Dịch giả: Avianhope
Hai tuần sau khi tôi nhận trách nhiệm chăm sóc cây hoa ăn thịt người - Shishikuibana… Misaki, tôi được Erisa gọi khi gần trưa. Đây là lần thứ ba mà tôi gặp mặt em ấy.
Đứng dưới ánh mặt trời, vẻ đẹp của em ấy vẫn không thay đổi dù chỉ môt chút. Nước da màu trắng rõ của em ấy phản chiếu lại ánh sáng mặt trời, càng khiến em ấy thêm rựa rỡ. Đứng dưới cái thời tiết nóng bức này, em ấy là người duy nhất cho tôi cái cảm giác như em ấy không hề thuộc về thế giới này.
“Em muốn anh gặp một người.”
Tôi được em ấy đưa tới một khi dân cư cũ.
Sau khi vượt qua mấy cái hàng rào và tường nhà bị rong rêu bám đầy ở chỗ này chỗ kia, chúng tôi cuối cùng cũng đến một ngôi nhà cổ biệt lập. Trong vườn toàn là cỏ dại và những bụi cây đã héo úa, nhưng thứ cho tôi ấn tượng mạnh nhất như thể tôi vừa đặt chân vào nhầm chỗ, chính là những cây hoa cẩm tú cầu đang ở giai đoạn nở hoa rực rỡ nhất. Trên tấm bảng gắn ở cửa bị thiêu đốt bởi ánh nhiệt của mặt trời khắc cái tên Arisu.
Ngay khoảnh khắc Erisa rung chuông cửa, một người phụ nữ trung niên đến chào hỏi chúng tôi.
“Ôi, cô Jinka, hôm nay cô có việc gì thế?”
“Tôi nghĩ rằng mình nên đến thăm và kiểm tra tình hình.”
“Và, cậu trai này là ai thế?”
Bà Arisu nhìn tôi với một ánh mắt nghi hoặc.
“Anh ấy là trợ lí mới của tôi. Tôi mang anh ấy đến cùng để huấn luyện thực tế.”
“Vậy sao. Được rồi, mời hai người vào.”
Hoàn toàn tin tưởng vào lời nói dối hờ hửng mà Erisa vừa bịa ra, bà Arisu bắt đầu soạn mấy đôi dép ra thành một hàng ở bên trong.
Trong khi ngôi nhà khá ngăn nắp, nhưng lại không có bất kì dấu hiệu nào của việc trang trí hay cải tiến cả. Một ngôi nhà được làm ra để cho con người dọn vào sống. Những cái thùng các-tông và vali quần áo được chất chồng lên trong cái hành lang chật hẹp. Mặc dù có thể nhìn thấy dấu vết có người sống ở khắp mọi nơi, tôi không hề nhìn thấy bất cứ vật dụng cá nhân hay những món đồ có giá trị ở đâu cả.
“Tôi sẽ mang chồng mình ra ngay.”
Chúng tôi được dẫn vào phòng khách có một chiếc bàn gỗ thấp khá vững chãi và một tủ quần áo re tiền, hai vật này chiếm gần hết diện tích căn phòng. Còn người phụ nữ thì đi vào một căn phòng bên trong.
“Bỏ qua cuộc tán ngẫu trước đó, em muốn cho anh xem thứ gì?”
Tôi thì thầm với Erisa, người đang ngồi cạnh tôi.
“Em nghĩ bây giờ là lúc thích hợp. Ý em là, anh sớm thôi rồi sẽ phải cân nhắc về những hành động trong tương lại của mình, trong trường hợp nào cũng thế.”
“Và ý em là sao khi nói bây giờ là lúc thích hợp?”
Câu hỏi của tôi vẫn không được trả lời vì khi ấy có tiếng cánh cửa trượt ra.
Arisu bước vào, cô vừa đi vừa mang theo người chồng của cô bằng hai tay của ông ấy.
“Dẫu chỉ là đầu ngón tay, nhưng tôi không thể gây tổn hại nó được, nên thay vào đó tôi chỉ cho anh ấy máu của một con mèo hoang mà tôi bắt được.”
Arisu đặt cái chậu lên bàn.
Một thân cây cao bốm mươi xăng-ti-mét phồng lên thành hình dạng của một người đàn ông mảnh khảnh mang một vẻ mặt khó tính. Tuổi ước chừng của ông ấy cùng ngang với tuổi của bà vợ, Arisu. Có những đường trắng nhỏ chạy khắp người ông ấy.
