Quán cà phê kiểu tây trên con dốc Hà Lan

tháng năm (8) : 『 đến chợ đồ gốm nào !』

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

[ À đúng rồi, hãy trao đổi địa chỉ email đi anh ]

Chúng tôi đã luôn liên lạc với nhau bằng điện thoại nhưng tôi nghĩ rằng email sẽ tốt hơn cho việc trao đổi các chi tiết.

Quản lý có một biểu cảm không mấy đồng tình nhưng anh ấy vẫn lục tìm trong túi áo. Còn về biểu cảm của anh ấy thì tôi đã quá quen rồi nên cũng không quá để tâm.

Anh ấy lấy ra một chiếc điện thoại gập màu đen.

[ Ah, một chiếc điện thoại Gala à, hiếm gặp thật đấy ][

Nhanh đọc địa chỉ cho tôi đi ]

[ Anh có thể quét một chiếc smartphone bằng tia hồng ngoại của chiếc Gala không ? Hay là anh có một chiếc smartphone có tia hồng ngoại ? ]

Anh ấy quay mặt đi và nhìn sang một hướng khác.

Không còn cách nào khác, tôi đành phải kêu anh ấy cho tôi xem địa chỉ email. Tôi sẽ chụp lại nó để lưu vào sau.

Anh ấy mở profile của mình và cho tôi xem nó.

yohko.s-**0728**@*****.**jp

Anh ấy dùng tên bạn gái (?) mình làm địa chỉ email.

[ À, ừm...]

[ Có chuyện gì à ? ]

[ Chúng ta có thể đi đến đó chung với nhau không vậy ? ]

[ Tại sao ? ]

Đương nhiên là vì bạn gái của anh rồi ! Dù anh ấy có thể dẫn một cô gái trẻ đi loanh quanh nhưng để đi ra ngoài với các cô gái khác thì tôi nghĩ là có hơi kì lạ.

Bởi vì tôi chưa từng hẹn hò với ai nên tôi cũng không biết cảm nhận như thế nào về việc đó.

[ Địa chỉ email đó là tên bạn gái anh đúng không ? ]

[!?]

Vào khoảng khắc tôi nói ra điều đó, anh ấy liền gấp chiếc smartphone lại và cất vào túi với một khuôn mặt cáu gắt. Thay vào đó, anh ấy lấy ra một chiếc điện thoại khác.

[ C-cái này là cho công việc ... ! ]

[ À, anh có một chiếc dành cho công việc à ]

[ Không....ừm...đúng là vậy thật ]

Có vẻ là anh ấy không muốn cho bạn gái biết chuyện đó và bắt đầu lẩm bẩm vài từ mà tôi không thể nghe được.

Tôi hỏi rằng chuyện này có thật sự ổn không và được bảo rằng tôi không cần lo lắng về nó.

Địa chỉ email trên chiếc smartphone để tên của anh ấy vì nó dùng cho công việc.

◇◇◇

Hôm nay trời nắng ! Đúng là một thời tiết tuyệt vời để đến chợ đồ gốm.

Tôi đến chỗ máy bán vé trong ga tàu năm phút trước giờ hẹn còn anh quản lý thì đã đến đó từ trước rồi.

Khi nhìn anh ấy, tôi có cảm giác hơi khó gần. Còn lý do thì chính là vì vẻ ngoài rất phong cách của anh ấy.

Anh ấy đang khoác một chiếc áo cardigan bên trên lớp áo cùng với một chiếc quần jeans đơn giản, thế nhưng tôi lại cảm thấy anh ấy trông rất đẹp trai.

Những người đi ngang qua hình như cũng bị ấn tượng bởi ngoại hình của anh ấy.

Cái ngoại hình của anh ấy trông không hợp để đi đến chợ đồ gốm tí nào.

Trái ngược với anh ấy, tôi thì lại đang mặc một bộ đồ khá đơn giản được đề xuất trên mạng.

Quần jeans, một chiếc áo parka mỏng, ba lô và giày sneaker, cùng với một đôi găng tay.

Tôi chọn những thứ này để dễ di chuyển hơn trong những đám đông ở khu chợ.

Chính vì vậy nên tôi không thể lại gần anh chủ quán đẹp trai và sành điệu. Trong lúc tôi vẫn đang không biết phải làm gì thì anh ấy đã tìm thấy tôi. Tôi vô tình quay lưng lại khi anh ấy đang tiến lại gần.

Dù vậy, tôi nghĩ rằng anh ấy vẫn có thể phát hiện ra tôi giữa đám đông, chắc là vì tôi quá nổi bật với gu ăn mặc tệ hại của mình.

