Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Mộc Miên
Chương : Nhân sinh thất khổ (Thượng)
Mặc dù Hoắc Nguyên Chân không thấy rõ diện mạo của nàng, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt rung động sau khăn che mặt đối phương, bèn khẽ thi lễ với thiếu nữ áo trắng:
- Nữ thí chủ, bần tăng thân là phương trượng, phải bảo toàn danh tiết Thiếu Lâm, chuyện vô cớ lục soát bản tự như vậy, thứ cho bần tăng không cách nào tiếp nhận.
Vốn hắn cho là thiếu nữ áo trắng sẽ tức giận, nhưng không nghĩ tới thiếu nữ này lại thi lễ với hắn lần nữa:
- Phương trượng Đại sư tuổi còn trẻ lại thâm tàng bất lộ, tiểu nữ nhìn lầm, xin tạ lỗi với Đại sư ở nơi này, hy vọng Đại sư thứ cho tiểu nữ lỗ mãng.
Hoắc Nguyên Chân nghe ra, mới vừa rồi bất quá thiếu nữ áo trắng này chỉ tỏ ra khách sáo ngoài mặt, lần này mới thật sự có vẻ tôn kính với đường đường phương trượng mình.
- Không sao.
- Tiểu nữ kính xin Đại sư lần nữa, để cho tiểu nữ vào tự dâng hương.
- Nữ thí chủ, mời.
Lần này thiếu nữ áo trắng để cho Thiết Ngưu cùng con hổ kia chờ ở bên ngoài, cùng thiếu nữ áo lục Tiểu Thúy kia đi thẳng vào bên trong chùa.
Bọn Nhất Không đều khâm phục nhìn về phía Hoắc Nguyên Chấn, vị phương trượng này quả thật là không chịu thua kém, không ngờ rằng cất một tiếng rống quái dị đẩy lui con hổ.
Quá đã! Đi theo phương trượng như vậy, tối thiểu cuộc sống cũng không quá khuất tất.
Kể từ khi hai thiếu nữ này đi tới Thiếu Lâm, bất kể khí thế hay là hành động đều gây cho mọi người cảm giác quen ở trên cao, làm cho các hòa thượng cảm giác như mình kém sút người ta một bậc. Nhưng vừa rồi Hoắc Nguyên Chân sử dụng công phu Sư Tử Hống, khí thế bên mình lập tức dâng cao, bọn Nhất Không Nhất Tịnh Tuệ Chân Tuệ Minh đều có cảm giác nở mày nở mặt, Phật tâm ngày thường cũng coi là kiên cố hiện tại tràn đầy vui sướng.
Hoắc Nguyên Chân lại khoát tay áo một cái:
- Hết thảy đều là hư ảo, bọn ngươi lại vọng động sân niệm, phải phạt, lập tức trở về phòng sao chép mười lần Bát Nhã Ba La Mật Đa tâm kinh!
Mấy hòa thượng giật nảy mình, biết mới vừa rồi mình thất thế, vẫn là phương trượng đạo hạnh cao thâm. Ai nấy đều tâm phục khẩu phục thi lễ với Hoắc Nguyên Chân, đi trở về phòng.
Mấy người bọn họ thối lui, Hoắc Nguyên Chân mới nhìn theo hai thiếu nữ đang tiến vào trong Vạn Phật tháp.
- ----------
- Phật tháp này được gọi là thần tích đây sao, nhìn qua cũng không có gì là nổi bật...
Thiếu nữ áo lục đi vào Vạn Phật tháp, mặc dù bị Vạn Phật tháp hùng vĩ nguy nga làm cho chấn động, nhưng miệng vẫn nói ra lời nói tỏ vẻ khinh thường.
- Tiểu Thúy! Ngươi thật quá đáng!
Trước đây thiếu nữ áo trắng vẫn không có chân chính quát mắng Tiểu Thúy, nhưng lần này Hoắc Nguyên Chân đi ở phía sau cũng nghe được giọng bất mãn của nàng.
- Nơi này là tự viện, là cửa Phật, hơn nữa Phật tháp này còn là thần tích, ngươi nói lời không tôn trọng Phật tổ ở nơi này, làm cho ta quá mức thất vọng. Người ở lại chỗ này đi, không cần theo ta tiến vào.
Thiếu nữ áo trắng hất tay Tiểu Thúy ra, một mình đi về phía Phật tháp.
Tiểu Thúy đứng một mình ở nơi đó, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, lại không dám nói lời gì.
Hoắc Nguyên Chân nhìn Tiểu Thúy một cái, trong lòng âm thầm khoái chí. Mặc dù lòng hướng Phật của phương trượng hắn cũng chưa chắc có được bao nhiêu thành kính, nhưng cũng nghe không lọt tại người khác thiếu tôn trọng đối với tự viện của mình.
Hoắc Nguyên Chân đuổi tới trước mặt thiếu nữ áo trắng, dẫn đầu đi tới trước Phật tháp, mở ra đại môn Phật tháp.
Bởi vì trời sắp tối rồi, bên trong Phật tháp rất tối, sau khi Hoắc Nguyên Chân đi vào bèn đốt sáng một ít ngọn đèn dầu bên trong tháp.