“Có vẻ như ông ấy đã được nuôi dưỡng trong một môi trường thích hợp.”
Erisa hướng ánh nhìn của em ấy từ cây Shishikuibana sang Arisu.
“Cô đã ra quyết định chưa?”
“Không, tạm thời thì như thế này tôi đã thoả mãn rồi.”
“Nếu cô đã vừa ý với tình hình hiện tại, thì lựa chọn của cô là đúng. Như thế, thì cô sẽ không cảm thấy rằng mình đang mang trên mình gánh nặng không cần thiết.”
Tôi đang nghe những lời trao đổi như đánh đố của Erisa và cô Arisu, và trong lúc đó tôi giữ im lặng hoàn toàn. Đôi lúc, tôi nghe thấy họ nói đến một cái xác bốn mươi mốt ngày tuổi. Có vẻ như chồng cô ấy đã chết chưa được bao lâu. Sau khi ở lại trong nhà được hai mươi phút, chúng tôi rời khỏi nhà Arisu.
Erisa và tôi đi về dưới ánh mặt trời chói chang. Em ấy không đi bằng xe, nói rằng, “Chân em sẽ yếu đi nếu lâu lâu em không đi bộ một lần.” Cái giỏ nhỏ kêu lách cách em ấy đang cầm trên tay lắc lư một cách đồng bộ với những bước chân của em ấy.
“Dù vẻ bề ngoài là thế, nhưng cô ấy chỉ mới bốn mươi thôi đấy.”
Vừa đi, Erisa vừa nói như thế.
“Chồng cô ấy mắc một món nợ lớn vì kinh doanh thất bại và phải làm việc quá sức cho đến chết để bồi thường. Một ngày nọ ông ấy đã lên cơn đau tim và qua đời. Vì phải duy trì nền kinh tế trong gia đình, có vẻ như ông ta đã bắt cô ấy phải trải qua nhiều thứ, điều này cũng giải thích được tại sao cô ấy lại già đi nhanh thế.”
“Dẫu vậy, cô ấy đã yêu ông ta thắm thiết tới mức cô ấy đã hồi sinh ông ấy dưới hình hài của một cây Shishikuibana để họ có thể sống cùng nhau.”
“Đối với anh thì đó là thế sao?”
“Không lẽ anh nói sai à?”
Erisa nở một nụ cười nham hiểm.
“Phải là ngược lại mới đúng, cô ấy rất là kinh tởm ông ta. Ông ta trở nên suy sụp vì thất bại của bản thân, và gạt chuyện đó đi bằng cách đỏ hết lỗi lầm lên đầu cô ấy. Đối với cô ấy, đó là một chuyện gì đó không thể chịu nổi. Thay vì biết ơn cô ấy bởi sự công hiến của cô, ông tại lại dùng cô như là một cái huyệt để giải toả căng thẳng. Cô ấy liền tục phải chịu sợ hãi bởi cơn giận bạo ngược của lão.”
“Vậy thì tại sao cô ta lại biến ông ta thành một cây Shishikuibana?”
“Vì cô ấy muốn bào thù, một chuyện mà khi ông ta còn sống cô đã không làm được. Chắc hẳn cô ta căm thù ông ta rất nhiều, vì cô ta đã bí mật mang thân thể không đầu của ông ta vào mộ và cho chôn cất nhanh chóng.”
“Trả thù ư, điều đó có nghĩa là sao?”
“Khi nhìn vào ông chồng của cô ta, anh không nhận ra được điều gì ư?”
Erisa muốn đề cập tới những vết thương nhỏ trên cơ thể ông ta.
“Mỗi lần cô ta cho ông ta uống máu, cô ấy sẽ dùng dao làm tổn thương da của ông ta. Vì ông ta đã phát triển đến mức độ này, thành phần chất lỏng trong cơ thể của ông ta cũng không khác mấy so với máu thật, và thế là cô ta bắt ông ta nếm chịu nổi đau của một con người. Lý do mà em đến gặp cô ta hôm nay là để kiểm tra xem cô ta có đi quá đà hay không. Cô ấy sẽ tiếp tục rạch ông ấy cho tới khi cô ta đã hoàn toàn trút hết được nỗi oán giận của mình, hoặc vào một ngày nào đó khi ông ta không con khả năng phục hồi nữa. Em tự hỏi khi nào sẽ tới trước nhỉ?”