[Này, cô đến muộn đấy]

[Xin-xin lỗi !]

Bởi vì tàu sắp rời ga nên tôi đã bị anh ấy lôi đến cổng soát vé. Cách đối xử này quá tồi tệ, nó làm tôi muốn được chết đi cho rồi.

Sau khi trả phí bằng chiếc thẻ IC của mình, anh ấy đưa cho tôi 1 tấm vé. Có vẻ là anh ấy đã mua vé sẵn trước khi tôi đến.

[A, xin lỗi, lát em sẽ trả lại sau]

[Không cần đâu]

[Cảm ơn anh rất rất nhiều ?]

[Không có lí do gì đặc biệt đâu, hôm nay dành cho công việc chứ không phải giải trí]

[E-em hiểu rồi !]

Vì tôi muốn mua vài món dụng cụ ăn uống để dùng ở cửa hàng nên anh ấy nói tôi không cần quan tâm đến chi phí vì nó có thể được tính là chi tiêu của cửa hàng.

Có vẻ là anh ấy đang có mục đích gì đó.

Tôi đã nghĩ đây là một buổi đi chơi bí mật nhưng có lẽ sự lo lắng của tôi dành cho bạn gái anh ấy là không cần thiết. Tôi có cảm giác rằng mình đã hiểu lầm và cảm thấy hơi xấu hổ.

[ Đừng để đầu óc trên mây nữa. ]

[À, vâng ]

Tôi củng cố bản thân và lên tàu.

◇◇◇

Chuyến tàu chạy đến nhà ga gần chợ đồ gốm ở Hasami nhất là đi dọc theo bờ biển. Nó chạy từ Nagasaki đến Iyahasa và từ đó chạy dọc theo bờ biển để đến Omura.

Vì tôi sống trong thành phố nên khá ít thấy tàu chạy gần biển, và tôi bị thu hút bởi mặt biển lấp lánh đang trải dài ngoài khung cửa sổ.

Thấy vậy, quản lý lầm bầm " Cô có phải là trẻ con nữa đâu ".

Tôi vẫn còn trẻ mà, nên có trẻ con tí cũng không sao ~.

Chuyến tàu tốc hành từ Nagasaki đến nhà ga gần khu chợ đồ gốm mất khoảng một giờ. Từ đó chúng tôi đi xe buýt, và dù bị kẹt xe nhưng chúng tôi đã đến được đó trong khoảng 30 phút.

[ Oh! ]

Khu chợ có một bầu không khí náo nhiệt và sống động. Ngoài việc bán đồ gốm, còn có các quầy bán takoyaki, kẹo táo, kem và yakitori.

Khi tôi nhìn xung quanh thì thấy đa số là những người tầm bốn, năm mươi tuổi, cùng với các gia đình có trẻ con.

Tôi quyết định bắt đầu tìm kiếm ngay lập tức.

Những món đồ gốm được bán trong những chiếc lều, với những món hàng được xếp chồng trên chiếc xe đẩy, cho đến những chiếc được xếp gọn gàng trên thảm.

Dù mới chỉ là ngày thứ hai của khu chợ nhưng những tấm biển đề " Bán nửa giá" , " Giảm giá" đã được đặt khắp nơi.

Khi nói về đồ gốm của Nagasaki thì tôi nghĩ rằng chỉ có các loại đơn giản và thanh lịch như trong cửa hàng nhưng hoá ra là vẫn có rất nhiều loại khác với các hoa văn đẹp đẽ. Có rất nhiều món đồ với hình vẽ mèo và chim trên đó.

[ Mọi thứ trông dễ thương quá ]

Đây có vẻ cũng là lần đầu tiên anh quản lý đến khu chợ đồ gốm Hasami và cảm thấy khá bất ngờ khi có những món rất hợp với những người trẻ tuổi.

[ Khi nói đến đồ gốm Nagasaki, anh có nghĩ đến các hoa văn kiểu Trung Hoa không, và nếu là đồ sứ thì sẽ đắt hơn phải không ? ]

[ Cô nghĩ gì vậy ? Chúng được sơn thủ công từng cái một đấy ]

[ Hmm ]

Ngân sách cho chuyến đi này là khoảng 3000¥ nên tôi nghĩ mình sẽ mua một chiếc tách trà, một cái chén và 1 cái đĩa.

