Edit: Shin
“Ba ba, thử nhìn xem đây là cái gì?”
Đứa bé chân ngắn cũn cỡn lảo đảo chạy vào, trong tay còn giơ một thứ gì đó.
Quách Tề Ngọc xoay người lại, bức thư cầm trong tay đặt xuống, đúng lúc nâng đỡ đứa bé xém chút ngã chổng vó vì chạy không ổn định.
“Cho ba ba thấy cái gì nè?”
Trên đất đâu đâu cũng là bao thư cùng giấy báo cũ, Quách Tề Ngọc tùy tiện lấy một tấm, đem đứa nhỏ ôm vào trong ngực, ngồi xuống đất.
“Là cái này!”
Đứa nhỏ giơ tay lên, đầu ngón tay không nhẹ không nặng nắm bắt một con thiên ngưu.
Giống như đã tiếp nhận vận mệnh của mình, chân con thiên ngưu không nhúc nhích, dịu ngoan tùy ý cho đứa nhỏ đem nó cầm chơi.
Quách Tề Ngọc hơi trợn to mắt, “Ai cho con?”
Thân thể Thừa Ân không tốt, không thể theo đám trẻ chạy nhảy vui chơi, mỗi lần đều chỉ hâm mộ nhìn chúng nó từ một con đường khác chạy sang con đường này, sau đó lại chạy sang một con đường kia.
Thế nhưng Thừa Ân vẫn đáng yêu, tính cách rất tốt bụng, thêm nữa được Quách Tề Ngọc mỗi lần đều rất hào phóng từ trong cửa hàng sách đem truyện tranh đưa cho nó xem, không cho thuê lẫn không bán, điều này làm cho rất nhiều người bạn nhỏ vẫn rất thích chơi cùng Thừa Ân.
Mỗi lần Thừa Ân ngồi trước cửa tiệm, bọn trẻ chạy tới chạy lui đều bắt chuyện với Thừa Ân một tiếng, hoặc là cầm trong tay chiến lợi phẩm đưa cho Thừa Ân, đại đa số đều là những món đồ hình thù kỳ quái như cỏ, gỗ, hoặc tảng đá.
Thừa Ân mỗi lần thu được, đều sẽ quý trọng xem nó như bảo bối, đặt ở trong cái hộp nhỏ, Quách Tề Ngọc vì nó mà chuẩn bị, các loại cây cỏ làm thành tiêu bản ép vào trong sách, cái này cũng là Quách Tề Ngọc chỉ dạy nó.
“Lý Triêu Thiên,” Thừa Ân sờ lên chân con thiên ngưu, “Bạn ấy nói con thiên ngưu này là của đại tướng quân, loại Tinh Trung Báo Quốc gì đó.”
Quách Tề Ngọc vừa bực mình lại vừa buồn cười, một là thấy cái này không đảm bảo vệ sinh, hai là buồn cho Thừa Ân, trong lòng vẫn còn “Mộng tướng quân”, nhưng kiếm gỗ phổ thông cũng không thể chơi được hai lần.
Những đứa trẻ khác thông cảm cho nó, mang cho nó đồ chơi, còn vì nó giải thích công dụng đồ chơi đó.
Thế nhưng vì sức khỏe Thừa Ân, hắn vẫn dùng âm thanh nhu hòa khuyên nhủ: “Nếu uy phong như vậy, con cầm chặt nó trong tay, nó làm sao đi Tinh Trung Báo Quốc?”
“Nhưng mà Lý Triêu Thiên nói, nó là con sâu xấu,” Thừa Ân nề nếp nói rằng, “Là kẻ địch của tướng quân.”
“…”
Quách Tề Ngọc từ trong tay nó nhận lấy thiên ngưu, con sâu màu đen liền bắt đầu phát sinh tiếng kêu chói tai.
“Vậy giờ con tính sao đây?” Quách Tề Ngọc hỏi, “Con sâu này con không được chạm vào nó quá nhiều.”
Thừa Ân có chút không cao hứng, nhưng nó là đứa bé hiểu chuyện, biết thân thể mình không tốt, ba ngày hai bữa phải đi bệnh viện một chuyến.
“Đem nó thả đi, có được không?” Thấy khuôn mặt Thừa Ân xụ xuống, Quách Tề Ngọc đưa ra kiến nghị, “Chúng ta thả nó ở trên cây, mỗi ngày con có thể giám sát theo dõi nó, không cho nó làm chuyện xấu.”
Thừa Ân nghiêm túc suy nghĩ một hồi, liền gật đầu trịnh trọng.
Mới vừa thả nó ra, Thừa Ân còn chưa kịp nói, thiên ngưu liền đập cánh bay đi.
“…”
“Ba ơi…”
Quách Tề Ngọc xoa đầu nó, “Kẻ địch quá giảo hoạt, chờ Thừa Ân chúng ta lớn đi trừng trị chúng nó, thế nào?”
Thừa Ân ngưng lại nước mắt muốn rơi xuống, gật đầu.
