Dịch giả: Avianhope
Ánh nắng buổi sớm chiếu vào trong căn phòng.
Cả đêm qua tôi không hề chợp mắt được chút nào, nhưng dẫu thế thì tôi vẫn bình tĩnh như bầu trời trải dài vào buổi sáng.
Đó là bởi vì tôi đã quyết định sẽ biến Misaki thành người vào ngày hôm nay.
Tôi đem Misaki từ trong tủ quần áo ra. Bông hoa trên đầu em ấy đã hoàn toàn héo úa và rơi xuống dưới bên cạnh chân em. Sau khi đã có lại ngoại hình cũ hoàn chỉnh của mình, em ấy trở nên nặng hơn tôi dự tính, điều này đã gây cho tôi một khoảng thời gian khó khăn để kéo cái chậu ra ngoài mà không làm ngã nó.
Misaki, vẫn đang ôm lấy hai đầu gối và tấm mình trong tia nắng bình mình, sỡ hữu một vẻ thanh lịch, như thể em đang bước ra từ trong một bức hoạ thời kì Phục Hưng vậy. Sự điềm tĩnh bí ẩn này của em cho tôi một cảm giác giống như những sợi lông vũ rơi ra từ một thiên thần đang bay lượn trên bầu trời cao chót vót.
Tôi cầm lấy con dao từ trên bàn và đưa nó đến gần hai bàn chân của Misaki.
Ando dùng vũ lực để biến các cây Shishikuibana thành nô lệ.
Nhưng tôi thì khác.
Tôi đến gần Misaki, mang trong mình tình cảm sâu sắc. Tôi đã nuôi lớn em ấy để em ấy yêu tôi. Thứ quan trọng để một người đàn ông và một người phụ nữ đến bên nhau không phải từ những đòn roi gai góc, mà là từ những cánh tay sẽ dịu dàng ôm lấy nửa kia của họ.
“Ổn thôi. Không có vấn đề gì cả,’ Tôi tự nhủ.
Tôi hít một hơi thật sâu, sẵn sàng về mặt cảm xúc và đưa lưỡi dao đến lòng bàn chân của em ấy.
Và vào khoảnh khắc tôi kéo con dao, lời cảnh báo của Erisa bật lên trong tâm trí tôi, tuy nhiên, tôi vẫn không hề dừng lại và tiếp tục cẩn thận cắt đi phần rễ.
Đến bây giờ tôi đã giết chết ba người, và trong lòng tôi không hề có chút gì là hối lỗi cả.
Tôi không quan tâm rằng sau khi tôi thực hiện hành động này, sẽ có thứ gì đón chờ tôi.
Tôi đang gọi Misaki trở về, theo cái cách mà tôi nghĩ, nó là đúng đối với tôi.
Vì thếm tôi sẽ vượt qua bất kì trở ngại. Nếu sau này có chuyện gì đó sẽ xảy ra, thì tôi sẽ cố gắng giải quyết nó vào lúc đó.
Phần rễ cây mềm một cách bất ngờ và tay tôi cảm thấy có một phản ứng yếu ớt như thể tôi đang cắt mạng nhện vậy. Phần rễ ràng buộc Misaki với cái chậu biến mất.
Đôi mắt vô hồn của em ấy bắt đầu bừng sáng và em ấy nở một nụ cười yếu ớt.
Có lẽ sự thức tỉnh của thần Vệ nữ cũng có một cảm giác bí ẩn như thế. Tôi đã có suy nghĩ như thế khi nhìn thấy Misaki tỉnh dậy.
“Chào buổi sáng, anh Kuuya.”
Đây là lần đầu tiên cô ấy gọi tôi bằng tên.
(Note: liên quan đến việc gọi họ và tên ở Nhật ấy mà.)
Thân thể của em ấy ở trước mặt tôi bỗng trở nên mờ đi. Vì đồng tử của tôi giờ đây đã bị những giọt lệ của lòng biết ơn che phủ.
“Tại sao anh lại khóc?”
“Anh khóc vì anh hạnh phúc. Được nói chuyện với Misaki như thế này khiến anh hạnh phúc biết bao.”
“Anh Kuuya đừng nói những điều kì lạ như thế mà.”
Tôi đảo mắt nhìn sang chỗ khác để giấu đi những giọt nước mắt, rồi tôi đứng lên và đưa cho Misaki một bộ quần áo mặc cho thoải mái. Hình thái loã thể của em ấy như thuốc độc cho đôi mắt của tôi. Nếu mà tôi nói tôi không nổi hứng trước việc nhìn vào có thể khoả thân toả sáng của em ấy thì sẽ là nói dối, nhưng quyết tâm về dục vọng của tôi tính đến thời điểm hiện tại vẫn còn xa.
