Trong phòng chợt vang lên tiếng bước chân xuống giường, Diệp Cẩn Du, anh muốn đi ra làm cái gì?
Cửa phòng bị mở ra, Cẩn Du bước ra, ăn mặc chỉnh tề đứng trước cửa. Đôi mắt đẹp đẽ của anh hơi nheo lại, liếc về phía Phó Dương Dương, bình thản mở miệng nói: “Chắc cô Phó hiểu lầm rồi, tuy tính Triều Ca có hơi nóng nảy nhưng cũng chỉ là đối với người nhà mình mới vậy, cô ấy chưa từng xa nhà, cũng rất ít khi sống chung với ai. Dù vậy, tính của cô ấy bây giờ hẳn sẽ không để xảy ra tranh chấp gì với cô Phó đâu, nếu quả thật có chỗ nào khiến cho cô Phó hiểu lầm, tôi thay cô ấy xin lỗi cô.”
Phó Dương Dương xị mặt sau đó cong khóe miệng nói với tôi: “Ngại quá chị Triều Ca, chắc tại em suy nghĩ nhiều.”
“Không có việc gì.” Tôi nói. Phụ nữ tuổi làm sao còn có thể so đo không đâu với một cô gái vừa mới xuân xanh, nhưng vừa rồi Cẩn Du lên tiếng che chở, tất cả vẫn thấm vào trong lòng tôi.
Trở về phòng, Phó Dương Dương không nói thêm gì nữa, mở máy tính của mình ra viết sổ ghi chép của giáo viên.
Tôi đặt một cốc nước trên mặt bàn cô ấy, cười hỏi: “Dương Dương, lần trước em kể em với bạn trai gặp gỡ nhau ở hội sinh viên, có thể kể thêm một chút không?”
Phó Dương Dương ngước mắt liếc tôi một cái: “Yên tâm đi, em không có hứng thú với chú Diệp đâu.”
“Nhưng bởi vì anh ấy lớn lên quá vừa mắt, làm vợ anh ấy, về phương diện này chị thật sự vẫn nên lo lắng đấy.” Tôi nở nụ cười, “Em nói có đúng không, Dương Dương?”
Phó Dương Dương gập máy tính lại, hỏi: “Chú ấy là chồng chị?”
Tôi gật đầu: “Phải.”
Phó Dương Dương: “Không phải chồng chị là người Hoa quốc tịch Pháp sao?”
“Anh ấy mất rồi.” Tôi đáp, đã rất lâu rồi, đây là lần đầu tiên tôi thẳng thắn thừa nhận với người khác cũng là tự thẳng thắn thừa nhận với mình. Ngày hôm nay, tôi đặt tên Hạ Ngang vào trong tim, rồi tiếp tục bước đi, cuộc sống này không tránh khỏi không trọn vẹn nhưng giờ đây tôi vẫn cảm thấy mình còn may mắn, may là còn có thể tìm được một người cùng tôi chia sẻ cuộc sống không trọn vẹn này.
Phó Dương Dương không đáp lời, leo lên giường trên nằm, tôi cũng đi lên giường ngủ, lấy điện thoại ra xem, trong đó có một tin nhắn vừa gửi tới, là Phó Dương Dương.
“Chị Triều Ca, xin lỗi nhé, nếu như chú Diệp vẫn chưa kết hôn, em cảm thấy đúng là mình đã có hy vọng.”
Ngơ ngẩn nhìn màn hình sau đó tôi gửi tin đáp lại, “Chị cũng cảm thấy như vậy.”
Ngày hôm sau vẫn dậy sớm như bình thường, lúc tôi ra ngoài đánh răng, Cẩn Du đã tới trước rồi, anh đang súc miệng, thấy tôi đi ra, anh nhổ một ngụm bọt nước trắng xóa ra rồi bảo: “Chào buổi sáng cô giáo Tần.”
Tôi cười giễu anh, đáp: “Chào buổi sáng Diệp tiên sinh.”
Vẫn còn chưa chải đầu, trên đầu là mái tóc rồi bù lộn xộn, nhớ tới “mùi bánh rán dầu” ngày hôm qua Cẩn Du chê, tôi cào tóc xuống dưới, ngẩng đầu nói với Cẩn Du: “Em muốn gội đầu.”
Cẩn Du cũng tiện tay vuốt tóc tôi, vô cùng đồng cảm bảo: “Đúng là nên gội đầu đi.” Dừng một chút, “Anh đi lấy nước ấm.”
Qua một lát sau, Cẩn Du bưng tới một ấm nước nóng, tôi hỏi anh: “Đun từ khi nào vậy?”
