Câu hỏi này liệu có phải là anh đang tự chỉ trích hay tự nhắn nhủ với bản thân.
Hơi khó xử một chút, nhưng tôi vẫn tiếp tục lên tiếng.
"Nhân tiện thì, ngài đã nói gì với cộng sự của mình thế ạ?"
"Kế hoạch Chinh phục Khu rừng Băng giá."
"....."
"Đùa thôi, thả lỏng cổ ra nào. Nếu con rồng đó biết ý, nó sẽ yên phận một thời gian."
Đố ai có thể tìm ra một hiệp đã yêu cầu một con rồng phải biết ý trên cả thế giới này đấy?
Ngài nói đùa chẳng vui tý nào. Tim em sắp rơi ra ngoài đến nơi rồi!
"Em hẳn phải lo lắng cho những người bạn của mình lắm."
"Ơ, không ạ."
"Sao lại không? Có vẻ như em đã nhận được nhiều niềm vui ở đấy. Nhắm mắt nào."
Tôi không biết nên nói gì nữa, vì đúng là tôi đã rất vui.
Nước đổ xuống đầu tôi.
Whoo.
"Khi ta đến đón em về, em đã khóc vì không muốn rời xa các bạn của mình."
"Cũng không hẳn là vậy đâu ạ, em chỉ sợ mình sẽ gặp rắc rối."
"Em cũng sợ gặp rắc rối sau lần đầu gặp Popori?"
Nghe thoáng qua thì có vẻ giống như một câu châm chọc. Những động chạm trên đầu tôi thật lạ quá. Như kiểu anh đang trêu chọc tôi vậy... Người đàn ông này là tên quái nào vậy?
"Ta đã tìm thấy em, thế mà lại bị mọc nấm trên mặt đấy."
"Thôi nào, em xin lỗi mà..."
"Thôi được, tôi chỉ cần biết là em đã an toàn. Ta nghĩ là tóc em sạch rồi đấy."
Biết ngay mà, làm sao mà anh quên việc tôi ném cây nấm đấy được.
Nhớ những ngày tháng cứ phải lủi thủi một mình, tôi quay người lại và bám lên thành bồn.
Trong làn hơi dày đặc , Izek đang bóp một miếng bọt biển, tay kia quệt mồ hôi đọng trên trán.
"Ta cần phải mở của sổ."
"Em..."
"Em ở yên đấy."
Vùuu.
Chẳng mấy chốc, không khí se lạnh tràn vào khắp căn phòng.
Qua khung cửa sổ khép hờ, tôi có thể ngắm nhìn bầu trời đêm rực rỡ.
Ôi, tuyệt quá đi.
"Nếu mà ngày nào em cũng được ngâm mình ở đây, em sẽ tưởng mình là một nàng công chúa thực sự mất thôi."
"Vốn dĩ em đã là công chúa rồi."
Thì, tôi là ái nữ của Giáo Hoàng và là công chúa Romagna. Nhưng đó không phải là ý tôi muốn nói.
"Nhưng mà em chưa bao giờ thấy một phòng tắm tuyệt đẹp như này ở Romagna."
"Sự xa hoa nơi đây sao có thể sánh được với của Giáo Hoàng."
Gì cơ? Bồn tắm của Giáo Hoàng có phải là một chòm sao linh thiêng trên trời đêm đâu?
Tôi chẳng biết nữa, bởi tôi chưa bao giờ đặt chân vào phòng tắm của cha mình.
"Nơi này không chỉ đẹp đâu mà còn rất tuyệt nữa."
"Nếu em thích thì cứ thoải mái đến đây."
"Có được không ạ?"
"Đâu phải là một vấn đề lớn?"
"Thật sao?"
"Sao lúc nào em cũng hỏi vậy.."
Người đàn ông có cái lưỡi đê tiện này tiến gần về phía tôi và ngồi trên thành bồn tắm.
Mắt tôi mở to.
"Tay"
"Dạ?"