Người đàn ông đó… không, cây Shishikuibana đó được nuôi sống chỉ với một mục đích là để bị làm tổn thương.
Trong trường hợp của tôi, tôi nuôi dưỡng Misaki chỉ vì tôi muốn được ở cạnh cô ấy.
Bỏ qua điểm giống nhau giữa hai chúng tôi là câu Shishikuibana, tôi nghĩ rằng mình sẽ không qua lại với Arisu nữa.
“Con người sỡ hữu cả tình yêu và hận thù. Và mỗi người mỗi khác, nhưng trong họ đều tồn tại cả hai loại tình cảm này,”
Erisa nói như thể em ấy đọc vị được tôi.
“Anh Kuuya này, trong trường hợp của anh thì, lý do anh theo đuổi chi Iruse Misaki là gì?”
“À thì, lý do là…”
Trong khi tôi đang ấp úng nói ra câu trả lời, Erisa nhìn tôi một cách châm chọc, khiến tôi giật mình.
“Anh không trả lời cũng không sao. Miễn là anh không đánh mất thứ cảm xúc mà anh dành cho chị ấy là được.”
Trong khi đang nói chuyện với nhau, chúng tôi đi ngang qua công viên công cộng gần một trường mẫu giáo.
Những đứa trẻ nhỏ đang cất chất giọng the thé của chúng và chơi đùa trong khi những bà mẹ ngồi trên những chiếc ghế dài đang nói chuyện vui vẻ với nhau.
Một món quà đầu mùa mưa, một cảnh yên bình trong một buổi sáng muộn có thể khiến bạn phải ngáp lên.
“Chúng ta ngồi nghỉ chút đi.”
Erisa ngồi trên một hàng ghế màu xanh gần cổng ra vào. Tôi ngồi bên cạnh em ấy. Những vệt sáng lấp lánh chiếu xuyên qua những lỗ hổng trên những nhánh cây bạch dương và qua những tán lá, và đôi khi lại có những làn gió mát khẽ vỗ vào chiếc áo ẩm ướt của tôi khiến tôi càng thêm dễ chịu.
“Kanade đưa cho em cái này trước khi em chuẩn bị đi. Thế này ổn không?”
Erisa lấy nữa cái bánh sandwich từ trong chiếc giỏ ra và cắn một miếng mà không cần chờ sự khẳng định của tôi. Âm thanh khi em ấy cắn vào miếng xà lách nhàn nhạ truyền đến bên tai tôi.
“Đây là một cách bánh Panini làm từ thịt của cô gái bị cắt mất tay chân mà anh đã thấy trước đó. Lần này em dùng splénius của cô ta, chính là bộ phận nối đầu và phần lưng lại với nhau đấy.”
Không tỏ ra chút lo lắng đối với lời giải thích công thức không ngon miệng của em ấy, tôi đi thẳng vào việc hỏi Erisa.
“Anh muốn mang Misaki trở lại thành một con người.”
Thay vì đáp lại lời tôi, Erisa chỉ hướng ánh nhìn của em ấy về mặt tôi.
“Anh muốn hồi phục cô ấy trở về hình dáng cũ, như cậu bé mà em đã cho anh thấy trong cửa hàng của em vậy. Xin hãy cho anh biết cách để làm được như thế.”
“Đúng như dự đoán, em đã đoán đúng về thời điểm.”
Tôi cuối cùng cũng đã hiểu ý nghĩa của, “thời điểm thích hợp”, mà Erisa đã tuyên bố mới trước đó.
Sự sinh trưởng của Misaki đang diễn ra một cách thuận lợi.
Vào ngày sau khi trồng hạt giống, nó đã nhanh chóng nảy mầm. Ba ngày sau, nó đã phát triển cao đến hai mười xăng và bắt đầu lấy hình dạng của một con người. Bởi vì cái cây phát triển quá nhanh, tôi đã dành cả ngày để quan sát sự phát triển của cô ấy, quên đi việc phải đi đến thư viện. Có một câu tục ngữ rằng, “cứ mong lại càng lâu đến, để ý lại càng sốt ruột”. tuy nhiên, câu tục ngữ này lại không áp dụng được với cô ấy. Tôi không hề rời mắt khỏi Misaki.
