Edit: Shin
Thâm tâm Quách Tề Ngọc không yên, Tiểu Thừa Ân không chỉ một lần nhắc nhở ba để sai sách, món ăn không có mùi vị gì…
Lại một lần nữa đầu gối đụng vào giá sách, Tiểu Thừa Ân xụ mặt, hai tay vây quanh, không biết từ đâu học được dáng dấp người lớn, nhìn qua vừa đáng yêu vừa buồn cười, biểu hiện còn rất nghiêm túc, hỏi: “Ba, mấy ngày nay ba bị sao thế?”
Quách Tề Ngọc xoa đầu gối, “Không có làm sao hết, con đi lên lầu đọc sách, ngủ trưa, đợi lát nữa ba sẽ gọi con sau.”
Thừa Ân ngoan ngoãn cầm một quyển sách đồng thoại, từng bước một lên lầu.
Lên trên lầu, quay người lại, đối với Quách Tề Ngọc đang đứng dưới cầu thang nói rằng: “Ba à, người đừng mất tập trung nữa nha!”
Quách Tề Ngọc cười nói: “Nhanh đi lên giường nằm, nhớ cởi quần ra cho thoải mái.”
Ngày kia hắn sẽ đến C thị, tuy nói chuyến này xác thực không có quan hệ gì với hắn, thế nhưng Quách Tề Ngọc đều không khỏi căng thẳng.
Tờ báo giải trí mới ra mắt lần thứ hai đề cập đến cậu, đại thể nói một hồi chuyến hành trình của hội nghị này.
Hội nghị bắt đầu cử hành bốn ngày, chờ ở C thị bốn ngày, nói là đến C thị tiến hành thực địa khảo sát, nhưng người ngoài ai cũng biết đó chỉ là lời giải thích, trên thực tế chỉ là du lịch mà thôi.
Có điều nếu đi du lịch mà có thể đàm luận thành nơi làm ăn thì không thể tốt hơn được, vì lẽ đó vẫn có một nhóm người sẽ tham gia.
Quách Tề Ngọc không biết Mạnh Tiếu Ngạn sau khi kết thúc hội nghị có lưu lại đây hay không, thế nhưng hắn nghĩ nếu như Mạnh Tiếu Ngạn lưu lại, chính mình có muốn hay không lén lút đi liếc nhìn cậu ta một chút?
Mấy ngày nay hắn đều tự nói với mình, cái này không có quan hệ gì đến hắn, nhưng theo bản năng vẫn quan tâm đến tin tức này.
Nói thế nào cũng là đứa nhỏ mình nuôi lớn, Quách Tề Ngọc nghĩ vậy.
Đang đứng phát ngốc, Thừa Ân đột nhiên từ phía trên đi xuống, có chút thở phì phò không rõ vì sao Quách Tề Ngọc không gọi nó, “Ba, tại sao không kêu con?”
Quách Tề Ngọc liếc nhìn đồng hồ, mới phát hiện đã trễ giờ rồi.
Năm ngoái Thừa Ân được đi đến nhà trẻ, cách nhà sách không xa, ngay sau lưng nhà sách hai con đường.
Thân thể Thừa Ân không tốt, sau khi đi nhà trẻ, bình thường buổi trưa đều sẽ về nhà ăn cơm, ở nhà ngủ trưa, buổi chiều Quách Tề Ngọc lại đưa đi.
Ngày hôm nay Quách Tề Ngọc lại thất thần, không ngờ thời gian trôi qua nhanh đến như vậy, Thừa Ân đến trễ tận phút.
Thừa Ân rất thích đi nhà trẻ chơi đùa cùng những người bạn nhỏ, ngày hôm nay thấy ba không gọi nó, có chút không vui.
Quách Tề Ngọc xin lỗi ôm lấy Thừa Ân, “Xin lỗi, ba không chú ý thời gian, con ngủ có ngon không?”
Thừa Ân gật đầu, “Ba ơi, vậy giờ chúng ta đi nhà trẻ ư?”
Quách Tề Ngọc gọi điện thoại cho cô giáo trông trẻ, xin cho nó nghỉ, “Thứ sáu là cuối tuần rồi, ngày hôm nay nghỉ một bữa, cùng ba làm sủi cảo có được không?”
Thừa Ân rất vui vẻ khi nó có thể ở cùng với ba, ôm Quách Tề Ngọc một chút, sau đó thật biết điều – ngồi ở một bên phía sau quầy đọc sách, trông coi cửa hàng.
“Ba đi làm nhân sủi cảo thật ngon cho con ăn.” Quách Tề Ngọc đứng lên, hướng phía sau phòng bếp đi đến.
Thừa Ân rất nghe lời, không giống với Mạnh Tiếu Ngạn thông minh, Thừa Ân là hắn chân chính nuôi nó từ trong tã lót, rất ỷ lại Quách Tề Ngọc, như một con cừu nhỏ vô hại mà lại dịu ngoan.
