Dịch giả: Avianhope
Khi Kanade mở chiếc cửa sắt, một người đàn ông trẻ tuổi bước vào, hắn ta mặc một chiếc quần jean may bằng vải bông chéo và một chiếc áo lủng lẳng.
Trong hắn ta cũng chỉ tầm hai mươi tuổi, với mái tóc màu nâu nhạt, một khuôn mặt râu ria với một biểu cảm như xa cách với thế giới này, vẻ ngoài của hắn ta khiến tôi liên tưởng tới của Haruhito.
“Eh, có lẽ tôi đang làm giáng đoạn một việc gì đó?”
Gã đàn ông nói thế, cơ mà trông gã không có vẻ gì là cảm thấy có lỗi cả.
“Ừ, anh đang ngáng đường tôi đấy, lần nào cũng thế cả. Anh cần gì?”
“Chào đằng ấy, tôi đã có một khoảng thời gian khó khăn để mang cho cô một vài món hàng mà không cần nhờ vào sự giúp đỡ của Mogura đấy cô biết không? Sao cô không ít nhất cũng cảm ơn tôi đi?”
Gã đàn ông ấy đang nắm lấy tay cầm của một chiếc vali dài.
“Tôi không có hứng thú với mấy món phế liệu như cái mà lần trước anh mang cho tôi đâu.”
“Cô đừng có như thế chứ. Lần này, tôi mang cho cô là hàng thật giá thật nhé. Hàng tươi rói luôn đấy.”
Khi chiếc cặp được mở ra, một cái mùi thịt sống, chua và hôi thối đập vào mũi tôi. Bên trong chiếc vali là những mảnh cơ thể người. Những vệt máu rỉ ra từ những vết cắt và khuôn mặt cô ta thì bị che khuất bởi tóc.
“Cô ta là một cô gái bỏ trốn khỏi nhà. Không may thay, tôi không tìm được bất kì thông tin nào về cô ấy, tôi không biết cô ấy tên gì, hay bao nhiêu tuổi. Nhưng mà này, tôi có tìm thấy một chiếc khăn vệ sinh cũng với cô ta, nên ổn mà, phải không?”
“Ôi trời, anh đúng là một tên cầm thú đội lớp người đấy, anh biết không? Mà thì, ít nhất thì nó cũng tốt hơn cái xác của một người tự tử mà anh nhặt được trong cái toà nhà bỏ hoang ấy. Lần này phần nội tạng bên trong có vẻ còn ổn.”
Erisa nghiêng mình về phía cái xác và cầm lấy cánh tay trắng mảnh khảnh của nó.
“Tình trạng của cô ta trông có vẻ ổn. Nhưng mà, tôi thích khi mà nó mất nhiều máu hơn.”
Như một vì đầu bếp của một nhà hàng đang kiểm tra chất lượng của rau quả trong chợ, Erisa kiểm tra từng phần thịt của cô gái đã chết ấy và đưa mũi đến gần chúng, Tôi gần như đã mất kiểm soát đôi chân của mình khi nhìn thấy cảnh tượng man rợ bất thường ngay trước mắt này.
“Mà này, thằng nhóc đằng kia là ai thế?”
Gã đàn ông chỉ tay về phía tôi, kẻ đang đứng yên như một cây cột vô dụng.
“Cậu ta cũng như anh thôi, một người tìm kiếm hạt giống. Cậu ta là một cậu con trai dũng cảm đã tìm kiếm tôi vào giờ này trong đêm vì lợi ích của người con gái yêu quý của cậu ta.”
“Sao c-!?”
Con tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực sau khi bị em ấy đoán trúng việc tôi có tình cảm với Misaki.
“Bộ anh cho rằng em không biết à? Rõ ràng thế mà, phụ nữ rất nhạy cảm với ánh nhìn của cánh đàn ông đấy, nhất là những người khao khát họ. Những người phụ nữ mà không nhận ra được những ánh nhìn như thế thì còn quý hiếm hơn những động vật quý hiếm luôn đấy.”
Nghe thấy những lời vô tâm của Erisa, tôi bắt đầu nghĩ đến xác suất việc Misaki cũng nhận ra được cảm xúc của tôi, và não tôi đột nhiên trở nên nóng hơn.
“Và hơn tất cả, cậu ta đang muốn hồi sinh cô ấy, dù đã biết rằng cô ấy đã có bạn trai. Thành thật mà nói, tôi đã bị cách hành xử trong sáng của anh ta làm cảm động, nên lần này tôi đã quyết định tặng miễn phí cho anh ta một hạt giống.”