[ Nói sao nhỉ, anh có đề xuất nào không ? Như một điểm gì đó đặc trưng của đồ gốm Hasami ấy ]

[ Khi nói về Hasami thì nên là các loại đồ bằng gốm trắng với hoa văn màu chàm, cô nên mua những loại đó ]

[ Tôi hiểu rồi, đúng là hoa văn xanh trên nền sứ trắng đúng là rất đẹp ]

Tôi mua một cái tô với hoa văn kiểu Arab, một chiếc đĩa kiểu bạch quả, một chiếc tách in hình một chú chim và một chiếc đĩa có hoạ tiết chấm bi.

Bởi vì tôi xem xét kỹ từng món nên đã tốn khá nhiều thời gian. Dù tôi nói với anh ấy rằng chúng tôi nên tách ra nhưng chúng tôi vẫn đi chung vì tôi trông có vẻ sẽ bị lạc.

Cuối cùng thì anh quản lí cũng bắt đầu đi mua sắm. Có vẻ là anh ấy đã xem qua chúng khi tôi đang bận rộn nên quyết định rất nhanh.

Nhìn thấy vài món rất đẹp trong số chúng làm tôi có chút ghen tị, nhưng thường là những món đó rất đắt đỏ.

[ Em thấy hơi đói rồi ]

[ Nếu chúng ta đi bằng xe thì tôi đã có thể đưa cô đến cửa hàng burger rồi ]

Tôi nghe nói gần đây có một cửa hàng nổi tiếng với món bánh hầm và bánh mì burger, đúng là một menu thú vị. Thật là hối hận quá.

Dù vậy, đường đến đây vẫn khá đông đúc nên tôi thấy việc đi tàu là một quyết định đúng đắn.

Anh ấy nói rằng ko có quán ăn nào ở gần đây nhưng tôi vẫn không bỏ cuộc và tiếp tục tìm kiếm.

[ Ah, quản lý, mì Udon thì sao ? ]

[ Udon ? ]

Trong một góc của khu chợ, có một chỗ bán những món như cà ri và mì udon, với một tấm biển ghi Goto Udon và tôi quyết định mời anh ấy đi ăn ở đó.

Goto Udon là một trong những món đặc trưng của quần đảo Goto, một chuỗi đảo biệt lập thuộc tỉnh Nagasaki, gồm 140 đảo lớn và nhỏ.

Những người bạn từ Goto của tôi đã gợi ý cho tôi món mì udon này.

[ Tôi đã luôn muốn thử xem nó như thế nào..]

[ Trời nóng thế này mà lại ăn udon hả ..... ]

[ Tôi thấy cũng ổn mà ? ]

Dù trời vẫn đang nóng nực dưới cái nắng chói chang của tháng 5, tôi vẫn thản nhiên kéo quản lý vào và gọi hai bát ramen rong biển.

Đây có vẻ là quán kiểu tự phục vụ vì chúng tôi nhận đc khay mì ngay sau khi gọi món. Tôi quyết định ngồi xuống và thưởng thức bữa ăn ngay.

[ Uwa~, nước súp trong quá ]

Nước dùng của món mì rất trong. Tôi thấy khá là bất ngờ vì thường thì nước dùng có màu đậm hơn và làm cho sợi mì trắng nổi bật hơn nhiều. Nhưng anh quản lí lại bảo nước dùng của vùng Kanto quá đậm rồi.

Tôi thử nhấp một ngụm súp.

[Ah, thật là thú vị]

Mặc dù trông có vẻ hơi loãng nhưng nước dùng lại rất đậm đà. Nó được làm từ cá chuồn và có vị rất ngon.

Sợi mì mỏng hơn mì udon thông thường và có một kết cấu rất mượt, làm cho nó trôi thẳng xuống cổ họng tôi một cách trơn tru.

Nói đơn giản thì khá là giống một sự kết hợp giữa mì udon và mì somen.

[ Nói thế nào nhỉ, nó có một hương vị rất tinh tế ]

[ Có vẻ như họ đã sử dụng dầu hoa trà và nhào nó bằng tay, có lẽ là vậy ]

[ Đúng là vậy thật ]

Chúng rất ngon nên tôi đã mua một ít mì udon khô để mang về nhà.

Sau khi trở về nhà, ăn udon bằng những món đồ gốm mà tôi đã mua sẽ rất thú vị.

Khi mà tôi đang có tâm trạng phấn khích thì đột nhiên anh quản lý nói gì đó.

[ Nếu cô chỉ ăn mỗi carbonhydrate thì cô sẽ béo lên đấy ]

[ !? ]

Tôi liền liếc nhìn anh quản lý hết sức có thể.

P/S : Bản Eng bộ này dịch hãm quá nên dịch khó vcl nên có khả năng là mình sẽ drop bộ này.

Truyện Chữ Hay