Phương Trượng

chương 8: ai là gian thương?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Mộc Miên

“Hắc hắc, đốt đi, hương tẩm dầu ba phút cháy hết một nén, ta mua ở cửa hàng hương đèn một đồng một bó hương, ba phút ta kiếm được hai đồng, một canh giờ là bốn mươi đồng. Nếu như hôm nay ta kể chuyện trong vòng năm canh giờ, là có thể kiếm hai trăm đồng, cũng chính là hai lượng bạc, kiếm tiền như vậy thật sự không phải là khó khăn.”

Bên kia hương khói không ngừng, bên này Hoắc Nguyên Chân kể chuyện cũng không dứt, một mạch kể đến trưa mới kể đến đoạn Tôn Ngộ Không xuống Long Cung mượn bảo. Phỏng chừng kể hết cả bộ Tây Du Ký này, một tháng cũng không đủ.

- Lại nói Tôn Ngộ Không cần thiết bảng này muốn to thì to, muốn nhỏ thì nhỏ, muốn dài thì dài, muốn ngắn thì ngắn, muốn cứng thì cứng, muốn mềm thì mềm... Khụ khụ... Hôm nay trời không còn sớm, kể tới đây thôi vậy, ta còn phải làm khóa ngọ, buổi chiều còn phải luyện quyền, các vị muốn nghe tiếp, ngày mai xin tới sớm.

Cây thiết bảng này khiến cho mọi người hồi hộp vô kể, mặc dù không muốn nhưng không thể không cho Hoắc Nguyên Chân làm việc được. Bọn họ chỉ có thể bất đắc dĩ giải tán, trong lòng ai nấy cũng nghĩ nếu như cây thiết bảng kia mọc trên người mình thì hay biết mấy.

Nhìn đám người tản đi, Hoắc Nguyên Chân bò từ trên bàn xuống, chuẩn bị đi đếm tiền.

Mới vừa xuống, phát hiện còn có một người vẫn chưa đi.

- Vị thí chủ này, hôm nay bần tăng đã kết thúc kể chuyện.

- Phương trượng, bây giờ cũng không có người nào khác nữa, tất cả chúng ta đều là người hiểu biết, ta biết người muốn kiếm tiền, người thấy như vậy có được hay không. Sau này lúc người kể chuyện, ta sẽ tìm người tới ghi lại, chờ người kể xong chuyện, sách của ta cũng viết xong, quyển sách này coi như ta mua của ngươi, sau này ta có thể tìm người mang chuyện này tới những thành trấn khác kể.

Hoắc Nguyên Chân cẩn thận quan sát người này một cái, chỉ thấy ăn mặc bất phàm, dường như có chút thân phận, để ria chữ bát, mặt mũi khôn khéo.

- Không biết vị thí chủ này xưng hô như thế nào?

- Kẻ hèn họ Tiền, chính là lão bản tiền trang Lục Dã trấn.

- Tiền thí chủ, nếu để mắt tới chuyện của bần tăng, vậy thì mời đến phòng bần tăng nói chuyện một chút đi.

Hoắc Nguyên Chấn chỉ cảm thấy như mở cờ trong bụng, đang buồn ngủ lại có người mang mền chiếu tới. Dù sao mình kể xong chuyện Tây Du này cũng không thể nào kể tiếp được nữa, không bằng làm như vậy, coi như bán ra ngoài bản quyền một chuyện. Lão bản này cũng thật là tinh mắt, biết câu chuyện này có giá trị cực lớn, bất quá phải thương lượng một phen về giá tiền mới được.

Ừm, cứ tính tiền theo từng tập cũng là một biện pháp không tệ...

- ----------

Tiền Đức Lộc tự nhận mình là thương nhân tinh minh, chỗ khác không nói, ở Lục Dã trấn này mình tuyệt đối là thương gia thông minh nhất, lúc bàn với người khác bất cứ chuyện làm ăn gì cũng chưa từng thua thiệt.

Lần này bàn với một tên hòa thượng, không phải là nằm trong lòng bàn tay mình sao, chỉ cần cho hắn hai ba mươi lượng bạc là đủ để giải quyết.

