Ngồi trên xe cảnh sát hơn hai ngày tôi mới về tới thành phố Z. Trước đó, có nằm mơ tôi cũng hy vọng mình có thể trở về thành phố Z, nhưng trong vô vàn dự đoán của tôi cũng không hề có cách trở về như bây giờ.
Trên đường, hai người cảnh sát mang tôi về không hề làm khó tôi mà ngược lại, họ còn rất quan tâm tới tôi. Trong số đó có một nữ cảnh sát, không biết là tại bệnh nghề nghiệp hay bởi vì thấy hứng thú với tên nhóc trong lòng tôi mà dọc đường đi rất hay hỏi cái này cái kia.
“Thằng bé thật xinh đẹp, nó được bao nhiêu tháng rồi?”
“Cô còn rất trẻ phải không? Tôi thấy cô chính là người mẹ trẻ tuổi nhất tôi từng gặp.”
“Ba của thằng bé đâu?”
…
Ba của đứa nhỏ, trong lòng tôi luôn nhớ kĩ cái tên của Cẩn Du nhưng vẫn trầm mặc không nói lời nào.
Lúc lên xe tôi đã từng gọi một cuộc điện thoại cho Cẩn Du, số điện thoại của anh là thứ mà tôi quá quen thuộc, đến mức nhắm mắt cũng có thể bấm ra, nhưng thời điểm đó, khi bấm nó, vậy mà tôi lại bấm sai đến ba lần.
Tôi run run đợi Cẩn Du tiếp điện thoại, nhưng khi cuộc điện thoại được thông lại là một giộng nữ dễ nghe vang lên bên tai tôi.
Yết hầu như bị cái gì đó chèn vào, tôi chỉ biết há mồm, dù thế nào cũng không thể phát ra tiếng gì được.
“Hà Tiểu Cảnh, cậu giành điện thoại của mình làm gì?” Là giọng nói của Cẩn Du, tuy là giọng điệu chất vấn nhưng lại không hề tức giận, thậm chỉ còn mang chút chiều chuộng.
Tôi vội vàng nhấn nút kết thúc cuộc gọi, trong đầu tôi đột nhiên hiện lên hình ảnh hồi Cẩn Du mới mua điện thoại, tôi cũng rất thích giành lấy điện thoại từ tay anh nghịch, khi đó anh cũng nói với tôi:
“Tần Triều Ca, cậu giành điện thoại của mình làm gì?”
Chú Trần lấy hai tội danh chiếm đoạt tài sản phi pháp và lừa đảo để khởi tố Tần Bạch Liên. Tôi đi tìm luật sư cố vấn nhưng bởi vì tội danh rất nặng, trường hợp của Tần Bạch Liên chắc chắn ít nhất cũng sẽ bị phán mười năm tù, mà đây vẫn còn là mức án lạc quan nhất.
Trở lại thành phố Z, nhờ cảnh sát sắp xếp, tôi mới được gặp Tần Bạch Liên.
Tần Bạch Liên cũng không nói nhiều, chỉ có một điều duy nhất bà nói đó là cầu tôi không được đi tìm Tống Lê Minh giúp đỡ. Bà nói bà không muốn để Tống Lê Minh biết hiện giờ bà đã thành cái dạng này, bà còn nói bà thà chết cũng sẽ không để Tống Lê Minh nhìn thấy bộ dạng này của bà.
Tôi thuê một người phụ nữ họ Hà trông cục cưng, mỗi ngày tệ, tôi đếm lại toàn bộ số tiền trên người, nếu cứ ở đây ngồi chờ, tôi với cục cưng chỉ có thể sống trong một tuần nữa.
Tôi đi tìm chú Trần, hy vọng ông ấy có thể hủy bỏ khởi tố nhưng người đến tiếp tôi lại là Trần Tử Minh.
Một năm không nhìn thấy cậu ta, cả người Trần Tử Minh đều trở nên già dặn rồi, mà cậu ta dường như nhìn thấy vẻ thay đổi của tôi cũng kinh ngạc không kém, chỉ chăm chú đánh giá kiểu tóc người lớn trên đầu tôi.