Thừa Ân dung mạo đẹp đẽ, diện mạo nhìn qua không như Trịnh Thanh, cũng không giống La Giản, ưu điểm đều dung hợp được từ cả hai người, không biết có phải nguyên nhân tâm lý, Quách Tề Ngọc luôn cảm thấy Thừa Ân có nhiều chỗ, thần thái cực kỳ giống chính mình.
Đại khái thật sự do ở chung lâu, bé con vô tình học được khiến hai cha con giống y chang một đôi cha con ruột thịt.
Hắn lại nghĩ tới Mạnh Tiếu Ngạn, cẩn thận hồi tưởng lại, đứa bé kia cùng chính mình không có chỗ nào tương tự.
Con của người ta chung quy chỉ là của người ta.
Quách Tề Ngọc sụt sịt mũi, chuyên tâm chặt thịt.
“Ba ơi, lát nữa con có thể đến nhà Lý Triêu Thiên xem ti vi được không?”
Ăn xong sủi cảo, Quách Tề Ngọc thu dọn bàn ăn, Thừa Ân thật biết điều đem bát xếp lên, bỏ vào trong chỗ rửa bát, sau đó ngẩng lên khuôn mặt nhỏ xíu, bên trong đôi mắt to tròn tràn đầy chờ mong.
Quách Tề Ngọc hì hục rửa bát, hỏi: “Lý Triêu Thiên mời con sao?”
“Dạ không,” Thừa Ân có chút không vui, nắm lấy góc áo chính mình, “Nhưng là con muốn xem…”
Quách Tề Ngọc ngồi chồm hỗm xuống, giảng đạo lý cho nó, “Người ta không có mời con, con tới nhà người ta như vậy là không có lễ phép, biết không?”
Thừa Ân cúi đầu không nói lời nào.
Quách Tề Ngọc trong lòng đau xót, nhưng tiền dư trên tay phải tiết kiệm, Thừa Ân hay bệnh, từ lúc sinh ra cho đến hiện tại bệnh nhỏ bệnh lớn luôn luôn tái phát.
Cái này cũng là áp lực như một ngọn núi đè lên vai hắn.
Thừa Ân rất ngoan ngoãn – không giống như mấy đứa bé khác, sẽ không đòi hỏi gì từ Quách Tề Ngọc, liều mạng nghĩ biện pháp giúp Quách Tề Ngọc tiết kiệm tiền.
Quách Tề Ngọc nhớ tới năm ngoái, Thừa Ân lặng lẽ đi ra ngoài.
Buổi chiều đến giờ ăn cơm, bé con vẫn chưa trở về, Quách Tề Ngọc sốt ruột, đi tìm kiếm từng nhà, họ đều nói có gặp qua Thừa Ân, chính là không biết nó chạy chơi ở chỗ nào.
Lý Triêu Thiên cũng nói nó gặp Thừa Ân, Thừa Ân cùng bọn nhỏ chơi cùng, thế nhưng Thừa Ân nhấc theo một túi ni lông lớn, chạy đi.
Quách Tề Ngọc trong lòng gấp gáp, mất hết cả hi vọng, đang muốn đi báo cảnh sát, Thừa Ân một thân bẩn thỉu trở về.
Không chỉ trở về, trên tay còn nắm lấy mấy tờ tiền hướng về hắn “Tranh công”.
Quách Tề Ngọc nhớ tới lúc đó ngữ khí của mình rất nóng, hỏi nó đi nơi nào, thấy bé con nói quanh co lòng vòng không chịu khai ra, tâm trạng Quách Tề Ngọc vừa tức vừa giận, đem bé con đặt trên đầu gối chính mình, bốp bốp đánh hai cái vào mông.
Kỳ thực cũng không đau, chỉ là chưa bao giờ thấy qua ba mình đột nhiên trở nên nghiêm túc, còn đánh vào mông mình, lòng tự ái của bé con chịu đả kích thật lớn.
Nhưng bé con không khóc lớn, mà là mím môi lại, nước mắt không ngừng rơi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn ức chế đến đỏ chót.
Quách Tề Ngọc vẫn là đau lòng.
Hắn đem bé con nâng dậy, ngồi ở trên đầu gối chính mình, mặt quay về phía mình.
Bé con đưa tay muốn ôm hắn, nhưng Quách Tề Ngọc nắm chặt tay nó, không cho nó ôm chính mình, bé con càng thêm oan ức, không khống chế được tiếng khóc thút thít, nước mắt càng rơi nhiều hơn.
“Con đi đâu vậy? Có biết ba rất lo lắng cho con không? Ba đã nói biết bao nhiêu lần rồi, không được chạy lung tung, không thể chạy loạn!” Quách Tề Ngọc dạy dỗ.
Thừa Ân tựa hồ bị sợ rồi, gật đầu liên tục, cũng không nói lời nào, tiếng khóc nho nhỏ bật thốt lên.
