Kỷ Dương là người trời sinh thích mạo hiểm.
Anh nghiêm túc làm việc, hay nghiên cứu ra cách diễn mới.
Lúc đóng phim thường hay có người khuyên “Tập trung hay nhiệt tình quá mức đều sẽ giống thiêu thân lao vào lửa”.
Tống Manh sau đó nghĩ, bởi vì như thế, Kỷ Dương mới tự làm mình hoá điên.
Hai tuần trôi qua.
Tống Manh thường tình cờ bắt gặp Kỷ Dương ở nhà gọi điện thoại cho người kia.
Kỳ thực Tống Manh biết cậu là ai.
Thiếu niên kia xinh đẹp như viên ngọc, rồi cũng xuất hiện trước công chúng.
Mỹ lệ, tùy hứng, làm người ta muốn chinh phục.
Một cậu trai thật sự có sức hút.
Là tình nhân bí mật của Kỷ Dương.
Tống Manh có một lần nghe thấy thần tượng nói với cậu ta:
“Đừng lo lắng, em sẽ không bị phát hiện đâu.”
“Tôi sẽ bảo vệ em, bằng mọi giá.”
Thần tình vững vàng, kiên quyết.
Thân là fan trung thành, Tống Manh suýt chút nữa muốn xông đánh thần tượng của mình một trận tơi bời.
Bởi vì cậu biết, người này sẽ phản bội Kỷ Dương rất tàn khốc.
… Có lẽ là vào một tháng sau, hoặc là hai tháng sau?
Nhưng cậu lại không có cách nào.
Cậu không có tư cách khuyên bảo, lời của cậu không ai tin tưởng.
Đó là việc thần tượng của cậu nhất định phải trải qua.
Chỉ là trong khoảnh khắc đó, cậu nghe thấy tiếng nói lương tâm:
“Có thật không, Tống Manh.”
“Mày thật sự không thể làm gì khác sao.”
Trong giới giải trí mỗi ngày đều có chuyện mới mẻ.
Ngày hôm nay người nổi tiếng, ngày mai đến chỉ sợ công chúng không nhớ người là ai.
Kỷ Dương quay lại làm việc, có một nhà đầu tư muốn mời anh diễn.
Tống Manh biết đây là bước ngoặt nhân sinh của thần tượng.
Anh ta từ đầu đến cuối không đáp lại lời gièm pha.
Luôn bịt tai với lời xỉ vả.
Tống Manh nhìn Kỷ Dương vì phim mới mà liều mình giảm cân, vừa bội phục vừa không đành lòng.
Trên thực tế Kỷ Dương cùng chữ “Mập” hoàn toàn không hề đứng chung.
… Tống Manh còn từng quang minh chính đại đâm sầm vào cơ bụng rắn chắc của thần tượng mà.
Chỉ là anh diễn vai người bệnh thận còn gặp hoạn nạn, cho nên thân thể nhất định phải gầy gò.
Quản lý đi đến nhà Kỷ Dương, vừa vặn thấy Tống Manh đang đứng hớt bớt dầu trên chén canh gà.
Kỷ Dương sắc mặt hơi tái nhợt ngồi ở trước bàn đọc sách, vừa đọc vừa đánh dấu lung tung vào kịch bản.
Tống Manh bưng canh gà nóng hổi đến trước mặt Kỷ Dương, mùi thơm từ từ lan toả không trung.
Quản lý nhìn cảnh tượng này, đến nửa ngày mới nhả được một câu:
“Tiểu trợ lý, cậu thật là… sủng ái Kỷ Dương.”
Kỷ Dương không tỏ rõ ý kiến, chỉ liếc mắt nhìn sang.
Anh còn thoả mãn cười cười, nói cám ơn Tống Manh.
Tống Manh nhún nhún vai, nghiêm túc nói với thần tượng:
“… Anh có thể vì sủng mà kiêu.”
Quản lý ậm ừ cuống họng, cắt ngang phần phối hợp quá sức kì lạ này.
Vẻ mặt của cô rất nghiêm túc, nhìn Tống Manh, có vẻ muốn nói gì đó.
Tống Manh thầm gật đầu với cô, bình tĩnh nói: “Tôi sẽ đi ngay lập tức.”
[Trốn nhà, trốn phóng viên đi chơi]
Đi hết các cửa hàng lớn rồi.
Kỷ Dương tràn đầy phấn khởi hỏi Tống Manh:
“Tiếp tục đi chỗ nào đây?”
Tống Manh lúc ở thời đại của mình còn không biết đi đâu chơi, bây giờ lại phải nghĩ chỗ đi chơi ở thập niên .
Thế là cậu ấp úng, cuối cùng nói một câu: “… miếu Huỳnh đại tiên hở?”
Kỷ Dương: “…”
Tống Manh gấp gáp bổ sung: “Ừm, cầu cái nhân duyên các loại…?”
…
Hai người đi quanh miếu, mua hai cái chuông gió đỏ rực.
Lão bá xem tướng kéo lại đôi kính, nhìn hai người một cái, nói như khẳng định:
“Hai người rất có tướng phu thê a.”
Tống Manh đang cắn kẹo, nghe nói như thế, dại ra.
Kỷ Dương nhịn cười, lấy ngón tay chọt chọt hai má phình to của cậu.
Chọt chọt.
Không phản ứng.
Lại chọt chọt.
Vẫn cứ không phản ứng.
Kỷ Dương:
“Ha ha ha ha ha ha.”