“Cô tới làm gì? Nếu là xin tôi hủy bỏ tố tụng, vậy ngay bây giờ tôi có thể trả lời cho cô, chuyện này không có khả năng.” Trần Tử Minh nhìn tôi, mở miệng sau một quãng dài trầm mặc.
Tôi nói: “Tôi muốn gặp chú Trần.”
“Chú Trần?” Trần Tử Minh cười ra tiếng, “Ba tôi một năm trước bị mẹ cô làm cho tức giận đến mức xuất huyết não, cô còn muốn gặp ông ấy sao? Tần Triều Ca, cô còn có mặt mũi gặp ông ấy sao?”
“Thực xin lỗi…” Tôi nhỏ giọng nói khó, “Mẹ tôi nợ nhà các anh bao nhiêu tiền tôi sẽ đền, van cầu anh đừng kiện bà ấy được không?”
“Nợ?” Trần Tử Minh lạnh lùng nhìn tôi, “Không hổ là học sinh giỏi khoa văn, dùng từ rất hay a, nhưng mà Tần Triều Ca, cô hình như còn chưa rõ tình huống lắm thì phải. Nhà các cô không hề vay tiền nhà chúng tôi, có lẽ cô nên hỏi mẹ cô đi, hỏi xem bà ta làm thế nào để lấy tiền từ ba tôi, làm sao mà ba tôi có thể uất giận đến nằm viện, làm sao có thể hại công ty nhà tôi sụp xuống không gượng dậy nổi?”
Tôi: “Thật sự không có cách nào thương lượng sao?”
Trần Tử Minh: “Không có.”
ở thành phố Z này số người tôi quen biết cũng chẳng có bao nhiêu. Lúc trước Tần Bạch Liên gặp gỡ kết giao bạn bè cũng không hề dẫn tôi theo, mà bạn học đại học của tôi thì cũng đều đi tới các trường đại học khác nhau rồi, ngay cả Cẩn Du cũng đã đến một trường đại học phương bắc xa xôi rồi, đi cái trường mà trước đó tôi với anh đã hẹn với nhau.
Trong lòng tôi tự nhắc nhở chính mình, tôi không thể oán anh, làm người thì phải phúc hậu, đột nhiên biến mất là tôi, lỡ hẹn cũng là tôi: Tần Triều Ca, cô không được không phân rõ phải trái mà oán Diệp Cẩn Du vì sao không có ở bên cạnh cô.
Tôi tìm một gian phòng trọ một ngày hết chừng tệ để ở, có ti vi nhưng không có điều hòa. Mùa hè thành phố Z năm ấy oi bức đến khó chịu nhưng tôi lại cảm thấy lạnh đến thấu xương.
Em họ nghe tôi kể đến đây thì không nhịn được khóc, con bé hỏi tôi làm thế nào mà chống đỡ được.
Tôi nói: “Nếu chị không có thằng bé, có lẽ chị sẽ tìm một chỗ chấm dứt luôn mạng sống này nhưng chị còn có thằng bé, chị có trách nhiệm. Trách nhiệm là cái gì, chính là thứ khiến ta cho dù muốn chết cũng không thể chết.
___^^___^^___
Tôi lại đi tìm Tần Bạch Liên, tôi nói với bà: “Con thật sự không có cách nào nữa rồi, con sẽ đi tìm Tống Lê Minh.”
Tần Bạch Liên khóc, bà quay đầu đi lau nước mắt. Đó là lần đầu tiên Tần Bạch Liên khóc ở trước mặt tôi.
Cho tới nay, ở trong ấn tượng của tôi, Tần Bạch Liên và nước mắt chính là hai chuyện hoàn toàn cách biệt nhau. Có đôi khi nhìn tôi bà lại than thở nói vài câu theo kiểu thời tuổi trẻ của bà vậy là đã hết rôi, lúc ấy tôi cảm giác bà còn muốn nói thêm điều gì nữa, nước mắt làm sao có thể nhịn cho được. Nếu một người thật sự muốn khóc vì sao lại không khóc được? Cho đến sau này tôi mới biết, nếu một người muốn khóc mà không khóc được, vậy thì tôi hiểu đó là do nước mắt trong lòng đã chảy xuống quá nhiều đến mức lòng đã hóa băng, lòng đã hóa băng rồi thì làm sao còn có xúc động nào để chớp mắt rơi lệ đây.
