"Sao cô chẳng bảo gì hết khi chúng tôi đang tìm một đầu bếp?"
"T-tôi ạ?"
"Ừ, cô đó. Cô tên là Chloe phải không?"
"Vâng..."
"Từ giờ, cô sẽ là đầu bếp."
[Danh sách Đề Xuất Đầu bếp!]
['Chloe(★)']
["Ngài có muốn bổ nhiệm 'Chloe(★)' làm đầu bếp không? Vị đầu bếp hiện tại sẽ bị cắt hỏi vị trí của họ."]
[Yes (Chọn) / No]
Làm tốt lắm, Iselle.
Tốt rồi.
"C-chờ đã. Tôi sẽ làm lại!"
"Lại nói dối khi ông vốn chẳng biết nấu hả?"
Tôi có thể khen ông ta là người nhạy bén nhưng tốt hơn hết là đừng buông ra những lời nối dối dễ bị lộ tẩy như vậy. Đặc biệt là những chuyện sẽ gây ra mấy vụ lộn xộn như thế này.
Ánh mắt của mọi người, kể cả Jenna, trầm xuống.
Những ánh nhìn ấy càng dữ dội hơn khi Chloe mang ra nhiều dĩa khoai tây. Cô trình bày đa dạng các món khoai tây như salad khoai tây kèm sốt đầy tươi mát, khoai tây nướng bơ, khoai tây chiên giòn, và món hầm ấm nóng.
"Ngon tuyệt! Tôi không biết rằng khoai tây sẽ có nhiều vị khác nhau đến thế."
"Bởi vì có nhiều loại gia vị mà..."
Chloe ngại ngùng cúi đầu đáp lại lời khen của Jenna.
Dolph duy trì im lặng, thu mình trong một góc. Tôi lên tiếng.
"Vừa ăn vừa nghe nè, tôi không nói lại lần hai đâu. Và khi những người mới tới, nói lại những điều mà mọi người đã nghe trong ngày hôm nay nếu không muốn chết vì cái tội ba hoa."
Tôi giải thích những nguyên tắc cơ bản của thế giới này với hàng người đang tụ tập tại tiền sảnh.
Sự tồn tại của Master. Và cách chúng ta tồn tại chỉ bằng việc hoàn thành các nhiệm vụ. Và chúng ta đi lên tầng cao hơn sau mỗi nhiệm vụ được hoàn thành như thế nào, và khi đạt đến tầng thứ 100, chúng ta có thể tự do.
Tôi do dự một lát nhưng rồi cũng nhắc tới tổng hợp. Dù sao thì đó là một thứ mà họ sẽ tự nhiên hiểu thôi.
"Thật... sao ạ?"
"Dù có tin hay không thì quyết định phụ thuộc vào các người. Nhưng mọi người sẽ tự chịu trách nhiệm với nó."
Mọi người có vẻ lo lắng nhưng bằng cách nào đó đã bị thuyết phục. Ít nhất thì không có vị nào bạo động hay nổi điên lên.
"Nếu các bạn chuẩn bị tốt thì sẽ sống sót thôi. Tôi cũng chưa bao giờ chiến đấu trước khi đến đây. Nên là, mọi người ơi, hãy mạnh mẽ lên nhé." Jenna nhiệt huyết nói.
"Chúng tôi sẽ làm các việc khác nhau ư?"
Cậu thợ mộc trẻ tuổi giơ tay.
"Cậu và Chloe lần lượt là thợ mộc và đầu bếp. Các cậu sẽ giúp chúng tôi theo nhiều cách khác."
"Tôi, tôi cũng có thể làm thợ mộc á..." Dolph cố lên tiếng, nhưng...
"Nếu lời nói dối lại bị lộ ra lần nữa, tôi có nên đề nghị ông làm vật hiến tế đầu tiên cho tổng hợp không? Đó có thể là một bài học quý giá đấy."
Dolph liền bịt kín miệng sau đó.
Đúng là những người giữ vai trò không chiến đấu có cơ hội sống cao hơn những người phải xông pha, nhưng không có chỗ cho sự tự mãn. Các vị trí bị hạn chế, và không có gì đảm bảo rằng một anh hùng với những kĩ năng tốt hơn phần còn lại sẽ không được triệu hồi. Nếu bạn bị đẩy ra khỏi vị trí của bạn thì chỉ có một thứ duy nhất đang đón chờ bạn thôi. Do đó, ngay cả những vai không phải chiến đấu phải cải thiện kĩ năng của họ liên tục.