“Nề nề, như thế là không công bằng chút nào~ Để tháo dỡ những bộ phận của cái xác này mà tôi đã phải biến cái bồn tắm của mình thành một biển máu đấy. Ít nhất thì cô cũng nên công nhận sự nỗ lực của tôi đi chớ?”
Người đàn ông nói với một thái độ không thoã mãn.
“Tôi có thể mường tượng được việc anh sẽ trở nên hư hỏng nếu tôi làm thế. Mà dù sao thì, anh cũng đòi quá nhiều hạt giống. Nên thay vì làm công việc phục vụ, tôi đang nghĩ đến việc lần sau sẽ tính thêm phí đôi với anh.”
“Vẫn như mọi khi, một khuôn mặt dễ thương với một tính cách tàn bạo. Hệt như hoa hồng có gai thép vậy.”
“Tôi sẽ coi lời của anh như một lời khen vậy. Sự thật thì tôi đúng là một bông hoa hồng mà.”
Erisa vừa nhẹ nhàng đáp trả lại những lời mỉa mai của gã đàn ông ấy, vừa lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong két và đưa cho gã.
“Dù tôi thấy giao dịch với anh như thế này là ổn, nhưng những hạt giống này dù sao cũng rất là quý hiếm, vậy nên xin đừng phí phạm chúng.”
“Tôi biết, tôi biết mà…”
“Trông tâm trạng anh vẫn tốt như mọi khi nhỉ? Bây giờ tôi bận rồi, nếu anh không còn gì để nói, thì tôi mong anh rời đi cho.”
“Lạnh lùng quá đấy. Tôi đoán là mình xong việc ở đây rồi, vậy thôi nhé!”
Cầm chiếc hộp trong tay, người đàn ông rời khỏi căn phòng với khuôn mặt thoả mãn. Còn lại trong căn phòng là tôi, Erisa, Kanade, và con hình nhân không dây phủ đầy máu.
“Người vừa rồi là ai thế?”
“Một kẻ mới phất lên thích ra mẻ mạnh mẽ. Hắn ta là một gã đáng kim tởm. Em cảm thấy đáng tiếc với những bông hoa được hắn ta nuổi trồng.”
Erisa thốt lên những lời đó như thể đang cố để nôn nó ra. Tuy nhiên, vẻ mặt lạnh lùng của em ấy vẫn không hề thay đổi dù chỉ là chút ít.
Mặc dù chỉ mới ở trong cửa hàng này trong một khoảng thời gian ngăn ngủi thôi, tôi đã hiểu ra được một điều là Erisa không hề biểu lộ nhiều cảm xúc hay vẻ mặt, khiến cho tôi có cảm giác như em ấy chỉ là một con búp bê làm bằng sứ đang bắt chước cách hành xử của một con người. Bằng cách nào đó, tôi không thể tưởng tượng ra được vẻ mặt của em ấy đỏ lên vì giận hay hình ảnh em ấy vừa vỗ tau vừa cười phá lên.
Erisa đóng chiếc vali lại và cho gọi Kanade.
“Chị hãy xử lí cái này sau khi đã trồng hạt giống vào đầu của Iruse Misaki. Hãy lấy buồng trứng, cắt đi phần thịt và trữ nó trong tủ lạnh.”
“Còn mấy cái móng tay thì sao ạ? Chúng ta vẫn còn dư nhiều chưa sử dụng.”
“Nếu nhiều quá thì chị cứ vứt bớt đi.”
“Đã hiểu, thưa Quý cô.”
Trong khi mang những món ăn trên đĩa lên, Kanade trả lời với một nụ cười tươi rói. Dù có thấy trước mắt là một cái xác nhưng chị ấy không hề bối rối chút nào. Chị ấy trưng ra cái khuôn mặt y hệt như lúc chị ấy mang đầu của Misaki ra, như một cô hầu bàn đang rót cho chúng tôi chén trà chiều. Đó là bằng chứng cho việc chị ấy đã phải xử lí xác chết trong cái công việc hằng ngày này.
“Ý em là sao khi nói xử lí nó?”
“Thì là lột da, rút mỡ, và róc xương ra khỏi thịt. Chỉ thế thôi.”
“Anh không hỏi về mấy khâu thủ công. Mà từ đầu tại sao em lại làm thế?”
“Thì không làm thế thì làm sao mà em… ăn được.”
Một đĩa thịt kèm với nước sốt được bày ra trước mặt Erisa. Với những món phụ là măng tay và cà rốt. Làn khói nhạt bốc lên từ chiếc đĩa vươn tới mũi tôi, mang theo đó là một mùi hương ngọt ngào.
“Cho em thứ lỗi chút nhé, nhưng em đói rồi.”
