuyện, cả thôn nhỏ yên tĩnh giờ lại náo nhiệt lộn xộn.
Mạc Ngạn lôi cô gái hòa vào dòng người muốn mượn đám đông lẩn tránh đi tới đường lộ. Cảnh sát rất nhanh đã xuất hiện ở hiện trường. Ngoại trừ hai người đang nằm không biết sống chết ra sao thì cả đám người đang đánh nhau lúc nãy đã biến mất không chút dấu vết.
Mạc Ngạn đang đi đột nhiên đứng lại, hai mắt mở to nhanh chóng cúi đầu xuống, cảm thấy một trận lạnh xương sống ở sau lưng, một thân mồ hôi lạnh. Vừa rồi Mạc Ngạn nhìn thấy gì, khẽ bối rối, cách chỗ Mạc Ngạn đứng chưa tới mười thước, cái người đang mặc cảnh phục mùa đông, mặt không cảm xúc nhìn hai người bị thương kia, toàn thân lẫn khuôn mặt đều mang hàn khí khiến người ta sợ hãi, người nọ.....Người nọ không phải là Kiều Thanh Vũ thì là ai
Mac Ngạn kinh hãi, do dự, lôi cô gái theo sắp xếp của cảnh sát lùi đi, trong lòng không ngừng suy nghĩ: Nếu muốn nhanh ra đường lộ thì phải đi qua đám đông mà phía sau chính là Kiều Thanh Vũ, nếu đi qua mà bị nàng phát hiện ra, hậu quả sẽ......Mạc Ngạn thực sự không dám nghĩ tới, giải thích hay chối cãi đều không thể. Nhưng mà bây giờ không thể để cô gái này rơi vào tay người khác kể cả cảnh sát cũng không được. Bởi vì cô gái này là mục đích mà mình tới đây.
Chính là.....Vừa làm chuyện xấu lại gặp mặt vợ đại nhân, hai người mới ngọt ngào có hai ngày, nếu chuyện này bị phát hiện chắc chắn vợ sẽ rất thương tâm a, mà mình lại không thể nói rõ với vợ được đến lúc đó vợ sẽ không còn lòng tin của mình nữa chắc mình khóc mất.
Mạc Ngạn khẽ cắn môi, nhất định không thể bị phát hiện.
Mạc Ngạn đang kêu khóc trong lòng thì Kiều Thanh Vũ đã xem xét người bị thương xong còn gọi cấp cứu tới sau đó liền rời đi. Mạc Ngạn tay nhanh mắt lẹ, xoay để cô gái dựa vô tường, tay vòng qua ôm eo cô gái cúi thấp mặt mình vô mặt cô gái, diễn cảnh một đôi đang tâm tình.
Tiếng bước chân quen thuộc đến ngày càng gần, tay Mạc Ngạn đang ôm eo cô gái có chút siết chặt, thấy bước chân người kia dừng lại liền cúi sát mặt hơn.
"Kiều đội trưởng, hai người chạy trốn rồi." Đông Húc chạy tới nói.
Kiều Thanh Vũ đang nhìn xung quanh thôn nhỏ, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên cặp đôi đang tâm tình ở bên kia tường, cảm thấy có chút lạ.
"Mau chóng phong tỏa hiện trường, không được để bọn họ chạy thoát, bọn họ có vũ khí bảo mọi người chú ý an toàn một chút." Kiều Thanh Vũ thu hồi ánh mắt phân phó nhiệm vụ cho Đông Húc rồi quay đi.
"Dạ!" Đông Húc nhận lệnh bắt đầu ròi khỏi.
Mạc Ngạn buông cô gái ra nhẹ nhàng thở phào, đưa tay lau mồ hôi trên trán, trốn tránh vợ so với đi ăn trộm còn đáng sợ hơn.
Bình ổn lại tâm hồn nhỏ bé của mình, nhìn vẻ mặt nghi hoặc của cô gái nhìn mình, nắm tay cô gái nói:"Đi thôi."
Ngồi lên xe taxi, nghe cô gái nói ngắt quãng không rõ lời, Mạc Ngạn lúc này mới giật mình phát hiện cô gái nhỏ này chính là con gái cưng của ông trùm hắc bang lớn nhất Dạ Thành - Dạ lão đại. Cô gái ở nước ngoài luôn được bảo vệ rất tốt, bộ dáng ngây thơ ngoan ngoãn. Nghe nàng nói Mạc Ngạn chợt quên mất, cô bé này từ nhỏ chưa từng trải qua chuyện gì nguy hiểm nên không hề biết ba mình là trùm hắc bang, bây giờ biết được liền sốc, bị dọa đến không còn tỉnh táo nữa.
Mạc Ngạn cũng không có hỏi nhiều, xem ra bị dọa không nhẹ, vào thành phố tính dẫn cô gái đi ăn sau đó gọi người Dạ lão đại đến tiếp.