[Master, ngài muốn đăng xuất không?]
[Yes (Chọn) / No]
[Vậy thì chào tạm biệt!]
Đánh giá chán chê xong, Anytng cũng chịu rời khỏi phòng chờ.
Sau bữa ăn, chúng tôi phân phòng trong khu nhà ở.
Lần này, tôi quyết định ở đây thay vì về lại phòng ban đầu.
Một dấu hiệu rằng thời gian kết nối của Anytng đang tăng lên.
Tôi không biết Master có nhìn thấy căn phòng đó hay không, nhưng đề phòng cũng không phải tổn thất gì. Tôi không muốn thu hút sự chú ý theo một cách lạ.
"Nhân tiện thì tôi không biết oppa lại lo lắng cho những người khác á." Jenna mỉm cười.
"Sao cô ưa đánh giá người khác chỉ trong một thời gian ngắn thôi vậy?"
"Tôi có mắt nhìn người tốt. Rõ ràng là thế mà."
"Chà, thế là lần đầu tiên cô gặp phải khắc chế cứng rồi."
Do hệ thống của "Pick Me Up", số ít người không thể nào leo lên toàn bộ các tầng được, nên chúng tôi đã dùng biện pháp chia nhỏ. Miễn là tất cả bọn họ không chết thì họ sẽ phải truyền thụ những gì cần thiết cho các người mới đến.
Ngày hôm sau, cuộc sống hằng ngày dần lờ mờ thay đổi.
Khi tôi tỉnh giấc vào buổi sáng, Chloe đang bận rộn lột khoai tây trong gian nhà bếp. Đôi mắt của cô đỏ hoe hệt đã khóc cả đêm. Chốc lát sau, Jenna bước ra. Trừ cả ba chúng tôi ra thì chưa có ai đến tiền sảnh hết.
Chúng tôi ăn sáng và tiến về sân huấn luyện,
Sân huấn luyện, hiện đã cấp 2, được mở rộng đáng kể. Nếu sân huấn luyện trước đó là kích cỡ của giảng đường thì nó giờ trông giống sân chơi hơn. Đống người rơm đã được thay thế bằng loại làm bằng gỗ. Ngoài ra còn có trường bắn cung cho cung thủ, và các chướng ngoại vật.
Aaron đã đến sân huấn luyện trước chúng tôi và đang tập luyện. Anh ta đang vung cây giáo và đâm nó vào không khí. Jenna và tôi tham gia vào đợt tập luyện sau đó.
Chúng tôi tiếp tục tập từ sáng đến tôi, giải quyết bữa trưa bằng khoai tây luộc ở sân huấn luyện.
Một ít người có đến sân huấn luyện nhưng vẫn chưa có ai trực tiếp gia nhập cả. Họ dường như đã hiểu nhưng vẫn chưa nắm bắt được thực tại.
Và vào buổi tối, Master đã đăng nhập.
Lần này, khoảng nghỉ là một ngày. So với khoảng nghỉ tối thiểu ba ngày trước đó, thời lượng đã giảm mạnh. Cân nhắc đến sự khác biệt thời gian giữa phòng chờ và thế giới thực, có vẻ như Master đã đăng nhập vào những lúc giải lao như buổi sáng hay trưa.
Mục tiêu lần này của Anytng không phải là chúng tôi, mà là những tên mới kia. Aaron không thể tham gia vào tổ đội hôm nay, và không một ai quay về.
Ngày hôm sau, đúng như mong đợi, mọi người tập trung tại sân huấn luyện.
"Xin hãy dạy chúng tôi cách chiến đấu!"
Một cậu trai với dáng vóc nhỏ bé cúi mình.
Có vẻ như chuyện này đã được gặp qua vào vài ngày trước.
Tôi quan sát những tên mới trong sân huấn luyện. Cả ba là những cậu trai xấp xỉ tuổi với nhau.
"Một người đã chết hôm qua, nên chỉ còn bảy người. Bỏ đầu bếp và thợ mộc qua một bên thì còn năm. Nhưng chỉ có ba người tới đây."
Tôi không biết hai tên còn lại nằm chết ở đâu rồi.
"Tôi chán đánh với Aaron rồi. Hãy thay đổi một chút đi."
Tôi ném kiếm gỗ cho mỗi tên tân binh đang đứng gượng gạo kia.
"Giờ thì, lao đến chỗ tôi đi, cả ba người một lượt."
