Dịch giả: Avianhope
Sau khi đi qua sơn khu, chúng tôi đến một khu dân cư; vào lúc đó thì mặt trời đã lặn đằng sau những ngọn núi. Nhà của Misaki nằm ở phần trong cùng của khu vực này, nối liền với một khu rừng.
“Ở chỗ này không có đèn đường nên khi đêm về thì nó hơi tối.”
Y như Misaki nói, con đường về đêm khi không có đèn đường này tạo một cảm giác không đáng tin chút nào. So với việc đó, thì thị trấn nơi Misaki sinh sống được dự đoán là sẽ trở nên thịnh vượng trong tương lại, còn chỗ của tôi thì đã đi vào thời điểm suy thoái. Có vẻ như để đổi lấy việc mang ánh sáng đến những khu phố mới, con người đã bỏ quên những khu phỗ cũ, khiến chúng ngay càng tăm tối hơn.
Nhà Misaki là một ngôi nhà hiện đại hai tầng. Với một khu vườn có những hàng cây đang lớn và những cây hoa tự hào đua nở cho chủ nhân của chúng.
“Em đi chuẩn bị chút trà cái, anh đến phòng em ngồi đợi xíu nhé. Phòng em là phòng đầu tiên anh sẽ thấy trên tầng hai.”
Sau khi nói thế, Misaki, cầm trên tay bông hoa Lan mà em ấy nhận được từ Erisa, biến mất vào bên trong ngôi nhà.
Tôi làm theo như những gì mình được dặn dò, trong khi cố hết sức để kiểm soát con tim đang đập thình thịch của mình, tôi mở cửa phòng Misaki. Đây là lần đầu tiên được vào phòng của một cô gái cùng tuổi mình, chưa kể đến đây lại là phòng của Misaki.
Vật dụng bên trong căn phòng được sắp xếp gọn gàng và tràn ngập sự tươi mát. Một kệ sách được gắn chặt vào tường, trên đó để nhiều phụ kiện khác nhau, có bóng đèn với mũ chụp, vòng tay, lọ thơm, và kệ đựng viết. Chúng tạo cho tôi cái cảm giác chúng là đồ tự làm, và kiểu cách thiết kế đơn giản của chúng cho thấy chúng được làm từ cùng một loại nguyên liệu, tạo cho căn phòng một kiểu cách rất riêng.
Quần áo và đồ lót nằm ngổn ngang trên giường, và dụng cụ trang điểm được đặt lộn xộn trên tủ quần áo. Khi tôi tưởng việc Misaki gấp gáp chuẩn bị cho buổi hẹn để có thể đến đúng giờ, khiến tôi bất giác cười nhăn răng.
“Em quên đặt cây hoa Lan lên phòng trước rồi.”
Misaki xuất hiện, một tay mang một khay trà và tay còn lại thì giữ lọ hoạ. Em ấy vừa đặt bông hoa Lan bên khung cửa sổ, vừa lẩm bẩm với một giọng nhỏ nhẹ xem liệu nó có trông hấp dẫn vào ban ngày hay không.
“Đây là bộ sưu tập của em sao?”
Ngay sau khi tôi chỉ vào những món đồ tự làm trên tủ, Misaki lập tức ưỡn ngực như thể em ấy đang mong chờ câu hỏi đó từ tôi.
“Thay vì là một bộ sưu tập, chúng đều do chính tay em làm không đấy. Em đã tự thu thập nguyên liệu và tự làm hết từ khi còn đang học cấp hai.”
“Hê, tuyệt thật đấy. Anh không biết là em có tài này đấy.”
À thì, thực ra anh không biết gì về em cả.
“Em làm chúng trong một chòi gỗ gần nhà vì để làm chúng cần có không gian và vật dụng cần thiết, chưa kể đến nếu em làm chúng ở trong nhà thì sẽ khiến nơi đây trở nên bừa bộn mất.