Cô gái được dưỡng dục rất tốt, sau khi bình tĩnh lại liền cám ơn Mạc Ngạn, lấy điện thoại gọi cho ba ba xong liền ăn cơm, Mạc Ngạn nhìn cô bé gật đầu tán thưởng, thật là đứa nhỏ ngoan.
Bữa cơm ăn được một nửa thì quán ăn đột nhiên bị làm loạn, Mạc Ngạn quay ra nhìn thấy dừng trước cửa quán hai chiếc xe, có năm sáu người mặc đồ đen bước ra đi vào trong quán.
"Tiểu thư." Người cầm đầu đi tới bàn của hai người, hướng cô gái cúi đầu kỉnh cẩn chào, không đợi cô gái đáp lời liền đưa ánh mắt cho thủ hạ đi tới đưa cô gái đi.
"Vị tiểu thư này, lão đại muốn gặp cô." Ngưới cầm đầu cung kính nói với Mạc Ngạn.
Mạc Ngạn tính đưa tay từ chối nhưng thấy có mấy thủ hạ của hắn vẫn đang đứng xung quanh mình liền thôi, Mạc Ngạn trong lòng cười khổ, cái này chẳng phải là cưỡng ép sao?
Lên xe ngồi Mạc Ngạn lúc nà mới phát hiện chỉ còn lại một chiếc xe, nói vậy cô gái đã được ngồi trên chiếc xe kia chở đi rồi. Mạc Ngạn nhìn mấy người ngồi trong xe thấy ai cũng mặt lạnh không để ý tới cô.
Lúc này đã là giờ cơm chiều, đèn bên đường cũng đã sáng lên, màn đêm cũng thế buông xuống.
Mạc Ngạn nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, chiếc xe vẫn như cũ chạy băng qua những con đường không lâu sau liền dừng trước một tòa cao ốc to lớn có dòng chữ: Hội sở thương vụ Dạ Vinh.
Theo đám người mặc đồ đen vào thang máy, Mạc Ngạn khoát cái áo lông trên tay vào, một câu cũng không nói, trong lòng có cảm giác nguy hiểm lâu rồi không có.
Thang máy dừng lại ở tầng cao nhất, Mạc Ngạn lại đi theo đám người đồ đen đi ra tới một đại sảnh lớn, nhìn thẳng có hai cánh cửa gỗ đóng chặt không biết dẫn tới đâu. Cách bày trí ở đây không hợp mắt, toàn bộ đại sảnh không có bất kì vật gì, sàn lát bằng đá cảm thạch trắng, trên trần treo một chiếc đèn ốp trần bằng pha lê to ở giữa sảnh.
Đám người đồ đen đi tới chỗ cánh cửa mở ra, đi vào, Mạc Ngạn cũng đi vào, gian phòng bên trong cũng không nhỏ có hai cái sofa dài màu da đặt cùng một bàn trà đặt bên cạnh.
Mạc Ngạn tiêu sái đi vào, nhìn người đàn ông đang ngồi trên sofa tay cầm điếu thuốc, ngồi gác chân. Nhìn qua là người đã hơn , dáng người cao gầy, mặc áo sơ mi đen, quần tây đen, chân cũng đi giày da đen nốt. Vẻ mặt lạnh lùng uy nghiêm, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Mạc Ngạn. Một hồi lâu, hắn mới phất tay cho đám thủ đi theo Mạc Ngạn hạ lui hết ra ngoài.
Dù đám người đó đi ra thì bên trong vẫn còn trên dưới tên đứng xung quanh hắn, Mạc Ngạn cười mỉa mai, thản nhiên nói:"Dạ lão đại chiêu đãi ân nhân cứu mạng con gái cưng của ông ta như vầy sao?"
Người đàn ông chậm rãi đứng dậy đi tới trước mặt Mạc Ngạn nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cô, qua hồi lâu mới lên tiếng:"Cô là thuộc hạ của ai? Tôi chưa từng thấy qua cô."
Mạc Ngạn khinh thường cười lạnh đối với thái độ của người đàn ông cảm thấy phản cảm lui về sau hai bước, không nhanh không chậm nói:"Tôi không phải thuộc hạ của ai hết, tôi muốn gặp lão đại của các anh."
"Lão đại là người mà cô nói gặp là có thể gặp sao?" Người đàn ông đề cao âm lượng, đi trở lại ngồi sofa, không kiên nhẫn:"Nói đi, cô tiếp cận tiểu thư của bọn tôi là có ý đồ gì?"
Mạc Ngạn lắc đầu , thản nhiên đáp:"Tôi chỉ là trùng hợp thấy thiên kim tiểu thư gặp nạn nên mới ra tay giúp đỡ thôi, tôi với lão đại cũng từng gặp mặt một lần, cái này chắc là do chúng ta có duyên."