"Đưa tay em đây để ta lau nó."
À.
Ngay khi tôi giơ tay lên như thể vừa trúng tà, Izek liền một tay nắm lấy cổ tay tôi và bắt đầu kì cọ bằng miếng bọt biệt đấy bọt xà phòng.
Từ cổ tay, đến mặt trong, rồi ở dưới ...
"Hãy nói với ta nếu em đau. Rất khó để kiểm soát được lực tay của mình."
Ngay lúc này, tôi nghĩ điều đó không phải là vấn đề.
Cánh tay nặng trịch, gân guốc của anh di chuyển lên xuống theo từng nhịp.
Cơ ngực rắn chắc lấp ló dưới lớp áo choàng hờ hững cũng đang chuyển động đều đặn.
Thôi ngẩn ngơ nhìn vòm ngực đó, mơ mơ màng màng giữa những múi cơ và vẻ mặt lạnh lùng của anh.
Mái tóc bạch kim loà xoà trên trán và thái dương.
Từng giọt mồ hôi cũng thi nhau trượt xuống cổ anh.
"Tay kia."
Ngài có cảm thấy ổn khi ở trong tình huống này?
Mặc cho hơi nóng tệ đến thế nào, tôi vẫn đang khoả thân trong bồn tắm, và anh thì đang vụng về tắm rửa cho tôi...
"Sao em lại nhìn ta chằm chằm như thế?"
"Vâng...?"
"Giơ chân em lên và tiến về phía này. Cái chân không bị thương ấy."
Tôi ngoan ngoãn hạ cả hai tay xuống và giơ chân trái lên, cổ chân đặt vào thành bồn.
Chân tôi kẹt trong bàn tay chặt như cùm của anh.
Một suy nghĩ đen tối ập thẳng vào tâm trí tôi.
Hoá ra là tôi không phải mẫu phụ nữ mà anh mong đợi. Đó là lý do anh dừng lại giữa trận ư?
"Ưʍ..."
"Sao vậy? Em muốn bày trò gì nữa?"
Đúng là tên ngốc!
Dù bừng bừng lửa giận, nhưng tôi đã nhanh chóng tỉnh táo trở lại.
Theo tiến trình vẫn là quan trọng.
"Ngài không thể vào trong đây sao? Em sẽ tắm hộ cho ngài."
Một khắc im lặng trùm lấy căn phòng.
Khuôn mặt đang nhìn tôi của Izek dần dần cứng lại.
Tim tôi đột nhiên hẫng lại. Ôi, Chúa ơi, con vừa phạm sai lầm gì vậy?
"Em nghĩ ta được làm bằng gì? Đá à?"
"Dạ? Không phải vậy ạ. Em xin lỗi..."
Tôi lắp bắp, và bàn tay nắm chặt lấy cổ chân tôi đã buông lỏng.
Izek đặt miếng bọt biển xuống và đứng dậy.
"Em nên tự mình tắm tiếp."
"Bây giờ, chờ em một chút!"
Người đàn ông lạnh lùng này chắc chắn là mắc chứng rối loạn đa nhân cách rồi. Tại sao tự dưng lại cố tỏ ra lãnh đạm như vậy?
Khi tôi víu lấy cánh tay anh, một giọng nói bối rối ngay lập tức vang lên.
"Bây giờ em đang làm cái gì...."
"Đừng đi mà! Em sẽ không làm phiền ngài đâu! Em chỉ muốn ở bên cạnh ngài..."
"Ta không đi đâu cả, vậy nên hãy bỏ ta ra trước..."
Đồ dối trá! Rồi ngài sẽ lại quay đi lần nữa!
Một khoảnh khắc cùng cực diễn ra khi tôi bám chặt lấy tay anh.
Rào!
Tôi mất thăng bằng, cơ thể chao đảo, và ngay sau đó là một cú ngã lớn.
Nước Thánh hoà lẫn với nước tắm tràn ra khỏi bồn tắm, sủi bọt. Tôi không thể lấy lại cảm giác của mình trong một lúc.
