Tần suất đăng nhập của Master đã trở nên thường xuyên hơn, thu hút sự chú ý của mọi người.
Hầu như mỗi ngày, bầu trời sẽ sáng lên, dấu hiệu cho thấy sự kết nối của cậu với thế giới này. Điều đó có nghĩa rằng cậu đã đăng nhập ba lần một ngày vào thời gian Trái Đất. Cậu thỉnh thoảng sẽ đăng xuất mà chẳng làm gì nhưng cũng có những lúc cậu cử Jenna, Aaron và tôi, những thành viên của "Tổ đội 1" đến các tầng thấp. Cậu thậm chí còn gửi các tổ đội phụ sau sàng lọc.
Trong mười lượt quay miễn phí của vòng 2, chúng tôi đã trúng số đắc khi có cả thợ rèn và thợ thuộc da, thứ giúp khởi động thiết bị lò rèn.
Và đoán xem ai là người may mắn được đặc cách làm thợ rèn nào? Đúng rồi, chính là mày đó, Han.
Nguyên nhân thì khá đơn giản. Tôi đã tạo ra một vũ khí hạng C dù chỉ sử dụng các nguyên liệu cơ bản nhất. Tôi có thể không có bất kì kĩ năng liên quan đến nghề rèn để khoe mẽ nhưng thuật toán đã nhìn thấy gì đó ở tôi và giao tôi việc rèn đúc. Sau một chuỗi thất bại đầy ấn tượng mà tôi đi phá các nguyên liệu khoảng mười lần thì tôi cuối cùng đã được gửi về đúng vị trí.
Quá trình sản xuất hoàn toàn tự động, phó thác toàn bộ vào bàn tay của các nghệ nhân điêu luyện đi. May mắn là, thợ rèn mới đến của chúng tôi biết tuốt tuồn tuột mọi thứ về vụ rèn vũ khí. Làm việc chung với thợ thuộc da và thợ mộc, họ bắt tay chế tạo nhiều trang bị khác nhau.
Trọng tâm là sản xuất những thanh kiếm hạng E kém chất lượng và khiên gỗ. Những vật phẩm này sẽ được phát cho các anh hùng mới gia nhập, giúp tăng cơ hội sống của họ lên mức cao.
Còn với tổ đội chính, họ nhận được những trang bị tốt hơn.
Aaron và tôi vừa vặn với giáp da hạng E, còn Jenna được trang bị một chiếc dao ngắn uy tín như món vũ khí thứ hai. Phải thừa nhận rằng chất lượng không phải hàng tốt nhưng nó tốt hơn việc chúng tôi phải mặc bộ đồ gốc chạy loanh quanh, nên chúng tôi quyết định tận dụng nó hết mức có thể.
Kể từ khi Anytng đã hiểu sai về tôi, tôi không định tạo thêm món trang bị nào nữa. Nếu tôi định chế tạo thứ gì đó thì tốt hơn là sau khi đánh lừa được tầm mắt cảnh giác của Master đã.
Không may thay, bộ ba không cống hiến được gì nhiều đã bị loại bỏ thông qua tổng hợp. Họ là những người cố gắng tìm lối ra mà không thèm lộ mặt ở sân huấn luyện. Trong số đó có Dorph, ông đã lừa dối toàn bộ chúng tôi vào ngày đầu tiên ông tới đây.
Sau khi hoàn thành tổng hợp, mỗi thành viên "Tổ đội 1" tăng lên một cấp.
Tôi đã lên tới cấp 8, Jenna thì cấp 6 và Aaron vươn lên cấp 4.
[Han Iselle (★) Lv. 8 (Exp 24/60)]
[Lớp: Tân binh]
[Sức mạnh: 20/20]
[Trí tuệ: 12/12]
[Thể trạng: 20/20]
[Nhanh nhẹn: 20/20]
[Kĩ năng: Kiếm thuật Sơ cấp (Lv. 4), Kháng đau (Lv. 1), Điềm tĩnh (Lv. 1)]
Mặc dù trí tuệ của tôi giảm nhưng sức mạnh, thể trạng và nhanh nhẹn đã cải thiện đáng kể.
