Vẫn như mọi khi, gia nhân ở đây dường như căng thẳng trước Izek hơn nhiều so với trước Ellenia hay cha chồng.
Tôi quàng chặt vai Izek và dáo dác nhìn cảnh các gia nhân đang bận rộn di chuyển xung quanh. Đây là lần đầu tiên tôi đến đây.
"Đây là phòng của ngài ạ?"
"Khá tồi tàn, nhưng đúng là vậy."
Ngài đang mỉa mai đấy à?
Lần đầu tiên đến nơi ở của chồng tôi, tôi nghĩ đẹp hơn tưởng tượng rất nhiều. Không phải là xa hoa, mà nơi này được trang trí rất giản đơn.
Thảm lông thú trải trên nền gạch cẩm thạch đen sáng bóng trông thật bông mượt.
Qua ban công vuông vức, tôi có thể phóng tầm mắt của mình ra toàn cảnh dinh thự và thành phố lung linh như đang nhìn vào một chiếc kính vạn hoa.
Cũng thấy được cả ngọn hải đăng sáng rực tại Cảng Elmos.
"Hơi lạnh một chút. Nơi này như một pháo đài vậy."
"Những ngày này thì nó đích thực là pháo đài."
Không có đồ trang trí treo trên tường. Tôi cứ nghĩ có lẽ sẽ thấy được chân dung người mẹ đã khuất của anh, nhưng không thấy gì cả.
Thậm chí còn không có lấy một tấm thảm thêu.
Tôi nhớ là cha anh đã từng nói rằng ngài ấy có đam mê với nghệ thuật, nhưng chắc hẳn anh ấy khác xa với cha mình rồi.
"Chủ nhân, đã chuẩn bị xong rồi ạ. P - Phu nhân..."
"Gọi Ronja."
Tôi sững lại khi nghe thấy giọng nói của gia nhân và ngay lập tức tỉnh táo và dừng ngó ngang ngó dọc khắp căn phòng. Izek cho tất cả người hầu lui xuống và đưa tôi vào phòng tắm.
Tôi nhất thời bối rối.
"Wow..."
Ngay khi vào trong phòng tắm đầy hơi nước nóng hổi, tôi không khỏi trầm trồ. Đây chính là phòng tắm riêng của chồng tôi. Ngài có đúng là Công tước không vậy? Phòng tắm nào mà lại sang hơn cả phòng ngủ thế này?!
Đây còn không đơn giản chỉ là một phòng tắm hào nhoáng, mà là một phòng tắm lộ thiên có hồ nước nóng.
(Chel: A chếc tiệc cái đồ nhà giàu :) giàu z ai chơi lại hả???)
Những bức tường dát vàng, bồn tắm bằng đá cẩm thạch cao cấp, phía trên là cửa sổ lớn rất ấn tượng.
Khung cửa sổ chiếm nửa bức tường và bị che phủ bởi những tấm rèm cửa dày.
Nếu được ngâm mình trong bồn tắm này và mở tung rèm cửa ra, khung cảnh sẽ thực sự rất tuyệt.
"Cẩn thận bước chân em."
Vừa rồi là gì?
Izek đặt tôi xuống bậc cầu thang nhỏ dẫn lên bồn tắm.
Em phải làm gì đây? Ở đây rất an ninh, vậy nên ngài muốn em tắm rửa ở phòng tắm của ngài để đảm bảo an toàn?
"Phu nhân ơi, người ổn chứ ạ?"
Tôi đoán là đúng như thế rồi. Sao anh ấy cứ lảng đi thế? Ý tôi không phải thế mà!
"Ôi Chúa ơi. Người bị thương ở chân sao?
"Ta đã gặp phải vài vấn đề. Giờ thì ổn rồi."
Dù như vậy, cơ hội của tôi đã tan thành bọt biển mất rồi. Ôi trời ơi, tiến trình của tôi!
Khi tôi ngậm ngùi nuốt những giọt nước mắt cay đắng ngược vào trong, Ronja không ngừng lải nhải bên cạnh chân tôi và nhanh chóng cởi đồ tôi ra.