Trông không có vẻ gì là thấy phiền khi lão thể, Misaki mặc bộ quần áo vào. Tuy hai ống tay và bạt tay có hơi ngắn một chút, nhưng bề rộng thì vừa khít cới em ấy. Một lần nữa, tôi nhận ra là cơ thể tôi quá gầy.
“Được rồi, Misaki, có lẽ em đang đói phải không? Anh có thể nấu thứ gì đó cho em ăn.”
“Eh, đồ ăn do chính tay anh Kuuya nấu ư? Vâng, vâng, em muốn ăn ạ.”
Tôi nhớ lại từ tối qua đến giờ tôi vẫn chưa cho em ấy ăn gì cả, nên tôi mang chiếc hộp đựng thịt người và chạy vào trong bếp. Hồi em ấy còn là Shishikuibana, tôi chỉ cho em ấy ăn thịt sống mà thôi, nhưng bây giờ tôi muốn chuẩn bị cho em ấy một món ăn ra hồn. Dù sao thì, bây giờ em ấy đã là một con người rồi.
Thực đơn hôm nay là thịt nghiền cùng với rau củ xắc thành khối hình, và món trứng chiên. Không may thay, tôi không tìm thấy máy nghiền thịt và cuối cùng lại phải cắt thịt. Tôi có thể nhớ lại vẻ mặt của Haruhito khi chú nếm thử món tôi nấu, lúc ấy trông chú có vẻ khó chịu.
Lần này, tôi nấu theo cách mà tôi đã quan sát chú Haruhito nấu. Cẩn thận không dùng quá nhiều gia vị và không làm khét món ăn, và bằng cách nào đó tôi mà hoàn thành món trứng chiên, bằng cách tận dụng các kĩ thuật của chí Haruhito mà tôi có thể nhớ được.
Cuối cùng, tôi thêm tương cà lên món trứng trễ dĩa và đưa nó cho Misaki.
Misaki đưa món ăn vào miệng, nhai và nuốt nó. Đây quả là một khoảnh khắc hồi hộp đối với tôi.
“A, ngon quá.”
“Thật không?”
“Vâng ạ, nguyên liệu rất mặn và ngọt, còn trứng thì mềm lắm, món nay ngón quá.”
Bỏ qua việc nghi ngờ rằng liệu em ấy chỉ nịnh tôi, hoặc là món tôi nấu rất ngon, tôi thật sự rất hạnh phục vì khả năng nấu nước của mình được khen ngợi. Có vẻ như tôi đã phát triển được một khẩu vị tốt sau khi ăn món ăn do chí Haruhito nấu trong suốt ba năm rưỡi. Có vẻ như, kĩ năng nấu nướng của tôi đã phát triển đến một cấp độ mà tôi đã không còn xấu hổ khi nấu cho người khác ăn nữa.
Tôi cứ cho rằng em ấy sẽ thấy khó chịu mới buổi sáng mà đã phải ăn thịt, nhưng em ấy vẫn vui vẻ ăn hết. Tôi vừa cắn một miếng bánh mì phết bơ, vừa quan sát khuôn mặt thoả mãn của em ấy khi ăn món trứng chiên.
“Hửm? Anh Kuuya không ăn món trứng chiên à?”
“Không, vì chỉ còn lại một quả thôi.”
“Vậy thì hai đứa mình chia nhau ăn đi.”
Tôi thấy lạnh dọc sống lưng. Tôi có cảm giác như bị Misaki dồn ép vào một góc.
“Không, anh ổn mà, em có thể ăn hết món trứng này.”
Trước lời từ chối lạc quan của tôi, Misaki trả lời bằng một câu “nhưng nó ngon đến này cơ mà” và bỏ qua chủ đề này.
Tôi sẽ không chịu nổi nếu phải ăn sáng bằng thịt của Isezaki.
“Nhưng lạ thật đấy,” sau khi ăn sạch cả dĩa, Misaki lên tiếng.
“Tại sao em lại ở trong phòng anh Kuuya thế? Em không nhớ là đã đến đây. Em có cảm giác như mình đã quên mất điều gì đó quan trọng lắm.”
Tôi cảm thấy lạnh người lần nữa.
