Potion tanomi de ikinobimasu!

chương 54 : thành viên mới~

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Những người lính đến cùng với một vài người dân.

Chà, đúng như dự đoán, họ là gia đình của những đứa trẻ của vụ “bắt cóc các bé bishoujo”.

『Literisa!』(Family 1)

『Saaru!』(Family 2)

『Shallize! Con tôi Shallize đâu rồi?』(Family 3)

『Yunozato! Yunozato!!』(Family 4)

『Mẹ(Okaa-san)!』(Lolita 1)

『Mẹ ơi (Okaa-sama)!』(Lolita 2)

Có 4 người mẹ gọi tên con, nhưng chỉ có 2 bé lolita trả lời.

Phải rồi , đây không phải là vụ bắt cóc đầu tiên, rất có thể nhiều đứa trẻ bị mất tích khác cũng là nạn nhân của hành động phi pháp này.

2 gia đình ôm lấy con mình trong khi còn đang khóc và 2 gia đình khác gọi tên con trong tuyệt vọng,

Họ leo lên chiếc xe ngựa đang đậu gần đó, tìm kiếm trong tất cả những cái thùng rỗng.

Đám đông âm thầm chán nản vì sự khác biệt giữa ánh sáng và bóng tối.

Đặc biệt, gia đình thứ 4 dường như đang tìm kiếm một cậu bé, nếu suy đoán dựa theo từ cái tên.

Tuy lần này nạn nhân chỉ là những bé gái,

Nhưng có thể đã có những cậu bé bị bắt cóc trước đó.

Và cậu bé có thể đã bị bán ở đâu đó.

Có vẻ như phạm vi điều tra sẽ cần được mở rộng hơn nữa, hi vọng là họ sẽ giải cứu cậu bé và đem cậu bé về với gia đình của mình.

Tôi muốn tin tưởng điều này.

『…Lãnh Chúa…』(Kaoru)

『Ta hiểu! Ta biết mà …』(Lord)

Vị Lãnh chúa hiểu ngay những gì tôi muốn nói và trả lời tôi.

Hãy tin tưởng vào vị Lãnh Chúa ở đây vậy.

Một lúc sau, bốn gia đình quay gót về thành phố.

Hai gia đình bao bọc trong những nụ cười và tiếng cười vui vẻ,

Hai gia đình thì thất vọng và lặng đi.

Và một bé lolita, khoảng 5-6 tuổi, bị bỏ lại một mình.

『Eh……?』

Sau khi hỏi cô bé, Riette-chan, 6 tuổi dường như đã bị chính cha mẹ em bán đi.

Đó là một gia đình ở làng quê, em út trong 5 anh chị em.

Dường như là một câu chuyện phổ biến.

Tuy nói là 《bị bán》, nhưng thực tế thì nó là 《cung cấp dịch vụ dài hạn》bởi vì việc buôn người bị cấm.

Khoản thanh toán được trả trước cho cha mẹ cố bé và thời gian phục vụ là 80 năm.

Tuy phương pháp nghe có vẻ nhân tính, nhưng nó vẫn không khác gì mấy so với là nô lệ.

Và dường như cô bé đã bị bắt cóc khi cô đang di chuyển cùng với người thương nhân.

『…Trong trường hợp này thì mọi chuyện sẽ như nào?』 (Kaoru)

Tuy cô bé đã bị bán, nhưng việc gửi trả cô bé lại cho cha mẹ cũng là một vấn đề.

Gia đình có ther sẽ nghĩ rằng cô bé đã bỏ trốn, hoặc lo sợ về những lời phàn nàn từ người thương nhân đã mua cô.

Và, trên hết, vì họ là kiểu cha mẹ sẵn sang bán đi con của mình,

Họ có thể sẽ bán cô cho một thương gia khác một lần nữa để lấy tiền.

『Sẽ là như thế nào đây?』(Lord)

Nghĩ về điều này thì, tuy tôi đã hỏi ông ta, nhưng hẳn là lãnh chúa sẽ không biết gì về mấy điều này.

Đúng như tôi nghĩ, Lãnh chúa đã quay lại hỏi người hầu cận.

『Ngay lúc họ nhận tiền và kí tên vào hợp đồng,

Cha mẹ cô bé đã không còn quyền tiếp nhận cô bé này nữa.

Và cho dù chúng ta có trả lại cô bé cho gia đình…

Những gia đình đã bán con của họ có xu hướng lặp lại việc này …』(Subordinate)

『Vậy thì gửi trả cô bé cho gia đình cũng không có ích gì, đứa trẻ tội nghiệp …』(Lord)

『Vâng.