Phật tháp tầng thứ nhất là một pho tượng Quan Âm.
Ở kiếp trước, danh khí Quan Âm Bồ Tát trong Phật giáo cơ hồ có thể so sánh với Phật tổ, người ta gọi là Đại Từ Đại Bi, cứu khổ cứu nạn, có ức vạn tín đồ.
Mặc dù Phật giáo thế giới này không hưng thịnh bằng kiếp trước, nhưng danh tiếng Quan Âm Bồ Tát vẫn rất rộng rãi.
Quan Âm chia làm ba loại, theo thứ tự là Thanh Thủy Quan Âm thường gặp tay cầm cành dương liễu cùng tính bình ngọc. Loại thứ hai là Thiên Thủ Quan Âm, loại thứ ba là Tống Tử Quan Âm.
Chủ Phật tầng thứ nhất Vạn Phật tháp chính là Thanh Thủy Quan Âm.
Vốn là Hoắc Nguyên Chân cho là thiếu nữ áo trắng này muốn lạy Quan Âm, nhưng không nghĩ tới sau khi thiếu nữ áo trắng lạy vài cái vẫn không dừng lại, tiến thẳng lên tầng hai.
Hoắc Nguyên Chân không thể làm gì khác hơn là theo nàng tiếp tục đi lên tầng hai, đốt sáng ngọn đèn dầu trên tầng hai.
Tầng hai là Linh Cát Bồ Tát, không nghĩ tới thiếu nữ này cũng lạy vài cái, sau đó tiếp tục đi lên tầng thứ ba.
Tầng ba là Di Lặc Phật, bên cạnh còn có đôi liễn, thượng liễn viết: “Bụng bự có thể dung, dụng chuyện khó dung trong thiên hạ”, hạ liên viết: “Miệng vui vẫn hay cười, cười người đáng cười trên thế gian.”
Di Lặc Phật còn gọi là Đông Lai Phật tổ, danh khí cũng tương đối cao.
Nhưng thiếu nữ cũng lạy vài cái, sau đó đi lên tầng thứ tư.
Sau có Văn Thù Bồ Tát, Phổ Hiền Bồ Tát, Nhiên Đăng Phật tổ, Dược Sư Phật tổ, Như Lai Phật tổ.
Nhưng tám tầng này, thiếu nữ cũng chỉ nhất nhất tham bái, cuối cùng đi tới tầng thứ chín Phật tháp.
Tầng chín chính là tầng cuối cùng, chủ Phật nơi này là A Di Đà Phật.
Hoắc Nguyên Chân dọc đường đi theo đi tới nơi này, thắp sáng từng ngọn đèn dầu, trên mặt không hề lộ ra vẻ gì là không vui.
Thiếu nữ áo trắng nhìn thấy biểu hiện của Hoắc Nguyên Chấn, âm thầm ngạc nhiên, nghĩ thầm công phu hàm dưỡng của vị phương trượng trẻ tuổi này thật là tốt, so với lúc mới vừa rồi rống to ở sơn môn tưởng như hai người.
Thật ra thì trong lòng Hoắc Nguyên Chân cũng có tính toán, như vậy cũng giống như so với nghề phục vụ đời sau, chỉ cần ta phục vụ cẩn thận, không sợ khách nhân nàng không chảy máu. Hơn nữa thiếu nữ này vừa nhìn qua cũng biết là một kim chủ có tiền, hẳn là lát nữa cho tiền hương hỏa cũng không phải ít.
Hoắc Nguyên Chân còn đang suy nghĩ vẩn vơ, chỉ thấy thiếu nữ áo trắng đến quỳ trước tượng Phật.
Mặc dù mấy lần trước cũng quỳ xuống, nhưng lần này lại khác, thiếu nữ áo trắng chợt vén lên mạng che mặt của mình.
Đầu tiên nàng nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái, sau đó mới nói:
- Hôm nay phương trượng đi cùng tiểu nữ vào tháp, tình huống và những lời nói của tiểu nữ, mong rằng phương trượng giữ bí mật giùm cho.
Mặc dù ngoài mặt Hoắc Nguyên Chân bất động thanh sắc, nhưng chấn động trong lòng khó bề diễn tả.
Trước đây mặc dù hắn tưởng tượng thiếu nữ áo trắng nhất định rất đẹp, nhưng dù sao đó cũng chỉ là tưởng tượng, cũng không bị thực tế cụ thể công kích. Bây giờ thiếu nữ vén lên khăn che mặt, quả nhiên là một trang tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành.
So sánh với các tiểu thư của thế giới đời sau, trừ chiều cao của nàng hơi thấp một chút, những bộ phận còn lại chỉ có hơn chứ không kém.
Nhưng dù sao Hoắc Nguyên Chân đã trải qua nhiều chuyện, thiếu nữ đẹp thì đẹp thật, nhưng muốn làm cho hắn tỏ ra thất thố cũng cơ hồ không thể nào.
Khẽ gật đầu đáp ứng, Hoắc Nguyên Chân lui ra xa một ít.