Trong suốt tháng vừa qua, Misaki tồn tại dưới dạng một cây Shishikuibana, không có cách gì để em ấy có thể nhớ được chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian đó. Em ấy đã thầm nhuần cái khái niệm rằng bạn trai của em ấy đã biến mất sau khi tôi thì thầm liên tục vào tai em ấy. Tuy nhiên, đó chỉ là việc làm thêm.
Bây giờ tôi không thể giải thích cho em ấy toàn bộ câu chuyện cho tới thời điểm bây giờ được. Ý tôi là, nó cũng tương đương với việc thông báo cho em ấy sự thật sửng sốt rằng là em ấy không còn là con người nữa.
“Là bởi vì, em thấy đấy, tôi hôm qua em đã té cầu thang và bị đập đầu nên em đã mất kí ức. Anh đã có một khoảng thời gian khó khăn khi mang em về nhà anh đấy.”
Thôi nào, mày có thể nguỵ tạo một câu truyện tốt hơn thế này mà. Tôi tự mắng bản thân, cơ thể thì lạnh vì đổ mồ hôi. Có thể để ý thấy quá nhiều mâu thuẫn trong câu chuyện của tôi, như là tại sao tôi không mang em ấy tới bệnh viện hay là tại sao không có vết thương nào trên đầu ẻm? Tôi cũng không biết phải đào đâu ra một lời giải thích hợp lý cho việc phát hiện ra em ấy loã thể. Không có cách nào mà em ấy có thể đồng tình với một lời nói dối lỗ bích như thế được.
Vốn là không có cách nào cả.
Vậy mà em ấy vẫn bỏ qua được, “Ra là vậy à. Được rồi, dù sao thì nó cũng chỉ là một chuyện nhỏ nhặt’, kèm theo đó là một tràng cười ngắn. Tuy vậy, tôi có hơi thất vọng một chút khi thấy em ấy ngoan ngoãn như thế.
Đến cuối cùng, tôi vẫn không thể cho em ấy một lý do chấp nhận được vể việc em ấy bị mất trí nhớ hay về việc tại sao em ấy lại ở trong nhà tôi, nhưng khi liên quan đến việc được ở cùng với tôi, thì em ấy không hề mảy may nghi ngờ.
Sau đó, chúng tôi dành ba ngày ở trong nhà.
Và trong khoảng thời gian đó, cái tên của Isezaki chưa bao giờ được nhắc đến.
Trái ngược hoàn toàn với mong đợi của tôi, Misaki là kiểu người không hề giữ kẽ khi nói chuyện.
“Kuuya ơi, anh có phải là một mục sư đang trong hành trình tìm kiếm tri thức không?”
“Tại sao em lại hỏi anh thế?”
“Vì trong phòng anh không hề có TV, hay máy tính, thậm chí cũng không hề có bất kì sách khiêu dâm nào. Em cứ cho rằng anh là kiểu người không thể kiểm soát được ham muốn tình dục của mình không đấy.”
“Anh không nghĩ rằng một cô gái nên nói về những chuyện như thế với một đứa con trai cùng tuổi đâu.”
“Anh nói chuyện như một ông già vậy, Kuuya à. Kiểu con gái như thế đã tuyệt chủng từ lâu rồi. Suy nghĩ của anh thật lỗi thời và ham muốn của anh cũng không còn nữa, như một ông già vậy.”
“Anh cho rằng, trong lứa tuổi này thì anh là bình thường rồi.”
“Không, việc đó không hề bình thường chút nào. Ngay từ ban đầu, anh đã không động tay vào em, một cô nàng xinh đẹp không sức phản kháng này? Không lẽ anh chưa bao giờ nghĩ đến việc đẩy em xuống? Đối với một thanh niên gần hai mươi, như thế là không hề bình thường.”
“Tự cho mình dễ thương như em cũng không bình thường đâu.”
“Mấy câu đáp trả như thế là được dành cho những đứa con trai như anh, phải không? Anh có ngoại hình như một đứa trẻ trong khi tâm hồn bên trong lại như của một ông già, và trên hết, anh là một Ronin.”
“Điều đó không hề có nghĩa lý gì cả!”
Cứ mỗi lần chúng tôi nghĩ về một điều gì đó, chúng tôi đều có một cuộc nói chuyện. Tôi đã đủ bực tức với cái cách nói chuyện ác độc của Erisa rồi, nhưng ai ngờ rằng miệng lưỡi của Misaki cũng cỡ em ấy. Em ấy cứ nghĩ gì là nói đó, một cách không hề kiềm chế, chơi đùa với cảm xúc của tôi. Tuy nhiên, tôi vẫn thích được nói chuyện với em. Ít nhất thì nó vẫn đỡ hơn rất nhiều so với những lần nói chuyện với người lạ của tôi. Nhưng sự khác biệt rõ ràng nhất giữa em ấy và Erisa là những tình cảm được đặt vào trong lời nói. Trong khi ngôn từ của Erisa có thể khoét một lỗ trong tim, thì thay vào đó những ngôn từ của Misaki lại có thể hồi phục lại chúng.
