Trời đổ mưa vào tối hôm ấy.
Tôi không có tiết học nào vào chiều hôm ấy và đang trên đường về nhà.
Đúng như tôi nghĩ, ngay vào lúc tôi chuẩn bị đi ngủ sau khi tắm, trời đột ngột chuyển mưa.
Chính vì điều đó, tôi vội đi tới quán cafe.
Tôi đã nghĩ công việc này đòi hỏi sự nghiêm túc, nhưng trời lại tạnh mưa ngay lập tức, cơn mưa này có thể coi là may mắn rồi.
Mặc dù tôi đã từng cân nhắc tìm một việc làm bán thời gian khác khi tôi chỉ có một công việc kì lạ vào những khi trời đổ mưa. Nhưng tôi nghĩ rằng nó sẽ khá là khó để cân đối với công việc thứ hai.
Dù vậy, tôi cũng cần một khoảng thời gian để học tập hiệu quả, nên tôi nghĩ rằng điều này khá tốt khi có một khoảng thời gian rảnh vào năm học đầu tiên của mình.
Bắt một chuyến xe bus từ chung cư, tôi đã đến bệnh viện địa phương và bắt đầu hướng về con Dốc Hà Lan trong khi mưa đang rơi lẻ tẻ xuống con đường lát gạch.
Tôi cảm thấy yên tâm một chút khi một ánh sáng mờ ảo tỏa ra trong cơn mưa này. Có phải vì cửa hàng đã đóng cửa lâu nay rồi không!? Phải không? Chắc là vậy rồi, hooray! Chắc là vì để kiếm tiền, tôi cũng không hiểu tôi vừa nghĩ gì nữa.
Không phải vì tôi có thể gặp anh chủ quán đẹp trai đâu nhé! Chắc chắn rồi.
Tôi vào trong từ phía cửa sau của quán.
Trong lúc lau khô quần áo của tôi bằng chiếc khăn tay ngay ở trên thảm cửa ra vào, anh Mukai xuất hiện ngay từ bên trong cửa hàng.
[Ah, quản lý! Cũng lâu rồi nhỉ.]
{......Ah}
Anh quản lý, người mà tôi đã 1 tuần không gặp, trả lời tôi thật ngắn gọn. Anh ta chưa bao giờ tỏ ra thân thiện, như mọi khi. Tôi nghĩ nếu tôi nở một nụ cười bây giờ, tôi sẽ phá ra cười mất. Nên tôi nhíu mày lại. Tại sao tôi lại nghĩ như thế, vì tôi muốn châm chọc anh ta và cố gắng kìm chế không nói ra.
Hôm nay cũng vắng khách như mọi ngày.
Cửa hàng đã mở, nên tôi bắt đầu công việc của ngày hôm nay.
Lắng nghe những bài học về đồ ngọt và thức uống ở đây.
Những gì được viết ra trên menu và được bày trên bàn hình như là một thứ gì đó giống với cơm nắm.
[Đây là-?]
{Akumaki.}
[Chimaki, đúng chứ?]
Nó không phải là cơm nắm, nó là chimaki
Nó là cơm được cuộn trong lá tre, có nguồn gốc từ Trung Quốc. Chimaki thường được ăn trong ngày tết Đoan Ngọ vào tháng 5 và là một loại bánh truyền thống của tỉnh Nagasaki.
Chiếc bánh được làm từ một hỗn hợp tro Tàu gồm Na2CO3 và K2CO3, góp phần làm cho nó có một hương vị đặc trưng và kết cấu mềm dẻo. Nó được làm bằng cách ngâm cơm trong nước tro Tàu trước khi gói trong lá tre hoặc vải và nấu lên.
Mì Champon cũng có thể làm từ hỗn hợp đó luôn. Vị của nó khá giống với nước muối cô đặc dùng để sản xuất ramen. Tuy nhiên, anh chủ quán nói rằng hỗn hợp ấy được sản xuất theo cách khác.
Bánh Chiaki ở đây được ngâm trong hỗn hợp nước tro theo công thức của Nagasaki, khác với lúc nó mới được du nhập từ Trung Quốc. Nghe nói là khi xưa thì hỗn hợp này được làm ra bằng cách hòa tan muối hồ tự nhiên vào nước.
Khi tôi nghe hết câu chuyện, tôi đã muốn hỏi rằng 'nó có ngon không?’. Nhưng trước khi tôi kịp làm điều đó, anh ấy rải bột đậu nành rang lên bánh akumaki màu nâu đất của anh ấy trước khi nhỏ vài giọt siro đường nâu lên đỉnh của chiếc bánh. Nó trông thật ‘quyến rũ’ và ngọt ngào. Đường không được sử dụng trong lúc làm chiếc bánh. Nó gần giống như một loại đồ ngọt được tô điểm lên bởi cách trang trí nó.