Vì tôi không thể sử dụng kiếm thật để đánh với đối thủ thiếu kinh nghiệm nên tôi cũng lấy một cây kiếm gỗ phù hợp.
Phương pháp tập luyện kĩ năng vũ khí cơ bản của tôi là học các kĩ năng với người rơm và thực hành chúng lên Aaron. Nó không chỉ đơn giản là bao gồm dùng kiếm và khiên để thực hiện các đường chém và chặn mà còn là những hành động mang tính thử thách hơn như đánh chệt hướng hay đỡ đòn.
Giờ thì, nó không chỉ là một trận đấu tập một chọi một nữa mà là trận đấu tay đôi với nhiều đối thủ.
Trong hầu hết các tình huống, tôi phải đối mặt với nhiều đối thủ. Tôi không thể thực hiện điều này trước đây do không có đủ người, nhưng cuối cùng thì giờ tôi đã có đối thủ rồi.
Cả ba người hào hứng gia nhập. Giữa trận đấu, tôi cũng cho phép Aaron gia nhập để làm cuộc chơi này khó hơn.
['Kiếm thuật Sơ cấp' của 'Han(★)' đã tăng lên cấp 4!]
Nhờ đó, kỹ năng của tôi cũng nâng lên được một cấp.
Như thể ai đó đã chơi thuốc vào đầu tôi, tôi dần bắt đầu cảm nhận được nhịp chảy của kiếm sư. Đó là một trong những nét dị của thế giới này.
Vài ngày nữa trôi qua.
"Tôi đến đây!"
Một câu trai đầu trọc đâm cây kiếm gỗ vào tôi.
Tôi dễ dàng tránh được. Rồi, hai cậu trai khác tiếp tục vung kiếm. Tôi vung kiếm sang ngang và chặn được đòn tấn công của cả hai.
Đường kiếm của đối thủ chậm đến mức buồn ngủ, nhưng không lâu trước đó, tôi cũng gặp tình trạng như thế. Nhưng sự chênh lệch dần lớn hơn. Mỗi lần kiếm tôi chuyển động thì một trong số chúng lại giật mình hết cả lên.
"Như mong đợi, hyung-nim mạnh ghê."
Một trong ba cậu trai, Zeeth, nói.
Bộ ba là nhắc đến ba người đã tụ tập về đây. Zeeth, Hanson và Dica. Bọn chúng đều dưới hai mươi. Chắc cả ba đứa nít ranh này đã nghe về cách xưng hô của Aaron và cũng bắt đầu gọi theo "hyung-nim" với tôi.
"Vì chúng ta không cùng đẳng cấp đó, đám nhóc."
"Đẳng cấp gì ạ?"
"Rồi tụi bây sẽ sớm biết thôi."
Bộ ba này đều là cấp 2.
Sự khác biệt về chỉ số giữa chúng và tôi thì ít nhất cũng cỡ 7 đến 8. Khoảng cách đó còn lớn hơn khi so vưới một người trưởng thành và một thằng nhóc.
Song, nếu chỉ khác biệt về sức mạnh thì cũng không áp đảo đến mức này. Tôi vượt trội hơn nhiều về các khả năng ngoài như thị lực và tốc độ phản ứng. Có lẽ là do ảnh hưởng của tính nhanh nhẹn.
Và đứng đầu tất cả là kĩ năng.
Một lực đẩy vô hình nào đó đã bù vào kiếm thuật của tôi. Nguyên nhân không gì khác ngoài kĩ năng kiếm thuật sơ cấp mà tôi đã học được. Tôi có thể cảm nhận được nên di chuyển kiếm và khiên, cũng như tay và chân ở đâu theo bản năng.
Mặt khác trên sân huấn luyện, Jenna vừa chạy vừa bắn tên. Mỗi lần cô nả tên, nó đâm thủng mục tiêu hình người cách đó hơn 30 mét. Cô gái này đã đạt đến cấp 5 của bắn cung sơ cấp rồi. Kỹ thuật dao găm sơ cấp của cô cũng đã lên cấp 2.
Trái lại, Aaron đang chật vật. Anh đã lên cấp 2 về kỹ thuật giáo không lâu trước đó nhưng cũng chững lại ngay tại đó. Anh là người đầu tiên đến sân huấn luyện và là người cuối cùng trở về khu nhà ở, nhưng điều đó không đồng nghĩa rằng những kỹ năng mới sẽ đột ngột xuất hiện.
Ba cậu trai đứng trước tôi, từng người đã lên đến kiếm thuật cấp 1.
