Khi Kỷ Thiền và Bạc Lâm tới, Tửu Tửu đang ngồi trên sa lon nói chuyện với Chu Duy, lúc ngẩng đầu lên thì gặp ngay Bạc Lâm đang bước từ ngoài cửa vào, mặc cái áo ngắn tay nhạt màu cùng quần dài màu vàng nhạt, cả người trông sạch sẽ mà trẻ trung.
Dù trên mặt Bạc Lâm là nụ cười dịu dàng nhưng nụ cười như vậy lại khiến Kỷ Tửu Tửu kinh hãi. Trong quá khứ chỉ có một lần anh cười dịu dàng như vậy, đó là khi ba Bạc với mẹ Bạc ly hôn, cô đi tới trường đại học ở thành phố A tìm anh, anh đưa cô đi chơi khắp thành phố A. Tối hôm đó còn nắm tay nhau dạo chơi trên đường, cô ngẩng đầu lên nhìn anh cứ mỉm cười như vậy, không có ý gì, chẳng có tình cảm, tâm tình nhạt nhẽo tựa như chỉ còn lại có một chút giễu cợt.
Bạc Lâm đi lên bắt tay với Chu Duy, thân thiết thăm hỏi, không giống cách đỗi đãi với người thân mà giống như cấp dưới hơn. Trong lòng Tửu Tửu không thích, cô kéo Chu Duy vào phòng ăn. Phòng khách và phòng ăn nhà họ Kỷ cách nhau bởi một tấm bình phong cổ, xuyên qua bình phong sắc lưu ly có thể nhìn thấy hình bóng cảnh vật bên ngoài.
Bất chợt “choang” một tiếng, là tiếng gốm sứ rơi vỡ trên nền đá, mẹ Kỷ đi từ phòng bếp ra hỏi xem có chuyện gì, sau đó chỉ nghe thấy tiếng Bạc Lâm dịu dàng thuần hậu giải thích: “Không cẩn thận làm vỡ một cái chén, để cháu thu dọn.”
Chị Lý vội vàng ngăn cản: “Để tôi là được rồi, mọi người cứ ngồi xuống nghỉ ngơi, thức ăn sắp dọn lên rồi.” Dừng một chút, “Tửu Tửu, tới đây giúp chị một tay bưng thức ăn lên được không?”
Chu Duy đứng lên: “Để em giúp.”
Tửu Tửu kéo anh ta: “Để em đi là được rồi.”
Chu Duy không thể làm gì khác ngoài gật đầu một cái. Chính giữa ngôi nhà có một cái điều hòa phả ra hơi lạnh nhưng anh ta vẫn cảm thấy nóng bức, kéo giãn cà vạt trên cổ, anh ta biết ba mẹ Tửu Tửu mặc dù nhận mình nhưng lại không hề thích. Lần đầu tiên trong đời anh ta tiếc nuối năm xưa lại chọn công việc giáo viên thể dục an nhàn, nếu như khi đó anh ta thi tuyển làm viên chức nhà nước, nếu như anh ta cũng có thể công thành danh toại như chồng của Kỷ Thiền, hoặc là … anh ta có một gia thế cao. Trên người anh ta mặc bộ tây trang Tửu Tửu chọn, anh ta rất thích nó nhưng cũng biết rõ, bộ tây trang này không phù hợp với mình.
Không khí trên bàn cơm, bởi vì có Bạc Lâm và Kỷ Thiền ngồi đó nên không bị phá hỏng nhưng chính trong thời khắc này Kỷ Tửu Tửu mới cảm thấy thật lạnh lòng.
Cô không phải là chưa từng bị xem nhẹ. Từ nhỏ lớn lên bên Kỷ Thiền, có thể nói là chỉ cần ở bên cạnh Kỷ Thiên, cô sẽ luôn bị xem nhẹ. Bây giờ cô càng khó chịu hơn bởi Chu Duy cũng bị xem nhẹ cùng cô.
