『Cái, bọn mày đang làm cái gì vậy !』(Man 2)
Một gã đàn ông tiến vào phòng và hét vào mặt chúng tôi, những người đang chơi game.
Tên đàn ông này không phải là tên thứ nhất và cũng không phải là cái ông thủ lĩnh mới hồi nãy.
Hắn ta là một gã đàn ông khác khoảng chừng rơi vào tầm 20 tuổi.
Tất cả những gì chúng tôi đang làm lúc này chỉ đơn giản là ngồi chơi game…
Nó là một cái board game khá giống với cờ Othello.(cờ lật)
Bàn và quân cờ là hàng handmade nhãn hiệu nữ thần đấy (Hàng tự làm bởi Kaoru).
Mấy quân cờ được ghép từ 2 mảnh đen và trắng.
『Tụi mày dấu nó ở đâu vậy?』(Man 2)
『Eh? Không phải là nó nằm ở đây ngay từ đầu à?』(Kaoru)
Nói xong, tôi chỉ cho hắn ta thấy một cái túi da nằm trên sàn.
『Huh…?』(Man 2)
Hắn ta tròn mắt và bối rối nhìn chằm chằm vào cái túi.
Và sau một hồi.
『Nhưng…nó…, có thật không vậy?』(Man 2)
『Là thật đấy!』(Kaoru)
『…………』(Man 2)
Có vẻ như hắn ta chưa hoàn toàn thấy thuyết phục , nhưng hắn ngồi lại xuống ghế với ánh mắt đa nghi từ bây giờ đấy.
Uhm , tôi đã làm một cái túi khá nhỏ mà chắc chắn là nguyên cái bàn cờ không thể nào nhét vừa nổi thì đúng là rất khó tin .
Vì vậy, tất nhiên, hắn ta sẽ chẳng thấy thuyết phục chút nào.
Sau một hồi.
『… Tụi mày đang ăn cái gì vậy?』(Man 2)
『Bộ không thấy hả? Bánh mì, thịt xiên và nước nho.』(Kaoru)
『Tụi mày lấy nó ở đâu ra vậy?』(Man 2)
『 Cái túi này nè…』(Kaoru)
『Làm sao lại thế được~cccccccc?』(Man 2)
4 bé loli ngồi trong lồng đều có một xiên thịt lớn và một chiếc bánh mì ở 2 tay, và còn có một cốc nước nho to đùng để ngay trước chân của mấy bé.
Và tất nhiên, tất cả chúng đều quá lớn để đặt vừa vào một chiếc túi nhỏ.
『Okay chưa mấy bé, no rồi chứ?
Hãy trả lại xiên và cốc sau khi ăn xong nhé』(Kaoru)
『『『Vâng ạ』』』(3 lolitas)
Và 4 cái xiên, 4 chiếc cốc, tưởng chừng như là quá lớn thì lại nhẹ nhàng được đặt vừa vặn vào trong túi, từng cái một.
『Nó không vừa! Nó không vừa~aaaa!』(Man 2)
La hét, gã đàn ông thứ 2 chạy ra khỏi phòng với ánh mắt sợ hãi.
Giống với cái tên thứ nhất.
Có lẽ, hắn ta sẽ kêu cái gã thủ lĩnh đến một lần nữa.
Chỉ có tên thủ lĩnh mới có chìa khóa mở chiếc lồng này, mấy thằng tép riu không thể nào tự mở lồng được.
Nguyên nhân chắc là để tránh mấy thằng ngu ngu ngồi canh lại bị lừa hay là chúng tự mở lồng để dở trò đồi bại với “ hàng hóa”
Chà, hợp lý đấy.
Nếu có vấn đề gì xảy ra , mấy kẻ đứng canh sẽ phải đi gọi cái tên thủ lĩnh ngay lập tức.
『Lại nữa! Lần này là cái đ*o gì vậy?』(Leader)
『Mấy con bé đó, chúng có cái túi lạ lắm …』(Man 2)
『Cái túi nào ?』(Leader)
『Ah, uhm …』(Man 2)
Và tất nhiên, khi cái gã thủ lĩnh và tên đàn ông thứ hai bước vào, chỉ có 4 chúng tôi ngồi ở đó.
Không có cái gì kì lạ như là cái túi, xiên thịt, cốc nước nho hay cái bàn cờ cả.
Hoàn toàn không có gì.