Và, tuy người thương nhân kia đã mua cô bé, nhưng việc làm một bản hợp đồng trọn đời rất có thể là trái với nguyện vọng của cô bé.

Có thể tình nghi đây là trường hợp buôn người. Nhưng không phải bản hợp đồng nào như này cũng có thể liên quan đến việc buôn người.

Hơn nữa, cũng không có bản báo cáo thiệt hại nào đến từ thương nhân trong vài ngày qua

Có lẽ, ông ta nghĩ rằng việc để mất một cô bé bị mua với giá rẻ không phải là vấn đề gì lớn, thay vì làm ầm ỹ lên với chính quyền.

Tôi nghĩ là ông ta đã rời đi và hướng tới địa điểm tiếp theo rồi.

Hiểu theo cách khác thì, việc tìm và gửi trả cô bé cho người thương nhân đó là rất khó khăn』(Subordinate)

『Thế, vậy giờ cô bé này thì sao?』(Lord)

Với câu hỏi của lãnh chúa, người thuộc hạ đã trả lời với giải pháp tốt nhất mà anh ta có thể nghĩ đến.

『Tốt nhất thì chúng ta nên gửi cô bé vào một trại trẻ mồ côi.

Một cô bé sống mà không có cha mẹ hay người lớn bên cạnh trong một khu ổ chuột sẽ chết trước khi kịp trưởng thành.

Trong trại trẻ mồ côi, ít nhất thì cô bé sẽ được chăm sóc.

Thường thì trại trả mồ côi không nhận thêm đứa trẻ mới, nhưng nếu như đó là yêu cầu từ Lãnh chúa, thì sẽ không có vấn đề gì…』(Subordinate)

Riette-chan lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Lãnh chúa và người thuộc hạ.

Rõ ràng, cô bé hiểu hết những gì hai người đó vừa nói.

Cô bé đang run rẩy.

『Được rồi, ta sẽ viết một bức thư giới thiệu sau…

Đây là một cô bé được nữ thần cứu vớt, ta nhất định sẽ chăm sóc cô ấy … sau này…』(Lord)

『Làm ơn hãy đợi đã!』(Kaoru)

Khi tôi kịp nhận ra, thì miệng đã nhanh hơn não mất rồi.

『 Tôi sẽ là người chăm sóc cho cô bé đó!』(Kaoru)

『『『『Eeeeeeehhhh』』』』(Roland + Francette + Emil + Bell)

Lãnh chúa và mọi người xung quanh đều rất bất ngờ, nhưng mấy con người hét to nhất, hiển nhiên, là mấy thím đi cùng tôi, gồm cả Roland luôn đấy.

『Kaoru-sama, không được đâu ạ!』(Francette)

『Tôi cũng nghĩ điều này là không thể…』(Roland)

Francette và Roland nói.

Emil và Bell tuy cất giọng ngạc nhiên nhưng cũng không lên tiếng gì về quyết định của tôi.

Điều này có tự nhiên không?

Bởi vì đối với hai người họ, tôi là 『 vị nữ thần mà họ bày tỏ lòng trung thành tuyệt đối』

Mặc dù gần đây, điều này có hơi phiền phức xíu…

『Có thắc mắc gì hả?』(Kaoru)

Tôi quay sang hỏi thẳng mặt vị Lãnh chúa và người hầu cận.

Sẽ không có vấn đề gì nếu mấy người liên quan không có thẩm quyền gì về cô ấy.

Hăm dọa? Không, không, đó chỉ là biểu hiện bình thường của tôi thôi mà.

『… Không có vấn đề gì.

Có thể cân nhắc tình hình lúc này mà coi rằng người thương nhân đã từ bỏ thẩm quyền của mình với cô bé.

Vì anh ta đã mua cô bé này, anh ta cũng phải có nghĩa vụ với cô.

Khi hành vi bắt cóc xảy ra, thương nhân ít nhất phải báo cáo cho binh lính hoặc có một số phương pháp để cứu đứa trẻ này ra.

Hợp đồng sẽ bị vi phạm nếu có trường hợp lạm quyền hay từ bỏ thẩm quyền.

Mặc dù vụ bắt cóc đã được giải quyết nhờ sức mạnh của nữ thần, nhưng cô mới là người cứu cô bé mà không phải là người thương gia, người thương gia kia sẽ không còn bất cứ thẩm quyền nào đối với cô bé này nữa.

Chính vì vậy, vấn đề còn lại chỉ là cô bé này sẽ đưa ra sự lựa chọn như thế nào mà thôi...

