Tống Lê Minh đưa tôi đến một nhà hàng, khung cảnh nơi này vô cùng thanh nhã, rất thích hợp để nói chuyện.
Tôi quy củ ngồi đối diện ông, tùy ý để ông nhìn tôi từ trên xuống dưới.
“Cháu thật sư là con gái của bà ấy?” Tống Lê Minh thở dài. Có lẽ người trên chốn quan trướng đều am hiểu kĩ thuật che giấu cảm xúc, so với sắc mặt thất thường lúc mới gặp, giờ đây ông ấy đã khôi phục lại bộ dáng gió thoảng mây trôi của mình.
Tôi gật đầu: “Cháu tên là Tần Triều Ca. Tần Bạch Liên là mẹ của cháu.”
“Ừm.” Tống Lê Minh đáp nhẹ, sau đó lại hỏi tôi: “Mẹ cháu đâu, bà ấy có khỏe không?”
“Bà ấy không tốt.” Tôi nhìn ông ấy, nói nhanh, “Mẹ cháu gặp rắc rối, lần này cháu tìm đến bác, hy vọng bác có thể giúp đỡ bà ấy.”
“Ừm.” Tống Lê Minh không gợn sóng cũng không chút sợ hãi uống một ngụm trà, “Rắc rối gì?”
Tôi kể cho ông ấy tình huống Tần Bạch Liên gặp phải. Vì có thể để Tống Lê Minh đồng ý giúp đỡ, tôi cố gắng đem khúc mắc giữa Tần Bạch Liên với Trần Úc Lâm trở thành tranh cãi buôn bán bình thường.
Có vẻ Tống Lê Minh đối với án kiện này không có hứng thú, lúc nghe cũng chỉ gật đầu cho có lệ.
“Nói như vậy, lúc cháu ba tuổi đã cùng bà ấy rời Thanh Đảo đến thành phố Z?” Tống Lê Minh hỏi tôi.
Tôi nói đúng.
“Năm nay cháu tuổi phải không?” Tống Lê Minh hỏi tiếp, “Sinh nhật là tháng ?” Ngữ khí của ông vô cùng chắc chắn, rõ ràng là câu nghi vấn nhưng lại giống như câu trần thuật khẳng định hơn.
Tôi không nói lời nào, chỉ yên lặng gật đầu.
Đây là một cuộc nhận mặt cha con không có chút thú vị nào cả, một người thì làm như không có việc gì uống trà, một người thì luôn luôn yên lặng không nói lời nào.
Qua một lúc lâu, Tống Lê Minh nói: “Chuyện của mẹ cháu bác sẽ hết sức cố gắng, cháu không cần lo lắng.”
Tôi cảm kích đáp: “Cám ơn bác.”
“Không cần.” Tống Lê Minh nói, “Bây giờ cháu ở chỗ nào?”
Tôi đáp: “Khách sạn.”
“Như vậy đi.” Tống Lê Minh suy nghĩ một chút rồi nói, “Bác có một căn nhà, cháu cứ chuyển đến đó ở đi.”
Tôi cúi đầu: “Thực ra bác có thể giúp mẹ cháu, cháu đã rất cảm kích rồi.”
Tầm mắt Tống Lê Minh quét qua mặt tôi, “Thực ra cháu hẳn cũng biết bác là gì của cháu phải không?”
Tôi do dự đáp: “Mẹ cháu nói bác là ba cháu.”
Tống Lê Minh ngừng một chút, ông cũng không hề nóng lòng nhận đứa con gái là tôi này, mà vội vàng sắp xếp ổn thỏa cho tôi: “Căn nhà đó cháu cứ đến ở luôn đi, đây là số điện thoại thư ký của bác, cậu ta sẽ liên hệ lại với cháu.”
Tôi nhận lấy dãy số Tống Lê Minh đưa cho tôi, cảm kích không thôi.
Em họ không hiểu nổi thái độ của tôi đối với Tống Lê Minh. Em ấy cho rằng Tống Lê Minh phải xin lỗi tôi với Tần Bạch Liên, tôi hoàn toàn có thể lấy tư thái người bị hại mà đàm điều kiện với Tống Lê Minh.
Nhưng tôi không dám, thật sự không dám. Trừ bỏ quan hệ huyết thống, tôi với Tống Lê Minh chẳng khác nào hai người xa lạ, tôi có thể bày ra tư thái gì trước ông đây, tôi làm sao dám lấy thời hạn thi hành án của Tần Bạch Liên ra làm điều kiện với ông ấy?
Xấu xí thì thế nào, người muốn sống thì xinh đẹp có là gì? Tư thái có thể làm cơm ăn sao, khoan dung có thể làm cho Tần Bạch Liên giảm hình phạt xuống còn năm năm thì sao?
Tôi chuyển đến ngôi nhà Tống Lê Minh cho tôi, mà ngôi nhà này thật ngoài ý muốn. Nếu tôi nhớ không lầm, Cẩn Du cũng ở trong này.