“Em còn một một chòi gỗ sao? Có vẻ như em rất nghiêm túc với mấy thứ này nhỉ?”
“Anh có muốn xem thử không?”
Theo chiều của cuộc nói chuyện, kết cục là tôi đi cùng Misaki đến chòi gỗ của em ấy. Xét từ sự phấn khích của em, có lẽ lý do chính là em ấy mời tôi đến nhà là để khoe với tôi những thành quả và căn chòi gỗ của em ấy.
Tôi đi theo sau Misaki, lúc này đang cầm theo một chiếc đèn pin. Những tán cây ở trên đầu hai đứa tụi tôi không cho phép bất kìa tia sáng nào lọt qua, dù chỉ là một chút, khiến cho con đường tối tăm rất khó để đi. Khi tập trung nghe, tôi còn có thể nghe được tiếng nước chảy. Có vẻ như, theo lời Misaki, thì có một con sông nhỏ ở gần chúng tôi.
Cuối cùng thì chúng tôi đến một căn nhà tồi tàn, nơi này vừa nhỏ lại có hơi chật để có thể là một nơi cư trú. Mái nhà thì được làm từ mái tôn gợn sóng và có vô số lỗ thủng. Rõ ràng là, chỉ cần mưa một cái là nơi này không chịu nổi.
“Thú thật là, em không muốn cho ai thấy nơi này như thế này, nhưng anh Kuuya là ngoại lệ.”
“Nơi này vốn là một nơi như thế nào thế?”
“Em không rõ lắm, hình như nó từng là nhà kho cho mấy người thợ gỗ. Và vì trông nó có vẻ đã bị bỏ hoang, nên hiện tại em đang bí mật dùng nó.”
Ngay sau khi cánh cửa được mở, kèm theo đó là một tiếng kêu ọp ẹp, tôi nhìn thấy nhiều thứ ở bên trong. Những dụng cụ bị rỉ sét, phân bón, và phân hữu cơ nằm rải khắp nơi trong căn phòng mốc.
Phòng làm việc của Misaki nằm sau cánh cửa ở bên trong. Misaki bước vào trong phòng trước và bật công tắc của chiếc đèn lồng treo trên trần nhà. Có vẻ như ở chỗ này không có điện. Bằng cách nào đó, nơi này làm tôi nhớ đến bà lão ngàn yên.
Ngoài chiếc cửa sổ độc nhất ra, thì chỗ này cũng có một vài món nội thật được đặt ở chỗ này chỗ kia, nhưng thật ra thì cũng không có gì ngoài một chiếc kệ rỗng. Một chiếc máy tiện gỗ và một chiếc cối xây được đặt trong góc, chúng được một tấm thảm vinyl phủ lên trên, cho thấy rằng gần đây chúng đã được sử dụng.
Một chiếc bàn gỗ lớn được đặt ở giữa căn phòng và bên trên nó là những con dao trông có vẻ mới đang chờ đợi để được sử dụng. Còn một phần ba chiếc bản thì được phủ bằng một tấm vải.
“Đây chính là lớp da mà em dùng để chế tác ra chúng. Để làm lớp da sạch được như thế này tốn nhiều công sức lắm đấy.”
“Khoan đã, đừng bảo với anh là, em cũng tự làm ra da cho riêng mình nhé?”
Nhìn thấy vẻ mặt bất ngờ của tôi, Misaki cười khúc khích và đặt tấm da lên trên tay.
“À thì, để làm ra một tấm da cũng khá là khó. Quá trình tốn rất nhiều thời gian cũng như nỗ lực, nhưng niềm vui mà em cảm nhận được khi hoàn tất khiến cho cả quá trình hoàn toàn xứng đáng.”
“Để làm được như thế này, em chắc hẳn đã tốn rất nhiều thời gian nhỉ.”
“Công đoạn lâu nhất chính là tách lớp mỡ ra khỏi da. Nếu vẫn còn sót lại, dù chỉ là một ít, thì nó sẽ bị oxi hoá và sau đó sẽ bị nhiễn giòi.”