Những ngày này tôi không đến thư viện học nữa, mà quyết định học tại gia. Có Misaki giúp đỡ tôi với môn Tiếng Anh, tôi nhận ra rằng khả năng tiếp thu của tôi cũng không tệ lắm.
“Có lẽ anh thuộc kiểu người không thể hiện được tốt dưới áp lực và lo âu.”
Tôi không nhớ rằng mình bị áp lực hay lo âu trong khi tôi làm bài thi, nhưng cái suy nghĩ đầu ân hận là tôi sẽ bị chia cắt khỏi Misaki trong vòng một tháng đã hiẹn hữu rất mãnh liệt trong khoảng thời gian đó. Ai biết được, có lẽ đó chính là nguyên nhân chính cho việc thi trượt đại học của tôi.
Chúng tôi dành những ngày bên nhau ở trong phòng, nói chuyện phiếm suốt ngày và ngủ trên cũng một giường. Ban đêm, tôi không động chạm em ấy không phải vì tôi đã mất hết ham muốn, mà là bởi vì tôi thiếu tự tin.
Tôi bắt đầu quen với việc một ngày ba bữa nấu cho Misaki ăn, và để phần việc còn lại cho cô Rosari về đêm. Mỗi lần, Misaki đều ăn sạch hết món ăn mà tôi nấu cho em ấy. Có vài lần tôi nhầm lẫn các nguyên liệu với nhau, nhưng em ấy vẫn ăn hết mà không phàn nàn chút nào, tới mức mà tôi cảm thấy kinh ngạc với sự háu ăn bất thường của em ấy, bất chấp việc em ấy có một thân hình mảnh khảnh. Tôi hy vọng rằng lời khuyên của Erisa về việc những cây Shishikuibana rất là háu ăn không phải sự thật.
Và thế, nhưng giây phút yên bình của chúng tôi tiếp diễn trong nhàn rỗi.
Bây giờ nhớ lại, những ngày vừa qua tôi có cảm giác tựa như được sống trong Vườn địa đàng vậy, những ngày hạnh phúc và tuyệt vời hơn bất cứ những ngày khác. Sau này, mỗi lần nhớ lại, chúng như một kho báu được chôn sâu trong tim tôi, để vơi đi những phút giây đau lòng.
Dù sao thì, Vườn địa đàng cũng không chấp chưa tôi được bao lâu.
Vì những kẻ mang trong mình tội lỗi luôn bị đuổi đi.
Vào buổi sáng thứ tư, trong khi đang ăn sáng, Misaki đề nghị hai chúng tôi đi hẹn hò.
“Sao chúng ta không thử đi vào lúc nào đó? Thời tiết đẹp như thế này mà ở nhà thì phí lắm. Ít nhất thì cũng nên dành ra một ngày để quên đi việc học và vui chơi.”
Lời mời của em ấy làm tôi rất vui, nhưng đối với một thanh niên không hề có chút kinh nghiệm gì trong việc đi chơi phố với con gái, tôi không tin tin rằng mình có thể duy trì một bầu không khí vui thú được.
“Anh đúng là ngốc quả đi,” Misaki rạng rỡ tuyên bố, xoa dịu nỗi lo mà tôi bày tỏ, “Anh có phải là diễn viên đường phố đâu mà lại lo đến chuyện páh hỏng bầu không khí. Sẽ ổn thôi nếu anh có thể vui vẻ cả ngày hôm nay. Nếu anh được vui, thì điều đó cũng khiến em vui lây.”
Những lời của em ấy vừa giúp cho tôi có động lực, vừa đè nén sự lo âu của tôi, khiến cho lịch trình ngày hôm nay đã được quyết định.
“Giờ thì việc đó đã được giải quyết, em cần phải về nhà để thay đồ. Ý em là, đi quanh phố mà lại ăn mặc như thế này thì có hơi xấu hổ,” em ấy nói.
Khi thấy Misaki ngượng ngùng như thế, tôi cũng bắt đầu suy nghĩ về việc mình cũng nên mặc gì khi đột nhiên có ai đó gõ cửa.
‘Chú về rồi đây! Con dậy chưa Kuuya?”