Mất kha khá thời gian để cởi bỏ váy vóc, phụ kiện và đồ lót cầu kỳ. Tôi rất trân trọng lòng nhiệt thành và những hành động tinh tế của em ấy.
"Em sẽ tháo băng ạ. Mọi người bảo chữa lành vết thương bằng nước Thánh sẽ rất tốt đó ạ."
Mọi người? À, những hạ nhân à. Phải tuyệt vời đến nhường nào khi mà đổ đầy bồn tắm bằng thứ nước Thánh quý giá đó chứ. Đúng là một bồn tắm của Hiệp sĩ Tôn giáo mà.
"Lần sau xin người đừng để mình bị thương nữa, thưa Phu nhân. Bàn chân xin đạp này mà có sẹo thì thật là đáng tiếc."
"Ừ, ta sẽ cần thận hơn, cảm ơn em nhiều."
"Vậy thì, em sẽ để người có không gian riêng nhé..."
"Hả?"
Em không đến đây để giúp ta tắm rửa sao?
Trước vẻ mặt bối rối của tôi, Ronja cũng bối rối theo, thay vì giữ lấy bộ đồ xuyên thấu của tôi.
"Người không thoải mái sao ạ?"
"Không phải, nhưng ta không biết sao em lại ở đây..."
"À, Công tước lệnh cho em giúp người cởi đồ. Và ngài ấy còn nói em phải lui ra ngay nữa..."
"Ồ..."
"Không có ý gì xấu đâu ạ. Nếu mà Công tước tự tay cởi trang phục của Phu nhân thì váy sẽ bị rách đó."
Đúng là như vậy. Ronja có lý. Cuối cùng, em ấy mỉm cười rồi lui ra khỏi phòng tắm. Tôi đi lên cầu thang, ôm đầu, trên người chỉ còn mỗi chiếc áo choàng tắm.
Có phải chỉ vì tôi là một thiếu nữ đã rong chơi cùng đám quái vậy, nên tôi cần dừng làm một đứa trẻ và tự tắm rửa cho mình đi không?
Đừng bảo là, đừng bảo là ngài muốn em ở lại đây với ngài -
Không, không, không phải vậy đâu. Ngay cả khi tôi đã cầu xin anh thì anh cũng đâu có chấp nhận.
Anh ấy là một tên khốn khiếp. Một tên khốn lạnh lùng .
Đồ khốn kiêu ngạo! Em vẫn chỉ là một quý cô thôi mà!
Tôi ngồi xuống, thả chân mình vào làm nước ấm áp, suиɠ sướиɠ thở dài một hơi. Sự uể oải lan từ những đầu ngón chân lên cũng không quá tệ hại. Nếu ngày nào tôi cũng được tắm ở nơi như thé này, thì cảm giác thật giống như một vị Hoàng đế La Mã.
Bồn tắm rất rộng và lộng lẫy. Thậm chí còn có thể bơi được.
"Nhưng em chỉ thiết tha một điều duy nhất rằng, nói một lời người mãi nhớ về em... "
Tôi ngâm nga và hất tung nước lên.
Ôi, muốn gặp Popo, Griffin và bé rồng quá đi. Nhưng tôi không nên thể hiện mong muốn này nếu muốn giữ an toàn cho chúng.
"Nói một lời người sẽ mãi nhớ về em, đứng cùng tà áo xẻ vai, ngắm nhìn hoàng hôn rủ bóng, người ơi... Hãy thề hẹn lời gặp lại nhau, dù cho chỉ là trong cơn ảo mộng viễn du nhất của người..."
(Chel: Cho ai không biết thì đây là lyrics bài Wildest Dream của Taylor Swift nha.)
"Có những lúc ta thực sự rối bời vì chẳng biết mình đã kết hôn hay rước một đứa trẻ mang danh vợ mình về."
"....Aaa!"
Tiếng ngâm nga chuyển ngay thành tiếng hét.
Hết hồn, tôi dừng nghịch nước và quay lại nhìn người chồng không biết đã vào tự bao giờ.