Tôi hỏi Tần Bạch Liên số điện thoại của Tống Lê Minh. Tần Bạch Liên đưa cho tôi số điện thoại của khu ủy thành phố.
Tôi hỏi bà: “Rốt cuộc mẹ có muốn ra ngoài không?”
Tần Bạch Liên ngẩng đầu lên nhìn tôi, cách khung cửa sổ có ngăn song sắt của phòng thăm hỏi, giọng nói của bà không hề có chút tức giận nào, chỉ bình thản như không.
Bà nói: “Tần Triều Ca, con đừng có tự rước lấy nhục.”
Tôi cúi đầu nhìn đôi dép cao su đã sắp đứt của mình, trầm mặc một lúc lâu, tôi nói: “Mẹ, mẹ để con thử xem, con sẽ gọi ông ta là ba, con có thể chọc cho ông ta cười, con có thể nịnh nọt ông ta…”
Tần Bạch Liên: “Tần Triều Ca, con làm vậy là không muốn chừa cho mẹ chút mặt mũi nào ư?!”
“Giữ lại mặt mũi thì có thể làm gì?” Tôi hỏi lại bà, “Giữ lại mặt mũi có thể giảm hình phạt cho mẹ xuống vài năm không?”
Tần Bạch Liên không hề để ý tới tôi. Tuy bà không muốn cho tôi biết phương thức liên lạc với Tống Lê Minh nhưng cuối cùng bà vẫn phải thỏa hiệp. Tôi cảm thấy Tần Bạch Liên không muốn cho tôi biết phương thức liên lạc với Tống Lê Minh là bởi vì bà cảm thấy tôi có thể tìm được Tống Lê Minh. Sự thật chứng minh, bà đã quá xem trọng tôi.
Trước kia bà cũng có nhắc tới phương thức liên lạc với Tống Lê Minh nhưng tôi dù thế nào cũng không thể đoán được, có một ngày tôi lại cần tới ông ta, vì vậy nên không hề để tâm nhớ tới tin tức gì của ông ta cả.
Phụ nữ bình thường đều có hai mặt cảm tính và lí tính. Tuy Tần Bạch Liên là một người rất khôn khéo nhưng trong vấn đề tình cảm thì lại rất hồ đồ, ví như thời điểm cần bà cảm tính thì bà lại lí tính, còn khi đến lúc cần lý tính rồi thì bà lại cảm tính.
Không có số điện thoại riêng của Tống Lê Minh, tôi muốn tìm Tông Lê Minh giống như muốn xin tiền ông chủ vậy, đều không có biện pháp. Tông Lê Minh là bí thư khu ủy thành phố Z, là quan rất to. Một người dân bình thường như tôi nếu muốn gặp ông thì phải hẹn trước với thư ký của ông chừng một tuần, sau đó còn phải đợi thư ký xét xem tôi có tư cách gặp ông ta hay không.
Tôi không có năng lực cũng như may mắn có thể để cho thư ký của Tống Lê Minh sắp xếp cho tôi gặp mặt ông ta, cũng như tôi không thể chờ thêm một tuần nào nữa.
Hồi học tiểu học một bạn học của tôi cũng có ba làm chức to, mỗi ngày đều đưa đón bạn học đó. Ba ruột của tôi cũng làm quan nhưng tôi lại không thể nhìn thấy mặt ông ta.
Cho nên mới nói, có rất nhiều chuyện không hề giống nhau, dù là con của quan to cũng đều không giống nhau.
Tôi nói tình huống hiện tại của mình cho một chị người Tứ Xuyên tên là Đỗ Mỹ Mỹ. Lúc trước Đỗ Mỹ Mỹ từng làm người phục vụ ở khách sạn của Tần Bạch Liên. Sau khi biết Tần Bạch Liên gặp chuyện không may, chị ấy là người duy nhất tới tìm tôi. Lúc Tần Bạch Liên còn là chủ từng giúp chị ấy với đầu bếp Triệu Hải kết duyên, chị ấy vẫn luôn nhớ kỹ ơn này.
