Mạc Ngạn không biết chiếc xe Roll-Royce kia có bao nhiêu người, cảm thấy có chút ngồi không yên. Cô quan sát xung quanh cảm thấy không có gì bất thường liền lặng lẽ đem xe chạy tới gần chiếc xe Roll-Royce núp ở bên đường.
Cách đó không xa xuất hiện xe cảnh sát bởi vì tai nạn xe xảy ra ở đường lộ lại vô lúc cao điểm nên có rất nhiều đi lại gây tắc đường vì vậy cảnh sát phải đứng ra duy trì trật tự. Bởi vì hiện trường lúc này rất hỗn loạn nên nhiều người không chịu nổi bắt đầu lớn tiếng la hét ầm ĩ. Mạc Ngạn nghe mà cảm thấy nhức đầu: Trong xe đó không biết co bao nhiêu người mà đã xuống tên rồi vẫn chưa thấy về. Không lẽ bọn họ không biết đó là điệu hổ li sơn, nếu thật vậy thì tất cả nên dọn về nhà chăm con đi là vừa.
Mạc Ngạn đang nghĩ thì bị âm thanh đằng sau làm phiền, quay đầu lại thấy một đoàn xe máy, mỗi xe hai người mặc đồ đen vừa nhìn đã thấy không phải người thân thiện gì.
Tình hình đột nhiên chuyển biến quá nhanh, đoàn xe máy nhanh chóng chạy tới bao vây chiếc xe Roll-Royce, Mạc Ngạn cũng bị chặn không có đường chạy. Tiếp theo đó là những tiếng đập vào cửa kính, mấy người ngồi trên xe máy xuống xe trên tay cầm gậy thi nhau đập vào chiếc xe Roll-Royce.
Rất nhanh sau đó hai người đàn ông ngồi trong xe cũng bị lôi ra ngoài, bị giữ chặt tay chân đánh không thương tiếc, làm kinh động tới mấy người đang cãi lộn phía trước.
Mạc Ngạn không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa, vội mở cửa lôi cô gái trong xe Roll-Royce ra, cô gái bị lôi bất ngờ không ngững dãy giụa, quơ quào đánh bậy về phía trước, mấy tên đi xe máy cũng nhanh chóng quay lai xe rút lui.
Cảnh sát nhận tin báo liền đi tới, Mạc Ngạn thấy không thể đợi được nữa, đám người nà đã cả gan tới đây đập phá chắc chắn sẽ có người tiếp ứng.
Mạc Ngạn không chần chừ cướp một chiếc gậy của một tên gần đó bắt đầu đánh, bởi vì địch quá đông nên không thể đánh hết vì vậy vội cướp một chiếc xe của bọn chúng đem cô gái ngồi lên xe sau đó vặn ga chạy.
"Ngồi im, đừng lộn xộn, tôi tới cứu cô." Thấy cô gái không chịu phối hợp, Mạc Ngạn liền quát lớn.
Nghe Mạc Ngạn quát, cô gái sửng sốt, Mạc Ngạn với đám người kia mặc đồ giống nhau làm sao có thể tin được, vì vậy càng giãy giụa lợi hại hơn.
Mạc Ngạn không rảnh hơi đi giải thích, nhìn gương chiếu hậu thấy một đám người đang đuổi theo Mạc Ngạn vặn ga xoay xe độ chạy lao về phía đám người. Mấy tên kia thấy Mạc Ngạn ở chỗ hẹp mà có thể xoay xe liền bị sửng sốt, mất tay lái ngã xuống hai bên.
Mac Ngạn vẫn không ngứng tăng tốc, hô to: "Giữ chặt." Cả chiếc xe lao xuống ruộng.
Mạc Ngạn cảm thấy thương cho lỗ tai của mình bị tiếng hét của cô gái kia tra tấn, đám người này đúng là hung hăng có cảnh sát đuổi theo phía sau mà vẫn cầm gậy đuổi theo mình, nếu bọn chúng nổ súng chắc chắn mình sẽ là bia cho chúng tập bắn rồi.
Cũng may không có chuyện đó, xe máy vẫn băng băng đi qua cánh đồng, cô gái bị dọa không nhẹ, ôm chặt lấy người Mạc Ngạn, cũng may cô ta không la hét nữa nên tai Mạc Ngạn cũng bớt đau, nhìn phía trước phát hiện có một cái thôn nhỏ lại nhìn gương thấy đám người kia vẫn bám theo, chúng tăng tốc muốn chặn đầu hai người.
Mac Ngạn vẫn lo lăng sợ đám người đó nổ súng vì vậy tận lực cúi thấp người xuống, cứ chạy kiểu này không phải cách, cho dù có trốn vào trong thôn thì cũng rất khó chạy thoát.
Mạc Ngạn cắn môi lại tăng tốc, vội rẽ vào trong thôn. Thôn này cũng không lớn lắm, hai bên là mấy căn nhà trệt thấp. Đánh mừng là đường vô đây rất nhỏ nhưng lại ngoành nghèo, Mạc Ngạn linh hoạt lái xe đi vào trong thôn.
Con đường chỉ vừa đủ cho một chiếc xe máy lọt qua, hai bên toàn tường là tường của mấy căn nhà sát nhau tạo ra.
" Này, chạy xe có mắt không ?" Một người đang mở cửa ra liền bị xe MẠc Ngạn lướt qua mặt dọa hắn hết hồn lớn tiếng chửi.