May rằng có vẻ như chỉ số trí tuệ không ảnh hưởng đến độ thông minh thật sự của tôi. Rốt cuộc thì đâu ai lại muốn trở thành một tên ngu toàn diện đâu ha.
[Hãy thành lập tổ đội!]
[Thời điểm để kéo và thả các anh hùng!]
['Zeeth(★)' gia nhập 'Tổ đội 1'!]
['Hanson (★)' gia nhập 'Tổ đội 1'!]
Cuối cùng, hai người trong bộ ba 'bạn thân' đã tham gia vào tổ đội chính.
Với sự bổ sung đó, "Tổ đội 1" đã đủ số lượng. Anytng không thèm lãng phí thời gian và nhanh chóng mở cổng, dường như đang háo hức mong muốn thử nghiệm chúng tôi.
"Anh ơi, tụi em tin anh lắm!"
"Thư giãn nào, suy nghĩ đơn giản thôi nhé."
Aaron trao cho Zeeth và Hanson một cái vỗ vai thân thiện.
Tôi không nhịn được mà cười khúc khích. Nhìn xem anh ta đã đi xa đến nhường nào đi.
"Vậy, tụi mình định chơi một lượt nữa với lũ harpy hả?"
"Muốn cá không."
"Cơ mà, tôi bắt đầu thấy mệt với cái vòng lặp này rồi á."
Jenna ngáp ngắn ngáp dài, dấu hiệu buồn chán lộ rõ trên mặt cô.
Một khi chúng tôi chinh phục được một tầng, thử lại lần nữa đồng nghĩa cùng nhiệm vụ. Chúng tôi đã đụng mặt với đám harpy và goblin hơn ba lần rồi.
[Tầng 4.]
[Loại Nhiệm vụ - Chinh phục]
[Mục tiêu - Tiêu diệt kẻ thù!]
[Goblin Cấp 4 x3]
[Harpy Cấp 6 x2]
Cùng một nơi.
Cùng một kẻ thù.
Lũ goblin và harpy phát hiện ra chúng tôi, ánh mắt tụi nó sáng lên đầy mong đợi.
Aaron đứng cách sau tôi vài bước chân, và Jenna, cây cung đã mang sẵn mũi tên, đứng xa hơn một chút.
Zeeth và Harson di chuyển lại gần, kẹp tôi ở giữa.
Vũ khí mà hai đứa nó chọn là kiếm và khiên.
"Đừng hoảng loạn. Giữ vững đội hình", tôi khuyên nhủ.
"Rõ!"
Cả hai đáp lại với một sự dứt khoát chưa bao giờ lung lay.
Tốt, không có ai bị dính hiệu ứng trạng thái sợ hãi hết. Trước khi nhập đội của chúng tôi, họ đã trải qua các tầng thấp hơn nên họ không còn là những tên tân binh mới tiến vào chiến trường thật sự nữa.
"Các cậu sẽ là những người bảo vệ. Không cần phải hăng hái tham gia vào các vụ chiến đấu gần đâu. Chúng ta có giáo và cung bao bọc phần rìa mà."
"Rõ ạ!"
Đây là một phong cách chiến đấu cho những người yếu.
Nó được gọi là chiến lược đội hình mà khai thác sức mạnh đồng đội hơn là chỉ dựa vào sức mạnh của mỗi cá nhân.
Trong tương lai, khi chúng tôi đã lên cấp và có nhiều sao hơn, chúng tôi có thể đạt tới cảnh giới phi thường, nhưng bây giờ thì còn khuya mới tới.
Tôi cố ngăn bản thân xông vào chiến trường.
Thành thật thì, tôi có thể tự mình xử lí màn này. Tôi đã chứng thực đường hoàng rồi. Tuy nhiên, nếu tôi dẫn đầu thì sẽ không có cơ hội để luyện tập đội hình.
"Kiyaaa!"
Hai con harpy lao tới từ hai phía khác nhau.