Là chú Haruhito.
Việc chú ấy vắng nhà là một điều tốt trong việc hồi sinh Misaki, dẫu tôi không thể coi việc chú ấy rời nhà là đúng lúc.
Trước mặt tôi bây giờ là một thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp đang mặc quần áo của tôi.
Tôi biết phải giải thích chuyện này cho chú ấy sao bây giờ? Tôi nên giới thiệu Misaki cho chú ấy như thế nào đây?
Nghĩ đi nghĩ lại xem tôi nên làm gì, thì chú Haruhito đã mở cửa và bước vào nhà.
Trong gian bếp, thời gian như dừng lại.
“Ô, ôi trời. Chào cháu.”
Khi nhìn thấy vị khách bất ngờ này, chú Haruhito trở nên bối rối, bỏ thái độ nói chuyện như bình thường của chú ấy và chào Misaki theo một cách tức cười hết sức. Misaki trả lời bằng một câu ‘xin lỗi vì sự đường đột này ạ,’ rồi cuối đầu.
“À, được rồi, Kuuya này, em về nhà một chút. Mình gặp nhau sau nha.”
Misaki nở một nụ cười đáng yêu, rồi rời khỏi nhà.
Và rồi kết quả hiển nhiên là sau đó tôi bị chú Haruhito bằng một tràng các câu hỏi.
Khi tôi cố để thành thật tuyên bố mối quan hệ của chúng tôi cho chú ấy, thì chú Haruhito nhếch miệng cười và nói, “Từ trước đến giờ ta cứ cho rằng con chỉ là một thằng nhóc, nhưng bây giờ ta đoán con đã là một người đàn ông rồi, nhỉ?”
Đến cuối cùng, tôi nói với chú ấy là tối nay tôi có một cuộc hẹn với Misaki.
“Ô~, tất nhiên rồi, con cứ đi đi, đi đi, ai quan tâm đến chuyện học hành chứ,” và với câu nói đó, chú ấy vui vẻ móc từ trong ví ra hai tờ mười nghìn yên.
“Con cứ nhận đi. Đến một thời điểm nào đó thì còn sẽ cần dùng đến nó thôi, con hiểu chứ?”
Vẻ mặt mờ ám của chú ấy đã tiết lộ một cách rõ ràng nơi tôi sẽ cần tiêu số tiền này. Bỏ qua lỗi hành xử kì là của người đàn ông trung niên này, thì tôi rất vui vì món quà của chú ấy và vui vẻ chấp nhận số tiền.
Tôi quay về phòng để ăn vận cho buổi hẹn. Một chiếc áo sơ mi trắng và một chiếc áo nịt len màu xám, còn quần? Tôi mặc quần vải chéo go. Đối với một người ở độ tuổi như tôi, thì trong tủ quần áo của tôi không có nhiều bộ quần áo để lựa chọn cho lắm.
Trong lúc đang mặc đồ, tôi tình cờ nhìn thấy cái chậu hoa mà tôi đã cất đi.
Chỉ mới vài ngày trước, Misaki đã ngồi trên chiếc chậu này, ăn thịt người với một vẻ mặt vô cảm, không nói gì cả.
Giờ đây, tôi sắp sửa đi hẹn hò với em ấy. Việc này khiến tôi xúc động biết bao.
Sau cuộc hẹn này, tôi sẽ mang em ấy về nhà và xin chú Haruhito cho phép em ấy ở lại nhà chúng tôi trong một khoảng thời gian. Tôi không có căn cứ nào cho việc chú ấy sẽ đồng ý, nhưng vào lúc đo, tôi có cảm giác rằng mọi việc sẽ diễn ra trôi chảy.
Trong lúc đi xuống nhà dưới và rời khỏi cửa, tôi bất ngờ chạm phải một nhân viên giao hàng đang mang theo một chiếc hộp đặt trong thùng xốp.
“Cậu vui lòng kí nhận giúp tôi nhé?”
Trong lúc kí nhận, tôi kiểm tra thử cái hộp chuyển phát và nhìn thấy tên của chú Haruhito trên chiếc hộp.
Khi tôi đưa nó cho chú ấy, chú ấy trả lời rằng ‘Ô, nhanh thế’, chú ấy mở niêm phong chiếc hộp và lấy từ bên trong ra một miếng lớn gì đó.
“Cái gì vậy chú?”
“Chú tìm thấy một người buôn thịt tuyệt cú mèo trong chuyến đi lần trước và nhờ người đó gửi miếng thịt này cho chú thay vì tự mang về để nặng hành lí.
