Haa~haa~haa
Tôi đập tờ giấy da xuống sàn, tôi cạn lời rồi, và Ngài Trung đội trưởng thì nhìn tôi chằm chằm.
Chậc, tôi phải nói gì đó!
[Thứ rõ ràng thế này đương nhiên là tôi biết rồi] (Kaoru)
Bậy! Không phải thế này!
[ Chậc, tôi không thể hiểu được nó… Không, tôi chỉ cảm thấy hơi tệ!] (Kaoru)
Vô tình tôi lại nở một nụ cười công nghiệp trong khi đang tự chế giễu bản thân.
Ngài Phó Chỉ huy thì vẫn mở to mắt nhìn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
[Chúng ta không có bất kì manh mối gì kể cả với cái mật mã này! Làm thế nào mà có thể tìm ra nó được chứ?] (Kaoru)
[Uhm..? Cô không đọc ra được ý của người viết qua những câu từ sao…? ] (Phó chỉ huy)
Ngài Phó chỉ huy hình như đã hoàn hồn sau khi mất hồn và cố gắng đưa ra gợi ý. Nhưng mà nói vậy là sao hử?
[ Bởi vì tôi không phải là Thần!
Nói một cách dễ hiểu, kỹ năng hiểu ngôn ngữ của tôi rất tốt nhưng tôi chỉ biết đọc thôi. Tôi không thể đọc được suy nghĩ của người viết qua con chữ của họ được!
Đó là lí do vì sao khi tôi bị hỏi rằng < Có muốn một phần Ochazuke không? >
Tôi chỉ có thể hiểu rằng < Bạn có muốn Ochazuke không? >
Tôi không thể hiểu được ẩn ý < Về dùm > ] (Kaoru)
Ngài ấy có lẽ không biết Ochazuke là cái gì đâu, nhưng ngài ấy chắc sẽ hiểu được ý của tôi.
[…Ừm… vậy sao…?] (phó chỉ huy)
Oh, ngài ấy nhún vai kìa. Ông thấy có lỗi hay gì…
Hay là ngài thấy việc này vô dụng? Tôi lỡ nhận phí đi công tác rồi…
[ Uhm…, vì tôi không thể đọc được những gì viết trong tờ giấy da, nên tôi không thể giúp gì được.
Tuy nhiên, chúng ta chỉ cần biết được vị trí bí mật của kho báu thôi, nhỉ?] (Kaoru)
[ Oh, đúng rồi…
Tuy nhiên, khá là nguy hiểm khi giữ chúng ngay trong lãnh địa gần biển giới.
Và đến khi ta cần chúng, để mua thực phẩm và các hoạt động chính trị, các chi phí ấy thường được chi trả tại thủ đô.
Không còn nghi ngờ gì nữa, nó đã được mang vào dinh tự tại thủ đô này.
Ông, cha, và tất nhiên là cả anh trai tôi nữa, họ luôn ở tại nơi này. Tôi cũng đã khám xét cả tòa dinh thự này nhưng không tìm được manh mối nào cả.
Vì vậy tôi đã tìm đến cô…] (Phó Chỉ huy)
Tôi đặt chiếc túi trên vai mình xuống và cho tay vào đó.
(Một cái máy dò vàng siêu nhỏ với hiệu suất cực cao dạng hộp có thuốc hồi phục ở bên trong, xuất hiện!) (Kaoru âm thầm ra lệnh)
Và rồi, tôi cầm cái máy đó từ trong túi ra.
[ Cái gì vậy?] (Phó chỉ huy)
[ Máy dò vàng, một công cụ để tìm ra vàng ở khu vực gần đó và sẽ chỉ ra nơi đó] (Kaoru)
[Huhh!?] (phó chỉ huy)
Ngài phó chỉ huy ngạc nhiên đến mức tự nâng tông giọng…
Chà, sau khi nghe lời giải thích đó, ai cũng có thể nổi lòng tham!
[Ah, nó sẽ không phản ứng với bất cứ thứ gì ngoài vàng có độ tinh khiết cao đã được tinh chế (vàng 24K đó mấy chế).