Jenna không tung đòn phủ đầu. Thay vào đó, cô đứng yên quan sát như đang chứng kiến mọi sự việc và sẵn sáng hành động khi cần cần thiết.
"Hiyaaat!"
Zeeth và Harson bắt đầu phản công.
Chúng vung kiếm, chuyên nghiệp che đi điểm yếu của chúng bằng khiên. Những đòn đánh mang theo một lực mạnh. Lưỡi kiếm của Zeeth cắt sâu vào màng cánh của con harpy.
Trong khoảnh khắc chớp nhoáng ấy, cú đâm thần tốc của Aaron đã tìm được sơ hở.
Con harpy để lộ ra tiếng kêu thảm thiết khi ngọn giáo đâm xuyên qua ngực nó.
"Kek!"
Mũi tên của Jenna đã tìm ra điểm đến, bay thẳng vào trán con goblin ngay khi nó định tấn công Harson.
Zeeth và Harson giữ chắc phòng thủ, ưu tiên bảo vệ và đánh trả. Mũi giáo của Aaron và mũi tên của Jenna tàn phá toàn bộ điểm yếu của kẻ thù.
"Chúng ta đang dần nắm được rồi đấy."
Với cấp độ này, chúng tôi đã chứng minh được hiệu quả chiến đấu vượt xa khả năng của mỗi cá nhân. Ba con goblin và hai con harpy đã hết vận mà chẳng thể thực hiện nỗi một cuộc phản công thích hợp.
[Qua màn!]
['Zeeth (★)' và 'Harson (★)' lên cấp!]
[Phần thưởng - 2,000G, Quặng sắt (C) x2, Da (C) x1]
[MVP - 'Jenna (★)']
Ánh sáng bừng lên khắp khu rừng.
Chúng tôi đi về thông qua vết nứt.
"Tuyệt ghê!"
Zeeth và Harson trao nhau những nụ cười rạng rỡ và vỗ tay nhau.
Khi chúng tôi xuất hiện, Dica, thành viên cuối cùng của bộ ba đang đợi chờ chúng tôi. Cậu ta cứ luẩn quẩn quanh quảng trưởng và chạy ùa tới chỗ bọn tôi khi vết nứt mở ra, cứ như đây là cánh cổng của sự tự do vậy.
"Sao rồi?"
"Chà, đơn giản hóa thì, quá đã!"
Zeen nhếch mép, nói chuyện với âm điệu khôi hài.
Cả ba lễ phép gật đầu chào tôi trước khi bước vào khu nhà ở, ríu rít đi cùng nhau.
Anytng đã thành lập một tổ đội chính năm thành viên.
Điều đó có nghĩa rằng thử thách của tầng năm sẽ sớm đến thôi. Tôi đã mong đợi rằng sẽ có một thành viên ba sao gia nhập, nhưng có vẻ như cậu ta vẫn chưa nghĩ đến đó.
Vài ngày nữa trôi qua.
Zeeth và Harson toát ra sự tự tin. Hai đứa đã năng suất tham gia huấn luyện và quen thuộc với việc xây dựng đội hình. Giờ thì ngay cả khi tôi và Jenna có không giúp đỡ, tụi nó vẫn có thể xử lí đám harpy và goblin một cách gọn gàng.
"Hôm nay, chúng ta lại tới tầng 4 nữa ạ? Em háo hức muốn xem xem có thứ gì ở tầng trên ấy."
Zeeth lướt ngón tay dọc theo những vết kiếm hằn trên tấm khiên và nói.
Vết nứt đã mở. Như mọi khi, chúng tôi đứng gần tấm gương chờ đợi. Không chỉ mỗi tôi và Jenna; Aaron, Zeeth và Harson cũng bày ra một cảm giác điềm đạm.
"Iselle."
"Dạ."
"Hôm nay là tầng năm, nhỉ?"
"Gần như chắc chắn luôn đấy ạ!"
"Thật á? Tầng 5?"
Jenna chớp mắt, đôi mắt cô phản ánh sự ngạc nhiên.