Trong buổi chiều của ngày thứ năm, khuôn mặt quen thuộc của Misaki bắt đầu thành hình. Khuôn mặt của cô ấy thậm chí không còn được mười xăng-ti-mét, lông mày và lông mi của cô ấy mọc lên yếu ớt, nhưng những đường nét trên khuôn mặt của cô ấy vẫn có thể nhận ra được một cách rõ ràng. Tôi dùng một con dao rạch đầu ngón tay của mình và nhấn nó vào môi của cô ấy như thể tôi đang trêu đùa để rồi hôn cô ấy, và rồi cô ấy bắt đầu hút máu tôi tương tự như một đứa bé đang bú bầu ngực của người mẹ.
Misaki đang uống máu.
Máu của tôi.
Cơ thể của cô ấy hấp thụ máu và hoà quyện nó với lượng máu của chính cô ấy.
Đối với Misaki, máu của tôi là một thứ thức uống thiết yếu để cô ấy quay trở về thế giới thực.
Tôi bị mê hoặc bởi thứ cảm xúc này, nó cho tôi cái khoái cảm tương tự như tôi đang quan hệ tình dục với cô ấy vậy.
Tới ngày thứ bảy, thân cây phát triển và phình ra nhiều hơn cho tới khi có thể nhìn ra được phần thân trên của cô ấy.
Phần thân dưới từ hông trở xuống vần còn liên kết với thân cây, nhưng phần thân trên lại sinh sôi trong giống như của một người thiếu nữ. Trên đầu cô ấy, thay vì mọc tóc thì lại mọc ra những mô dài và mỏng cùng với một nụ hoa hồng với dáng vẻ như một quả hạnh nhân ở trên đỉnh. Tôi cứ tiếp tục cho Misaki cao bốn mươi xăng này uống máu của mình trong khi run rẩy bởi cái cái giác mỗi lần được cô ấy cắn vào đầu ngón tay.
Tuy nhiên, những ngay hạnh phúc không kéo dài được lâu.
Trong khi tiếp tục uống máu của tôi, Misaki đã ngừng lớn, trông cô ấy không khác gì so với một con búp bê.
Vị của cơm trắng là đặc biệt khi tôi đói, nhưng dần dà, cơm trắng sẽ không thể khiến tôi thoả mãn được nữa. Tôi muốn có thêm những món phụ, lưỡi tôi muốn được nếm một món gì đó với hương vị mạnh, sau bữa ăn tôi muốn được ăn một món tráng miệng ngon lành. Mỗi lần tôi thoả mãn được một khao khát của mình, một cái mới lại sục sôi trong tôi.
Nói tóm lại, tôi dần trở nên khó để thoả mãn.
Tôi nhớ lại cậu bé Shishikuibana trong cửa hàng của Erisa.
Tôi nghi ngờ rằng để lớn được như thế thì liệu máu có phải là thứ cần thiết duy nhất cho nó hay không, nhưng bây giờ khi mà Misaki ngừng lớn, câu trả lời đã trở nên rõ ràng.
Chỉ có máu thôi thì không đủ để cây Shishikuibana trưởng thành.
Vào lúc ấy tôi đã nghĩ đến việc gọi cho Erisa để làm sáng tỏ mối nghi hoặc của mình, nhưng ngược lại em ấy lại gọi cho tôi. Tất nhiên là, tôi đã chấp nhận lời mời đúng lúc đến hoàn hảo của em ấy.
“Vì tính tới giờ đã được hai tuần rồi, chắc là đã có một nụ hoa mọc trên đầu chị ấy rồi nhỉ, em nói đúng không?”
“Nó cũng không nở và cũng không có bất cứ dấu hiệu gì của việc lụi tàn cả.”
“Ngay cả khi anh cứ để nó như thế, thì nó cũng không nở đâu. Vì để nó nở ta cần một điều kiện cần thiết.”
“Điều kiện?”
“Anh cần thay đổi thứ mà anh cho chị ấy ăn. Trước đó em đã từng nói với anh là cây Shishikuibana không tự tạo ra chất dinh dưỡng của nó. Nó cần chất hữu cơ đến từ bên ngoài. Mặc dù máu là đủ để chị ấy tiếp tục sống, nhưng chị ấy vẫn cần được cho ăn thứ khác để phát triển thành một hình dạng hoàn chỉnh.”
Đúng như tôi nghĩ. Tuy nhiên, tôi có thể cảm thấy được trong những lời của em ấy có thứ gì đó khiến tôi chú ý.