『…………』(Man 2)
『Đừng có làm tốn thời gian của tao . Đm mày đùa tao à?』(Leader)
Gã thủ lĩnh hét vào tên đàn ông thứ hai…
『Đừng có gọi và làm tốn thời gian của tao nữa thằng ngáo đá. Đám cặn bã này.
Và nhớ lấy này, đừng có mà ngủ khi đang canh gác!
Dù chúng chỉ là con nít nhưng mày cũng phải làm tròn cái trách nhiệm là ngồi canh gác của mày đi chứ , có thế thôi mà cũng không làm được ah ? Còn gọi tao một lần nào nữa là tao đấm cho mẹ mày về còn không nhận ra mày đâu thằng não cứt 』(Leader)
…Cái cảnh này hơi hơi giống với màn giáo dục nhân viên mới vào làm .
Tôi tự hỏi liệu rồi tôi có bị mắng như thế này không nhở.
Oh, tôi ghét điều này. Tôi không muốn bị mắng đâu!
Thôi thì, tạm thời cứ mặc kệ nó đi đã.
『Mấy con chuột nhóc, tụi mày có cái túi, bàn cờ, hay xiên thịt nào không ..?』(Leader)
Furu Furu Furu Furu.
Và 4 cô bé đều lắc đầu trước câu hỏi của gã thủ lĩnh .
Ah, nhưng nếu mà nhìn kĩ, chắc là hắn ta sẽ thấy được nước sốt thịt vẫn còn dính trên má của bé loli 8 tuổi…
『… ….』(Man 2)
Và tên đàn ông thứ hai bị gã thủ lĩnh nhéo tai và lôi xềnh xệch sang căn phòng kế bên , và tôi còn nghe thấy loáng thoáng có tiếng rầm rầm gì đó nhưng thôi kệ có trời mới biết chuyện gì đang xảy ra với tên đó .
Có vẻ như giọt nước sốt chưa bị để ý đến. Tuyệt.
『Okay, bây giờ chị sẽ giải thích chiến lược tiếp theo!』(Kaoru)
『『『Vâng ạ』』』(3 lolitas)
***
『… Thật đúng là, cái méo gì vậy chứ …?』(Man 3)
Một tên đàn ông thứ 3 tiến vào trong khi vẫn đang phàn nàn.
Hắn ta cũng khoảng 20 tuổi nhỉ.
『 Đáng lí ngày mai mới đến lượt của tao…Mẹ Kiếp , tao còn đang định đi uống 』(Man 3)
『Ah , thế mấy người hồi nãy đâu cả rồi ạ ?』(Kaoru)
『 Hai thằng đấy đang bị thũ lĩnh giảng đạo rồi.
Đúng là ngu ngốc, làm ầm lên chỉ vì cơn ác mộng của chúng trong lúc ngủ gật…』(Man 3)
Oh, không giống như hai người trước, hắn ta nói chuyện khá thân thiện.
Hắn ta có thích nói chuyện với trẻ con không nhở?
Nếu có, tại sao hắn ta lại làm công việc này?
Không, chắc là bởi vì hắn ta không biết rõ về chi tiết công việc và vô tình nhận phải côngviệc này thôi.
Dù sao thì, tôi sẽ không bỏ lỡ cơ hội thu thập thông tin này đâu!
『Vậy, vậy chuyện gì sẽ xảy ra với chúng tôi…?』(Kaoru)
Tôi hỏi với chất giọng lo lắng.
Và tất nhiên, là cả 《tư thế cô gái sợ hãi》 đưa cả hai tay ra trước cằm nữa.
Nếu không dùng nó bây giờ, làm sao tôi biết được lúc nào sẽ có cơ hội thứ 2 chứ.
『Ohhhh…, tụi mày sẽ không bị thương và không có nguy hiểm đến tính mạng đâu .
Tụi mày sẽ được chăm sóc đảm bảo.
Tụi mày thậm chí có thể được sống một cuộc sống không bị cái đói rình rập.
Thì, cũng có khả năng tụi mày phải làm maid để thỏa mãn yêu cầu của chủ nhân, nhưng ít nhất nó khong phải là lao động khổ sai.
Thậm chí còn có khả năng tụi mày được làm người vợ thứ 4 của một tên quý tộc bậc thấp.
Thật đáng ghen tị…』(Man 3)
Đối với việc sống chui sống lủi như một tên tội phạm, nó thật sự là một cuộc sống đáng thèm muốn.