“Đoán là sáng nay em sẽ gội đầu nên anh đã đun nước từ trước, kẻo em lại phải vội vội vàng vàng.” Tâm trạng của Cẩn Du rất tốt vừa nói chuyện vừa xắn tay áo lên thử độ ấm trong chậu nước rửa mặt.
Tôi nói cám ơn, mặc dù là trời hè nhưng nhiệt độ buổi sáng ở nơi này cũng không ấm, tôi cúi đầu hắt hơi một cái, Cẩn Du nắm lấy tay tôi nhíu chân mày: “Hay là đừng gội nữa, bị cảm thì không tốt đâu.”
“Tối qua là ai chê có mùi bánh rán dầu.” Tôi nhắc nhở người nào đó, mà người nào đó bất chợt mỉm cười, kéo tôi vào lòng anh, ghìm chặt đầu tôi, giọng của anh ẩn chứa ý cười: “Thực ra anh cũng đã mấy ngày chưa tắm rồi, đoán được bao nhiêu không?”
Tôi xì một tiếng cười: “Đã ngửi thấy rồi, giám định là ngày chưa tắm.”
Cẩn Du xấu tính xoa rối tóc tôi, dâng cho tôi một nụ cười tươi tắn, giọng nói cực kỳ dịu dàng: “Về cái này chúng ta xứng đôi lắm.”
“Bậy bạ.” Tôi nói, cuối cùng tôi cũng không nhịn được mùi chua chua nên vẫn gội đầu, Cẩn Du lấy khăn mặt lau tóc cho tôi. Ngồi trong phòng ngủ của anh, tôi vừa nằm trên đùi anh để yên cho anh lau tóc, vừa lấy sách giáo khoa ra cố ôn tập lại bài giảng hôm nay.
“Em dạy ngữ văn à?” Cẩn Du hỏi tôi.
Tôi lật trang sách: “Ngoại trừ ngữ văn, em còn dạy cả âm nhạc và toán học.”
Cẩn Du cúi đầu cười, thong thả nhả chữ: “Ôi giỏi quá.”
Tôi hừ hừ hai tiếng, cầm lấy tay Cẩn Du, nhìn dồng hồ trên tay anh, nhanh nhẹn vén tóc lên: “Em đi dạy trước đây.”
Cẩn Du giữ chặt tôi: ‘Tóc còn chưa khô.”
“Cũng khá khô rồi, không thể đi muộn được.” Tôi nói.
“Đi thôi.” Gương mặt khôi ngô của Cẩn Du hiện lên nụ cười thoải mái, sau đó anh không quên dặn tôi: “Nhớ mang một bình nước theo, khi giảng cổ họng dễ bị ngứa.”
~
“Cả người phủ một lớp lông vũ đen nhánh lấp lánh, đôi cánh đẹp đẽ nhẹ lướt, thêm cả cái đuôi tựa như cây kéo, kết thành chim én nhỏ hoạt bát thông minh… Chim én nhỏ bay từ phương nam về, gom góp thêm biết bao sức sống cho mùa xuân…”
Hôm nay tôi dạy bài văn “Chim én” cho học sinh lớp , khi đọc đến đoạn “Chim én nhỏ bay từ phương nam về”, ngẩng đầu lên liền thấy ngay một bóng dáng cao to đứng ngoài cửa, ánh nắng sớm chiếu lên trên cái áo sơ mi tối màu mảnh khảnh của anh, khóe miệng anh mỉm cười, trong mắt như chứa đựng cả những tia sáng. Cẩn Du như vậy chợt khiến tôi cảm thấy thật quen thuộc, rất giống như được trở về thời trung học, anh mặc bộ đồng phục học sinh sạch sẽ chỉnh tề, nụ cười trên mặt rực rỡ như ánh sáng mặt trời, khiến cho người ta quyến luyến.
Hàng cuối còn thừa một chỗ ngồi, Cẩn Du ngồi lên đó. Học sinh trong lớp lén xoay xuống dưới nhìn anh, sau đó lại trộm xoay lên tiếp tục bài học.
“Trong cơn gió nhẹ, trong ánh mặt trời, chim én nghiêng cả thân mình lướt bay trên bầu trời, kêu chiu chiu, mới đậu ở bên bờ ruộng lúa này mà chỉ trong chớp mắt đã bay đến dưới bóng cây liễu bên kia…”
Chỉ chớp mắt, thanh xuân cứ vậy mà trôi đi, tất cả bi thương, sung sướng, tiếc nuối đều cứ vậy mà trôi đi, đến cuối cùng ngoảnh đầu lại, vẫn là con người thủa ban đầu.
~ Hoàn chính văn~
Đoạn kết
Cuộc sống tháng dạy học kết thúc, tôi bảo Cẩn Du đặt cho tôi vé máy bay tới Pháp.