Rời khỏi Kỷ gia, Kỷ Tửu Tửu với Chu Duy rơi vào trong im lặng. Chu Duy cần an ủi, anh rất cần Tửu Tửu tỏ thái độ nhưng giờ phút này Tửu Tửu cũng mệt mỏi tới không thể mở miệng cho nên suốt đoạn đường đi, hai người không nói với nhau câu nào.
Chu Duy thống khổ nhắm mắt lại, rất nhiều chuyện đặt ngay trước mắt khiến anh ta hiểu hôn nhân của hai người là sai lầm, chuyện bọn họ kết hôn chỉ là xúc động nhất thời. Lúc Tửu Tửu trở về nhà trọ liền vào ngay trong bếp nấu đồ ăn đêm. Cô không giỏi nấu nướng, nhưng hồi còn ở Pháp, cô với Triều Ca vẫn thường vắt hết óc xuống bếp tự chế đồ ăn Trung Quốc.
Thật ra Kỷ Tửu Tửu không biết Chu Duy thích ăn cái gì, khi cô bưng bát mì xốt thịt bằm ra, vẻ mặt Chu Duy hơi khác lạ. Anh ta không thích ăn mì vậy mà vợ của anh ta lại không biết, anh ta cũng không trách cô, anh ta cũng không có tư cách nào trách cô, chỉ có điều anh ta khổ sở, có lẽ là khi bắt đầu hy vọng quá nhiều nên giờ thất vọng cũng đành.
“Bữa cơm tối thấy anh không ăn nhiều, em làm mì, anh ăn lấy một ít.” Tửu Tửu nói.
Chu Duy đưa điện thoại cho Tửu Tửu: “Có người gọi tới.”
Điện thoại giống như một củ khoai lang nóng phỏng tay, Tửu Tửu cúi đầu liếc nhìn số điện thoại gọi tới, là Triều Ca gọi, cô thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Chu Duy khẽ cười sau đó cầm đũa lên ăn.
“Có ngon không?” Tửu Tửu cười hỏi, ánh đèn màu vàng nhạt trong bếp khẽ phủ lên mặt Chu Duy, Tửu Tửu chợt cảm thấy cứ thế này thật tốt, giống y như những gia đình bình thường khác ở thành phố S – đơn giản, yên ổn, ấm áp, bên nhau.
Tuần thứ hai sau hôn lễ ba mẹ hai nhà chính thức gặp mặt, khác với Kỷ gia, ba mẹ Chu Duy rất hài lòng với cuộc hôn nhân này. Ngày đó ngoại trừ ba mẹ Chu Duy, anh họ của Chu Duy cũng tới. Nhà họ Kỷ đặt cơm ở nhà hàng năm sao, lúc Tửu Tửu từ phòng rửa tay đi ra, đúng lúc nghe thấy anh họ Chu Duy kéo tay anh ta nói: “Thằng nhãi này số tốt thật, tìm được một người vợ có gia thế, anh nghe nói bố vợ chú phụ trách mảng giáo dục ở đây, anh với chị dâu em đã tính rồi, năm nay để cho Tiểu Miêu chuyển sang…”
Ba Kỷ mẹ Kỷ cũng coi như tiếp nhận Chu Duy. Mẹ Kỷ tính tổ chức lại hôn lễ nhưng mà Tửu Tửu không đồng ý. Hôn lễ bình thường thì không hợp mắt ba mẹ cô, mà làm lớn quá thì lại tốn nhiều tiền, cho dù Chu Duy có chịu chi số tiền lớn ra thì cô cũng không chịu.
Cô đã bắt đầu học được cách sống, cuộc sống là phải tính toán, tiền phải tiêu có chừng mực.
Về chuyện chuyển trường cho con trai Tiểu Miêu của anh họ Chu Duy, Chu Duy không nhắc với cô, Tửu Tửu cũng cảm thấy thả lỏng hơn, thành thật mà nói, cô thật sự không muốn đi nhờ ba.