Dáng đứng thẳng với một tay vắt vẻo trên thành bồn tắm vừa kiêu ngạo lại vừa nóng bỏng.
Nhưng, sao anh lại mặc áo choàng trắng?
Trang phục sát thủ bán khoả thân đầu rồi? Tôi hụt hẫng chút nào đâu nhé.
"Sao em ngạc nhiên thế? Em gây rắc rối gì rồi?"
"Ơ, dạ không. Ngài..."
Sự thật là ngài xuất hiện trong một chiếc áo choàng tắm, và em sũng đang ngồi ngay bên cạnh ngài với một chiếc áo choàng để che đi cơ thể không lấy một mảnh vải che thân ở bên dưới, làm sao mà em thấy ổn được ạ?
Và đây là phòng tắm riêng của ngài.
"Đưa chân em cho ta xem trước."
Dường như anh chẳng mấy để tâm.
Người đàn ông này tiến gần về phía tôi, người đang cứng đờ ra vì sững sờ. Anh cúi xuống và nâng chân tôi lên. Trong lúc đó, tâm trí tôi ngày càng ngập trong những linh tính kinh khủng.
Tôi nghĩ là anh ấy đang muốn tắm cho tôi.
Đúng thế, tắm cho tôi. Cái này thì không sao. Nhưng mà, vấn đề nằm ở chỗ tắm cho anh ấy.
Chỉ có mặt anh là cần được rửa thôi, thật đấy!
"Ngâm mình đi. Đợi ta chút."
Còn lúc nào khác để tôi ở riêng một phòng tắm với anh đâu?
Với quyết tâm của mình, tôi quay lại nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người đàn ông đang cầm chiếc bình ngọc bích ở bên cạnh lên.
Chỉ cần cởϊ áσ tắm ra thôi... Không, hôm nay sẽ có điều khác thường xảy đến.
Có nên nói rằng tôi cũng sẽ tắm cho anh khi anh đang tắm cho tôi không?
"Ta quên không nhắc em mang dầu tắm riêng. Ta muốn em giữ lại hương thơm của mình ngay cả khi tóc em có mùi giống của tôi trong vài ngày tới."
"Em luôn thích mùi thơm của ngài."
Giống nhau cả mà. Ngài không nghĩ vậy sao? Em chẳng để tâm tới việc mái tóc của mình mang hương thơm nam tính hơn là việc mài sắt thành kim vào tối nay đâu, hehe.
"Em đâu thích gì bao giờ."
"Em nói thật mà."
"Được rồi, em là như thế. Cởϊ áσ choàng ra."
Sao, sao đột nhiên tôi lại mất thế chủ động vậy?
Izek thản nhiên xắn tay áo choàng lên tận khuỷu tay, liếc về phía tôi.
"Làm gì đấy? Cởϊ áσ choàng ra và vào bồn đi."
"... Đột nhiên ngài làm những điều này, em xấu hổ lắm."
Sự im lặng không thể diễn tả tràn ngập trong căn phòng.
Ugh, nguy hiểm quá.
Tôi nhanh chóng cụp mắt xuống và bắt đầu cởϊ áσ choàng.
Không phải hôm nay em đã chọc nghẹo ngài rất nhiều sao? Ngay cả khi ngài là một nhân vật khủng khiếp, có thể xá xác em bất cứ lúc nào.
Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt anh dán chặt vào lưng mình. Anh có thấy vết sẹo không? Tôi hất tóc ra đằng sau và nhanh chóng trầm mình dưới nước để che đi vết sẹo đó.
Chết tiệt, tôi quên mất sự tồn tại của vết sẹo ấy. Mong là nó sẽ không cản trở những chuyện tiếp theo.
"Trước tiên phải gội đầu đúng không? Trình tự tắm gội của một người phụ nữ thường là như nào?"
"Em hay bắt đầu từ việc gội đầu."
Những ngón tay thô ráp của anh luồn qua mái tóc tôi.
Cảm giác được anh xoa bóp da đầu kì lạ thật. Anh định làm tóc tôi rối hết lên à?