“Quả là một thuật ngữ kì lạ nhỉ. Bình thường thì người ta sẽ gọi nó là phân bón thay vì là thức ăn cho cây?”
“Nó sẽ là như thế nếu Shishikuibana chỉ là một giống cây bình thường. Và anh cũng đã nhận thức được rằng nó không phải rồi, phải không nào?”
Em ấy không sai. Một loài câu bình thường sẽ không biến thành hình dạng của một con người và sẽ không uống máu. Và nó cũng sẽ không dùng bộ não của con người làm chậu cây.
“Và rồi, thức ăn này có thể là thứ gì?”
Erisa đưa chiếc bánh Panini mà em ấy đang ăn lên.
“Là cái này.”
Thịt người.
Không chỉ mỗi Erisa, mà ngay cả những cây Shishikuibana cũng ăn thịt người.
“Cha của em vốn là người khởi xướng việc nuôi trồng cây Shishikuibana. Ông ấy cũng khá là một người tài tử và đã tiêu tốn một số tiền khổng lồ vì lợi ích của những sở thích huyền bí cùng với công việc của ông ấy. Với một người cha như thế, phát hiện ra những truyền thuyết về cây Shishikuibana là một điều không tránh khỏi.”
Erisa ngưng nói và cắn một miếng vào cái bánh Panini.
“Ông ấy đã đọc qua tất cả các tài liệu cổ xưa và những bản lưu trữ cho đến khi ông biết được về sự tồn tại của giống cây này và tìm ra cách để sản xuất ra các hạt giống. Tuy nhiên, ngoài những phương pháp trồng trọt cơ bản, thứ duy nhất được đề cập đến là uống máu. Ngay cả vậy, những cây Shishikuibana đã phát triển thành hình dạng người, thế là đã đủ để thoả mãn tham vọng của bố em, đó là vào ban đầu…..”
Erisa giơ tay phải lên và dùng ngón cái chỉ lên trời.
“Nhưng dần dà thì bố không còn thấy thoả mãn nữa. Cũng giống như anh bây giờ đây. Bố em nghĩ rằng nếu tăng lượng máu cho cây thì nó sẽ lớn thêm, rồi ông tự đả thương bản thân một cách nghiêm trọng để máu có thể chảy ra nhiều thêm. Và như anh đã đoán được, ngón tay của ông không thể hồi phục kịp với việc làm mỗi ngày này. Ngón tay của bố em bị tróc ra với máu liên tục chảy xuống. Tới mức mà ông không cần miếng đệm mực để in dấu ngón tay nữa.
Ông ấy đã bẻ ngón tay của mình.
“Một ngày nọ, bố tự cắn đứt ngón tay mình. Vào lúc đó, phần thịt để trần cho phép cây Shishikuibana ngửi được mùi của nó. Em đoán tới đây thì mọi chuyện đã rõ ràng rồi, cái tên Shishikuibana là được đặt theo thói quen ăn uống của nó.
Nghe câu chuyện của Erisa, tôi cảm thấy lạnh dọc sống lưng. Nếu mà em ấy không kể cho tôi nghe toàn bộ chuyện này, thì tôi có lẽ đã đi theo con đường như bố em ấy đã từng.
“Đối với bố em, tai nạn này như một cơn mưa đầu sau một trận hạn hán. Bông hoá bắt đầu nở ra, và cây Shishikuibana đã đột ngột sinh trưởng thêm. Bố em đã rất vui mừng khi nhìn thấy sự thay đổi lớn này.”
“Vui mừng ư? Ngay cả khi ông ấy đã cắn đứt ngón tay mình? Anh có thể nghe rất thô lỗ, cơ mà bố em lạ thật đấy.”
“Điều này cho thấy ông ấy nghiêm túc và háo hức như thế nào đối với việc nuôi trồng cây Shishikuibana. Kể từ ngày đó ông ấy biết được rằng cái cây cần có thịt để phát triển, ông bắt đầu một chuỗi dài những thử nghiệm và thất bại. Bắt đầu bằng lợn, bò và rồi đến gà, và rồi lại tiếp tục với thịt hưu, gấu, ngựa, vịt, cá voi, thỏ, cho, mèo, gấu mèo, cá sấu, rắn, bò sát, cóc, rùa và những loài thú khác mà anh có thể kể tên. Mặc dù đã thử hết, nhưng câu Shishikuibana vẫn không phản ứng gì. Và tồi cuối cùng ông cũng đi đến câu trả lời đúng, đó là thịt người, ngón tay của ông đã giảm chỉ còn bảy ngón. Bố em đã hi sinh bản thân mình theo nghĩa đen để để lại một quyển sổ hướng dẫn cách nuôi trồng cây Shishikuibana, là cái mà hiện nay em vẫn dùng. Anh có thể nói rằng việc anh có thể giữ được cây của Iruse Misaki bây giờ là nhờ vào những ngón tay của bố em.”