Một lát sau, Lý Triêu Thiên vừa đưa tới thiên ngưu chạy tới, “Chú Quách, có thể cho cháu đem Thừa Ân cùng nhau về nhà cháu chơi không? Ngày hôm nay mẹ cháu từ thành phố A trở về, cha cháu làm cả một bàn ăn thật ngon.”
Quách Tề Ngọc đang muốn từ chối, Lý Triêu Thiên vội vàng nói: “Thừa Ân nói bạn ấy muốn đi.”
Quách Tề Ngọc nhìn nó núp phía sau Lý Triêu Thiên, Thừa Ân chột dạ không dám nhìn chính ba mình.
Lý Triêu Thiên ưỡn ngực lên, thân thể khỏe mạnh đem Thừa Ân gầy yếu cản lại, trung khí mười phần nói rằng: “Cháu biết, Thừa Ân không thể ăn đồ nhiều dầu mỡ, mẹ cháu cũng không thích ăn, mấy món ăn ba cháu làm đều không có dầu mỡ.”
Từ trước đến giờ Quách Tề Ngọc không biết xử lí tình huống với con nít, không thể làm gì khác hơn là gật đầu, dặn dò Thừa Ân không được ăn quá no.
“Chú Quách cứ yên tâm, cháu sẽ chăm sóc bạn ấy.” Lý Triêu Thiên vỗ lên ngực chính mình, hướng Thừa Ân nháy mắt mấy cái, nó liền biết chú Quách là người mềm lòng nhất!
“Con cám ơn ba!” Thừa Ân từ sau lưng Lý Triêu Thiên đi ra, nhào tới trao cái ôm ấm áp cho Quách Tề Ngọc.
Quách Tề Ngọc bất đắc dĩ sờ đầu nó, lại cầm chút trái cây mới mua sắp xếp đưa cho Lý Triêu Thiên, “Những trái này, cháu cầm lấy đem về nhà ăn.”
Lý Triêu Thiên cũng là một đứa nhỏ biết điều, biết chú Quách tính tình ôn hòa không thích nợ ân tình, mỉm cười đem trái cây nhận lấy, “Cháu cám ơn chú Quách!”
Chờ Thừa Ân cùng Lý Triêu Thiên chạy hồng hộc đi ra ngoài, Quách Tề Ngọc mới xoay người tiếp tục thu dọn giá sách bên trên.
Năm năm trước hắn rời đi C thị, đi tới phía dưới một huyện nhỏ ở C thị, bởi vì một phần tiền bán nhà Mạnh Tiếu Ngạn chưa xài qua, toàn bộ đều tồn tại trong sổ tiết kiệm Quách Tề Ngọc, hắn liền thuê một căn nhà nhỏ.
Nhà tuy nhỏ, nhưng đồ đạc đầy đủ, lầu hai là nơi hai cha con nghỉ ngơi, mặt sau còn có gian phòng nhỏ, chính diện là nhà bếp cùng Toilet, phía ngoài phòng bếp có một con hẻm nhỏ, ít người biết tới, thời điểm không mưa, Quách Tề Ngọc liền đem bàn đặt tại trong con hẻm, cùng Thừa Ân ăn cơm.
Dưới nhà có mở tiệm sách.
Quách Tề Ngọc ở trong tiệm sách làm công giúp đỡ một quãng thời gian rất dài, cũng coi như là ông chủ có hiểu biết về sách.
Hai năm sau, nghe nói chủ nhà trọ có dự định bán nhà, Quách Tề Ngọc cắn răng lấy ra hết thảy tiền tích trữ, còn đi ngân hàng rút một chút tài khoản, đem cửa hàng mua lại.
Một năm sau, đem tiệm trang trí đơn giản, không còn giống như trước đây rách rưới tàn tạ như vậy, nhà bếp, toilet, còn có lầu hai nơi hai cha con ở đều tân trang lại, Thừa Ân thân thể không tốt, trước đây không dám trang trí, lúc bình thường đứa bé trở thành bệnh nhân quen thuộc trong bệnh viện.
Sau khi trang trí, Quách Tề Ngọc bỏ ra giá cao mua được thủy ấm, vẫn còn hữu dụng, số lần Thừa Ân đi bệnh viện ít đi rất nhiều.
Chỗ ở của hai cha con sát bên hai khu trường học, một khu là tiểu học, một khu là trung học, qua một khu tòa cao ốc chính là bệnh viện.
Người mua sách rất nhiều, đặc biệt là học sinh.
Vì lẽ đó trong tiệm Quách Tề Ngọc chiếm đa số chỉ có tạp chí cùng tư liệu học tập, thế nhưng vẫn có chút sách thanh xuân cùng tra cứu.
Đang thu dọn tạp chí, đột nhiên Quách Tề Ngọc dừng lại.
Cầm trên tay một tờ báo giải trí mới, trên trang báo trung gian có một người thanh niên trẻ.
Quách Tề Ngọc cau mày nhìn một lúc, đem tờ báo để qua một bên, sắc mặt bình tĩnh tiếp tục dọn dẹp.
Chỉ chốc lát sau, trên tay lại nhiều thêm một quyển tạp chí.
Kỳ thực đa số bán sách dành cho học sinh, trong cửa hàng Quách Tề Ngọc chủng loại tạp chí rất ít, chỉ có hai, ba loại, hai loại còn lại thiên hướng về tính giải trí bát quái.