Dần dần, chiếc gương bên trái bắt đầu tỏa ra một vầng sáng dịu nhẹ.
Tôi chuẩn bị tinh thần cho trận chiến sắp tới.
Phải thừa nhận rằng tầng năm dựng ra những thử thách khó hơn những tầng trước, nhưng loại bỏ vài nhiệm vụ bẫy, chúng tôi có thể dọn sạch mà không gặp nhiều khó khăn. Tôi biết tất cả các cái bẫy đó.
"Lần này, mọi thứ sẽ có chút khác. Đoạt được tự do là một chuyện tốt, nhưng tự do quá đà sẽ phí mất cả cuộc đời."
"Đã hiểu! Chúng em sẽ ghi nhớ kĩ ạ!"
Một câu trả lời có hơi thái quá.
[Leo tháp và cứu thế giới!]
[Hầm ngục chính: Tầng hiện tại - 4]
Tôi để bản thân chìm sâu vào ánh sáng rực rỡ.
Và khi tôi mở mắt ra một lần nữa, chúng tôi nhận ra bản thân đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
Nó là một khu vực ngoại ô, một quang cảnh thành phố được tạo nên bằng những công trình kiến trúc bằng đá.
Đây không phải là phong cách hiện đại của bê tông và xi măng. Thay vào đó, các con đường được làm bằng gạch và một ngọn tháp trung tâm cao chót vót đã thu hút sự chú ý của chúng tôi.
Tôi quan sát chung quanh.
Không có thông báo gợi ý chi tiết nhiệm vụ. Một khoảng nghỉ trước khi nó bắt đầu.
"Anh ơi, không có quái vật ở đây..."
"Tôi có mắt mà."
Cho đến giờ, ngay khi chúng tôi được triệu hồi, chúng tôi sẽ ngay lập tức đối mặt với kẻ thù. Tuy nhiên, tình huống hiện tại thì khác. Thành phố xuất hiện không sự sống, không quái vật và không có lấy một dân thường.
"Đây không phải nhiệm vụ chinh phục."
Tôi thất vọng tặc lưỡi.
Tôi đã mong nó sẽ xảy ra ít nhất một lần.
"Mọi người, chú ý nào! Hãy tiến về trung tâm thành phố trước và tìm hiểu tình huống. Giữ vững đội hình!"
Thành viên tổ đội nhanh chóng giải tán, tuân theo huấn luyện và thành lập một đội hình trinh sát.
Đội hình giống như một đường thẳng mà tôi đứng đầu, Aaron và Jenna ở giữa, và Zeeth và Harson nối đuôi.
"Nếu chú ý thấy điều gì khả nghi thì ngay lập tức báo cáo."
"Đã rõ!"
Chúng tôi cẩn thận tiếp tục tiến về trung tâm thành phố.
Nhìn đằng sau, những bức tường thấp bên ngoài bao quanh thành phố mang lại sự vững chắc về phương hướng, đảm bảo chúng tôi sẽ không lạc đường.
Khi chúng tôi tiến sâu hơn vào thành phố, những điểm dị thường bắt đầu xuất hiện.
"..."
Biểu cảm của Zeeth trở nên khó coi, và nó khó khăn nuốt nước bọt.
Không chỉ vì tình trạng đổ nát của những ngôi nhà; trọng điểm là chúng hoặc không bị phá hủy thì là đổ nát. Những mảnh vụn, chẳng hạn như gạch và gỗ, chặn các con đường, đôi khi buộc chúng tôi phải đi đường vòng.
Thứ hai, sự vắng mặt của người dân.
Thánh phố hoang vắng tỏa ra một bầu không khí kỳ quái và hoang tàn.
Tiếp đó...
"Ugh, aaah!"
"Gì vậy?"
"H-Hyung, đằng đó!"
Tôi lại gần Harson đã đóng băng.
Cậu run rẩy chỉ vào trong một tòa nhà đã sụp đổ. Nhìn kỹ hơn, tôi thoáng thấy một bóng hình mờ ảo, kỳ quái.
Đó là một cái đầu lâu.