Trong trường có một gói nhà góp vốn sắp phân phối, Tửu Tửu đi tới xin, hiệu trưởng đưa cho cô một tờ đơn, vỗ ngực đảm bảo cô với Chu Duy nhất định có thể lấy được một căn. Tửu Tửu vui vẻ đi từ phòng hiệu trưởng ra, điện thoại trong túi reo lên, nhìn vào dãy số hiển thị, Tửu Tửu ấn nút từ chối, nhưng chuông điện thoại cứ như thể đang thi gan với cô, vang lên hết lần này tới lần khác.
(nhà góp vốn: là chuyển đổi những căn nhà vốn do nhà nước và các đơn vị phụ trách quản lý thành nhà nước, đơn vị công và bên thứ ba cùng nhau phụ trách, thông qua việc góp tiền. Công chức được tính giá nhà theo đúng giá xây, toàn bộ thuế đều được miễn giảm hết. Kiểu nhà tựa như nhà/ đất dành cho công chức ở nước ta.)
Đi tới gần nhà dạy học, Tửu Tửu mới tiếp máy.
“Có chuyện gì?”
Bạc Lâm ở đầu bên kia điện thoại mỉm cười, giọng nói của anh ta vốn dịu dàng thuần hậu dễ nghe nay vì uống rượu mà âm sắc nghe có vẻ lười biếng, lộ ra hơi lạnh, phảng phất như đang ở rất gần.
“Tửu Tửu, anh còn chưa chúc em tân hôn vui vẻ…”
Tửu Tửu: “Cám ơn.”
Bạc Lâm: “Tân hôn vui vẻ không?”
Tửu Tửu: “Vui vẻ.”
“Vui vẻ à…” Bạc Lâm khẽ đáp một tiếng, dừng một lát, “Nhưng anh không vui, Tửu Tửu, em nói nên làm sao bây giờ, Tửu Tửu, vì sao em lại kết hôn, em giận anh có phải không, vì sao em lại kết hôn, em đã suy nghĩ tới ba mẹ mình chưa, chỉ vì em giận anh nên em mới kết hôn với một kẻ xa lạ. Kỷ Tửu Tửu, em có thể thương lấy bản thân mình một chút không!”
Bạc Lâm càng nói càng kích động, mấy chữ cuối nói còn không rõ ràng, tín hiệu bên cạnh khu giảng dạy cũng không được tốt lắm, trong tai nghe ngoại trừ giọng Bạc Lâm còn có cả tiếng cười đùa bên ngoài.
Tửu Tửu chợt cảm thấy bực bội, câu tiếp sau của Bạc Lâm không thèm nghe mà dập máy luôn. Đây không phải là lựa chọn của anh sao?
Kỷ Tửu Tửu về tới nhà, người vẫn còn ngoài cửa mà đã nghe thấy tiếng nói cười ồn ào bên trong.
“Tiểu Miêu, chào dì đi.” Thấy Tửu Tửu mở cửa bước vào, một người phụ nữ hơn tuổi liền dẫn một cậu bé chừng tuổi tới ngay trước mặt cô.
Tửu Tửu sửng sốt sau đó xoa đầu cậu bé: “Chào Tiểu Miêu.”
Cậu bé kia rất nghe lời, khẽ chào một tiếng “dì”.
Lần đầu tiên nghe người khác gọi như vậy, Tửu Tửu thoáng cảm thấy thật khó xử, cô liếc nhìn Chu Duy đang nhìn về phía mình, từ vẻ mặt áy náy của anh cô biết anh đã đồng ý giúp đỡ chuyện chuyển trường.
Vào trường tiểu học công thành phố S có bao nhiêu khó khăn thì người thành phố S là rõ ràng nhất, bao nhiêu bậc phụ huynh chen chúc đến bạc đầu muốn cho con mình vào trường công học nhưng ngoại trừ học sinh được đặc cách nhận vào thì được vào trường tiểu học công lập về cơ bản đều là những gia đình có quyền có thế.
Tửu Tửu là người từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, nhưng điều này cũng không đồng nghĩa là cô không biết gì về xã hội này. Quyền lực có thể đổi được bao nhiêu thứ, giống như nhà cô vậy, không hẳn là không biết.