Vốn là người xuất gia đều hết sức coi trọng thể diện, cũng rất ít tham tiền, Tiền Đức Lộc đã tính toán đầu ra đó. Y đã sớm đoán được tiềm lực của câu chuyện này, lấy ra mang đi kể chuyện cổ tích cũng tốt, hay là in thành sách bán cũng được, tuyệt đối đều có giá trị cực kỳ, thậm chí có nắm chắc kiếm được hơn vạn lượng bạc.

Nhưng y ngàn vạn lần không ngờ tới, tiểu phương trượng này cũng là một con sói ăn thịt người không nhà xương.

Thử đoán xem hòa thượng này đưa ra giá thế nào: Chỉ bán toàn bộ câu chuyện theo từng tập, một tập năm mươi lượng bạc, nếu không sẽ không bàn nữa.

Tiền Đức Lộc có lòng cự tuyệt, sau đó tới nơi này nghe sách, sau khi trở về bằng vào trí nhớ sẽ viết lại. Nhưng phương trượng này kể quá nhiều, hơn nữa trong, chuyện có rất nhiều danh từ y chưa từng nghe qua, muôn nhớ cũng không được.

Vạn bất đắc dĩ, Tiền Đức Lộc đáp ứng thỉnh cầu của Hoắc Nguyên Chân.

Vốn y cho là chuyện này cũng chỉ chừng tám tập mười tập, không nghĩ tới phương trượng này nói có một trăm tập..

Bất quá Tiền Đức Lộc cũng không sợ điểm này, càng nhiều càng tốt, đến lúc đó cũng có thể bán được nhiều tiền hơn.

Hai người thương thảo nửa ngày, cuối cùng Tiền Đức Lộc đồng ý điều khoản trả tiền theo từng giai đoạn mà Hoắc Nguyên Chân đưa ra.

Tiền Đức Lộc là lần đầu nghe nói tới phương thức này, trước tiên mình phải trả cho Nhất Giới phương trượng này tiền ba mươi tập, chờ sau khi chuyện kể xong ba mươi tập, mình lại trả tiền cho bốn mươi tập, cuối cùng chờ chuyện kể xong toàn bộ, mình lại trả tiền cho ba mươi tập cuối.

Mặc dù phương thức này rất mới mẻ nhưng Tiền Đức Lộc không thể không thừa nhận, phương thức này rất tốt, rất hợp lý, đều có bảo đảm đối với cả hai bên.

Hai người thương nghị thỏa đáng, sau đó ký hợp đồng chấp thuận.

Hoắc Nguyên Chân mặt mày hớn hở cất hợp đồng xong, sau đó mới Tiền Đức Lộc đi thăm Ngự Trại sơn của mình.

Ngự Trại sơn thế núi hiểm trở, chung quanh không cách nào leo lên được, chỉ có một đường duy nhất lên núi. Vốn là dựa theo trí nhớ đời trước của Hoắc Nguyên Chấn, Thiếu Lâm tự là ở một ngọn núi khác, nhưng sau khi xuyên đến nơi này, hắn phát hiện ưu thế của Ngự Trại sơn.

Dễ thủ khó công, là địa điểm tốt nhất để thiết lập đại bản doanh, trên núi địa thế rộng lớn, còn có thể tự trồng trọt, còn có hồ, hoàn toàn có thể tự cấp tự túc. Sau này vạn nhất môn phái mình lâm vào cảnh cây cao gió lớn, khiến cho giang hồ hoặc là triều đình tấn công, bằng vào ngọn núi hiểm trở này muốn ngăn đỡ một năm nửa năm cũng không thành vấn đề.

Dẫn Tiền Đức Lộc đi một vòng xong, Hoắc Nguyên Chân chợt nói:

- Tiền thí chủ, không biết người nghĩ tương lai phát triển của Thiếu Lâm ta như thế nào?