Mạc Ngạn nhìn người vừa chửi, mắt sáng lên, quay đầu xe đi tới chỗ người đó.
Thấy Mạc Ngạn quay lại làm người kia bị dọa, hoảng sợ mặt mày trắng bệch, đứng yên bất động
Mạc Ngạn dừng xe lại, đi tới trước mặt người kia lạnh giọng ra lệnh: "Mở cửa."
Người kia nghe tiếng hai chân bắt đầu run run. Mạc Ngạn đưa chùy thủ lên cổ người kia, nghiến răng :"Nhanh lên."
Người kia sợ vội mở cửa nhà mình. Mạc Ngạn lái xe đi vào trong sân. "Ầm." Cánh cửa ngay sau đó được đóng lại.
"Ông không cần sợ, tôi sẽ không làm hại ông đâu, chỉ cần cho chúng tôi trốn ở đây một lúc." Mạc Ngạn nhìn người đàn ông đang run như cầy sấy thản nhiên nói. Đem chùy thủ nhét vào bên hông đi tới trước mặt cô gái mặt đa trắng bệch kia.
Mạc Ngạn nhìn một hồi, không lên tiếng, vươn tay bế cô gái xuống, cô gái giãy giụa nhưng cảm thấy Mạc Ngạn không có ác ý lên không nháo nữa, nắm tay Mạc Ngạn giọng run rẩy hỏi:
"Cô....Cô là ai?"
Mạc Ngạn không trả lời, đưa tay lên môi bảo cô gái im lặng, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Bên ngòai không lâu sau truyền tới tiếng xe máy, chúng đi rất chậm hình như là do không quen thuộc chỗ này. MẠc Ngạn dán tai lên cửa sắt nghe.
"Con mẹ nó, sao không thấy bọn nó." Một tên tức giận hét.
"Đúng vậy rõ ràng tao thấy bọn nó chạy vào trong này mà, tuyệt đối không sai được."
"Đứa lúc nãy là đứa nào ?Sao kế hoạch chuẩn bị kĩ như vậy lại bị một đứa lạ mặt phá hỏng hả?" Tên đầu tiên giận dữ quát tháo.
"KHông biết, nó nhanh quá, nhìn thoáng qua hình như là nữ, nó đột nhiên ở đâu xuất hiện đánh người của ta rồi còn cướp xe mang con bé kia đi."
"Phế vật. Còn không mau chia nhau ra tìm. Phải bắt bằng được con nhỏ đó."
"Nhưng cảnh sát đang ở đằng sau, làm sao bây giờ?"
"Kệ mẹ đám cảnh sát đó, không mang được con nhỏ kia thì cả đám cũng phải chết, mau cút đi tìm hai đứa kia cho tao."
Tên kia vừa ra lệnh, cả đám xe nhanh chóng chạy đi trả lại yên tĩnh cho con đường.
Mạc Ngạn vẫn dán tai nghe, mắt đảo qua lại suy nghĩ, quay đầu kéo cô gái cũng người đàn ông vào trong nhà.
Sân nhà này không tính là rộng, ngoại trừ một cái bể đá nuôi cá bên trái thì còn lại không còn gì. Người đàn ông đem hai người vào nhà, đi ngang qua phòng ngủ còn thấy một người phụ nữ đang ngồi đan len trên giường.
Mạc Ngạn trước khi và nhà đã cởi nón, dắt tay cô gái đi tới chào hỏi người phụ nữ rồi đi theo người đàn ông ra sau nhà.
"Nhà ông có quần áo để bọn tôi thay được không"
Mạc Ngạn thấy người đàn ông khuôn mặt sợ hãi, liền lấy túi đưa cho người đàn ông tờ nhân dân tệ, nói:"Chúng tôi lúc nãy bị người xấu truy đuổi, vừa rồi ông cũng nghe thấy rồi, rất nhiều người đang muốn tìm chúng tôi, nếu chúng tôi ở đây lâu chắc chắn cả nhà ông cũng bị liên lụy vì vậy chúng tôi phải rời đi ngay."
Người đàn ông chần chừ, không dám nhận tiền của Mac Ngạn. "Tôi có một trai một gái, nhưng quần áo của con gái tôi chỉ vừa với cô gái kia, còn cô thì chắc không vừa đâu vì nó không cao bằng cô."
"KHông cần, ông cứ lấy cho cô ấy trước đi. Con trai ông cao không? Tôi có thể mượn đồ của anh ta được chứ?"
Nam nhân đánh giá Mạc Ngạn, gật đầu, đi vào trong phòng lấy đồ.
Một lúc sau, Mạc Ngạn cùng cô gái đi ra ngoài cửa sắt một lần nữa, trước khi đi còn dặn người đàn ông giữ giùm chiếc xe, vài ngày sau cô sẽ tới lấy.
Mạc Ngạn lúc này đang mặc quần tây màu kem kết hợp áo thun trắng khoác ngoài là chiếc áo măng tô đen, mặc dù chiếc áo có vẻ to nhưng Mạc Ngạn lại mặc rất hợp, trên đầu cũng có đeo thêm một chiếc mũ len. Mạc Ngạn vừa đi vừa ôm cô gái kia trong ngực, nếu nhìn từ xa xa hai người giống như một đôi sinh viên trẻ đang đi hẹn hò.