"Khụ, khụ!"
Ngay khi ngoi kên khỏi mặt nước, tôi ho dữ dội.
Ugh, hình như có nước tràn vào tai tôi. Chuyện quái gì vừa xảy ra...
"Em..."
"Hic."
Tiếng nấc bật ra.
Ồ, điều đó lạ thật.
Tôi ngửa đầu ra sau, tự vấn bản thân rằng điều đó có khả năng hay không.
Nước nhỏ xuống từ mái tóc bạch kim ướt sũng của anh.
Anh đứng dậy trong tấm choàng tắm ướt rượt, đưa tay vuốt mặt. Izek trông giống như một tên ma thú trong thần thoại đã giáng xuống một nhà tắm quái vật.
Còn tôi thì bị treo ngược trên đôi vai tráng kiện của con quái vật đó, hệt như ột ngạ quỷ.
Aa, vị trí này làm tôi lo lắng không thôi.
"Ôi, ngài ổn chứ ạ?"
Con quái vật đáng sợ đó không đáp lại. Ngay lúc tôi cố gắng lên tiếng một lần nữa, anh đã cử động.
Tung toé.
Tôi bước xuống bậc thang và rời khỏi bồn tắm. Tôi đi thẳng ra khỏi phòng tắm.
"Chết tiệt..."
Tấm thảm da lông bông mịn chạm vào lòng bàn chân của tôi.
Ngón chân của tôi không còn đau nữa. Thay vào đó, tim tôi đập thình thịch như một con thỏ chạm mặt con cáo già vậy.
Tôi đứng ở đó, nước nhỏ tong tỏng, ngẩn ngơ nhìn vào bóng lưng anh, tôi có thể hình dung được vẻ mặt ngạo mạn của anh ở trong đầu mình.
Mái tóc ướt sũng dính vào cơ thể. Gió lạnh chạm khẽ vào tôi, làm tôi nổi da gà.
Chết tiệt, tôi lại làm rối tung lên rồi.
Tôi đoán là mình đã quá thoải mái vì đã làm rất tốt.
Có lẽ không chỉ mỗi việc chạy trốn khỏi dinh thự, mà còn là một dấu hiệu cho thấy tôi đã thiếu tế nhị và thậm chí còn là một gánh nặng...
Tôi cúi xuống nhìn sàn nhà.
Tôi có thể thấy một bàn chân to lớn, nhỏ nước đang tiến gần về phía tôi.
"Đến đây."
Đầu gối tôi run rẩy đầy lo lắng. Tôi nên làm gì đây? Tôi sắp phải chịu đòn sao? Xin đừng gϊếŧ tôi.
"Quay lại."
Soạt.
Tầm nhìn của tôi bị che phủ trước khi tôi quay người lại. Bàn tay vò đầu tôi thật là xấu xa.
Ugh, kiểu tra thấn gì thế này!
Một chiếc khăn tắng bông mềm xoa mái tóc ướt rượt của tôi, lau cả cổ và vai cho tôi nữa.
Chỉ khi chiếc khăn rơi xuống, tôi mới có thể nhìn được phía trước
Khi tôi quay người lại, Izek đang ngồi trên sofa, thấm hết nước trên tóc tôi, trông bình tĩnh đến đáng ngạc nghiên.
Ngài không mất trí đâu, phải không?
"Này..."
"Sao?"
"Ngài giận à?"
"Không, giơ tay em lên."
Một giọng điệu khó đoán vô cùng. Tôi khẽ ngậm miệng lạ và nâng cả hai tay lên.
Tôi chẳng thể nghĩ được gì trong khi anh đang ngồi và lau hết cơ thể tôi. Đầu tôi trống rỗng.
Sao ngài lại...
Lúc này, bàn tay đang lau khô nước vương trên lưng tôi mới dừng lại, nhanh chóng cầm lấy chiếc khăn và rời ra.