Chu Duy không phải là người thành phố S, anh chị họ của anh ta là dân ngoại tỉnh tới, thân là vợ Chu Duy, Tửu Tửu không thể không sắp xếp chỗ ăn ở, trong nhà không có phòng cho khách, chỉ có thể sắp xếp cho họ nghỉ tạm ở nhà trọ.
Sau khi sắp xếp xong, mẹ Kỷ gọi điện tới, bảo là từ sau khi cô kết hôn với Chu Duy, hai mẹ con trở nên xa cách đi nhiều. Nếu có liên lạc thì từ trước tới giờ đều là Tửu Tửu chủ động gọi về cho nên lần này mẹ Kỷ chủ động gọi tới, Tửu Tửu vô cùng vui vẻ.
Cô ra ngoài nghe điện thoại, nói một chút chuyện vụn vặt, mẹ Kỷ hẹn Tửu Tửu khi nào rảnh rỗi thì cùng đi dạo phố.
“Mẹ, đã lâu rồi mẹ con mình không cùng nhau dạo phố.” Tửu Tửu nói.
Mẹ Kỷ cũng thoáng bùi ngùi, thở dài: “Vậy ngày mai đi, bên trường ngày mai không có tiết dạy chứ?”
“Không có đâu.” Tửu Tửu vui vẻ đồng ý. Tim trở nên thắt lại, ê ẩm, trong mắt chợt truyền tới cảm giác đau nhói, Tửu Tửu ngửa đầu lên không để cho nước mắt chảy xuống.
“Có thể giúp ba được không, anh họ anh chỉ có một đứa con là Tiểu Miêu thôi.” Buổi tối nằm trên giường, Chu Duy do dự thật lâu, rốt cuộc cũng lên tiếng với Tửu Tửu.
Tửu Tửu nghiêng người sang tắt đèn, mấy ngày trước bị cảm vẫn chưa tốt lên, cô khó chịu khịt khịt mũi: “Em sẽ nghĩ cách.”
Mẹ Kỷ với Tửu Tửu hẹn nhau ở khu trung tâm náo nhiệt của thành phố S. Ngày chủ nhật, khu trung tâm có rất nhiều người, lúc Tửu Tửu đến quán trà ở khu trung tâm, mẹ Kỷ đã tới trước rồi.
Tửu Tửu ngồi xuống chỗ đối diện với mẹ mình, mẹ Kỷ ngước mắt lên nhìn khuôn mặt gầy sọp đi của con mình, trong lòng không nhịn được thở than, ngừng một chút bà mở miệng nói: “Mẹ với ba con tính mua nhà cho con với Chu Duy, giấy tờ nhà đất đứng tên con.”
Tửu Tửu nhấp một ngụm trà Minh Tiền Long Tỉnh, đáp: “Con đã đi xin nhà góp vốn rồi, sẽ nhanh chóng được cấp nhà thôi.”
Mẹ Kỷ tuy lúc đầu không hiểu vì sao con mình quyết định vậy nhưng về sau cũng hiểu rõ, khẽ hừ một tiếng, không nói gì nữa.
Mẹ Kỷ thích vào mấy cửa hàng thời trang cao cấp, nhân viên bán hàng trong đó cũng đã quen. Tửu Tửu kéo mẹ Kỷ vào trong, ánh đèn rực rỡ trong đó rọi xuống khiến cô chợt nảy sinh cảm giác xa lạ.
“Hôm nay để mẹ trả tiền, thích gì cứ mang về đi.” Mẹ Kỷ cương quyết nói, một câu này cố gắng để con gái vui vẻ nên phải nói như làm quá lên.
Tửu Tửu hiểu ý tốt của mẹ mình, trong lòng cô hiểu rõ nên cố kìm chế kiêu ngạo trong lòng, tựa như trước hồi cô vẫn chưa gả cho Chu Duy, cô kéo tay mẹ làm nũng: “Mẹ, con thích cái đó, mẹ mua cho con đi.”