Tuy cùng một tiểu khu với Cẩn Du nhưng khác nhà cũng khác tầng, nhà trọ của tôi cách nhà anh một vườn hoa. Khi tôi chuyển vào, khóm hoa dâm bụt trong vườn hoa đang nở rất đẹp, những đóa hoa cùng nhau nở rộ, giống như dùng hết thảy sức sống của nó để nở rộ.
Tôi xem lịch trên tường, mùa hè năm nhất cũng sắp tới rồi, Cẩn Du hẳn cũng sắp trở về?
Tôi cảm thấy mình rất sợ hãi, tâm trạng chưa bao giờ mâu thuẫn đến thế. Tần Triều Ca cho tới bây giờ luôn là một người quyết đoán và dứt khoát, quyết đoán tha hương cùng Tần Bạch Liên, quyến đoán đi tìm Tống Lê Minh, từng quyết định đều được tôi làm rất dứt khoát nhưng có nên cho Cẩn Du biết sự tồn tại của cục cưng hay không, tôi chưa bao giờ mâu thuẫn đến thế.
Tống Lê Minh không biết tôi đã có con, cho nên khi ông đến nhà trọ, nhìn thấy tôi đang ôm cục cưng, bộ dáng ông lúc ấy thật sự khiếp sợ.
“Đứa bé này là?”
Tôi đáp: “Là của cháu.”
Vẻ mặt Tống Lê Minh như thể không tài nào tin nổi: “Cháu còn nhỏ như vậy.”
Tôi: “Cháu đã trưởng thành rồi.”
Tống Lê Minh nhìn cục cưng trong lòng tôi, nói: “Cháu còn chưa đi học đại học phải không?”
“Không.” Tôi cúi đầu, ra vẻ không sao cả, đáp: “Không, không có cơ hội.”
Tống Lê Minh: “Đã tham gia kỳ thi vào trường cao đẳng chưa?”
“Tham gia rồi.” Tôi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cục cưng, ngẩng đầu lên nhìn Tống Lê Minh, “Mẹ cháu bên kia sao rồi, ngày mai sẽ mở phiên tòa.”
Tống Lê Minh: “Sự việc có chút khó giải quyết. Bên Trần gia có một người chú ở bên viện kiểm sát tỉnh, ngày mai chủ tọa nói như thế nào cũng phải nể mặt người đó.”
Tôi: “Vậy làm sao bây giờ?”
Tống Lê Minh nhìn tôi: “Tài liệu cháu cung cấp rất có ích, hơn nữa bác cũng quen biết người trong bồi thẩm đoàn, sự việc sẽ không đến mức quá tệ.” Ngừng một chút ông hỏi tôi, “Bà ấy kết hôn với Trần Úc Lâm, thực sự bị bạo hành sao?”
Tôi lắc đầu: “Không, tài liệu cháu cung cấp cho luật sư chính là giấy tờ của bệnh viện chứng nhận năm đó bà ấy bị phỏng nước sôi, không phải là chứng cớ bạo hành gì cả.”
Tống Lê Minh hiểu rõ gật đầu, sau đó đề tài lại chuyển đến cục cưng trong tay tôi.
“Ba của đứa nhỏ này là?”
Tôi: “Là bạn trai trước của cháu, bây giờ đã chia tay.”
Tống Lê Minh đối với lời nói của tôi rõ ràng khó có thể chấp nhận nhưng ông cũng chỉ đành thở dài, cái gì cũng không nói. Con gái phạm lỗi, là do ba không giáo dục tốt, ông ấy còn không tính nhận đứa con gái này, thì sao có thể nói gì.
Sáng hôm phiên tòa của Tần Bạch Liên xét xử, cả đêm hôm đó tôi không hề nhắm mắt, một là vì lo kết quả phiên tòa ngày mai, hai là do cục cưng cứ khóc mãi không thôi.
Lúc đầu tôi nghĩ là do cục cưng phát sốt nhưng khi đo nhiệt độ cơ thể, thì thấy hoàn toàn bình thường.
Tôi mệt mỏi ôm cục cưng nằm ở trên giường. Tiếng khóc của cục cưng khiến tôi cảm thấy rất mệt mỏi, tôi cảm thấy như mình bị mất trí rồi, một lần lại một lần cầu xin: “Cầu xin con dừng khóc, mẹ cầu xin con đấy…”
Tiếng khóc của cục cưng vẫn không ngớt đi, khiến tôi cảm nhận được thế nào là sức cùng lực kiệt, loại mệt mỏi này giống như đêm tối không có điểm dừng khiến người ta vô cùng tuyệt vọng, không muốn giãy dụa, không muốn phản kháng bởi vì quá đỗi mệt mỏi nên chỉ có thể mở mắt mà thở.
