Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Mộc Miên
Chương : Hương hoa thịnh vượng
Người bình thường chỉ là vấn an, những người tương đối hiểu biết còn chắp tay thi lễ với Hoắc Nguyên Chân, bày tỏ ý tôn kính đối với phương trượng. Đáng tiếc bọn họ không biết, Hoắc Nguyên Chấn hết sức không được tự nhiên đối với cảm giác thăm hỏi như vậy.
Trước kia gặp mặt chỉ là chào hỏi, bây giờ những người này lại chắp tay làm lễ đối với mình, mình phải ra vẻ một chút mới được.
- Chư vị thí chủ, một đêm không gặp, phong thái vẫn như cũ, thật là đáng mừng...
Hoắc Nguyên Chân vừa nói những lời không đầu đuôi vừa lệnh cho hai người Tuệ Chân đi tìm bàn ghế, lại lặng lẽ rỉ tai bọn họ vài câu.
Hai hòa thượng lần này cũng tương đối cơ trí, biết phương trượng thích phô trương lấy tiếng bèn cố ý đặt bàn lên chỗ cao, còn chất lên thêm một chiếc ghế trên đó.
Hoắc Nguyên Chân hài lòng gật đầu một cái, sau đó cố gắng bò lên.
- Chư vị thí chủ, bần tăng chính là phương trượng Thiếu Lâm, sự vụ trong miếu rất bận rộn, mặc dù lúc rồi rảnh có thể kể Tây Du cho chư vị nghe một chút, nhưng thời gian sẽ không thể quá dài, mong rằng chư vị thí chủ hiểu cho...
Những người đó sáng sớm trèo núi đi tới Thiếu Lâm, chỉ vì nghe Tây Du Ký một chút, nhưng tiểu hòa thượng phương trượng này lại còn nói không có nhiều thời gian kể chuyện, liền có vẻ hơi bất mãn.
Vì sao người muốn kiếm cớ lại không tìm cớ nào hay ho một chút. Mặc dù Thiếu Lâm tự này gọi là tự, nhưng cũng chỉ là một gian nhà lớn một chút mà thôi, tổng cộng có năm hòa thượng, có thể có bao nhiêu sự vụ chứ...
Có người liền lên tiếng:
- Phương trượng, kể cho chúng ta nghe lâu một chút đi...
- Đúng vậy, có thể có chuyện gì bận rộn chứ?
Hoắc Nguyên Chấn ho khan một tiếng:
- A Di Đà Phật, là như vậy, hôm nay ta vốn là tính toán dâng hương lễ Phật, các ngươi cũng biết, dâng hương cho Phật tổ đương nhiên là càng nhiều càng tốt hơn nữa phải không ngừng thay đổi, tự nhiên không có quá nhiều thời gian kể chuyện rồi...
- Không phải là ở đây các vị đã có bốn hòa thượng rồi sao, để cho bọn họ làm là được rồi.
Những người này cũng không phải là quá mức ngu dốt.
- Bốn người bọn họ cũng có thể, bất quá hôm nay bọn họ lại phải đi ra ngoài làm pháp sự, không thể ở lại trên núi.
Hoắc Nguyên Chân nói xong, nháy mắt với bọn Tuệ Chân, vốn hắn đã dặn dò từ trước, những người này lập tức chắp tay thi lễ với hắn:
- Phương trượng, vậy chúng ta xuống núi đây, đến tối mới trở về.
Nói xong bốn hòa thượng cũng không quay đầu lại, kết bạn mà đi.
- Xem đi, bây giờ bên trong chùa chỉ có một mình bần tăng, hơn nữa cần phải thường xuyên thay đổi hương khói, sợ là không thể kể cho các vị trong thời gian quá dài.
Những người này còn chưa cam lòng, thương lượng một trận, sau đó có người hỏi:
- Phương trượng, như vậy có được không, sau khi ngài chuẩn bị hương xong, ở đây chúng ta có đông người như vậy, có thể thay phiên trợ giúp ngài thay đổi, ngài chỉ cần lo kể chuyện là được.
- A Di Đà Phật, biện pháp này không thể thực hiện được, hương của ta đây gọi là vượng hương, chẳng những tốc độ cháy cực nhanh, hơn nữa không thể mượn tay người ngoài mà làm, nếu không cũng không linh.
- Vậy làm sao bây giờ đây? Phương trượng Đại sư, ngài hãy suy nghĩ một ít biện pháp, chúng ta cũng không thể đi một chuyến vô ích.
Hoắc Nguyên Chân nhìn quanh bốn phía một vòng, thấy người đến đã có chừng đến gần ba trăm, hơn nữa không còn ai tới nữa, suy đoán hôm nay cũng chỉ có bấy nhiều người, cho nên cũng không gây khó dễ gì nữa, lúc này cũng không làm khó dễ mọi người nữa.