“Có cách nào khác để cho cây Shishikuibana trưởng thành mà không cần ăn thịt người không?”
“Tiếc thay, là không có. Những nghiên cứu của những người bị mê hoặc bởi cây Shishikuibana chung quy đều giống nhau. Họ trở nên không thể thoả mãn chỉ với loài hoa, và rồi họ vướng vào một tình huống khó xử là liệu họ có nên vượt qua làn ranh của con đường cấm hay vẫn bám víu vào nhân tính của họ. Mặc dù, dựa trên kinh nghiệm cá nhân của em, hầu hết bọn họ đều chọn lựa chọn đầu tiên.”
Tôi nhìn chằm chằm vào bàn tay mình và ngẫm nghĩ lại về câu chuyện của bố Erisa.
Misaki muốn tôi cho cô ấy cả máu lẫn thịt của tôi. Tôi tự hỏi rằng tôi xe đi xa đến mức nào để tự cắt xé bản thân mình chỉ để mang cô ấy quay trở lại hình hài của một con người. Chỉ nghĩ thoáng đến việc lưỡi dao cắt sâu vào ngón tay của mình, cả bàn tay của tôi trở bên nhức nhối.
“Để có được thịt người không phải là chuyện dễ đâu. Tuy nhiên, dù là thế, nghĩ đến việc cho cô ấy ăn thịt của chính anh là một lựa chọn ngu ngốc. Cây Shishikuibana háu ăn đến bất ngờ luôn đấy. Nếu anh liên tục cho nó thứ nó muốn, thì sẽ tới lúc cho dù anh có cắt đi tứ chi cũng chưa đủ đâu.”
Erisa chen ngang vào suy nghĩ của tôi như thể em ấy nhìn thấu được chúng.
“Anh không cần phải hiến dâng bản thân mình. Ngay từ ban đầu, nếu anh tự xâu xé toàn bộ cơ thể mình, thì sau này anh sẽ không thể nhìn thấy được cây Shishikuibana nữa.”
Tôi hiểu rõ Erisa định ám chỉ điều gì.
Nếu tôi muốn hồi sinh Misaki một cách hoàn hảo, thì tôi sẽ cần một cái xác của một người khác. Một cái xác mà tôi có thể dâng lên cho cô ấy.
Đối với tôi bay giờ, cách duy nhất để có được thịt người là phải dựa vào một người.
“Em có thể chia sẻ cho anh chút thịt mà em có ở cửa hàng của em không?”
“Em không có ý định thoả mãn thêm bất cứ ham muốn đang chởm nảy của anh thêm nữa. Nói cách khác, em không thể làm thể.
Erisa lạnh lùng từ chối sau khi đưa mẫu bánh Panini cuối cùng vào mồm.
“Em không mềm lòng đến mức sẽ giúp anh đạt được thành quả dễ dàng đâ. Thịt người đối với em là một thứ giá trị. Em sẽ không cho anh miễn phí đâu. Nếu anh muốn chị ấy ở với mình, thì tự vấy bẩn đôi tay của mình vì ích lợi của chị ấy là một điều cần thiết. Cái điều ước lố bịch để nuôi dưỡng một cây Shishikuibana mà không gánh vác bất kì rủi ro nào cho đến phút cuối cùng cũng giống như một con mèo muốn bắt được cá mà không chịu nhúng chân vào trong nước vậy.”
“Vậy thì ít nhất em có thể cho anh gợi ý làm cách nào để có được nó không? Bỏ mặc cho anh tự bước chân vào một thế giới bí ẩn một mình thì có hơi quá đấy.”
“Việc anh có chịu bước vào hay không là lựa chọn của anh. Nhưng mà, nếu anh đang tìm kiếm lời khuyên, thì em có thể cho anh vài lời. Mặc dù việc làm theo hay không là tuỳ thuộc vào anh.”