Tiền Đức Lộc nhìn vị phương trượng tuổi không lớn nhưng mặt mày khôn khéo, chỉ còn thiếu khắc hai chữ gian thương lên trên trán mà thôi này, cảm thán a một tiếng nói:

- Thiếu Lâm tự dựng trên bảo sơn, hơn nữa có người cầm đầu là kỳ tài ngút trời như phương trượng đây, ngày sau phát dương quang đại là khẳng định. Mặc dù Tiền mổ không phải là người giang hồ, nhưng cũng có thể đoán được Thiếu Lâm thành tựu bất phàm, nếu như phương trượng còn có võ công cao thâm, như vậy trở thành võ lâm đại phái cũng không phải là mơ ước xa vời.

- Ủa, vậy không biết Tiền thí chủ nghĩ sao về giáo lý Thiếu Lâm ta?

Trên núi Thiếu Thất không chỉ có riêng Thiếu Lâm, còn có Trung Nhạc phái cùng Pháp Vương tự, mặc dù Thiếu Lâm tự nhỏ nhất, nhưng dư luận cũng rất tốt, Tiền Đức Lộc cũng hiểu biết một ít về chuyện Thiếu Lâm tuyên dương Phật pháp, tiếp lời nói:

- Thiếu Lâm tuyên dương phổ độ chúng sanh, từ bi đại độ, đương nhiên sẽ được dân chúng hoan nghênh. Bất quá là trước mắt danh tiếng còn quá nhỏ, nếu như gầy dựng được danh tiếng trên giang hồ, nhất định hương hoa sẽ hết sức thịnh vượng.

- Đa tạ Tiền thí chủ phê bình, bần tăng có một ý tưởng chưa được chín muồi...

- Xin phương trượng Đại sư cứ nói.

- Suy nghĩ của bần tăng cùng Tiền thí chủ không hẹn mà hợp, cũng cho là Thiếu Lâm ta nhất định sẽ phát dương quang đại, nhưng muốn trong thời gian ngắn quật khởi còn có rất nhiều chỗ khó khăn, tỷ như vấn đề tiền bạc, ngân lượng...

Nghe Hoắc Nguyên Chân nhắc tới tiền, Tiền Đức Lộc lập tức cảnh giác, không nói tiếp ngay lập tức, e sợ lại bị phương trượng này đưa vào tròng.

Hoắc Nguyên Chân cũng không gấp, cùng Tiền Đức Lộc từ từ đi tới sườn núi. Nơi này tầm nhìn thoáng đãng, có thể nhìn xuống toàn bộ chân núi, mà ở dưới chân núi cũng có thể nhìn lên lập tức thấy nơi này, chính là con đường dẫn từ dưới chân núi lên trên núi.

- Mời Tiền thí chủ xem, bần tăng tính toán xây dựng sơn môn ở chỗ này, nhưng con đường này hư hỏng, cần ngân lượng tu sửa. Bần tăng còn tính toán xây tường rào, đá xanh lát nền cũng cần ngân lượng, mà bần tăng chỉ là một người xuất gia, trong túi gần như trống rỗng.

Tiền Đức Lộc bĩu môi khinh thường, lòng thầm nói may mà ngươi xuất gia, nếu không Lục Dã trấn còn có chỗ cho ta đặt chân sao?

Hoắc Nguyên Chân tựa hồ không hề phát hiện ra Tiền Đức Lộc bĩu môi, vẫn tiếp tục nói:

- Cho nên bần tăng muốn thương lượng cùng Tiền thí chủ, dùng ích lợi tương lại Thiếu Lâm ta bảo đảm, vay mượn một phần ngân lượng ở tiền trang Tiền thí chủ, dùng cho xây dựng con đường lên núi cùng với bày trí bên trong tự, không biết Tiền thí chủ nghĩ như thế nào?

- Dùng ích lợi sau này bảo đảm ư?

Tiền Đức Lộc hoang mang ngơ ngác, chưa từng nghe qua phương thức bảo đảm như vậy.

- Đúng, chính là dùng ích lợi ngày sau bảo đảm.

Hoắc Nguyên Chân cười nhìn Tiền Đức Lộc.