Sau khi gặp Tần Bạch Liên, Đỗ Mỹ Mỹ biết tôi có con nên chủ động đề nghị giúp tôi trông thằng bé. Tôi không có từ chối nên mang thằng bé đến giao cho chị ấy.
Lúc Đỗ Mỹ Mỹ nhìn thấy cục cưng của tôi liền khen thằng bé rất đáng yêu. Đã lâu rồi tôi vẫn chưa cẩn thận nhìn con trai mình, ngắm đôi mắt quá giống với Cẩn Du của nó. Tôi cảm thấy vận mệnh thực mẹ nó trêu ngươi cùng không thể tin được.
Tôi không thể tin nổi vì sao mình có thể sinh ra thằng bé, càng không thể tin nổi chính mình lại không hề có một chút hối hận nào. Người khác còn để cho mình một chỗ để quay đầu, mà Tần Triều Ca lại trực tiếp đập vỡ chỗ này luôn.
Đỗ Mỹ Mỹ còn đề nghị tôi học tập Tiểu Yến Tử trong Hoàn Châu Cách Cách, mỗi ngày đều canh trước cửa khu ủy, chờ đến khi gặp được Tống bí thư liền lập tức chạy đến nói với ông ta: “Bí thư Tống, ông còn nhớ Tần Bạch Liên năm đó gặp ở ven hồ Thanh Đảo không?”
Ý kiến này của Đỗ Mỹ Mỹ không có tí kĩ thuật nào nhưng tôi vẫn đành thử biện pháp này, dù sao tôi cũng không thể nghĩ ra cách nào khác.
Sau đó, Đỗ Mỹ Mỹ lại hỏi tôi: “Em có biết bí thư Tống trông như thế nào không?”
Tôi rất bất ngờ vào lúc này rồi mà mình vẫn có thể đùa giỡn: “Hẳn là rất giống em, nghe nói con gái đều rất giống ba.”
Tôi đã từng gặp Tống Lê Minh, ngoại trừ nhìn hình trên báo, mấy lần còn lại đều vào lúc tôi còn học ở nhà trẻ. Một lần là lễ tốt nghiệp năm thứ sáu mời ông đến tham dự, còn các lần khác là khi ông đến đón Cẩn Du tan học. Đương nhiên, khi đó tôi còn chưa biết quan hệ của ông với tôi, chỉ về sau này tôi mới biết.
Trên đời này có rất nhiều chuyện không đúng như dự đoán, ví như lúc tôi biết mình có một người ba ruột trên đời nhưng Tông Lê Minh lại không nhất định biết ông ta còn có một đứa con gái. Lúc trước, Tần Bạch Liên nói tên tôi là do ông ấy đặt, cho nên trong lòng tôi vẫn cho rằng Tống Lê Minh biết đến sự tồn tại của tôi, bằng không cũng sẽ không có đủ thứ chuyện thế kia.
Nhưng mấy ngày hôm trước nói chuyện với Tần Bạch Liên tôi mới biết được cái tên này là bà tự mình đặt, tôi cảm thấy có lẽ Tống Lê Minh căn bản không hề biết tới có một người như tôi tồn tại.
Tóm lại là tôi tự mình đa tình.
Ngày hôm sau tôi bắt xe đến tòa nhà khu ủy cắm chốt. Mà xem ra tôi cũng khá may mắn, vừa chờ ngoài cửa chưa được bao lâu đã thấy Tống Lê Minh.
Mỗi lần nhớ đến lúc ấy, tôi đều cảm thấy rất may mắn, may mà ngày đó bên người Tống Lê Minh không có nhân viên bảo an, bằng không tôi không thể nào dễ dàng gặp được ông như vậy.
Tôi ngăn ông lại trước cửa thang máy, trước khi thư ký của ông đuổi người đi, tôi nhanh chóng nói với ông: “Bí thư Tống, tôi là con gái của Tần Bạch Liên, tôi có chuyện muốn nói với ông.”
Nét mặt của Tống Lê Minh ngay lúc đó tuy rằng cũng có thay đổi, thay đổi đến mức tôi không tìm thấy từ nào có thể hình dung. Nói tóm lại là vô cùng khiếp sợ, khiếp sợ cùng vui mừng hợp lại biến thành sắc mặt y hệt như bức tường bên cạnh.