[Gia vị này sẽ làm cho chiếc bánh dễ ăn hơn
{ Ồ….. }
Tình cờ thay, loại hỗn hợp này của Trung Quốc có tác dụng làm giảm lượng mỡ trong cơ thể. Tôi nghĩ rằng nó là món tráng miệng hoàn hảo cho các bữa ăn kiểu Trung quốc và được kết thúc với nó.
Đun sôi nước bằng chiếc ấm, tôi ủ lá trà bằng phương pháp mà mình đã được học từ anh chủ quán.
Dụng cụ ủ trà ở đây khác xa so với dụng cụ của Nhật, nên khâu chuẩn bị rất khó khăn.
Đặt ấm trà lên đĩa, lá trà được cho vào vừa đủ và nước nóng được đổ vào. Khi bọt bắt đầu nổi lên, tôi nhanh tay vớt nó ra bằng một cái gì đó giống như cái xiên dùng để ăn đồ ngọt của Nhật.
Mặc dù trà sẽ tràn ra ngoài nếu như tôi đậy nắp lại, nhưng sẽ không có vấn đề gì vì nó đã được đặt lên trên đĩa.
Sau đó, tôi thêm nước vào tách trà.
Sau khi nước trà đã ra hết, nước nóng trong các vật dụng khác được đổ đi và trà trong ấm được chế vào bình.
Trà trong bình sau đó được đổ vào trong cái tách nông, còn gọi là hakufa, sau đó tách trà được đặt lên trên như một cái nắp.
Đoạn căng thẳng nhất giờ mới bắt đầu đây.
Bạn phải nghiêng hakufa xuống rồi sau đó lật cả nó và tách trà ngược lại. Dồn hết sự can đảm của mình, tôi lật chúng lại.
May mắn thay, khi lật xuống thì trà không bị đổ ra. Lần đầu làm việc này, tôi thật sự rất lo lắng.
Sau công đoạn ấy, chén trà kiểu
Trung Hoa đã hoàn thành.
Tôi đưa chén trà cho anh chủ quán đánh giá.
[ Một tách trà loại rẻ tiền đây ạ]
{Đây là loại trà được gọi là trà Phổ Nhĩ Hoàng Gia đấy}
[ Oops, lỗi tại em, đây không phải là trà rẻ tiền ]
Trà Phổ Nhĩ là một loại trà đặc trưng bởi màu nâu đậm của nó và được xếp vào loại trà đen.
Trà của Trung Quốc rất đa dạng và phong phú, lục trà được làm ra bằng cách nướng lá trà, còn bạch trà thì bằng cách phơi dưới ánh nắng mặt trời, trà đen được sản xuất bằng cách cho lá trà oolong quen thuộc oxi hoá toàn phần, hoàng trà được sản xuất bằng cách oxi hoá một phần và trà phổ nhĩ bằng cách oxi hóa và ủ men.
Ngay sau đó, tôi thưởng thức tách trà Phổ Nhĩ trong khi nó vẫn đang nóng.
Trước tiên, tôi nâng chén hakufa, nhìn trông như một cái nắp vậy
Thưởng trà kiểu Trung Hoa bắt đầu với việc thưởng thức hương thơm của tách trà. Theo nghĩa đen, việc này được gọi là lắng nghe hương thơm của trà.
Để tách trà vào gần mũi của mình, tôi bao lấy nó bằng hai tay và cảm nhận hương thơm của nó. Đây đúng là một khoảnh khắc tuyệt vời.
Sau đó, nhấp một ngụm trà , nó có vị hơi đắng, nhưng bất ngờ là lại đem đến cảm giác mượt mà và rất dễ uống. Tách trà này đã để lại cho tôi một ấn tượng về loại trà yêu thích của hoàng gia.
Khi vị trà vẫn còn đọng lại trong miệng, tôi cắn một miếng bánh akumaki.
[Đây là,….. vơn].
Phải diễn tả như thế nào đây nhỉ ? Nên nói như thế nào đây? Nó có một chút kì lạ, hoặc một cảm giác gì đó giống như vậy. Nó mang lại một hương thơm ngọt ngào rất đặc trưng và rất hợp với vị đắng của trà, mm ~~~.
[Nani kore~~~, nó có vị lạ quá. ]
{Đừng gượng ép bản thân mình quá, nó rất khó uống nếu như em không quen với nó.}
Anh chủ quán có vẻ rất thích nó và ăn được tơi tận 3 miếng.
Khi tôi ăn nó, cái kết cấu và hương vị đặc trưng của nó trở nên khá là dễ gây nghiện. Tôi cảm thấy mình sẽ thích nó nếu như mình ăn thêm một miếng nữa, nó mang một vị ngọt rất bí ẩn.
Tôi uống hết phần còn lại của ly trà Phổ Nhĩ.