- Phương trượng Đại sư, thứ cho ta mạo muội, dường như chuyện này không có tiền lệ, mặc dù mới vừa rồi Tiền mỗ coi trọng lợi ích tương lai Thiếu Lâm, nhưng dù sao đó cũng chỉ là một suy đoán, ai biết có thể trở thành sự thật hay không. Vạn nhất phương trượng tạo dựng tự viện lên lại kiếm không ra tiền, vậy chẳng phải là tiền vốn của Tiền mổ bỏ ra một đi không trở lại?

- Thí chủ chớ sợ, thật ra thì người coi trọng tương lai tiên cảnh tự viện ta cũng giống như các ngươi coi trọng một mối làm ăn, không ai biết được một mối làm ăn có thể kiếm tiền được hay không, hay là phải thử một phen mới biết. Thật ra đây không phải là một cơ hội làm ăn sao?

- Đại sư, ta hiểu đạo lý người nói, nhưng chuyện này dùng ích lợi tương lai bảo đảm, quả thật chưa từng nghe qua, Tiền mô thật sự là không yên lòng.

- Thí chủ, chuyện tốt như vậy kia mà, nếu như tự tương lai viện chúng ta không thể kiếm tiền, không đủ sức trả lại ngân lượng cho ngươi, bần tăng sẽ kể miễn phí cho một chuyện thí chủ là được, trình độ đặc sắc bảo đảm không kém gì Tây Du ký.

- Đại sư còn có chuyện khác nữa sao?

Tiền Đức Lộc không dám tin tưởng nhìn về phía Hoắc Nguyên Chân. Y cũng không biết làm sao Hoắc Nguyên Chân nghĩ ra được câu chuyện này, cũng không biết có đặc sắc như chuyện Tây Du hay không.

Hoắc Nguyên Chân cười to một tiếng, ngồi yên tại chỗ bắt đầu kể cho Tiền Đức Lộc nghe Tam Quốc Diễn Nghĩa.

Hắn kể chuyện, Tiền Đức Lộc nghiệm mặt lắng nghe, kể như vậy một mạch cho tới lúc sắc trời dần tối, kể tới cuộc chiến Quan Độ mới tạm kết thúc.

Thấy Tiền Đức Lộc ngồi ngây người ra đó nghe đến xuất thần cả một buổi chiều, Hoắc Nguyên Chân cười hỏi:

- Tiền thí chủ, chuyện này của bần tăng thế nào?

- Hay, hay lắm, quả thật là đặc sắc!

Tiền Đức Lộc vỗ tay ầm ĩ, lộ vẻ hài lòng hết sức:

- Đại sư, nhất định cũng phải bán cho ta chuyện này.

- Không, tạm thời không nói có bán hay không, nhưng kính xin Tiền thí chủ suy tính một chút chuyện bần tăng vừa nhắc tới.

- Được, không cần suy tính, vốn là Tiền mỗ cũng coi trọng tương lai tiên cảnh Thiếu Lâm, bây giờ còn có chuyện này của Đại sư đứng ra bảo đảm, tự nhiên không cần lo lắng. Không biết Đại sự tính toán vay mượn bao nhiêu ngân lượng ở chỗ Tiền mỗ?

- Không nhiều lắm, một vạn lượng là đủ.

Sắc mặt Tiền Đức Lộc lộ vẻ khó khăn:

- Phương trượng Đại sư, hiện tại Tiền mỗ sợ rằng không lấy ra được một vạn lượng, hơn nữa còn phải trả cho người tiền ba mươi tập, tiền vốn trong tay ta cũng không được rộng rãi. Hay là như vậy, nếu như ngày sau Thiếu Lâm của Đại sứ không có tiền lời, như vậy chuyện này của ngươi chỉ đáng năm ngàn lượng.

Hoắc Nguyên Chân cũng cố ý giở công phu sư tử ngoạm, thật ra thì năm ngàn lượng đã hài lòng, lập tức gật đầu một cái.

Vì vậy hai người lại ký một bản hợp đồng nữa.

Ba mươi tập Tây Du ký bán ra một ngàn năm trăm lượng, dùng ích lợi tương lai

Thiếu Lâm bảo đảm, mỗi năm một phần, lại vay mượn của Tiền Đức Lộc năm ngàn lượng

.