Cẩn Du: “Vé đi?”
“Vé khứ hồi.”
Cẩn Du ấn một dãy số: “Đặt trước hai vé máy bay đi Lille, vé khứ hồi…” Cúp máy, anh nói, “Để anh đi cùng em.”
~
Tôi chạy xuống chỗ hòm thư dưới nhà, ngoại trừ mấy bức thư cửa quỹ từ thiện và mấy thư khác, tổng cộng có hơn mười bức thư đến từ huyện Ninh, hào hứng bước lên tầng, tôi không thể chờ đợi thêm bắt đầu bóc mở thư ra.
Cẩn Du tắm xong đi ra, liếc nhìn mấy bức thư trên bàn, hơi trêu tức mở miệng nói: “Đúng là một cô giáo tốt, hàng thàng đều có học trò gửi thư tới.” Dứt lời, tay anh nhặt mấy bức thư trên bàn lên, liếc xuống, “Tại sao toàn là trò nam gửi thư nhiều hơn trò nữ vậy?”
“Diệp Cẩn Du, anh có cảm thấy nhàm chán quá không?”
Cẩn Du mỉm cười, mắt nhìn đồng hồ, đứng dậy: “Đến lúc đón Lê Tử rồi, đây là ngày đầu tiên Lê Tử về nước đi học nhà trẻ, không biết có quen không.”
Tôi cũng đứng lên: “Cùng đi đi.”
Cẩn Du vào phòng thay đồ lấy cho tôi một cái áo khoác, lúc bước ra ngoài anh đột nhiên cúi xuống hôn tôi, không đúng, là liếm khóe môi tôi một vòng.
“Son môi bị chệch ra.” Cẩn Du nín cười nói.
Tôi vươn tay ôm chặt hai vai Cẩn Du sau đó nhảy lên lưng anh: “Hôm nay không đi thang máy, chúng ta đi thang bộ.”
Cẩn Du vui vẻ mỉm cười, cõng tôi đi đến lối đi dành cho thang bộ.
Bàn tay đặt trên bờ vai anh, tôi mở miệng hỏi Cẩn Du: “Ngoại trừ em, anh còn cõng những ai rồi?”
“Lâm Tương.” Cẩn Du suy nghĩ một lát rồi nói, “Có lần chân cậu ấy bị ngã gãy ra, không còn cách nào khác đành phải cõng cậu ta về nhà.”
“Còn ai nữa?” Tôi hỏi.
“Hà Tiểu Cảnh.” Cẩn Du.
“Chân cô ấy cũng bị thương sao?” Tôi lấn tới, “Có phải anh còn đồng ý sẽ cõng cô ấy cả đời phải không?”
Tôi lẩm bẩm, sau đó hỏi: “Nghe nói Hà Tiểu Cảnh sắp kết hôn?”
“Ừ.”
“Anh biết à?”
“Anh có nhận được thiếp mời.”
“Anh sẽ đi chứ?”
Cẩn Du: “Không đi thì tốt hơn.”
“Đi đi.”
Cẩn Du: “…”
Chẳng biết từ khi nào đã đi được tầng rồi, tôi tuột xuống khỏi lưng Cẩn Du, “Đi thang máy đi.”
Bước vào trong thang máy, Cẩn Du khều khều tay tôi: “Không để anh cõng nữa à?”
Tôi quay mặt sang: “Còn hơn tầng nữa đấy, anh chắc chứ?”
“Vậy thì thôi đi, Lê Tử sắp tan học rồi.” Cẩn Du vừa ấn số tầng trên thang máy vừa quay đầu nói với tôi, “Nếu em muốn, buổi tối chúng ta sẽ bổ sung tầng còn thiếu.”
Tôi véo tay Cẩn Du: “Cả đi lên đi xuống.”
Cẩn Du xoa rối phần tóc mái tôi mới cắt, nặng nề đáp lại đúng một chữ: “Được.”
Lê Tử đi học ở nhà trẻ số thành phố Z, lúc xe của tôi với Cẩn Du còn chưa đi đến cổng trường học đã thấy bên ngoài đỗ đầy xe của các phụ huynh, nhất thời không tìm được chỗ đậu xe, tôi đi xuống đón Lê Tử trước, Cẩn Du ở lại tiếp tục tìm chỗ đỗ.
Đi vào cổng trường, dọc theo đường đi, thấy không ít xe đẹp, xem ra nhà trẻ Cẩn Du chọn cũng không phải là loại thường đâu.