“Quả là một công đoạn nhạy cảm.”
“Trong công đoạn đó, nếu mà anh lười biếng thì sẽ gây ảnh hưởng lớn đến phút cuồi. Nếu anh làm quá chậ thì lớp da sẽ thối rửa và làm nhanh quá cũng không ổn, vì rất có thể anh sẽ làm hư lớp da. Anh cần có cả thận trọng và tốc độ nếu muốn hoàn thành thành phẩm một cách hoàn hảo.”
“Anh thật sự không tưởng tượng được là em lại có một kĩ năng đặc biệt như thế đấy.”
Misaki giơ nắm đấm chiến thắng lên trời khi nghe những lời khen đến từ phía tôi.
“Và rồi, sau khi tách lớp mỡ ra xong, anh cần phải ngâm nó trong một hợp chất hoá học đặc biệt trong vài tháng để biến nó thành một lớp da tốt. Nhận tiện thì thành phần dược liệu là bí mật nhé. Dù rằng chưa bao giờ có ai hỏi em về nó cả. Tiếp theo, anh cần đặt nó lên đằng sao của một chiếc ghế, phí dưới một chiếc đèn có mũ chụp và kéo dãn nó. Với việc sử dụng một chiếc đèn có màu nóng, tia sáng sẽ tạo nên một vẻ ngoài rất đẹp trên lỗ chân lông và đảm bảo lớp da sẽ đạt một chất lượng tốt.”
Nhìn Misaki tự do giải thích quá trình cho tôi nghe, tôi cảm thấy có chút hạnh phúc. Sự lo lắng mà tôi có trước đó trong phố đã biến thành sự vui sướng nhờ vào việc phát hiện ra một mặt khác của em ấy. Tôi đoán việc đối mặt với những lo lắng, trở nên giận giữ và đôi khi tranh cãi với em ấy cũng là chuyện bình thường. Nhưng đồng thời tôi cũng sẽ được trải qua những khoảnh khắc vui sướng và được cười từ tận đáy lòng. Tôi không nên phải sợ hãi tương lai, sự thật thì không biết điều gì đang chờ đợi chúng tôi là lại là điều hấp dẫn của nó.
“Nhưng còn lớp da này thì, anh thấy đấy, em không thể chấp nhận được nó."
Misaki cầm lấy phần rìa của một tấm da. Em ấy chỉ vào một phần có một vết thương tựa như vết rám năng. Màu hổ phách trên vết trầy đó khiến lớp da trông rất lạ.
“Em đã không nhận ra nó khi lột da. Nhưng sau đó khi vết sạm hiện rõ thì em rất hối hận vì ban đầu đã giết nó, để rồi mọi thứ trở thành công cốc."
“Giết nó? Ý em là em cũng đi giết động vật để lấy da của chúng ư? Tôi đáp lại với một chất giọng cao.
“Dù em nhiệt tình đến thế nào thì cũng phải có giới hạn chứ. Nhưng mà, làm sao mà em bắt được một con thế?”
“Dễ thôi mà. Tất cả những gì em cần làm là đi loanh quanh ngẫu nhiên đây đó. Khi mà em tìm thấy một mục tiêu, em chỉ cần gọi nó, rồi nó sẽ theo em đến đây.”
“Nghe cứ như là em sử dụng cây sao của Người thổi sáo vậy.”
“Note: Nguyên văn là Pied Piper, một truyền thuyết nhân gian của người Đức, kể về một nhạc công dùng tiếng sáo để dụ lũ chuột ra khỏi Hamelin, khi anh không được trả công, anh đã dùng tiếng sáo để dụ lũ trẻ đi.)
Thú vị thật đấy, tôi tự hỏi loài vật nào sống ở gần những dãy núi này sở hữu lớp da đó nhỉ.
“Nhưng đợi đã. Chẳng phải em sẽ gặp rắc rối nếu tự tay giết nó sao? Em biết đấy, em có thể đơn giản là chuyển nó cho một chuyên gia làm và họ sẽ đưa em lại lớp da.”