Vì vậy tôi không thể sử dụng nó để tìm mỏ vàng đâu hay gì đó giống vậy…
Khoảng cách để dò ra được cũng rất ngắn và việc sử dụng cũng bị hạn chế.
Đã vậy chi phí sữa chữa cũng rất đắt, vì vậy chúng tôi không thu được lợi nhuận từ nó…] (Kaoru)
Bằng mọi cách, tôi cố gắng miêu tả cái máy dò này như là một món [ bạn không thể sử dụng được nó một cách dễ dàng] nhưng nhìn thấy được một thứ thế này cũng đủ làm ngài ấy chết lặng.
Okay, giải quyết lẹ rồi về.
[Nè, bấm nút này nè…] (Kaoru)
Khi máy bắt đầu chạy, một con trỏ hình mũi tên nổi lên bên trong quả cầu thủy tinh trong suốt xoay xung quanh *kuru~kuru*, rồi dừng lại và chỉ về một hướng.
[Ở đằng này] (Kaoru)
Tôi chỉ nhìn vào máy dò khi đang dùng nó và khi tôi ngẩn đầu lên nhìn vào hướng được chỉ đến.
Con trỏ đó chỉ thẳng vào người của Ngài Phó Chỉ huy.
[Oh…] (Phó chỉ huy)
Quả nhiên đúng như vậy, trong túi ngài ấy có vài đồng vàng đã tinh chế.
Còn túi của tôi?
Nó nằm trong hộp vật phẩm rồi, nên không dò ra được.
[Chờ một chút…] (Kaoru)
Tôi tránh chạm mắt với phó chỉ huy, người đang nhìn tôi và cái máy dò tìm với ánh mắt đầy nghi hoặc.
Vì con máy này tôi chỉ tự nhiên nghĩ đến, đúng là cách hoạt động và hiệu suất của nó tôi có thể quyết định được. Nhưng tôi không thể làm chủ nó ngay lập tức được.
[À, ngoại trừ túi dây rút đựng tiền của ngài phó chỉ huy, mục tiêu nên từ 300 grams vàng trở lên…] (Kaoru)
Khi chúng tôi bàn về kho báu, nó chắc sẽ có nhiều vàng hơn thế này.
Có thể nó sẽ là trang sức, ngọc trai, v.v… nhưng cũng có thể có vàng nữa.
Là một thỏi vàng hoặc rất nhiều đồng vàng.
Như những kho báu thông thường khác, sẽ có nhiều tiền vàng kèm theo!
Chà, nếu không có thì chuyến này nó thành luôn.
Ổn rồi đó, nó đang sàn lọc lại.
Mũi tên chỉ vào bức tường của căn phòng. Đương nhiên, chúng tôi sẽ không phá tường mà sẽ đi ra khỏi căn phòng đó và bước sang phòng kế bên.
Không, nếu bước qua phòng kế bên rồi mà mũi tên vẫn chỉ vào bức tường đó là tôi phá tường thiệt đó.
Và khi chúng tôi tiến ra ngoài hành lang, mũi tên đó không chỉ vào căn phòng kế bên, nó chỉ vào một căn phòng ở xa hơn.
Ngon rồi đấy.
Rồi chúng tôi đi theo nó, đầu mũi tên chỉ vào một căn phòng.
[ Đây…] (Kaoru)
Ngài Phó chỉ huy có vẻ hơi lặng đi và suy nghĩ trong chốc lát.
Rồi ngài ấy gật đầu và lấy ra một thứ gì đó từ trong túi của mình.
Không phải là cái túi dây rút mà là một chùm chìa khóa.
Tôi nói là một chùm vậy thôi chứ thật ra chỉ là vài chiếc chìa khóa được móc vào một sợi dây xích gắn vào trong trang phục của ngài ấy.
Và ngài ấy dùng một trong số những chiếc chìa khóa đó để mở cánh cửa của căn phòng đó.
Đã quá rõ rồi, khác với những căn phòng khác, đây là một căn phòng quan trọng.