Trên tay hắn vốn là tạp chí như thế.
Nhân vật bìa ngoài rõ ràng là cái người mới nhìn thấy trên báo chí.
Quách Tề Ngọc sửng sốt một chút, sau đó xoay người tiếp tục thu dọn cái khác.
Đợi sau khi chỉnh lý thu dọn xong tiệm sách, Quách Tề Ngọc tra cứu lịch sử sách thấy không còn việc gì để làm.
Đứng phát ngốc một lúc, Quách Tề Ngọc thở dài, đi tới, đem tờ báo giải trí kia rút ra, lại cầm lấy một quyển tạp chí khác đi tới phía sau quầy.
Trước tiên hắn nhìn vào tờ báo giải trí.
Mặt trên không có hình ảnh gì bắt mắt, chỉ có một tấm duy nhất, khả năng tải từ internet in vào.
Thông tin nói rằng người này là thiên chi kiêu tử, giống như nhân vật “Vương tử” chân chính, có tiền có mặt còn có tính cách!
Những tờ báo giải trí này đa số là các cô gái thích mua về xem, nói đến ngôi sao này nọ, Quách Tề Ngọc khẳng định, nếu tiệm hắn bán đấu giá những thông tin về những ngôi sao này, chân dung nè hình ảnh nè hay thậm chí là áp phích, sẽ được nhiều cô gái hoan nghênh săn tìm.
Quách Tề Ngọc nhìn một hồi, xác định tờ báo giải trí ngoại trừ nói về người trong hình, không còn thông tin gì mới, lại cầm lấy tờ tạp chí kia.
Bìa ngoài mặc dù là cậu, thế nhưng chỉ trả lời phỏng vấn, Quách Tề Ngọc mới phát hiện hóa ra chỉ là gọi điện thoại phỏng vấn.
Tuy rằng phóng viên thăm hỏi vẫn luôn muốn đem đề tài hướng về tình cảm bát quái, thế nhưng người kia chỉ cần tung chiêu đe dọa công ty, sự nghiệp phóng viên kia thì anh ấy không dám hỏi về tình cảm nữa.
Tỉ mỉ đọc xong đến dòng cuối cùng, Quách Tề Ngọc khép lại tạp chí, nhìn người anh tuấn ở bìa ngoài kia đã bỏ đi tính trẻ con, bộ mặt hiện lên đường nét cường tráng.
“Hóa ra, đã lâu như vậy không thấy rồi.” Quách Tề Ngọc nhìn vào tạp chí bìa ngoài, “Gần năm năm rồi.”
Nhiều năm trước vẫn còn hiện rõ trong mắt, thế nhưng thời gian qua nhanh, đợi khi hắn phản ứng kịp, rõ ràng tình cảnh trước mắt cũng đã là chuyện năm năm trước.
Ngày tháng , thành thị Tây Nam mùa xuân vừa mới bắt đầu, trong thành phố người người đều đi du lịch đến nông thôn ngắm nhìn hoa đào.
“Tháng ?” Quách Tề Ngọc ngẩn ra.
Hắn vội vàng mở tạp chí ra, lại nhìn vào tờ báo chí kia.
“Ngày tháng đến C thị…” Quách Tề Ngọc viền mắt chua xót, chữ trên mặt báo đều không thấy rõ, thật giống như đang tham gia hội nghị, thế nhưng tất cả đều không trọng yếu.
Hắn muốn tới C thị, nhưng chỗ ở của hắn cách C thị dặm lộ trình.
Vậy đại khái chỉ cách có một quãng đường xa như thế.
Thời gian năm năm, nam nhân nhẹ dạ lại không hề nguyên tắc đều quên hết mọi thống khổ, Quách Tề Ngọc đối với sói con không biết điều tràn đầy nhớ nhung cùng lo lắng.
Hết sức lảng tránh tất cả tin tức có mặt của người kia, khắc chế chính mình không xem tâm tình cậu ấy.
Quách Tề Ngọc biết mình như vậy là không được, thế nhưng tâm tình nhớ nhung khắc chế như thế nào đây?
Nhìn bộ dáng năm năm hiện tại dáng vẻ hăng hái, Quách Tề Ngọc rất vui mừng.
Đây là chứng minh năm đó rời đi là lựa chọn chính xác.
Cũng làm cho hắn cảm thấy lòng chua xót, lại một lần nữa cảm nhận được hai người càng ngày càng cách biệt, rung động thật sâu trong tâm linh hắn, để hắn không dám vượt qua cánh cửa cuối cùng này.
Hắn đem tờ báo giải trí cùng tạp chí thu lại, lên lầu hai bỏ vào trong ngăn kéo chính mình.
Trong ngăn kéo chật ních từng đoạn cánh tay cùng bàn chân gãy làm từ đất sét, được người cẩn thận dùng keo cao su dán lại.
Thế nhưng nhìn vẫn rất xấu.
Quách Tề Ngọc khép lại ngăn kéo, than nhẹ một tiếng.
“Tiểu Bắc…”
(Hết chương )