Mất một lúc để tôi nhận ra điều gì làm anh mất bình tĩnh khi sự im lặng kì lạ đang xâm chiếm nơi này.
Lòng bàn tay thô ráp của anh chạm vào đùi tôi. Cảm giác chân thực muộn màng trỗi dậy.
Không, đừng có nhìn!
Vừa quay lưng lại, tôi đã nâng thẳng đầu chồng mình lên. Tay tôi tự động di chuyển và giật lấy chiếc khăn từ tay anh.
Một khoảng lặng kéo dài như đau khổ và vô tận khi tôi lúi húi với chiếc khăn tắm.
Điên mất. Nếu mà tôi có mài kim thành công trong bồn tắm thì anh đã không phải chứng kiến điều này!
"Hehe, xấu hổ ghê..."
"...."
"Em hơi nghịch ngợm một chút từ khi em còn bé... nhưng điều đó vẫn còn đến giờ."
Ugh, giao tiếp bằng mắt khó lắm ai ơi.
Nhưng chẳng còn gì quan trọng nữa kể từ lúc tôi đăm nhìn bàn chân anh với nụ cười ngây ngốc.
Tôi ước gì anh ấy trượt chân.
Chết tiệt, lý do hợp lý nhất là gì đây? Vết sẹo lâu năm trên cơ thể của người phụ nữ hoàn mỹ như tôi là do điều gì gây ra? Tôi có nên nói là tôi đã đánh rớt liêm sỉ của mình rồi không? Tôi nghĩ điều đó sẽ là lựa chọn tốt nhất.
Một khi anh biết được con người thật của tôi là như nào, thì có nghĩa là anh cũng sẽ biết tất cả mọi người đã đối xử với tôi ra sao...
Tôi biết rằng lòng thương hại cũng chỉ tồn tại trong nhất thời, và những yếu điểm cũng chỉ để lợi dụng mà thôi. Tôi cũng dự đoán được mọi chuyện rốt cuộc sẽ diễn ra như nào.
Tôi chính là công chúa Romagna, Sơn ca Sistine, và ái nữ của Giáo Hoàng.
Cho dù tôi có gặp rắc rối như nào ở đây đi chăng nữa, thì thực tế tôi cũng đã được nhượng bộ phần nào rồi.
Họ sẽ phát giác ra mình đã bị lừa ngay khi tôi gỡ bỏ lớp vỏ bọc hào nhoáng và để lộ con người thật khốn khổ của mình.
Đó là lý do tôi chẳng bao giờ mơ đến việc dùng chính con người thật sự của mình để cảm hoá được Izek.
Nếu như em nói rằng thật ra em chẳng phải con gái của Giáo Hoàng, mà chỉ là một con vẹt lải nhải theo những lời mà bọn họ yêu cầu, nếu em kể cho ngài nghe về cách họ đối xử với em như thế nào mỗi khi em mắc lỗi, thì sau này mọi người sẽ nhìn em với ánh mắt như nào cũng đã quá rõ ràng rồi.
Mỗi lần nghĩ đến viễn cảnh đó, tôi khổ sở đến mức đầu như muốn nổ tung ra. Hơn thế nữa, lòng tin của mọi người đối với tôi cũng sẽ chẳng còn được như bây giờ nữa.
Trong trường hợp khả năng giao tiếp với quái vật cũng bị lộ ra, nếu tôi cũng tiết lộ vụ hạ độc Ellenia trong tương lai, có lẽ Izek chỉ đang nghĩ rằng tôi đang vờ bôi nhọ gia tộc mình.
Không, trước đó, nếu tôi làm những điều này trong lúc ở phương Bắc và anh nghĩ rằng mình đã bị lừa dối, rồi quyết định huỷ hôn với gia tộc, tôi không biết sẽ có chuyện gì xảy đến với mình nữa.
Sẽ là cái kết khủng khiếp gì đây? Và còn cả Popo và những quái vật khác...