Quách Tề Ngọc đau lòng cực kỳ, nghĩ lại mà thấy sợ, cuối cùng đem bé con ôm vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi.
Mãi đến tận mang bé con đi rửa mặt, mới nhìn thấy trong tay nó vẫn còn nắm chặt mấy tờ tiền.
“Tiền này sao con lại có?” Quách Tề Ngọc hỏi.
Thừa Ân sợ hãi – liếc mắt nhìn hắn, không dám nói.
Quách Tề Ngọc biết chính mình dọa làm nó sợ rồi, lại an ủi nó một hồi, Thừa Ân mới từ từ nói rằng: “Con nghe ông Lưu nói bán vỏ chai, bia lon có thể đổi ra tiền, con liền đi trên đường lượm rất nhiều chai lọ.”
“Ba ơi,” Giọng Thừa Ân nhu nhu, mang theo điểm lấy lòng, “Ba đừng giận con nữa được không? Sau này con sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền.”
Chóp mũi Quách Tề Ngọc chua xót, suýt chút nữa rơi lệ, sợ bé con trêu chọc mình, cuối cùng nhịn rồi lại nhẫn, đem nước mắt giữ lại, ôm lấy bé con, “Ba không có giận, ba chỉ là quá lo lắng.”
Ngày thứ hai, chờ Thừa Ân tỉnh ngủ, Quách Tề Ngọc mới gọi nó vào đứng trước mặt, tỉ mỉ nói hết đạo lý, để Thừa Ân sau này đừng nghĩ đến việc kiếm tiền nữa, cũng không nên tùy tiện chạy loạn.
Cuối cùng hắn thở dài, hôn một cái lên mặt bé con, “Thừa Ân của ba thật hiểu chuyện, ba không nỡ.”
Từ ngày đó, đúng là Thừa Ân không nghĩ trăm phương ngàn kế kiếm tiền nữa, thế nhưng vẫn như cũ rất tiết kiệm, mỗi đứa nhỏ khi đến nhà trẻ đều mang theo món đồ chơi ưa thích của mình đi, Thừa Ân xưa nay ngoan ngoãn chỉ chơi đồ chơi trong nhà trẻ.
Hơn nữa sau khi chơi xong, đều trả về vị trí cũ.
Sau đó Quách Tề Ngọc mua cho nó một mô hình xe đẩy rất sang chảnh, Thừa Ân rất cao hứng, thế nhưng vẫn không dám mang đến nhà trẻ.
Quách Tề Ngọc hỏi qua tại sao.
Thừa Ân nói sợ làm nó hỏng, ở nhà chơi là tốt rồi, nó có thể mời Lý Triêu Thiên đến nhà chơi.
Thế nhưng một lần cũng không có, thậm chí chính nó cũng không dám cầm chơi, thi thoảng dùng khăn lau chùi cho đỡ bụi.
Thừa Ân càng hiểu chuyện, Quách Tề Ngọc càng thêm khổ sở.
Cắn răng, hắn cam kết với bé con: “Đợi qua mấy ngày ba liền mua cho con cái ti vi, con có thích không?”
Thừa Ân ngẩng đầu lên, mặt trợn to.
“Sau đó bé cưng có thể ở nhà xem ti vi rồi, còn có thể mời Lý Triêu Thiên đến nhà xem.” Quách Tề Ngọc sờ đầu nó.
Nhưng Thừa Ân liền nói rằng: “Ba à, kỳ thực con không cần xem ti vi đâu, ba mua cái gì con cũng đều thích…”
Viền mắt Quách Tề Ngọc đỏ lên, “Nhưng ba cũng muốn xem ti vi.”
Thừa Ân yên tĩnh nhìn Quách Tề Ngọc một lúc, đột nhiên ôm lấy Quách Tề Ngọc, “Ba, có phải Thừa Ân không ngoan?”
Quách Tề Ngọc thuận thế đem nó ôm lên, “Cục cưng nói ngốc nghếch gì vậy, Thừa Ân của ba là đứa nhỏ ngoan nhất.”
Hắn dừng một chút, lại nói: “Thật sự, ba cũng muốn xem ti vi, ba muốn cùng Thừa Ân nằm ở trên giường, xem ti vi.”
“Ba ơi…”
…
Thời điểm cuối tuần, trong tiệm sách sẽ có rất nhiều các em nhỏ đến đây ngồi ở dưới đất đọc sách.
Quách Tề Ngọc tuy bận bịu, thế nhưng vẫn nhớ muốn đi mua ti vi.
Cuối cùng vẫn quyết định ngày thứ hai sẽ đi C thị xem một chút, thuận tiện mang theo Thừa Ân từ lúc sinh ra đến nay chưa từng đi vườn thú chơi.
“…”
Còn có nội tâm trước sau không chịu đối mặt với nguyện vọng —— hắn muốn đi nhìn xem Tiểu Bắc một chút.
(Hết chương )