“Em không biết về chuyên gia nào như thế cả. Ý em là, em không chắc là có người làm công việc chặt xác.”
--Em ấy vừa nói gì thế?!
Trước khi tôi kịp hỏi lại ẻm, Misaki nhanh chân ôm lấy tôi.
Hơi thở của em ấy khiến tai tôi thấy nhột.
“Xin lỗi nhé Kuuya, việc này sẽ chỉ đau trong một chốc thôi.”
Cùng với lời thì thầm của em ấy, một cơn đau lừa dối chạy dọc bên hông khiến tôi đổ gục.
Cơn đau đến hành hạ và sự bối rối xoay mòng mòng trong đầu tôi.
Chuyện quái gì đã xảy ra?
Tại sao tôi lại ngất xỉu?
Còn Misaki, tại sao em lại nhìn xuống tôi với đôi mắt lạnh lùng như thế cơ chứ?
Em ấy cầm chặt trên tay một chiếc điện cũ, và nó phát ra một tia sét màu tím trông có vẻ nguy hiểm.
“Cậu biết không, súng chích điện có rất nhiều kiểu cách và hình dạng. Trong tất cả thì, mẫu có hình dạng như một chiếc điện thoại là tiện lợi nhất. Cậu có thể tỏ ra là đang nói chuyện rồi bất ngờ tấn công đối phương. Và cậu cũng không cần được cấp phép để sử dụng nó, còn về tính hiểu quả thì, hiện tại anh đang trải nghiệm nó đấy. Chỉ cần cho một tia sét điện chạy ngang qua, thế là cậu đã mất kiểm soát cả cơ thể.”
Tôi cảm thấy đầu mình lờ mờ, nên tôi gần như chỉ nghe được chút ít về bài phát biểu về tính hiệu quả. Chính xác như những gì em ấy nói, phần cơ của tôi đã bị tê liệt khiến tôi không thể di chuyển cánh tay. Phần hông của tôi liên tục gửi những tín hiệu bộc phát đau đến não bộ và khiến tôi rối trí. Nếu mà một nữ sinh đại học có thể có được một thứ vũ khí đáng lo đến thế này thì tôi không thực sự ủng hộ luật pháp Nhật Bản lắm.
“Thành thật mà nói, tôi thật sự không muốn làm thế này. tôi mong ước được sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ trong nhà anh. Nhưng những cảm xúc đó đều đã biến mất khi em gặp Jinka Erisa một lần nữa. Vào giây phút đó, tôi nhớ ra rằng tôi còn một thứ cần phải đạt được.”
Tôi không thể theo kịp câu chuyện của em ấy vì cơn đau và sự tê tái đến từ cơn sốc điện.
Tại sao em ấy lại nhắc đến Erisa cơ chứ?”
“Tôi sẽ giết con bé ấy. Nhưng trước khi tôi lại đến làm phiền con bé đó lần nữa, điều quan trọng là bây giờ tôi phải giải quyết sự hối tiếc của mình trước. Vậy nên, Kuuya, cậu có thể chết vì tôi được không?”
“Kh-Kh-Khoan đã!! Tại sao anh phải chết chứ?”
Tôi cuối cùng cũng có thể nặn ra những từ đó bằng cái giọng run rẩy của mình.”
“Cậu đúng là đồ đầu đất thật đấy, Kuuya?”
Giọng nói kinh ngạc của Misaki vang vọng trong góc tôi cùa căn phòng. Chất giọng của em ấy bình tĩnh đến lạnh toát, hệt như dòng nước lạnh của bờ hồ đã đóng băng vậy.