Tên đàn ông thứ 3 nói vậy với vẻ ghen tị ngập tràn.
Nhưng, nó chỉ là.
Một nô lệ tình dục, một nô lệ tình dục, một nô lệ tình dục, một nô lệ tình dục,…
Đây là một tội ác.
Không, vào cái lúc chúng bắt cóc các cô gái, nó đã là một cái tội rồi.
Hơn nữa, ngoại trừ nô lệ tội phạm thì các thể loại nô lệ khác đều là bất hợp pháp tại đất nước này.
Bán, mua và sử dụng.
Tuy nô lệ tội phạm được gọi là “nô lệ”, nhưng nó chỉ giống như một án tù.
Họ chỉ đơn giản là bị tù đày.
Không có quốc gia nào lại đi làm từ thiện phân phát thức ăn miễn phí cho lũ phạm nhân cả.
Những tên tội phạm phạm phải tội lỗi quá nặng sẽ đơn giản là bị kết án tử hình.
Tuy nhiên, đó sẽ là một sự lãng phí nguồn nhân lực.
Vậy nên những kẻ bị tuyên án tương đương với tử hình đều phải làm việc như những nô lệ trong hầm mỏ, hoặc là làm bia thịt trong chiến tranh.
Và những kẻ bị tuyến án tù chung thân thì cũng tương đương với việc phải làm nô lệ suốt đời.
Nhưng dù sao thì, nô lệ chỉ là tội phạm.
Và đứa trẻ được sinh ra bởi nô lệ thì không phải là tội phạm. Đứa trẻ đó sẽ là một công dân bình thường.
Cha mẹ của những đứa trẻ ấy mới là tội phạm.
Và ngay cả khi đứa trẻ làm điều gì xấu.
Đứa trẻ sẽ bị điều tra rõ ràng liệu rằng điều đó có phải là do cha mẹ hay là người khác ra lệnh hay không.
Nói cách khác, trừ khi có một tình huống hợp lý, không đời nào một cô bé dưới 10 tuổi lại trở thành nô lệ. Và dù một đứa trẻ có thành nô lệ, nó vẫn phải là nô lệ tội phạm, chứ không phải là nô lệ tình dục.
Nô lệ tình dục là loại hình nô lệ bất hợp pháp.
Giao dịch, tang trữ, vv, tất cả những hành động liên quan đều bị coi là bất hợp pháp.
Nói cách khác, tôi chỉ cần nắm được chút thông tin rò rỉ, tôi sẽ có thể nghiền nát toàn bộ đám người dính dáng đến điều này rồi.
Bọn chũng sẽ không thể dễ dàng thoát tội đâu.
Cho dù cấp bậc của kẻ chủ mưu cao đến đâu đi chăng nữa.
Đúng rồi, chính là như vậy đấy.
『Uhm, vậy anh sẽ đưa chúng tôi đi đâu?』(Kaoru)
Nếu tôi hỏi hắn ta với chất giọng sợ hãi, có thể hắn ta sẽ vô tình tiết lộ cho tôi nhiều thông tin hơn.
『Oh, có thể là tại dinh thự của một lãnh chúa của đất nước này hoặc là một thương nhân lưu động cỡ vừa.
Quý tộc cấp cao và mấy ông thương nhân cỡ lớn thì miễn đi, chúng không muốn mạo hiểm đến vậy.
Vậy nên, chúng mày sẽ không được đưa đến mấy thành phố lớn đâu.
Và dù ta không bán bọn mày, không có tiền bạc cũng như quyền lực, mấy đứa con gái bé nhỏ như chúng mày có thể làm gì cơ chứ?
Vậy nên, tụi mày sẽ chỉ được bán cho quý tộc cấp thấp hoặc là thương nhân lưu động cỡ vừa mà thôi,
Và, để cho rõ, lãnh chúa sẽ không phái binh lính đi tìm và cứu tụi mày đâu.
Với lũ đấy thì, việc phái binh lính đi giúp mấy đứa trẻ dân thường quá ư là phiền phức, đấy là cách lũ quý tộc đất nước này làm việc đấy…』(Man 3)
『Oh …』(Kaoru)
Hiểu rồi.
Chà, nơi mà chúng tôi bị bán đi có thể sẽ khác nhau.
Vậy thì, tôi sẽ phải xử lí hết đống rác rưởi này trước khi rời đi thôi.