Một miếng thịt lớn mới lại được bỏ vào trong tủ lạnh. Tôi nhìn sang gần bồn rửa và phát hiện ra ở đó có một cái hộp ướp lạnh. Ngay lập tức, tim tôi như muốn nhảy xổ ra khỏi lồng ngực. Bên trong chiếc hộp chính là thịt của Isezaki và cậu bé bị xe tông. Vì chú Haruhito đột ngột trở về khiến tôi vẫn chưa có thời gian để lấy nó về phòng.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu chú ấy nhận ra nó? Những giọt mồ hôi lạnh toát bắt đầu chảy dọc cơ thể tôi.
“Con vẫn ở đây à? Chẳng phải con định đi ra ngoài sau?”
Chú Haruhito kiểm tra đồng hồ treo tường, rồi giục tôi ra khỏi nhà. May thay, trông chú ấy không có vẻ gì là nghi ngờ chiếc hộp ướp lạnh cả.
Cầu trời khấn phật là chú ấy sẽ không mở nó ra.
Sau mười lăm phút ngồi tàu và ba phút đi ra từ trong ga, tôi cuối cùng cũng đã đến điểm hẹn mười lăm phút trước giờ hẹn.
Tôi dành những phút giây còn lại quan sát những con người đến và đi quanh tôi. Nhìn những người này đi lại dưới nắng hè… Tôi không thể tin được rằng tôi đang ở trung tâm của họ.
Khi đèn đường chuyển xanh, đám đông đứng ở lề đường đi bộ tràn ra ngoài đường. Và bên trong đàn người ấy, tôi có thể nhìn thấy bóng dáng của một ai đó đang chạy một cách nửa vời về phía tôi.
“Em quay lại rồi đây.”
Misaki có một mái tóc dài, và nó đung đưa trong khi em ấy chạy đến chỗ hẹn. Em mặc một chiếc quần dài, một chiếc áo phông màu kem, và một chiếc áo nịt trong suốt. Mặc dù em ấy chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản như thế, nhưng trông em ấy vẫn toả sáng và xinh đẹp hơn bất cứ người phụ nữ nào đi ngang quan tôi.
“Chúng ta đi thôi chứ?”
Tôi và Misaki nắm lấy tay nhau. Không chỉ là nắm lấy một cách thông thường, mà chúng tôi đan xen những ngón tay vào nhau. Tôi cảm thấy nắm tay với em ấy thế này là tốt nhất, cho tới khi tôi bắt đầu nghĩ đến chuyện trông tôi như thế nào trước mặt người khác.
Vẻ kiều diễn của Misaki đúng là không cần phải bàn cãi. Khuôn mặt nhỏ nhắn và thân hình cân đối của em ấy chắc chắn sẽ lấy đi ánh nhìn của bất kì người đàn ông nào đi ngang qua, nhất là khi em ấy sở hữu một thân hình mảnh khảnh, và chỉ cao hơn tôi một chút, có vẻ như em ấy đã để ý thấy chuyện này và chỉ mang săng-đan. Tôi nên cảm thấy buồn hay nuối tiếc đây? Tôi đang có cảm xúc khá mâu thuẫn.
Một nữ hoàng và một con chuột nhắc. Một đoá hoa hồng và một viên đá cuội. Nói một cách dễ nghe hơn thì, hai đứa chúng tôi trông như chị và em trai hơn.
Nghĩ đến sự khác biệt giữa ngoại hình hai đứa, tôi không kiềm lòng mà nghĩ rằng những người khác đang nhìn chúng tôi với những ánh mắt như thế.
“Này này, Kuuya, mình ăn bánh crepe đi. Cửa hàng đằng kia bán bánh crepe ngon lắm đấy.”
Bỏ ngoài vẻ ảm đạm của tôi, Misaki chỉ về một gian hàng bánh crepe và nâng giọng của em ấy khiến cho tôi khó để từ chối, giống hệt như sự khó khăn khi phải nhìn trực tiếp vào những tia nắng cháy rực của Mặt Trời vậy.
Nhìn Misaki vui vẻ cắn vào cái bánh crepe, tâm trạng của tôi được cải thiện. Và đúng như tôi nghĩ về lựa chọn của em ấy, hương vị quả thật ngon đến bất ngờ.
Người ta hay nói thế này về quả lựu, rằng là vị của nó giống với thịt người, vậy nên việc em ấy gọi bánh crepe có nhân lựu quả thật là một sự trùng hợp kì lạ. Hoặc vì một vài lý do nào đó, em ấy cố ý gọi món như thế.