Tôi theo sau ngài phó chỉ huy…
[Uwa…] (Kaoru)
Đó là một căn phòng chứa đồ…, không, một phòng kho báu thì đúng hơn, dù là gì đi chăng nữa thì nó giống như một căn phòng cất giữ tài sản của gia tộc vậy.
Không hề có cửa sổ,
Cho đến khi ngài phó chỉ huy thắp đèn lên,
Nguồn sáng duy nhất của căn phòng là từ cánh cửa đang được mở ra này, thật là một căn phòng u ám.
Và những gì ánh sáng của ngọn đèn chiếu đến…
[…Nhà kho?] (Kaoru)
Chúng được bày ra trong phòng…
Những món đồ trang trí và những thứ gì đó nữa, có rất nhiều vật phẩm mà tôi không biết
Không, không, trong trường hợp này, chắc chắn chúng là những món đồ có đắt tiền.
Tôi bèn nghĩ đến < Phòng an toàn > trước đó!
Tôi tự hỏi ngài ấy sẽ nói gì với tôi…
[ Haha…
Những thứ có khả năng bán được với giá cao có lẽ đã bị bán rồi.
Những thứ còn lại này chắc là không có giá trị gì cho lắm những chúng lại có ý nghĩa rất quan trọng đối với gia tộc chúng tôi.
Có lẽ bán chúng sẽ được một số tiền không nhỏ. Nhưng hơn cả giá trị về tiền bạc, chúng chắc chắn là kho báu của gia tộc chúng tôi…] (Phó chỉ huy)
[…Xin lỗi nha] (Kaoru)
Mặc dù hơi bị thiếu tinh tế.
Nhưng tôi đâu còn lựa chọn nào khác ngoại trừ cắt ngang lời của ngài ấy.
Và nơi mà mũi tên ấy chỉ đến là…
[Một chiếc két sắt lớn được đặt trên trường] (Kaoru)
…Cảm ơn rất nhiều.
[ [ …………………] ] (Kaoru + phó chỉ huy)
Ngài phó chỉ huy không nói gì.
Nhưng tôi cũng đang có một bộ mặt giống ngài ấy.
Có vàng trong két sắt!
Kho báu thật trăm phần trăm chứ còn gì nữa!!
[ [ ………..] ] (Kaoru + Phó chỉ huy)
[ [ …………..] ] (Kaoru + Phó chỉ huy)
[ Khui hàng thôi…] (Kaoru + Phó chỉ huy)
Sau 5 giây act cool mà tôi ngỡ như 2 triệu năm, ngài phó chỉ huy cũng đã gác lại âu lo và bắt đầu hành động. (khuya trans nên hơi chill)
Gương mặt của ngài ấy thì lại chẳng có nét nào giống như một người tìm thấy hi vọng.
Umumumu…(chắc muốn nói “lại act cool”)
Và rồi chiếc két sắt cũng đã được mở ra bằng chùm chìa khóa trong túi.
Trong đó có…
Khoảng 20 đồng vàng.
Trong thế giới này thì tương đương khoảng 2 triệu yên (khoảng 445 triệu đồng), một số tiền khá hợp lí.
Tuy nhiên đây là một con số hơi nhỏ so với nội dung được ghi lại, hơi bị ít.
[Khoan, đợi đã!] (Kaoru)
Mở máy dò lên lại và loại bỏ cái két sắt này khỏi phạm vi tìm kiếm.
Và khi tôi xem lại nơi nó hướng đến.
Vòng tròn…
Đúng vậy, trong khu vực tìm kiếm, nó không chỉ đến một điểm nào cả, cảm ơn nhiều nhe!
Và, từ biểu hiện của tôi và chuyển động của mũi tên dò tìm,
Ngài phó chỉ huy có lẽ cũng đã hiểu được điều gì đang xảy ra.
[Ha ha ha…] (phó chỉ huy)
[Haha……..] (Kaoru)
[ [Ahahhhahhahahahha..ha] (Kaoru + phó chỉ huy).