Mấy nhóc này trông như những hạt đậu khô héo khi mới đến, nhưng bây giờ thì chúng vung vũ khí như thể đã có kinh nghiệm từ trong bụng mẹ vậy. Có lẽ chúng gần tuổi nhau nên đã bắt đầu gọi nhay là hyung hay dongsaeng và thậm chí còn tạo ra cảm giác hợp nhất.
Chà, thế vẫn tốt hơn là thu mình như đám nào đó. Vài ngày đã trôi qua nhưng hai tên nào đó vẫn chưa đến sân huấn luyện. Có vẻ như họ đang cố tìm một lối thoát.
Tôi sẽ nói lại lần nữa, rằng đó là một nỗ lực vô nghĩa.
Nhưng, tôi thậm chí còn chẳng quan tâm.
Tự mày mò đi mấy chú.
Vài ngày nữa trôi qua, lại thêm 10 lượt quay miễn phí nữa.
Lần này, tôi không cần bước lên phía trước. Aaron và ba cậu nhóc kia sẽ tự xử lí vụ này. Đặc biệt là Aaron, người đã tình nguyện tham gia và giảm số lượng lớn người chết trong trận chiến đầu tiên. Chỉ một người chết trong quá trình 'sàng lọc'.
"Số lượng người đang tăng lên."
Jenna vừa nói vừa mút cây kẹo.
Đó là một cây kẹo được làm bởi nước đường để khô; Chloe đã làm cho Jenna, người đòi hỏi một món ăn vặt.
Tôi dựa người vào chiếc sofa trong tiền sảnh.
Giờ, ở lì trong tiền sảnh đã trở nên quen thuộc hơn. Nếu tôi không nghĩ đến việc về phòng thì dù tôi có mở cửa, nó sẽ không xuất hiện.
Jenna nhai và nuốt phần kẹo còn lại và nói, " Nhân tiện thì sao Master chưa lên tầng 5 ta? Tụi mình dọn sạch tầng 4 cũng lâu lắm rồi mà."
Tôi đã đoán trước được loại câu hỏi này.
Đã được một khoảng thời gian từ khi chúng tôi dọn tầng 4, khu vực của lũ harpy và goblin. Mãi cho đến bây giờ, tổ đội chính gồm tôi, Jenna và Aaron đã đoạt được mỗi tầng 4. Những tổ đội phụ khác thì vẫn luẩn quẩn giữa tầng 1 và 2.
"Dĩ nhiên chúng ta chưa đi được rồi."
Độ khó nâng lên dồn dập giữa mỗi năm tầng. Đó là một khái niệm dạng như màn của boss.
Nếu Anytng đã nghiên cứu thì cậu ta sẽ biết cử chúng tôi đến tầng năm không khác gì một hành động nguy hiểm. Chúng tôi thiếu hụt về cấp độ và trang bị, đừng nói chi tới số lượng người.
"Chúng ta cần thêm hai thành viên nữa."
Một tổ đội có thể có tối đa năm thành viên.
Những ứng cử viên gia nhập tổ đội chúng tôi có thể là hai trong ba cậu trai đó. Họ có vẻ thích nghi nhanh, có lẽ vì họ còn trẻ. Đám nhóc tỏ ra nhiệt tình và hào hứng. Thậm chí Zeeth còn nói với một nụ cười rằng nó nghĩ loại thế giới này tốt hơn là đi làm nông hay đi săn.
Chúng ta cùng xem xem nó có còn giữ suy nghĩ ấy hay không.
Phần hướng dẫn của Pick Me Up đã hết, nhưng huấn luyện thực tiễn thì vẫn chưa xong.
Hôm nay, Aaron nói với những tên mới rằng nếu họ giữ tinh thần tỉnh táo thì sẽ không có việc gì cả và họ chắc chắn sẽ sống sót.
Cho đến giờ thì điều đó đúng. Lên tới tầng 4.
Tôi biết.
Độ khó ác nghiệt mà nó sẽ thành sau đó. Biết bao nhiêu thương vong đang đợi chúng tôi trong những trận sau, thậm chí sau khi sàng lọc và lặp lại quá trình tập luyện ở sân huấn luyện... Tôi không thể đảm bảo chắc chắn 100% rằng tôi có thể sống.
Ngay cả khi dưới tầng 10, vô số nhiệm vụ bẫy với tỉ lệ thành công cực kì thấp, như là những nhiệm vụ sinh tồn.
Tuy vậy, tôi không nghĩ bản thân nên nói sự thật này cho Jenna.