Tửu Tửu chọn một cái áo vét cổ rộng, mẹ Kỷ liếc nhìn, cương quyết chọn bốn bộ quần áo bà thấy đẹp cho con mình, hai bộ công sở, hai bộ mặc lúc thường ngày.
Xách cả ba túi to đầy quần áo, khi Tửu Tửu đi tới quầy thu ngân tính tiền chợt cảm thấy dở khóc dở cười, trong tay là tấm thẻ mẹ cô kín đáo đưa cho, cô nhếch miệng, đang định lấy thẻ của mình trả tiền thì nhân viên thu ngân đã cười nói với cô: “Chào chị, tiền mua hàng vị tiên sinh kia đã thanh toán hết rồi.” Tửu Tửu nghiêng đầu quay sang, cách đó không xa, là Bạc Lâm đang nói chuyện với mẹ Kỷ.
Bạc Lâm cũng liếc nhìn về phía Tửu Tửu, khóe miệng khẽ cười, sau đó không biết anh nói gì với mẹ Kỷ rồi rời đi.
“Trả tiền lại cho vị tiên sinh kia…”
“Không cần phiền thế.” Mẹ Kỷ đi tới ngắt lời Tửu Tửu rồi quay sang nói với cô: “Thông gia có chút qua lại cũng đâu có gì, sau để mẹ rủ Kỷ Thiền ra ngoài mua cho con bé mấy bộ quần áo là được.”
“Được ạ.” Tửu Tửu cười.
Thủ tục chuyển trưởng cho Tiểu Miêu Chu Duy đã đồng ý, Kỷ Tửu Tửu tất phải nghĩ cách, không thể nhờ ba, cũng không thể nhờ Bạc Lâm, suy nghĩ hồi lâu, Tửu Tửu gọi điện cho người bạn trung học là Ngô Tử Địch.
Ngô Tử Địch nhiệt tình đồng ý, ngày hôm sau đã làm xong.
“Nhanh vậy sao?” Tửu Tửu cười nói, “Để mình mời cậu bữa cơm.”
Ngô Tử Địch: “Chớ nhé, A Tửu, tớ nói với cậu chuyện này. Thật ra tớ chỉ là một nhân viên ở cục thuế, tính chất công việc của tớ với hiệu trưởng trường tiểu học công lập có bắc tám cái thang cũng không tới, đúng lúc ngày hôm qua tớ gặp được A Lâm bên cậu, tớ đề cập với anh ta chuyện này, sau đó…”
“Đừng cúp máy, A Tửu, A Tửu, tớ cũng không ngờ anh ta nhiệt tình như vậy…”
Tửu Tửu phiền loạn ném điện thoại lên ghế, Chu Duy vừa đi đánh bóng rổ về, thấy Tửu Tửu cau mày vội đi tới hỏi thăm: “Sao vậy, có chuyện gì khó chịu? Nếu là chuyện của Tiểu Miêu, cứ để anh từ chối …”
Tửu Tửu: “Em chỉ đang nghĩ xem buổi tối nên ăn cái gì.”
Chu Duy khẽ cắn mũi Tửu Tửu: “Chúng ta ra ngoài ăn.”
Tửu Tửu kéo tay Chu Duy: “Ăn ở nhà đi, nhưng mà là anh nấu cơm.”
Chu Duy đáp ngay: “Không thành vấn đề.”
Về chuyện Bạc Lâm giúp đỡ giải quyết việc chuyển trường cho Tiểu Miêu, Tửu Tửu nghĩ thật lâu, cuối cùng đành gọi điện thoại cho anh.
Bạc Lâm hẹn cô ra ngoài, địa điểm là một phòng trà cao cấp ở thành tây.
Bạc Lâm đến trước Tưu Tửu, ngồi bên cửa sổ sát đất nhâm nhi ly cà phê đã nguội lạnh.
“Đến?” Bạc Lâm chỉ xuống, ý bảo Tửu Tửu ngồi xuống đối diện với anh ta.
“Chuyện Tiểu Miêu chuyển trường cảm ơn anh.” Tửu Tửu đi thẳng vào vấn đề luôn.