(Note: các bạn vào đường dẫn này để biết thêm chi tiết:
“Ah, kem rơi hết lên áo em rồi,” Misaki nói, bằng một giọng đáng thương. Chiếc áo len của em đã bị thứ kem màu trắng và hồng đậm rơi xuống từ chiếc bánh crepe làm bẩn.
“Em mà không lau đi là để lại vết dơ đấy.”
Khi tôi định lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay, thì Misaki, không hề do dự, liền cởi chiếc áo len ra.
“Em không cần nó nữa, nên em sẽ vứt nó đây.”
“Em chắc chứ? Em biết đấy, nếu em giặt sạch nó, thì nó sẽ lại sạch như cũ thôi.”
Tuy nhiên, Misaki không thèm quan tâm đến vẻ mặt lúng túng của tôi, em ấy vò nó lại rồi ném nó vào một thùng rác công cộng trên đường đi bộ.
“Được rồi, chúng ta đến nơi tiếp theo thôi.”
Nhìn thấy vẻ mặt vui tươi của Misaki, một sự lo lắng khó hiểu dâng trào lên trong tôi.
Nói đúng hơn là, tôi không lường được tính cách của em ấy. Hay có thể nói rằng tôi không hiểu chút gì về nó. Trong khi tôi đang trên con đường làm mối quan hệ của hai chúng tôi thêm thắm thiết, thì em ấy lại cho tôi thấy thêm nhiều khía cạnh trong tính cách của em. Nhưng khía cạnh tuyệt vời cũng như những khía cạnh khó có thể thích nổi. Tôi không phải là một nhà tâm linh, nên tôi không thể nhìn thấu được em ấy đang nghĩ gì. Tôi có ý định chấp nhận mọi điều ở Misaki, nhưng giờ đây, tôi tự hỏi liệu tôi còn có thể giữ được ý định đó sau khi đã chạm tới những mặt xấu mà em ấy đang chẹ đậy.
Trong khi tôi còn nghĩ về những suy nghĩ nặng nề như thế, thì chúng tôi cùng nhau đi qua những con phố. Chúng tôi không xem phim hay đi mua sắm. Tất cả những gì chúng tôi làm chỉ là vừa đi khắp nơi, vừa bàn về những thứ khác nhau mà chúng tôi thấy trên đường. Khó để có thể coi một cuộc dạo chơi là một cuộc hẹn đúng nghĩa, tuy nhiên, Misaki có vẻ rất thích khoảng thời gian được ở bên tôi. Một lần nữa, chỉ với việc nhìn vào nụ cười của em ấy, sự lo lắng trước đó trong tim tôi dần tan biến. Rồi khi hoàng hôn đến, tôi đã hoàn toàn quên mất việc em ấy vức chiếc áo len đi.
“À, anh nhìn kìa, kia là một cô gái bán hoa!”
Trong khi chúng tôi đang đi qua một con hẻm vắng người, tôi nhìn thấy một sạp bán hoa.
Là Erisa.
“Ôi trời, lâu rồi không gặp em.
Khuôn mặt của Erisa trở nên tối sầm trong chốc lắt khi em ấy nhận ra tôi và Misaki, nhưng đó chỉ là trong chốc lát, rồi vẻ mặt của em ấy lại quay về như cũ. Tôi có thể đọc được vẻ mặt của em ấy, trong nó như thể đang nói, “còn hai người thì đang làm gì ở đây?”
“Thật hiếm khi tìm thấy một sạp hoa mở cửa vào giờ này ở một nơi như thế này đấy.”
“Tôi thường hay làm thế để có thể tận hưởng một cách đầy đủ nhất những con gió hè. Tôi thích những buổi chiều hè.”
À thì, anh không biết em lại có một sở thích tao nhã như thế đấy. Tôi kịp nuốt lời trước khi nó tuột khỏi miệng. Erisa có vẻ như đang hành xử như thể em ấy không quen biết tôi. Tôi không rõ tại sao em ấy lại tỏ thái độ như thế, nhưng mà, đến cuối cùng, tôi hiểu rằng tốt nhất là nên diễn theo. Tôi có thể thấy trước được việc Misaki sẽ phục kích tôi bởi đống câu hỏi nếu em ấy biết chúng tôi là người quen.
Bây giờ tôi mà nhiều chuyện là sẽ phản tác dụng ngay. Nên nếu tôi giữ im lặng, sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Misaki đang nhìn chăm chú vào những bông hoa, rồi em ấy bỗng ngẩng đầu lên, như thể đã nhớ ra việc gì đó.