“Nói cho cậu biết nhé Kuuya, suốt ba năm qua tôi đã luôn dõi theo cậu. Đúng là tôi đã có một khoảng thời gian tuyệt vời với Akira, nhưng tôi không thể tìm được trong anh ta điểm gì đáng để tôi khao khát cả. Nói uỵch tẹt ra thì, tôi xem anh ta như một kẻ phiền toái. Đôi khi, được công nhận và tán thưởng như là một cặp đôi chính thức trong lớp với anh ta cũng rất là phiền toái.”
Tôi không thể kiểm soát được sự kinh ngạc của mình khi nghe thấy em ấy nói ra cái tên của Isezaki.
Làm sao việc đó có thể được chứ.
Chắc hẳn là tôi đã thì thầm vào tai em ấy, rằng là Isezaki Akira không hề tồn tại. Vậy nên trong não bộ em ấy không thể nào còn sót lại kí ức về hắn ta được.
“Tại sao lại là hắn ta mà không phải là anh? Không lẽ anh đã từng làm gì xúc phạm đến em hay sao?”
“Xúc phạm đến tôi? Hừm, lạ thật đất. Nếu tôi nhớ không lầm thì, tôi luôn được anh Kuuya đây yêu và bảo vệ, phải không nào? Và tôi cũng nên mãi mãi yêu anh, phải không nhỉ? Mà nhận, ý anh là sao khi nói “hắn ta?”
Khuôn mặt của Misaki được lấp đầy bởi một nụ cười nham nhở mà tôi chưa thấy bao giờ.
Tôi bị tấn công bởi một sự ớn lạnh mạnh mẽ, cứ như thế máu đang trào ra hết khỏi cơ thể tôi vậy.
Em ấy không chỉ giữ được những kí ức và Isezaki, mà còn duy trì được cả những kí ức giả mà tôi trồng vào em ấy.
Trên hết, em ấy còn phần biệt cái nào là thật và cái nào là giả mà không hề bị nhầm lẫn. Chuyện xảy ra với Misaki đã vượt quá khả năng nhận thức của tôi.
“Cậu biết không, lý do cậu thu hút được tôi là vì dù là con trai, nhưng cậu lại có một nước da trắng, đẹp và láng bóng. Lần đầu tiên tôi nhận ra điều này là trong mùa thu trong năm đầu tiên học cao trung, vào cái ngày mà cậu thú nhận tình cảm của cậu với tôi. Và cậu có nhờ là tôi đã trả lời như thế nào không? “Tôi chưa bao giờ nhìn cậu như kiểu đó có, Mamesaki”. Thường thì bạn sẽ không thể yêu nguyên liệu sống được. Nó như thể bạn đang mong đợi một người đi yêu một con gà vì trứng của nó vậy.”
“Em nói nguyên liệu sống là sao?”
“Thử nhìn căn phòng này đi. Không lẽ cậu không nhận ra được sự thật rõ ràng vậy sao? Cậu thật sự đúng là đồ đầu đất đấy, Kuuya.”
Tôi cho rằng mình sẽ không bao giờ có thể quên được giọng nói tàn nhẫn mà em ấy nói với tôi, trong khi nhìn tôi một cách khinh bỉ, đó là giọng nói sắc bén như một thanh kiếm lấp lánh.
“Tôi sẽ giết cậu, rồi lột da cậu, ý tôi là thế đấy.”
Misaki thong thả quay lưng lại với tôi, người mà khi ấy không hề khác so với một con ấu trùng vô hại là bao, và cầm lấy một thanh dao sắc trông không hề phù hợp với ngoại hình của em ấy từ trên giá.
“Bình thường thì, tôi sẽ làm việc này bên bờ sông để tránh làm dơ chỗ này. Dù sao thì nơi đây cũng là một căn chòi buồn tẻ, nên tôi đoán cũng không sao cả, mặc dù sau đó, khi phải vứt đi những bộ phận không cần thiết cũng thật khó chịu.”
Em ấy vung con dao trên không trung, tạo nên một âm thanh sắc bén.
Những lời mà Erisa nói khi trước lần nữa vang lên trong đầu tôi.
--Cô ta là một con quái vật, anh nên cẩn thận.