Bạc Lâm không tỏ rõ ý kiến chỉ khẽ cười, nói sang chuyện khác: “Sau này chuyện phiền toái như vậy còn rất nhiều, em còn có thể cảm ơn anh được mấy lần.”
Hỏa khí bốc lên ngùn ngụt, còn chưa ngồi xuống, Tửu Tửu đã xoay người rời đi. Không ngờ Bạc Lâm dường như đoán được ý định của cô, trước khi Tửu Tửu quay người đi đã giữ lấy cổ tay cô. Giọng nói trở nên dịu dàng vô cùng, Bạc Lâm mỉm cười, lấy từ trong túi ra một cái hộp màu hồng.
“Ngọc thạch Vân Nam đúng là thứ tốt, anh bảo người làm cho em một cái vòng tay, mở ra xem xem có thích không?”
Kỷ Tửu Tửu cau mày: “Bạc Lâm, rốt cuộc anh muốn cái gì?”
Bạc Lâm nghiêng người tới: “Anh muốn làm cái gì, anh nghĩ tới cái gì, A Tửu, không phải em rõ lắm sao?”
Tửu Tửu hất tay Bạc Lâm ra, chạy trốn khỏi phòng trà. Bạc Lâm vuốt lên lòng bàn tay vẫn còn vương hơi ấm, cong khóe môi tự giễu.
Ngày hôm sau, nhân viên chuyển phát đến, đưa vòng tay cho Kỷ Tửu Tửu.
Hơn nữa chuyện như vậy, có một thì lại có hai, sau vòng ngọc, dường như cứ cách một khoảng thời gian, Tửu Tửu sẽ nhận được đủ loại đồ trang sức, có khi là một chiếc nhẫn kim cương đắt tiền, khi lại là cái mũ đội đầu bình thường dành cho con gái…
Nhưng tất cả đều giống nhau, trên hộp quà đều viết một câu: “Sinh nhật vui vẻ nhé, A Tửu của anh.”
Tửu Tửu hiểu, những đồ này đều là quà tặng của Bạc Lâm dành cho cô, là quà sinh nhật từ khi cô đi Pháp đến giờ. Nếu như nhận được quà tặng là một niềm vui vậy thì những món quà này đối với Tửu Tửu mà nói lại chính là khó chịu và bất an.
Danh sách nhận được nhà góp vốn đã có, không ngờ lại không có tên Kỷ Tửu Tửu cũng không có tên Chu Duy. Theo số lần nhân viên chuyển phát tới càng ngày càng nhiều, sắc mặt Chu Duy cũng càng ngày càng khó coi, đầu tiên là chiến tranh lạnh, sau đó là gây gổ, cuối cùng Chu Duy giật cửa rời đi.
Khi Triều Ca gọi điện tới cũng là lúc Tửu Tửu đang ở trong bếp làm cơm tối cho mình, khi Triều Ca hỏi cô sống thế nào, cô lựa chọn nói dối, cô cười nói rất tốt, tựa như lời cô nói với Triều Ca khi cô ấy tới thành phố S, Chu Duy rất tốt, đối với cô cũng rất tốt.
Nhưng cho dù Tửu Tửu có nói dối thế nào cô cũng không dối được lòng mình. Lúc bắt đầu cô ôm niềm hy vọng bước vào cuộc sống hôn nhân, bất kể ba mẹ khuyên can thế nào cô cũng khư khư cố chấp. Cái cô muốn, chỉ là kết hôn thôi, cho dù người đó không phải là người cô yêu nhưng anh ta có thể cho cô một cuộc sống bình yên, có thể kết thúc những dây dưa không chịu nổi cùng Bạc Lâm. Kết quả, cô cũng không ngờ kết quả lại như vậy, bởi vì hiện giờ cô không biết nên đi tiếp như thế nào.
Tới đêm Chu Duy mới trở lại, uống đến say mèm, Tửu Tửu nhúng khăn ấm tới lau người cho Chu Duy, vậy mà còn chưa chạm vào Chu Duy đã bị anh ta đẩy ra.