- Cũng được, bần tăng còn có một phương pháp trung dung, chính là các vị thí chủ có thể cùng chút tiền hương đèn, sau đó sẽ có thể thay phiên dâng hương. Như vậy chẳng những Phật tổ sẽ không trách tội, hơn nữa còn có thể phù hộ chư vị bình an.
- Chuyện này rất dễ, hương của phương trượng ngài bao nhiêu tiền một nén?
- Không mắc không mắc, vốn là không nên thu tiền, nhưng vì muốn chư vị không bị Phật tổ trách tội, vậy ba đồng một nén hương đi.
Mọi người cũng không quá giật mình, hương dưới chân núi cũng đã hai đồng một nén, ở đây cũng chỉ có ba đồng, quả nhiên không nhiều lắm, xem ra vị phương trượng này thật đúng là từ bị đại độ.
- Ta mua hai nén hương trước, phương trượng, ngài bắt đầu kể đi.
Có người bắt đầu trả tiền mua.
Hoắc Nguyên Chân khẽ mỉm cười, chỉ chỉ vào một túi vải trong góc:
- Nơi đó chính là hương hoa, chư vị chỉ cần ném tiền vào đó, sau đó sẽ có thể cầm hương lên đốt.
Người này dẫn đầu tiến tới, ném vào trong túi vải sáu đồng, sau đó lấy ra hai nén hương.
Sau đó người này đi tới trước tượng Phật tổ, còn lạy vài cái, cũng đốt lên một nén hương.
Thấy hương đã bắt đầu đốt, Hoắc Nguyên Chân cũng bắt đầu kể chuyện.
Ngày hôm qua kể đến đoạn Tôn Ngộ Không đi tới chỗ Bồ Đề tổ sư học tập nhưng hôm nay còn chưa kể đến đoạn học tập bảy mươi hai phép thần thông, nén hương vừa rồi cũng đã cháy gần hết.
- Thí chủ, không thể để cho hương khói tắt, nếu không bần tăng chỉ có thể cắt đứt kể chuyện mà thôi.
Người kia đang nghe say mê đến mức nhập thần, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nén hương tắt thật mau.
- Hương... Hương này cháy nhanh quá!
Khó trách người này tỏ ra kinh ngạc, nãy giờ dường như chưa tới năm phút, vì sao một nén hương đã cháy gần tới gốc?
Y vội vàng chạy tới đốt lên một nén hương khác, sau đó cầm lên nhìn nhìn bật thốt:
- Vì sao hương này lại có mùi dầu như vậy?
- A Di Đà Phật, trong hương tẩm dầu đốt lên sẽ vượng hơn, vì vậy mới đặt tên là vượng hương. Hương càng cháy vượng, thí chủ sẽ càng được Phật tổ che chở nhiều hơn.
Vốn là người này nghi ngờ Hoắc Nguyên Chân giở trò gì trong hương, nhưng bây giờ vừa nghe là vì Phật tổ phù hộ mình nhiều hơn lại không cảm thấy gì khác thường, vui vẻ ra mặt đi trở về.
Người khác vừa thấy tình huống này, một là nghĩ rằng một nén hương sợ cũng không kiên trì được bao lâu, hai là dù sao cũng đã tới chùa, cũng nên đốt một nén hương để cầu bình an gì đó.
Vì vậy lại có người đi tới, bỏ tiền vào túi cầm hương lên, chờ nén hương kia cháy xong sẽ đốt tiếp.
Thấy càng ngày càng nhiều người bỏ tiền ra đổi hương đốt, rốt cục Hoắc Nguyên Chân cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.
Rốt cục mở đầu thuận lợi, vốn hắn đã tính toán nếu như không thuận lợi, sẽ phải bảo bọn Tuệ Chân thay y phục cải trang tới bỏ tiền đốt hương, hiện tại không cần mạo hiểm như vậy nữa.
Cũng có một ít người cảm thấy nghe kể chuyện phải tốn tiền mua hương là không đáng, nhưng không biết tại sao phương trượng lão nhân gia kể chuyện càng ngày càng đặc sắc, càng nghe càng muốn nghe, nếu như rời đi nửa chừng, khuya về nhà sợ là ngủ không ngon giấc.
Huống chi người ta cũng đã bỏ tiền mua hương, mình không bỏ tiền cũng lộ ra vẻ nhỏ nhen quá mức.
Đại đa số những người có mặt ở đây đều móc tiền mua hương đốt, luân phiên ra trận, chỉ cần hương có vẻ như sắp tắt, người kế tiếp lập tức đốt hương của mình mua, không để cho hương khói tắt mất, chỉ cầu Hoắc Nguyên Chân có thể chuyên tâm kể chuyện là tốt rồi.