Với một cách thanh lịch, Erisa mang miếng thịt vào mồm. Trong khi nhai, đôi môi của em ấy đưa miếng thịt qua lại, còn tôi thì lơ đãng nhìn đăm chiêu vào chiếc cổ trắng của em ấy nơi mà chiếc cổ họng nhỏ đang nuốt miếng thịt xuống.
“Em muốn anh thôi nhìn chằm chằm vào em trong lúc em đang ăn với. Nó xấu hổ lắm.”
Hai tay của Erisa ngừng cử động vì cái nhìn không bảo lưu của tôi.
“Em đang ăn… loại thịt gì thế?”
“Phần bụng dưới của một người đàn ông cỡ trung. Một miếng thịt chiến chín tới có nêm gia vị là muối và tiêu. Không nướng quá tái khiến cho nó có một vị ngon đặc biệt.”
Cô gái với trái tim trong sáng mạnh dạn giải thích cho tôi công thức nấu thịt người.
Đằng sau em ấy, cô hầu trẻ vừa khoan một cái lỗ vào trong đầu Misaki vừa nở nụ cười.
“Anh không biết tại sao em lại làm thế, cơ mà ăn thịt người thì… em biết đấy… không.”
“Anh định bảo em là làm thế là sai sao?”
Erisa hỏi tôi sao khi uống ly nước khoáng.
“Anh có thể giải thích cho em tại sao nó lại sai không?”
“À thì, em biết đấy… ừ thì, luật pháp…”
“Không hề có bộ luật nào cấm tiêu thụ thịt người trên đất nước này cả.”
Erisa đã nghiền nát câu trả lời của tôi.
“Quả thật là bất khả thi để có được thịt người mà không vi phạm luật không được phép giết người hay làm tổn hại đến cơ thể của họ, tuy nhiên, ăn thịt người lại không được cấm. Có một số quốc gia đã cấm hành vi ăn thịt người, nhưng những luật lệ kiểu thế đã được gỡ xuống, vì những giới hạn đạo đức của họ không đủ để kiềm chế được sự khao khát của một số cá nhân muốn ăn thịt người.”
“Nhưng thay vì ăn thịt người, thì còn có nhiều loại thịt khác mà, như thịt bò hay thịt heo chẳng hạn.”
“Ăn thịt người cũng có điểm đặc biệt của nó.”
Erisa dùng khăn ăn lau đi phần nước sốt con dính trên miệng.
“Đúng là việc ăn thịt người được xem là một trong những điều cấm kị lớn nhất đối với nhân loại. Tuy nhiên, không hề có một sự giải thích cụ thể nào về lý do tại sao no được cho là thế. Ta không được gây hại đến một người, không được lấy cắp những vật không thuộc về mình, không được nói dối. Con người được dạy đi dạy laoị về những điều cấm kị này từ thầy cô và cha mẹ của họ trong suốt tuổi thơ, nhưng không ai dạy họ là ăn thịt người là sai cả. Sau khi bị khiển trách qua mỗi lần làm sai, một con người sẽ hiểu được rằng họ đã làm sai điều gì và ngày qua ngày, họ đã khám phá ra được những quy tắc và tiêu chuẩn của xã hội. Vì khi bị khiển trách, một cảm giác tiêu cực mạnh mẽ sẽ đặc khắc vào tim họ, và vì thế, trong lần tới, họ sẽ hành xử để không phạm phải lỗi y hệt lần hai. Tuy nhiên, không hề có bất kì quy trình nào chống lại việc ăn thịt người. Cho đến cuói cùng, anh cũng sẽ chả tìm được bất kì quyển sách nào giải thích cách để xử lí việc một đứa trẻ ăn thịt bạn mình.”
Đúng thật, nếu một giáo viên phát hiện ra một đứa nhóc mẫu giáo đang ăn thịt bạn mình, thì người giáo viên ấy sẽ thấy sửng sốt thay vì trách phạt đứa nhóc đó.
“Theo câu hỏi tại sao là sai khi ăn thịt người của anh, chúng ta sẽ vướn vào một vấn đề như thế này, “Liệu là tốt hay xấu khi ta ăn thịt của những sinh vật sống mặc dù ta có thể sống được khi chỉ cần ăn thực vật”. Nếu chúng ta coi thế là việc xấu, thì chúng ta cũng có thể gọi những kẻ ăn thịt gấu hay chồn là kẻ ác cũng không sai. Tóm lại, đây là vấn đề của sự thờ ơ (adiaphora), một câu hỏi không có câu trả lời.”
Erisa đặt con dao và cái nĩa xuống.
“Nếu việc giết người và ăn thịt họ không phải là một điều cấm kị, thì mọi người có lẽ sẽ bắt đầu giết chóc để ăn. Dù sao thì, con người cũng là một sự tồn tại thích đi những con đường dễ dàng mà.”