Tổng cộng sáu ngàn năm trăm lượng bạc, Tiền Đức Lộc đáp ứng ngày mai sẽ đưa tới cho Hoắc Nguyên Chân.

Hoắc Nguyên Chân lại phó thác Tiền Đức Lộc trợ giúp hắn tìm kiếm thợ, trên núi đã có sẵn đá, bớt đi được rất nhiều tiền vốn, chỉ cần trả tiền công thợ là được.

Chỉ cần tìm đủ thợ, Hoắc Nguyên Chân có tiền, tính toán sửa chữa thỏa đáng con đường lên núi, lát nền bên trong chùa cùng vây tường rào xung quanh.

Tiền Đức Lộc là thương nhân, làm chuyện này không khó chút nào, sau khi đáp ứng luôn miệng bèn rời đi Thiếu Lâm tự.

Sau khi tiễn Tiền Đức Lộc đi rồi, Hoắc Nguyên Chấn trở lại phòng của mình.

Chuyện tiền bạc đã được giải quyết xong, hắn bèn bắt đầu ở trong phòng hoạch định kế hoạch tương lai cho Thiếu Lâm tự.

Bọn bốn người Nhất Không đã trở về từ lâu, bị Hoắc Nguyên Chân cho ra rồi rảnh đi dạo một ngày ở bên ngoài, bây giờ cũng đã ngủ. Vốn là Hoắc Nguyên Chân cũng tính toán nghỉ ngơi, đột nhiên Nhất Không tới tìm hắn.

Vốn là nửa đêm Nhất Không rời giường đi tiểu tiện, thấy đèn phòng Hoắc Nguyên Chân vân sáng bèn đi tới gõ cửa.

- Giờ này mà phương trượng còn chưa ngủ hay sao?

- A, ta nghiên cứu Phật pháp một chút, cũng sắp sửa đi ngủ.

Hoắc Nguyên Chân cố làm ra vẻ.

- Phương trượng chuyên cần với Phật sự, đốt đèn nấu dầu đến tận đêm khuya, tinh thần cần mẫn bực này thật sự là làm cho bần tăng vô cùng kính phục.

Kể từ khi có hai hòa thượng mới tới, Nhất Không cũng cảm thấy bị uy hiếp, thái độ đối với phương trượng Hoắc Nguyên Chân này cũng đã hoàn toàn đối ngược lại.

Hoắc Nguyên Chân không có trả lời, Nhất Không vẫn tiếp tục nói:

- Bây giờ đã qua nửa đêm, là tiết Đoan Ngọ rồi, đợi đến trời sáng ta muốn xuống núi đi mua táo đỏ cùng gạo nếp về gói một ít bánh chưng ăn, phương trượng phải cho ta chút tiền mới được.

- Ừm, đã đến tiết Đoan Ngọ rồi sao, vậy đúng rồi, trời sáng huynh tìm đến đây ta sẽ đưa tiền cho.

Lúc này Nhất Không mới các từ, trong lòng tính toán xem có thể bỏ túi riêng vài đồng được không.

Vốn là Hoắc Nguyên Chân muốn nghỉ ngơi, đột nhiên cảm giác được Hệ Thống Phương Trượng trong cơ thể có hơi dao động, hắn vội vàng đóng cửa tra xét.

- Tiết Đoan Ngọ, thêm một lần cơ hội quay luân bàn.

Nghe Hệ Thống nhắc nhở như vậy, Hoắc Nguyên Chân mừng rỡ như điên, không ngờ rằng còn có ích lợi bực này, ngày lễ Tết còn có khuyến mãi nữa sao?

Sau khi đóng cửa bóp khóa phòng, Hoắc Nguyên Chân trở lại giường, bắt đầu tra xét Hệ Thống.

Lần này vẫn là ba mươi sáu hạng mục, trong đó sáu bản kinh thư, sáu bản bí tịch, sáu lệnh bài xây dựng, sáu ngân lượng, sáu pháp khí, sáu tạp vật, cũng không có thay đổi.

Truyện Chữ Hay