Đến tận hừng đông, cục cưng mới nặng nề ngủ trong lòng tôi, tôi hôn lên cái trán mềm mại của thằng bé sau đó gọi điện thoại cho Đỗ Mỹ Mỹ, nhờ chị ấy đến giúp tôi trông cục cưng.
Khi phiên tòa được mở, tôi nhìn thấy Trần Tử Minh, mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng và quần dài khiến cho thân mình cậu ta trông cao ngất. Cậu ta đang nhíu mày nói chuyện với luật sư, lúc nhìn thấy tôi thì lộ vẻ mặt trào phúng.
Tôi đi đến bên cạnh cậu ta, cậu ta giữ chặt tay tôi: “Tần Triều Ca, cô thật sự khiến người khác phải ghê tởm, rốt cuộc cô có còn chút lương tri nào không!”
Tôi vỗ vỗ lên tay cậu ta: “Nơi này là tòa án, mời anh tôn trọng người khác một chút.”
Đột nhiên Trần Tử Minh nở nụ cười: “Quả nhiên là em gái tốt của anh, làm giả bằng chứng cũng rất giỏi a.”
Tôi không quan tâm tới vẻ mặt châm biếm của Trần Tử Minh, trực tiếp lướt qua cậu ta.
Tần Triều Ca, cô thật sự khiến người khác phải ghê tởm, rốt cuộc cô có còn chút lương tri nào không!
Lương tri? Trong lòng tôi không ngừng vang lên hai chữ này. Sau này tôi chợt phát hiện ra một điều, trên đời này quả thật có báo ứng.
Bởi vì mạng lưới quan hệ của Tống Lê Minh, hơn nữa luật sư lại xoáy mạnh vào bằng chứng Trần Úc Lâm bạo hành Tần Bạch Liên cho nên bản án năm tù của Tần Bạch Liên được giảm xuống còn năm.
Tôi đối với kết quả xét xử trên cơ bản là vừa lòng. Lúc Tần Bạch Liên chuẩn bị được đưa đi, tôi nói với bà: “Mẹ, năm năm không lâu đâu, lúc mẹ ra ngoài mới có tuổi, vẫn là bà ngoại trẻ tuổi…”
Tần Bạch Liên: “Xin Tống Lê Minh một chút tiền, sống thật tốt, chờ mẹ đi ra, sẽ làm thức ăn ngon cho con.”
Tôi gật đầu: “Mẹ ở trong nhớ cố gắng chăm sóc cho mình thật tốt, đối xử tốt với người ở chung với mình, đừng gây loạn.”
“Lo lắng cho mẹ làm gì.” Tần Bạch Liên khoát tay, kinh ngạc nhìn tôi vài lần, nói, “Chờ ba thằng bé trở về, nói cho nó biết đi, sau đó để nó đặt cho thằng bé một cái tên hay vào. Bây giờ nó đã là sinh viên rồi, có đặt tên cũng không sao.”
Tôi đem nước mắt chực chảy xuống nén trở về: “Mẹ cũng không cần lo lắng cho con, cục cưng ngoài trừ con còn có cụ ngoại, còn có bà ngoại, con sẽ không để cho thằng bé phải chịu khổ…”
Cho đến khi Tần Bạch Liên đi vào, Tống Lê Minh cũng chưa hề xuất hiện. Dù lúc trước Tần Bạch Liên ầm ĩ không muốn gặp Tống Lê Minh nhưng nhìn vào mắt bà có thể thấy, bà hy vọng Tống Lê Minh có thể đến đây nhìn bà một lần.
“Bà ấy có khỏe không?” Tôi đi ra ngoài thật ngoài ý muốn lại gặp Tống Lê Minh ở một góc, ông cầm một điếu thuốc lá trong tay, ngẩng đầu hỏi tôi, “Bà ấy oán bác phải không?”
“Không biết.” Tôi nói, “Nếu bác muốn biết, bác có thể tự vào xem.”
Tống Lê Minh không nói chuyện, sau một lát mới đáp: “Bác đưa cháu về.”
Ngồi trên xe Tống Lê Minh quay lại nhà trọ, dọc theo đường đi ông chỉ trầm mặc không nói, cho đến khi xuống xe, ông nói: “Bác đã chuẩn bị tiền cho cháu, nếu cháu muốn tiếp tục ở lại thành phố Z thì cứ ở lại đây, còn nếu không muốn, cháu cũng có thể bán căn phòng này đi.”
Tôi: “Cháu ở lại đây.”
Tống Lê Minh “ừm” một tiếng sau đó đưa tôi đến tận lầu dưới.
Mỗi ngày trở về nhà trọ, tôi đều đi đến nhà trọ của Cẩn Du xem vài lần. Có một ngày Đỗ Mỹ Mỹ đến đây cùng tôi nấu cơm tối, chị ấy ở phòng khách giúp tôi trông cục cưng còn tôi ở phòng bếp rửa rau.
Đột nhiên tôi nhìn thấy ngôi nhà đối diện đèn đã sáng.