Với những bước chân oai nghiêm, Misaki thông thả tiến đến gần tôi, trông như một con mãnh thú đang liếm môi và tiếp cận con mồi mà nó bắt được.
“Cậu đừng lo, tôi không có hứng thú với việc hành hạ người khác trước khi kết liễu họ đâu. Nếu cậu im lặng, tôi sẽ dễ dàng cắt cổ cậu, máu sẽ trào ra như đài phun nước và khi ấy sẽ là kết thúc. Sau khi tôi kiểm tra là tim cậu đã ngừng đập, tôi sẽ gọn gàng lột da cậu. Này Kuuya, cậu muốn trở thành cái gì nào? Một chiếc đèn? Một bao gối? Hay một tấm thảm? Hoặc là tôi biến cậu thành một tấm bìa nhật kí nhé? Tôi có thể viết về những sự kiên trong ngày của mình dưới anh đèn làm từ da và xương của một học sinh cao đẳng, trong khi ngửi mùi hương của lọ thơm làm từ hộp sọ đã được cạo giũa của một đứa bé học mẫu giáo. Lúc ấy trông tôi như đang nói chuyện với cậu vậy. A, tôi cũng nên làm một cây bút từ ngón tay của cậu luôn? Cậu nghĩ sao? Tôi viết về những sự kiện trong đời cho cậu bằng cây bút làm từ ngón tay, và trước khi đi ngủ, tôi sẽ hôn lên bìa trước. Cậu nghĩ sao, quả là một ý tưởng đáng yêu phải không nào?”
Giọng nói ngây thơ của em ấy cao lên dần, còn em ấy thì chăm chú phun ra những sự tưởng tượng đáng lo ngại đó. Trong khi đó, tôi tìm kiếm trong tuyệt vọng một cách để tự cứu lấy mình. Trong khi em ấy còn đang tự nói chuyện với bản thân, thì cơ thể tôi đã bắt đầu hội phục. Nhưng mặc dù tôi vẫn không thể trốn thoát được, thì tôi ít nhất đã có thể cử động được tay chân. Tôi quan sát xung quanh, tìm kiếm một thứ gì đó ở gần có thể dùng làm vũ khí, nhưng không may là, mặt sàn chỉ toàn là rác rưới và bụi bẩn chất đống mà thôi.
“Tôi đã bắt đầu công việc này từ khi còn học sơ trung lận, nên tôi đã quen với việc giết người mà không làm họ phải chịu đựng. Mặc dù ba năm trước tôi từng làm hỏng với một đứa trẻ.
Nhắc đến ba năm trước, tôi sực nhớ lại vụ tại nạn với đứa trẻ mồ côi ở thị trấn kế bên. Xác của em ấy mấy đi cánh tay trái, và lớp da lưng của em ấy bị lột đi một cách thảm thương.
“Anh chưa bao giờ tưởng tượng được rằng mình sẽ gặp được hung thủ của vụ án còn để ngỏ đó.”
“Tôi không để lại bất kì dấu vết nào. Nhưng thay vào đó, tôi sẽ nhận lấy da của anh. Anh biết không, anh Kuuya, nước da của anh đúng là tuyệt nhất đấy. Trong số nhưng lớp da mà tôi từng thấy, anh chắc hẳn phải xếp hạng nhất. Tôi sẽ thuộc lớp da này một cách chu đáo cho, nên anh có thể an nghỉ trong yên bình đi nhé.
Misaki đưa mặt tới thật gần, đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở của cô ấy.
Tôi vận hết sức mạnh còn lại của mình vào hai chân, rồi duỗi chúng ra để đá văng em ấy đi.
Cơ thể của em ấy nhận phải một đòn đánh bất ngờ và đâm sầm vào bạn, làm cho những món dụng cụ mổ xẻ rơi xuống mặt đất.
Tận dụng thời cơ đó, tôi đứng lên, dựa vào đôi chân vẫn còn đang mất thăng bằng.