Trở về với cha mẹ, hay là đến trại trẻ mồ côi, hay là sống trong khu ổ chuột, chọn lấy 1 cách sống,… hoặc là đi cùng với cô.

Và tôi thì không ủng hộ việc gửi trả cô bé cho cha mẹ hay là sống trong khu ổ chuột đâu』(Subordinate)

Người hầu cận giải thích, và vị Lãnh chúa cũng gật đầu.

『…Vậy em sẽ làm gì đây?』 (Kaoru)

Vậy nên tôi hỏi cô gái, à không, cô bé 6 tuổi,

Riette-chan nhảy lên và bám lấy chân tôi.

『Em muốn được đi với chị!』(Riette)

Được rồi , chào mừng bé loli dễ thương về team của chị!

Với cô bé , tôi đã có thể chứng minh cho 2 cái couple này, mị không cô đơn!

『Được rồi, xong chuyện!』(Kaoru)

『Ý của người là gì vậy chứ!?』(Francette)

Francette phản đối.

Và tôi không nghĩ rằng có cái mồm là đủ trong trường hợp này.

Tôi cần một số tài liệu chính thức để làm bằng chứng.

Để chuẩn bị cho trường hợp khẩn cấp, tôi đã hỏi Lãnh chúa về việc chứng minh danh tính cho Riette-chan.

Một bản tóm tắt sự việc này, chứng nhận Riette-chan là một người dân tự do trên lãnh thổ này.

Và viết tất cả vào một tài liệu có chữ ký của ông ta.

Giấy và dụng cụ viết đã được tôi cung cấp.

Tất nhiên, người viết văn bản sẽ là người hầu cận và Lãnh chúa chỉ việc kí vào.

Thông thường, Lãnh chúa sẽ không ngại kí tên vào mấy văn kiện kiểu này.

Tôi không biết liệu ông ấy thương hại Riette-chan, hay là chỉ lo lắng trong cách đối xử với một cô bé được chính tay nữ thần cứu giúp….

Nghĩ ngợi làm gì, nó chỉ là thứ sau chót mà thôi.

Bạn có thể đặt cược một đồng vàng.

Có lẽ, sẽ không có ai chấp nhận một ván cược như này.

Nhưng với thứ này, nếu tôi gặp người thương nhân đã mua Riette, tôi không cần phải lo lắng gì nữa.

Nếu anh ta yêu cầu bàn giao lại Riette-chan, tôi sẽ đưa ra bản văn kiện này và làm ầm ỹ lên với chính quyền.

Và nếu tôi nói rằng chúng ta sẽ kiểm tra xem cái bản hợp đồng kia có phải là buôn người hay không, anh ta sẽ không dám hó hé gì với chúng tôi nữa.

Hơn nữa, dù tôi có gặp bố mẹ Riette-chan, họ cũng sẽ không bao giờ dám ép buộc bắt cô bé trở về trừ phi Riette muốn điều đấy.

Họ đã bán cô bé để lấy tiền.

Ngược lại, tôi còn có quyền yêu cầu họ trả lại 80 năm tiền lương của Riette-chan cho Riette-chan.

Bởi vì người nên nhận số tiền đó là chính Riette-chan chứ không phải bố mẹ cô bé.

Nếu tôi sử dụng thứ này, tôi sẽ dễ dàng đạp bay đám người đó đi.

Và nếu đám người đó chơi ngu, chúng sẽ trở thành nô lệ tội phạm vì tội danh buôn người.

Họ chắc chắn sẽ muốn tránh việc làm ầm ỹ lên với cơ quan quan chức chính phủ.

…Nếu như Riette-chan muốn trở về với bố mẹ thì sao?

Lúc đó, cô bé sẽ có quyền quyết định.

Không một ai có thể quyết định được cuộc đời của người khác.

『Nêu vậy thì, tôi đành xin phép vậy』(Kaoru)

『Khoan, khoan! Hãy đợi một chút đã!』(Lord)

Mấy việc lặt vặt đã hoàn thành, vậy nên tôi muốn khởi hành ngay luôn, nhưng Lãnh chúa đã cản tôi lại.

Chà , tôi đoán là. Tôi sẽ ở lại một chút vậy.

Tuy văn kiện đã được hoàn thành bởi người thuộc hạ, Lãnh chúa có vẻ như cũng không phiền kí vào nó ngay tại một nơi như này.

Tôi rất biết ơn ông ta, bởi vì tôi không có ý định ở lại đây lâu dài đâu…

Truyện Chữ Hay