Erisa đưa mặt đến gần thêm và hạ thấp giọng.
Y như một con ác quỷ đang cám dỗ một con người vậy.
“Phương pháp không quan trong. Anh có thể đi giết một ai đó, hay tìm kiếm cái xác của một người đã tự tử, hay là thu nhặt những bộ phận rải rác còn lại của một nạn nhân trong một vụ tai nạn giao thông. Còn có cả lựa chọn lẻn vào nhà xác hay sảnh đám tang, tuy nhiên, em khuyên anh đừng làm theo hai cách này.”
“Bỏ qua những lời đề nghị đi, tất cả những điều này đối với anh điều là bất khả thi.”
“Nếu anh nghĩ như thế, thì nó sẽ trở thành bất khả thi. Miễn là anh có nghi lực, thì anh không cần có sức khoẻ hay kĩ năng đặc biệt gì. Tất cả những gì còn lại chỉ là vận may và canh thời gian chuẩn. Nếu anh thành công trong việc có được một cái xác thì hãy liên lạc em. Mặc dù anh sẽ phải tôi một khoảng tiền kha khá, nhưng ít nhất thì em có thể giúp anh trong việc khôi phục cơ thể và cắt xác.”
Tôi lắc đầu.
“Nếu là về vấn đề tiền bạc, thì anh không trả nổi đâu. Dù sao thì anh chỉ là một thằng Ronin ăn bám thôi.
“Em không nói đến tiền. Cái giá là nửa xác.”
“Nửa cái xác!? Cái giá khổng lồ của em không chỉ áp dụng với hoa thôi, phải chứ?”
Erisa trưng ra một vẻ mặt thất vọng.
“Nếu là vậy, thì anh có thể tự giải quyết. Nếu anh có thể.”
Tôi thậm chí còn không thể đưa ra một lời biện mình đối với lý lẽ nặng nề của em ấy được.
Dù tôi có phải tự lăn lộn như thế nào thì, cũng khá rõ là đến phút cuối tôi vẫn sẽ phải dựa dẫm vào em ấy.
Điều đó thật đáng tiếc, nhưng nó là sự thật.
“Việc gọi cho em hay không là tuỳ thuộc vào anh. Tất cả những gì em làm là chỉ anh con đường để đi thôi. Không quan trọng liệu kết cục đang đón chờ anh là gì, thì đó cũng là trách nhiệm của anh. Nếu anh không thích bất kì những lựa chọn trên, thì anh cứ vứt cây Shishikuibana đi, cùng với quyết đinh của mình. Em cũng sẽ không oán trách gì anh đâu. Thực sự thì làm thế sẽ dễ dàng hơn bị nghiền nát bởi gian nan.”
Erisa rời khỏi công viên, để lại tôi những lời nói vô tình ấy. Nói thẳng ra là như thể em ấy vừa hoàn thành một nhiệm vụ khó khăn.
“Rủi ro” mà tôi nghe thấy khi tôi lần đầu nhân Misaki về, cùng với những gì mà Erisa nói đến trước đó khiến tôi quá tải. Đây quả là một gánh nặng quá lớn mà tôi không thể gánh vác nổi chỉ mới một lòng quyết tâm nửa vời.
Ngồi trên hàng ghết, tôi vẫn tiếp tục quan sát phong cảnh yên bình trước mắt cho tới khi tôi có đủ sức để đứng dậy.
Cảnh những đứa trẻ năng động đang chơi đùa và những bà me đang trông chừng chúng.
Có lẽ nếu một trong những đứa trẻ đó đột ngột qua đời, thì mẹ của chúng sẽ mong ước cho chúng được sống lại nếu điều đó đồng nghĩa với việc bước ra ngoài con đường nhân đạo.
Sau một giờ ngồi trên hàng ghế, lạc trong những suy nghĩ, tôi quay về nhà với tinh thần chán nản.
Tôi vào phòng, tự cắt ngón tay vẫn chưa lành của mình, và đưa cho Misaki mút.
Tôi tự hỏi rằng liệu mình vẫn thoả mãn với việc cho cô ấy máu của tôi.
Hay là, đến cuối cùng cô ấy sẽ ăn mất ngón tay của tôi sao khi nó bị cắt xé bởi những vết thương liên tục vào một ngày nào đó.
Trong khi lo nghĩ về những vấn đề khác nhau, tôi vẫn không rời mắt khỏi Misaki.