“Cô có biết buổi tối nay ai mời tôi uống rượu không?” Chu Duy vừa cười vừa hỏi.
Tửu Tửu: “Không biết.”
Chu Duy: “Là thị trưởng Bạc, chính là thị trưởng Bạc của thành phố S chúng ta đấy.”
Tửu Tửu “À” một tiếng, không để ý tới lời của Chu Duy, đưa khăn cho anh ta. Chu Duy không cảm động lấy một chút, cắn chặt răng, mắt đỏ ngầu trợn to: “Kỷ Tửu Tửu, cô thật sự coi Chu Duy tôi là đồ ngu sao?”
Ánh mắt Tửu Tửu trong trẻo lạnh lùng, ngồi xổm xuống: “Chu Duy, chúng ta nói chuyện một chút.”
Chu Duy tiến lên ôm lấy Tửu Tửu: “Cô nói chuyện của Tiểu Miêu là ba cô giúp, Tửu Tửu, nói cho tôi biết, rốt cuộc là ba cô giúp hay là thị trưởng Bạc giúp.”
Tửu Tửu nghiêng mặt đi. Chu Duy ra vẻ hiểu rõ nở nụ cười: “Đúng là cục trưởng Bạc có bản lĩnh, còn cả mấy bộ quần áo đẹp đẽ kia, cả đống quà tặng mấy ngày nay, đều là của hắn có đúng không? Một câu nói có thể cho Tiểu Miêu vào trường tiểu học công lập, cũng chỉ có một câu thôi là có thể nhẹ nhàng gỡ tên tôi khỏi danh sách nhận được nhà góp vốn…”
“Chu Duy…” Tửu Tửu trầm mặc mà chống đỡ, mặc cho Chu Duy điên cuồng rống lên: “Người Kỷ gia các người thật dơ bẩn.”
“Bốp…” một cái tát thật vang, Tửu Tửu nhìn chằm chằm lòng bàn tay đở bừng của mình, khẽ nói, “Đừng có vũ nhục người nhà tôi.”
Chu Duy lắc đầu một cái, giống như đang cố để mình tỉnh táo lại, anh ta há mồm muốn xin lỗi nhưng cuối cùng cũng không nói lời nào, bò dậy từ dưới đất, trở vào phòng ngủ luôn.
Đầu thu, khí trời chuyển lạnh, Tửu Tửu không về phòng mà đi ra ngoài ban công phòng khách. Chu Duy thích cây cảnh nên ngoài ban công đều là chậu cây nhỏ anh ta mua về.
Tửu Tửu ngồi yên trên cái ghế ngoài ban công, ngồi suốt cả đêm. Lúc trời rạng lên ngày hôm sau, cô vuốt ve cái nhẫn đang đeo trên ngón áp út, sau đó tháo nó xuống.
Chu Duy không đồng ý ly hôn, Tửu Tửu viết xong đơn ly hôn rồi đưa cho Chu Duy, nói là để cho anh ta suy nghĩ sau đó cô tới nhà bạn ở.
Rất kỳ lạ, Chu Duy ngày đầu thái độ vẫn cứng rắn đến ngày thứ hai lại gọi điện thoại cho Tửu Tửu nói anh ta đồng ý ly hôn. Tửu Tửu đến nhà trọ của Chu Duy tìm anh ta, vậy mà vừa mới vào nhà, cả người kéo mạnh vào sau đó ghìm chặt lại. Cả phòng đều là mùi khí gas, Tửu Tửu nước mắt chảy ròng, Chu Duy ở bên cạnh cô, anh ta lấy dây trói chặt cô, Tửu Tửu mê man sắp ngất. Bên tai là giọng nói điên cuồng của Chu Duy: “Tửu Tửu, anh sẽ không bao giờ ly hôn với em, chết cùng không…”
Thành phố S xảy ra chuyện động trời, con gái cục trưởng Kỷ bị con rể cưỡng ép hít khí gas mà chết, tin tức chấn động thật lâu, có rất nhiều phiên bản, có người nói thế này, có người nói thế kia, có người còn đem thị trưởng Bạc dính vào, cụ thể là như thế nào, ngoại trừ người trong cuộc ra thì không ai biết. Nói ví dụ như phiên bản liên quan đến thị trưởng Bạc là có thật đi, vậy mà ngày Kỷ Tửu Tửu đưa tang, thị trưởng Bạc vẫn còn đi Thanh Đảo.