Tôi bước về phía tòa nhà.
Hoặc ít nhất, tôi cố làm thế. Nhưng một rào cản vô hình đã chặn đường đi của tôi, cho thấy rằng không có lối vào.
"..."
"Nơi quái quỷ gì đây? Có nhà mà lại chẳng có người..."
Bất chấp sự tự tin thường ngày, Zeeth và Harson đang mang những sắc thái khó coi.
"Tiếp tục thôi."
Con đường thẳng dẫn về trung tâm thành phố.
Bỗng nhiên, gần các bức tường thành phố, tôi chú ý thấy một vết nhơ mang màu nâu tối. Mặc dù nó đã khô lại nhưng tôi vẫn có thể nhận ra hình thù hình tròn của nó.
"Là vết máu."
Khi chúng tôi đến gần trung tâm thành phố, các tòa thành ngày càng vỡ nát. Các mãnh vỡ từ công trình kiến trúc đỗ nát và hài cốt của con người nằm rải rác khắp khu vực.
Thành phố đã bị tàn phá.
Khi tiến đến quãng trường trung tâm...
Khung cảnh vẫn giữ nguyên. Những kiến trúc sụp đổ và sự vắng mặt của cả loài người và quái vật. Tôi chỉ thị mọi người chờ đợi và họ vào vị trí, ổn định chỗ ngồi. Jenna tiếp cận tôi.
"Chuyện này hoàn toàn khác với những thứ chúng ta đã trải qua trước đây."
"Đó chỉ là khởi động mà thôi."
Màn boss trên mỗi tầng cách biệt về số lượng lẫn điểm phức tạp so với những tầng khác.
"Khi nào quái vật sẽ xuất hiện?"
"Cứ chờ thôi. Tôi vẫn đang suy nghĩ."
Một thành phố hoang tàn không có lấy một đối thủ hay đồng minh.
Những vết máu và xương người sót lại khắp mọi nơi.
Tin nhắn thông báo nhiệm vụ vẫn chưa thấy đâu.
Tôi đi đến kết luận.
Tôi chỉ vào ngọn tháp đã sụp đi một phần.
"Jenna, cô leo lên ngọn tháp đó được không?"
"Tôi nên làm gì đây?"
"Leo cao hết mức có thể và xem xem có thể nhìn thấy gì từ trên đó."
"Chắc chắn rồi!"
Jenna bắt đầu nhanh gọn trèo lên ngọn tháp.
Với các động tác đã được tập luyện khi vượt chướng ngoại vật, cô bám vào phần gạch nhô ra và sợi dây treo lòng thòng ngoài cửa sổ và dần leo cao lên.
"Tôi nghĩ đây là giới hạn của tôi rồi á!"
Jenna gọi với từ trên cao.
"Cô thấy gì không?"
"Ờ, ờm, thành phố... và..."
Tầm nhìn được củng cố bởi kĩ năng Đôi Mắt Diều Hâu.
Đây là vai trò hoàn hảo cho cô ấy.
"Thành phố... và...?"
"..."
Jenna đanh mặt lại.
"Có gì ở đó, Jenna?"
Aaron mất kiên nhẫn hét lên từ phía dưới.
"C-Chà, ừm, là thành phố... và tôi mong mình nhìn nhầm."
'Vậy là cô không nhầm đâu.'
"Khoan, chờ chút nha. Này có an toàn không vậy? Tụi mình có xử lí được vụ này không?"
"Ôi, nói tụi này nghe xem nào!"
"Có cả đàn goblin bên ngoài thành phố. Bọn chúng dường như đang hướng về đây."
"Số lượng bao nhiêu? Mười con? Hai mươi? Một trăm?"
"... Hàng nghìn."
"G-Gì, cô nói gì cơ?"
"Có hàng nghìn con goblin... đang hướng về đây."
[Cảnh báo!]
[Tầng 5.]
[Loại Nhiệm vụ - Sống sót]
[Mục tiêu - Sốt sót trước lượng kẻ thù đang tiến tới!]
[Goblin Lv.? x1846]