Sau khi uống xong, tôi nhìn vào cái li rồi thở dài.
Ngay cả như vậy, những vật dụng được sử dụng ở đây đều là hàng chất lượng cao.
Các hoa văn màu đỏ, vàng và xanh được vẽ lên nó và được dán lên những hoa văn rất đẹp và tế nhị với những truyền thống văn hóa của các nước trên thế giới.
Nó gợi nhắc tôi, bây giờ đang là mùa làm đồ gốm đúng không nhỉ? Thấy những món đồ như này, tôi cũng muốn có một vài cái nữa.
Vì bộ bàn ăn ở nhà tôi có thể bị vỡ nên tôi không mang nó theo khi tôi chuyển đi.
Tôi nghĩ rằng sẽ rất tốt để mua thêm vài cái khác, tôi có thể tìm được nó tại cửa hàng 100 yên.
Nhưng bởi vì tôi đang sống ở một nơi khá nổi tiếng về đồ gốm, tôi đang suy nghĩ về việc mua thêm một vài món.
[Cái ly này, nó khá đẹp đúng không anh.]
{Em có gu thẩm mỹ tốt đấy.}
[?]
{Đó là đồ sứ của Nabeshima.}
[Đồ sứ Nabeshima?]
Khi nói về đồ sứ, tôi chỉ biết về đồ sứ Arita. Khi tôi hỏi về điều đó, câu trả lời mà tôi nhận đc là:
{Đồ sứ nabeshima là những vật dụng từng được cống nạp cho triều đình và các Shogun, nó còn được đề cử là loại đồ sứ tốt nhất}
[!?]
Tôi nhẹ nhàng đặt cái ly lên trên bàn.
Khi tôi hỏi có bao nhiêu đồ sứ Nabeshima trong của hàng thì câu trả lời là đa số chúng. Tôi được bảo rằng chúng được giao đến trực tiếp từ các lò gốm. Tôi không hề biết về điều đó. Tôi nghĩ rằng tay tôi sẽ run lên khi tôi đi rửa chén mất.
[Với em, đây là một món đồ ngoài tầm với.]
{Nếu em muốn một món đồ gốm vừa túi tiền, em có thể đến Hasami. Nó có rất nhiều đồ sứ Arita ở đó.}
[ Ah. Có một lễ hội đồ gốm ở Tp.Hasami thuộc tỉnh Nagasaki. ]
Nagasaki có vài thứ được gọi là đồ gốm Hasami. Tôi không biết gì về nó cả.
Đồ gốm Hasami chuyên về các bộ dụng cụ ăn uống cho người dùng phổ thông và có vẻ khá phổ biến. Mức giá cũng khá rẻ và rất được ưa chuộng.
[ Nó có vẻ tuyệt đấy, em cũng muốn đi nữa! ]
{ Nơi đó có khá ít người trẻ đấy. }
[ Ah, em hiểu rồi. ]
Tôi có một linh cảm không lành. Nó giống như lúc mà tôi mời bạn mình đến thử ẩm thực kiểu Shippoku, tôi không nghĩ rằng có ai đó sẽ đến kể cả khi tôi mời họ.
[note35494]
Tôi cau mày lên và bộc lộ một cái biểu cảm không chắc chắn thì anh chủ quán đưa ra một lời đề nghị mà tôi không thể ngờ đến được.
{…...Em có muốn cùng tôi đi đến đó không ? }
[Th-thật không ? ]
{À, chỉ là tôi có vài ngày nghỉ và khá rảnh rỗi thôi .}
[Uwa~, cảm ơn anh nhiều lắm! Em thật sự rất vui đó.]
Khi đang nghĩ về việc đi một mình thì khá là cô đơn thì tôi bất ngờ nhận được một lời mời.
Tôi chấp nhận ngay tức khắc.
Anh chủ quán và tôi quyết định những nơi chúng tôi sẽ đến và lên kế hoạch cho chuyến đi vào ngày mốt.
{ Vậy, chúng ta gặp nhau ở ga Nagasaki lúc 8 giờ sáng được không ? }
[ Chúng ta sẽ đến đó bằng tàu điện à ? ]
{ Đúng vậy }
[ Tôi tưởng là chúng ta sẽ đi bằng ô tô chứ ]
{ Giao thông ở đó khá là tấp nập, đúng chứ ? }
[ À, đúng là vậy thật ]
Chỉ mất khoảng 30 phút trên xe buýt để đến được chợ bán đồ gốm từ ga tàu gần nhất, nên tôi nghĩ rằng cách đó sẽ tốt hơn là bị kẹt xe trong một chiếc ô tô riêng.
[Em rất mong đợi vào ngày mốt đấy !]
{Không được phép kì vọng quá mức đâu đấy.}
[Được rồi ]
Do đó, anh chủ quán và tôi quyết định đi đến chợ đồ gốm.
[note35495]