Khi tôi chỉ còn vài bước nữa là đến chỗ cửa ra vào, Misaki đè tôi xuống.
Tôi cố vùng vẫy để đẩy em ấy ra, tôi xoay người sang trái, rồi sang phải, dùng cái cơ thể chỉ cử động được đôi chút này nhưng em ấy không cho thấy bất cứ dấu hiệu gì là buông ra. Tôi có cảm giác như tôi đang bị vướng vào một cái mạng nhện vậy.
“Ngưng quằn quại và chết đi cho rồi!!!”
Misaki gào rú lên, như một con ác quỷ, rồi em ấy đâm con dao vào cô tôi. Một đòn tấn công chứa đầy ý định giết người thay vì tình yêu, một đòn tấn công bằng một con dao sắc nhọn vào cổ tôi thay vì một nụ hôn. Tôi đang trải qua một câu chuyện tình yêu hài hước cực kì đen tối.
Một lần nước, tôi lăn trên sàn và cố hết sức để thoát khỏi sự trói buộc của Misaki.
Rồi đôi chân của Misaki hơi run lên.
Tôi thử bắt chước một kĩ thuật vật sumo và bằng hết sức mạnh, tôi dùng lưng nhảy bổ lên Misaki, và rồi áp toàn bộ trọng lượng của cơ thể mình lên người em ấy.
May mắn cho tôi và bất hạnh thay cho em, một cỗ máy bằng sắt được đặt ở chỗ mà chúng tôi ngã xuống.
Một âm thanh đâm mờ nhạt vang lên trong phòng.
Tôi đè Misaki phía dưới mình, cả hai chúng tôi đều ngã xuống đất.
Dựa vào đôi chân chao đảo của mình, bằng cách nào đó tôi đã đứng lên được trở lại và lấy tay xoa lên cổ một cách đầy lo lắng nhằm kiểm tra tình trạng của vết thương.
Nhưng tôi không phát hiện ra bất kì dấu vết nào là mình bị thương cả.
Tôi hướng mắt về Misaki, người đã đánh rơi con dao. Tứ chi mảnh khảnh của em ấy co quắp lại. Ở giữa đầu, vết máu đang chậm rãi loang rộng ra trên mặt sàn, như một bông hoa đang nở.
Tôi vẫn đứng đó, ngơ ngác, rồi tôi nhìn xuống Misaki, người không còn cử động nửa, trông chẳng khác gì một con ma-nơ-canh.
Đôi mắt nửa hé mở của em ấy trống rỗng và giữa hai bờ môi của em ấy lộ ra một hàm răng màu trắng.
Trừ cái đầu đang trào máu ra thì, cả cơ thể của em ấy đều còn sạch sẽ và vô hại. Trông em ấy như thể em ấy sắp tỉnh dậy, trả lời tôi, với một gióng nói vui tươi “Chào buối sáng anh Kuuya, buổi sáng hôm nay có gì thế?”
Misaki đã chết một lần nữa.
Con tim tôi nổi xung vì đau khổ, đến mức nó đã vượt qua cả sự đau buồn vì đã để mất em lần thứ hai, như thể nó đang bị một con bão tàn phá.
Tôi đã sai ở chỗ nào cơ chứ?
Tôi đã làm hỏng ở đâu?
Tại sao kết cục lại là em ấy bị chính tay tôi giết chết cơ chứ?
Một Misaki cởi mở của những ngày ngồi trên ghế nhà trường cấp ba. Một Misaki đã thoát biến thành một người phụ nữ xinh đẹp đầy mê hoặc. Misaki, bông hoa nở trong phòng tôi. Misaki, người yêu tôi và đóng giả làm người yêu của tôi. Một Misaki vui vẻ nói về những sở thích kì lạ của mình. Misaki, người đã vung con dao cô giết lấy tôi. Tôi tự hỏi liệu Misaki nào mới là người thật.
Tôi trở nên không phân biệt được chuyện gì đã xảy ra.