Bộ đồ dùng bữa trống không được dọn đi, và thay vào đó, là cái đầu của Misaki, đã được đặt vào một cái chậu nhỏ, được mang lên bàn. Có thể loáng thoáng nhìn thấy mặt cô ấy thông qua lớp gỗ vụn. Có một cái lỗ với đường kính khoảng ba mươi xăng ti mét được khoan vào trên đỉnh đầu cô ấy. Nhìn khuôn mặt đang yên nghỉ của cô ấy, tôi vừa thấy buồn và được giải toả.
“Em muốn anh hãy mang cái chậu về cùng. Em không ngại nuôi nó cho đến khi nó mang hình dáng người đâu, nhưng để anh tự tay làm ngay từ đầu thì sẽ gia tăng được sự gắn kết giữa hai người hơn, anh có nghĩ vậy không?”
“Khoan gượm đã nào, sao mà anh có thể làm thế được? Hay anh chỉ cần tưới nước cho cô ấy thôi?”
“Nó trưởng thành bằng việc uống máu. Nhưng cũng không nhiều lắm đâu. Anh chỉ cần cào đầu ngón tay và mỗi ngày nhỏ vài giọt thôi. Khi mà chị ấy hình thành được mặt rồi, anh có thể cho chị ấy mút đầu ngón tay mình. Có một số người bị nghiện với sự kích thích loại này đấy.”
“Và anh phải cho cô ấy nhiều bao nhiêu?”
“Một lượng nhỏ là đủ. Một lượng còn ít hơn cả khi anh đi hiến máu nhân tạo ấy.”
“Không lẽ đây là mối nguy mà trước đó em đã bảo anh?”
“Làm gì có.”
“Vậy mối nguy là gì?”
“Chậm rãi, nhưng chắc chắn, anh sẽ nhận ra thôi. Sớm thôi.”
“Ngài Mamesaki, đây ạ…”
Kanade đưa tôi một con dao quân đội nhỏ.
“Em tặng nó cho anh. Khi anh cho rằng mình không muốn nhìn mặt chị ấy nữa thì, hãy đừng nghĩ tới việc mang chị ấy sống lại. Những cái rễ sẽ hút hết nước ẩm và bắt đầu mọc khắp nơi.”
Tôi cảm thấy lạnh mình khi nghĩ tới việc có vài cái rễ mọc ra từ mắt và miệng cô ấy. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì để tránh nhìn thấy Misaki trong tình trạng như thế.
“Em sẽ tiễn anh về. Mọi việc con lại em giao hết cho chị đấy.”
“Tôi hiểu rồi. Xin tạm biệt, Ngài Mamesaki.”
Vào lúc tôi lên lại chiếc xe, cơn mưa đã dứt. Trên đường về, con đường về tràn ngập những vũng nước và những cái bánh toé nước trong khi xoay tròn. Với chiếc xe chạy trong màn đêm, chúng tôi thong thả nhắm đến quận nơi tôi sống.
“Một hành động nghịch lý của Pygmalion.”
Những lời đường đột của Erisa phá tan sự im lặng.
“Ai cơ.”
“Một thơ điêu khắc trong thần thoại Hy Lạp. Một người đang ông khốn khổ đang đem lòng yêu chính bức tượng điêu khắc của gã và mong muốn được biến nó thành người sống. Với trường hợp của anh ta, điều ước đó đã được nữ thần Aphrodite cảm thông ban cho. Nhưng anh cũng nên hiểu là tâm trạng của một nữ thần sẽ không xuất hiện trước bất cứ ai chỉ vì họ cầu nguyện đâu.”
“Ý em là sao?”
“Hãy tự nhận thức được vị trí của mình, đừng mưu cầu quá nhiều. Đó là ý nghĩa.”
Trong khi tôi còn đang cố gắng để hiểu những lời kì lạ của Erisa, chiếc xe dừng lại ở lỗi vào khu phố bán hoa. Những ánh đèn của những cửa hàng đêm xếp ngay ngắn thành một hàng ngnag đã biến mất và cả khu vực đã chìm vào sự im ắng yên bình. Chúng tôi tới được đây trong chưa đầy mười phút.
“Được rồi, chúng ra sẽ còn gặp lại nhau thôi.”
Erisa quay về, để lại một câu chào ngắn.
Tôi không còn giữ được bình tĩnh để tiễn em ấy, tôi chạy thẳng tới cột đèn đường ở một bên đường và bắt đầu nôn mửa. Đến khi tôi ói hết ra mọi thứ trong bụng, tôi đã không nhận ra là em ấy đã cố ý che giấu một mẩu thông tin rất quan trọng khỏi tôi.