"Dài quá. Ta không biết nên bắt đầu từ đâu."
Tôi bắt đầu kinh hãi.
Không giống với mái tóc suôn dà, thẳng mượt ở kiếp trước, mái tóc hiện tại của tôi không chỉ xoăn mà còn rất dày, nên tôi phải hết sức cẩn thận khi gội nó.
Nếu chải một cách tuỳ tiện, tóc sẽ bị rối và không bao giờ gỡ được ra.
Nhưng có quá không khi yêu cầu một hiệp sĩ không biết gì này làm những việc nhỏ nhặt này?
"Em sẽ..."
Tôi cố gắng nói tằng mình sẽ chăm sóc tóc thật tốt, nhưng giọng nói đáng sợ vừa ngay sau đã chặn họng tôi.
"Sao, tự dưng lại gì nữa, em sợ à?"
"Không phải! Em muốn nói là ngài hãy bôi bọt từ đuôi tóc và luồn tay vuốt nhẹ."
Tôi là một con búp bê. Một con búp bê đang nằm trong tay tên sát thủ tàn nhẫn và nhàm chán.
Tôi thương tiếc cho mái tóc tội nghiệp của mình và nhắm chặt mắt để dòng nước ngay trên đầu tràn qua tóc. Giờ thì tôi chính là một người khổ hạnh đang gột rửa thân thể dưới thác nước.
"Ư...!"
"Xin lỗi. Em đau à?"
"Aa, không sao ạ."
Đuôi tóc xoắn xuýt vào những ngón tay anh làm da đầu tôi nhói lên.
Lấy ít bọt và đánh bông lên! Tôi lo lắng rằng mái tóc của tôi sẽ bay màu một nửa mất.
Tôi nghe thấy một tiếng thở dài trầm mặc và âm thanh loảng xoảng. Rón rén liếc về sau, chồng tôi đang cau mày nhìn bòng bàn tay của mình. Những đường tĩnh mạch gồ lên cánh tay chắc khoẻ của anh rất thu hút người đối diện.
"Ta không quen làm điều này."
Sao anh phải nói với tôi một điều quá đỗi hiển nhiên như vậy? Anh có phải tắm cho ai bao giờ đâu?
Thật vinh dự khi tôi trở thành con chuột bạch đầu tiên, dù cho anh cũng chưa bao giờ động tay đến việc tắm táp cho một chú chó.
"Em có sao không? Phải chịu đựng vì ta vụng về thế này."
Bỗng dưng, có một loại cảm xúc kỳ lạ xâm chiếm lấy trái tim tôi. Cảm xúc này quá xa lạ.
Anh ấy túm lấy mái tóc ướt đẫm của tôi một cách khó khăn và vụng về, nhưng cũng đầy cẩn thận và dịu dàng.
Tôi không biết có đúng là dịu dàng không nữa.
Bây giờ, tôi đã quen khi được phục vụ, ngay cả việc tắm rửa cũng vậy. Ở Romagna, hạ nhân thường kè kè theo từng chuyển động của tôi. Mỗi ngày trôi qua, từ những việc nhỏ nhặt đến những sự kiện lớn cũng đều được báo lại và biết đến.
Những hạ nhân tận tuỵ làm công việc cả đời của mình đều có kĩ năng tuyệt vời và tinh tế đến đáng ngạc nhiên.
Tuy là vậy, nhưng tôi chưa bao giờ có cảm giác như trong giây phút này.
Thôi nào, tỉnh dậy đi. Mình phải cẩn trọng. Đừng mắc lỗi nữa. Ranh giới giữa sự tử tế và bạo lực chỉ cách nhau bằng sợi chỉ mỏng manh mà thôi.
"Khó khăn lắm ạ?"
"Cũng không khó lắm. Ta không biết tóc em sẽ như này. Giống như tơ nhện ấy."
Thế ý ngài là khó hay không? À, dù sao thì ngài cũng là một tên khó hiểu mà.
"Cổ của em hơi đau rồi ạ."
"Ta nói với em rồi mà, ta sẽ tận tình chăm sóc em..."