___A Lâm, đợi kỳ thi tốt nghiệp trung học của em kết thúc, anh dẫn em đi Thanh Đảo chơi nhé.
~
năm sau.
Trên chuyến bay từ Pháp tới thành phố Z, có một chàng trai trẻ tuổi đẹp trai lười biếng híp mắt xem quyển tạp chí mới trên tay, anh ta có một đôi mắt cực kỳ đào hoa, ngước cằm lên, anh ta chán nản thở dài, nghiêng đầu liếc nhìn cô gái mặc áo sơ mi rộng thùng thình ngồi bên cứ yên lặng tựa như không tồn tại.
“Cô tên là gì?” Anh chàng đó hỏi, rồi tự giới thiệu trước, “Kiều Tử Quan, rất vui vì cùng quốc tịch với cô.”
“CLORIS”
“CLORIS…” Chàng trai khẽ đọc lại, nghiêng người sang hỏi, “Nữ thần ư?”
Không hề nhận được câu trả lời như đã nghĩ, anh ta tiếp tục đặt câu hỏi: “Cô cũng là người thành phố Z sao?”
“Không phải ư?”
“Vậy là nơi nào?”
“Thành phố S, lát nữa sẽ trung chuyển.”
“Thành phố S sao, tôi cũng có bạn ở đó đấy.” Anh chàng kia vui vẻ, có thể là vì chuyến bay quá nhàm chán, một câu nói đơn giản cũng có thể khiến cho anh ta nảy sinh hứng thú, không so đo với thái độ qua quýt của cô gái, anh ta tỏ ra cực kỳ nhiệt tình, “Đây là Tiểu Hùng, trông đẹp không?” Anh ta móc từ trong túi ra một con gấu nhỏ bằng thủy tinh, “Tôi mua cho cháu gái yêu của tôi đấy.”
“Đúng rồi, để tôi cho cô xem ảnh con bé, cực kỳ đáng yêu đó.” Anh ta nhanh chóng móc từ trong túi ra một bức ảnh: “Cháu tôi đấy, đáng yêu cực kỳ.”
Cô gái gật đầu một cái.
Anh chàng lại mở một tấm ảnh nữa ra, là ảnh hai mẹ con chụp chung, từ bức ảnh có thể thấy được cô bé rất giống mẹ mình.
“Mẹ của con bé à?”
Anh chàng gật đầu, cảm khái: “Thời gian trôi thật nhanh, con nhóc ngày nào cũng đã làm mẹ rồi.”
Những lời này cũng chẳng buồn cười lắm, cô gái lại bật cười, rồi hỏi: “Có ảnh của ba con bé không?”
Anh chàng dựng thẳng lưng: “Tôi giấu ảnh của chú mình làm cái gì, gay à?!”
“Đúng rồi, lúc trước cô đi tới Pháp làm gì, du học sao?”
“Không phải à, vậy là du lịch?”
“Vẫn không phải, vậy là đi giải sầu?”
“Anh rất phiền.”
“Tôi chỉ là quá nhàm chán.” Anh chàng thẳng thắn thừa nhận.
Cô gái cười khẽ, xoay sang nhìn anh: “Tôi là bay tới nước Pháp.”
“Cô là ma à?”
“Cũng có thể nói như vậy?” Cô gái mím môi cười.
Ngày hôm nay, tôi đặt tên Hạ Ngang vào trong tim rồi tiếp tục bước đi, cuộc sống này không tránh khỏi không trọn vẹn nhưng giờ đây tôi vẫn cảm thấy mình còn may mắn, may là còn có thể tìm được một người cùng tôi chia sẻ cuộc sống không trọn vẹn này.