Lê Tử bắt đầu đi học nhà trẻ ở nơi này, Cẩn Du trước đó cũng có lo lắng, tôi cũng vậy nhưng ở trong nước một khoảng thời gian, Lê Tử lại không muốn quay về Thụy Sĩ nữa, theo lời con bé nói là: “Nơi này có rất nhiều bạn nhỏ giống Lê Tử, đều là tóc đen.”
Bước tới cổng trường mẫu giáo, tuy còn chưa tan học nhưng xung quanh đã có không ít phụ huynh đón sẵn, trong đó có một người đàn ông anh tuấn trẻ tuổi rất cuốn hút ánh mắt, tây trang phẳng phiu, trên cổ tay áo còn đính một đôi cúc áo nho nhỏ xinh xinh.
Chuông tan học vang lên, cả một lũ nhóc từ trong các phòng học đổ ra, tôi tìm tìm con gái nhà mình, thấy con bé đang đeo cái cặp sách màu hồng nhạt yêu thích bước ra.
“Mama.” Lê Tử vừa thấy tôi liền chạy ngay tới bên.
“Thấy thế nào?” Tôi ngồi xổm xuống xoa mấy lọn tóc xoăn trên đầu Lê Tử, hỏi con bé cảm nhận về ngày đầu tiên đến trường.
Lê Tử nhoẻn miệng cười: “Con quen với bạn mới nhé.”
Đúng lúc này, bé con thắt bím hái bên tóc chạy thẳng từ chỗ người đàn ông mặc tây trang phẳng phiu tới, lông mi dài chớp chớp, đáng yêu vô cùng.
“Mẹ Lê Tử, cháu là Mộc Mộc, là bạn ngồi cùng bàn Lê Tử.”
“Là Mộc Mộc à.” Tôi kéo tay cô bạn nhỏ Mộc Mộc này, cười nói: “Lê Tử nhà cô mới đến trường ngày đầu tiên, Mộc Mộc có thể giúp cô quan tâm tới bạn ấy không?”
Mộc Mộc gật đầu thật mạnh.
Lê Tử huých huých tay tôi: “Con mới không cần quan tâm…”
‘Ai nói không cần quan tâm, cậu ngay cả chữ nhất còn chưa viết được đâu.”
Quá sỉ nhục rồi, con nhóc lừa đảo nhà ai vậy trời, không phải ở Thụy Sĩ Cẩn Du đã tự mình dạy con bé luyện chữ sao, chẳng lẽ hiệu quả quá ít, ít tới mức không có hiệu quả?
“papa. “ Lê Tử chạy tới bên Cẩn Du đang nói chuyện với người đàn ông mặc tây trang nọ, Cẩn Du quay sang bế Lê Tử lên, người đàn ông kia cũng ôm lấy bé con thắt hai bím tóc.
“Vậy Kiều tổng, có cơ hội chúng ta lại hợp tác.”
“Được…”
~
Sinh nhật Cẩn Du, tôi với Lê Tử muốn đem đến cho Cẩn Du niềm vui bất ngờ, tôi định treo các dải ruy băng để trang trí phòng khách nên bảo Lê Tử vào trong thư phòng lấy keo dán, con bé lại ngồi xổm một bên xem ảnh.
Tôi đi tới hỏi con đang xem gì, con bé lắc đầu giấu ảnh đi.
Tôi ngồi xuống bắt đầu đủ loại cưỡng ép dụ dỗ, sau đó đến khi tôi nhìn thấy bức ảnh trong tay Lê Tử, đáy lòng chợt nhói lên.
“Bức ảnh này là Lê Tử lấy từ trong sách của papa đấy.” Lê Tử cúi đầu giải thích với tôi, “Sau đó papa bảo không được cho mama xem ảnh.”
“Không có việc gì.” Tôi xoa đầu Lê Tử, “Trên ảnh chụp là…”
Không để tôi kịp nói hết lời, Lê Tử đã ngẩng đầu hỏi tôi: “Là em trai phải không ạ? Rõ ràng là em trai vậy mà papa cứ bảo là anh trai…”
Tôi nhéo nhéo má Lê Tử: “Ba con nói đúng đấy, đó là anh trai.” Sau đó tôi lấy lại bức ảnh trong tay Lê Tử, đặt lại vào trong sách của Cẩn Du.
Buổi tối, tôi nằm trong lòng Cẩn Du, nói: “Cẩn Du, chúng ta sinh một đứa con đi.”
Cơ thể Cẩn Du cứng lại, sau đó anh ôm chặt lấy tôi, một lúc lâu sau cũng không nói gì.
~
Lời của tác giả: Cứ vậy kết thúc thôi, trải qua tất cả, vẫn ở bên người ban đầu ~ câu chuyện tới đây là kết thúc, nhưng mà cuộc sống của gia đình Triều Ca vẫn luôn tiếp diễn ~