“Nhắc mới nhớ, hai chúng ta vẫn chưa nói tên cho nhau biết. Dù sao thì chúng ta cũng quen nhau lâu rồi mà.”
Erisa đã biết tên của Misaki rồi, nhưng em ấy vẫn trả lời, “ừm, chị nói đúng’ và gật đầu.
“Tên chị là Iruse Misaki, rất vui vì được gặp em lần nữa, em gái bán hoa.’
“Tên tôi là Jinga Erisa, tôi cũng rất vui được gặp chị, chị Iruse.”
Nhìn họ tự giới thiệu bản thân cho nhau, hai chân tôi cũng bắt đầu nhức vì đứng quá lâu.
Vào tháng trước, Erisa đã được Misaki gọi đến gặp mặt tại công trường xây dựng, chỉ để phát hiện ra là em ấy đã chết. Tôi đang chờ đợi một chi tiết liên quan đến lần đó nảy lên trong cuộc nói chuyện, tuy nhiên, cả hai người họ đều không cho thấy bất cứ dấu hiệu nào là muốn nhắc đến vấn đề đó. Nhìn dáng vẻ hai người nói chuyện về những chủ đề khác nhau một cách hoà hợp, tôi cảm kinh ngạc trước vực sâu ẩn mình trong trái tim của người phụ nữ.
“Nhận tiện, Erisa này, hôm nay em định giới thiệu loài hoa gì cho chị đây?”
“Cái này thì sao?”
Cây hoa mà Erisa giới thiệu cho chúng tôi là một bông hoa màu trắng tinh tế đang nở rộ, với phần thân của nó bị che khuất.
“đây là hoa Hoa lan trắng (Amabilis). Nó còn được gọi với cái tên Midi Phalaenopsis. Tuy nó có vòng hoa nhỏ hơn những cây hoa Lan khác nhưng nó lại toả sáng hơn nhiều. Và vì khi trưng nó trước cửa sổ, trông nó sẽ không gây cảm giác như một vật cản chướng mắt, nên ngày nay nó nổi tiếng lắm.”
“Quả là một bông hoa đẹp.”
Misaki nhìn vào cây hoa Lan, bị vẻ đẹp của nó làm mê man. Tôi đang định nghĩ tới chuyện sẽ mua nó để làm quà tặng em ấy, nhưng bỗng nhiên Erisa lại nhấc chậu hoa lên và đưa về phía em ấy, trước khi tôi có thể làm thế.
“Chị có thể có nó nếu muốn. Cứ coi đây như là một món quà tỏ lòng biết ơn cho việc chị hay mua hoa chỗ em.”
“Eh, em chắc chứ?” Misaki hỏi, nghe có vẻ phấn khích, và hân hoan chăm chú nhìn Erisa, người đang gói chậu hoa vào trong một chiếc túi.
Nhưng ai nhìn thấy vẻ tao nhã của Erisa khi em ấy xử lí những bông hoa sẽ không thể nào tưởng tượng được cô gái này lại ăn thịt người mỗi ngày. Hay là họ có thể nhỉ?
“Ah, được rồi, anh Kuuya này, anh có thể về nhà với em chứ?”
Sau khi nhận được chiếc túi từ Erisa, Misaki hướng sự chú ý của em ấy sang tôi.
“Nhà của em?”
Tôi luôn có hứng thú với tư gia của Misaki, vậy nên tôi liền đồng ý ngay.
Khi chúng tôi chuẩn bị rời khỏi sạp hoa, Erisa liền gọi tôi trở lại “Này, anh bạn trai, dành cho tôi vài phút được chứ?”
Tôi bảo Misaki đi trước và chạy lại chỗ Erisa, rồi em ấy liền thì thầm nhẹ nhàng vào tai tôi.
Tôi cô hỏi lại em ấy xem em ấy có ý gì, nhưng em ấy liền bảo tôi hãy quay về, nói rằng “Chúc anh có một buổi tối vui vẻ”, cùng với một nụ cười công việc điển hình.
“Sao thế? Bộ có chuyện gì xảy ra hả anh?” Misaki hỏi tôi.
“Ừ, em ấy bảo anh hãy chăm sóc tốt cho cô bạn gái dễ thương.”
“Ôi, thôi nào, em đâu có dễ thương đến thế~”
Misaki tiếp tục nói về những vấn đề khác nhau trên đường về, nhưng trong đầu tôi thì tràn ngập vấn đề khác; nghĩ về ẩn ý giấy trong những lời cuối của Erisa.