Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau đó mấy ngày, hai người đều trốn trong nhà.
Tống Manh nấu ăn quét tước, một mình ôm lấy mọi việc, thỉnh thoảng sẽ thò đầu ra cửa nhìn phóng viên còn ở đó hay không.
Sự thực chứng minh, lực nhẫn nại của paparazi là nhất.
Thời gian còn lại, có lúc cậu nói câu được câu mất cùng Kỷ Dương, đại đa số thời điểm cậu sẽ ngồi ở ghế sô pha yên lặng ngẩn người.
May mắn, đây cũng là kỹ năng của cậu.
Thần tượng thường thường cầm một phần kịch bản mà học, có khi bật phim lên vừa coi vừa nghiên cứu.
Tống Manh liếc nhìn tên của kịch bản.
Làm fan trung thành, cậu nhớ rõ, thần tượng của cậu chưa từng diễn trong bộ phim này.
Như bây giờ đầu sóng ngọn gió… lại được nhận phim?
Đây là do độ quan tâm của công chúng? Hay là… muốn anh ta thay đổi hình tượng?
Sau đó Tống Manh không nhịn được suy đoán lung tung, bắt đầu chạy đến ghế sô pha cùng thần tượng ngồi xem truyền hình.
Thần tượng chắc là đang tìm hiểu nhân vật, nhìn rất nghiêm túc.
Mặc dù là phim cũ rồi, Tống Manh cũng xem đến say sưa.
Thần tượng thường nhìn chằm chằm vào màn hình, sau đó ngắm ngắm kịch bản, sau đó lại cau mày.
Tống Manh xé gói khoai chiên ra, ngồi bên cạnh vừa xem vừa nhai “rào rạo”.
Vào lúc này khóe miệng Tống Manh lại nhoẻn lên, bất luận bộ phim có tẻ nhạt thế nào.
Trong khoảnh khắc…
Cậu hi vọng người ngồi cạnh đây chỉ là người bình thường.
Bình thường.
“Truyện kể trước khi ngủ” của bọn họ vẫn tiếp tục.
Star Wars cũng kể đến phần ba rồi.
…”Cừu vui vẻ” cũng thuận lợi đi đến hội thôn Cừu.
Bên ngoài gió nổi mây vần, bọn họ nơi này yên tĩnh điềm mật.
Thập kỷ chín mươi, điện thoại bàn vô cùng cồng kềnh, tiếng chuông chỉ đơn điệu “Leng keng leng keng — leng keng leng keng”.
Nghe như kiểu kim loại va vào nhau.
“Giúp tôi nhận điện thoại.”
Lúc điện thoại vang lên lần thứ tư, Kỷ Dương trong buồng tắm cuối cùng nhịn không được đành gọi to.
Tống Manh cao giọng đáp “Đến ngay”, từ trong phòng bếp vừa lau khô hai tay vừa đi ra phòng khách.
“… Alô.”
Là đàn ông, không, phải nói là thiếu niên?
Tống Manh kiên nhẫn chờ đối phương dần nín khóc, sau đó: “Này.” Một tiếng.
Đối phương trong nháy mắt trở nên lạnh nhạt, tiếng khóc nức nở cũng biến mất: “Anh là ai!”
Tống Manh thầm nghĩ đây đừng nói là quấy rầy qua điện thoại chứ?
“Cậu gọi đến nhà người khác, không phải người nên báo danh tính trước chính là cậu sao?”
Đối phương nghe thấy liền phát điên: “Anh ở trong nhà của Kỷ Dương làm gì?!”
Tống Manh thành thật trả lời: “Nấu cơm, quét nhà.”
Người bên đầu dây kia hùng hùng hổ hổ, cuối cùng cười lạnh một tiếng: “A, anh cho rằng anh là ai?”
Ý cậu ta là “Dựa vào đâu mà một người lai lịch không rõ như anh cũng có thể ở nhà của Kỷ Dương”.
Đáng tiếc Tống Manh căn bản nghe không hiểu, thế là cậu kỳ quái hỏi ngược lại:
“Tôi là trợ lý riêng của Kỷ Dương, không thì còn có thể là ai?”
“…”
Đối phương gác máy.
Kỷ Dương tùy ý mặc áo thun ba lỗ đen cùng quần short thể thao, từng giọt nước theo tóc rớt xuống đầy xương quai xanh.
“Xảy ra chuyện gì, là quản lý à?”
Tống Manh thuật lại đầu đuôi cuộc đối thoại một lần.
Biểu cảm của Kỷ Dương lập tức trở nên… Rất vi diệu.
Tống Manh gãi gãi đầu, hỏi:
“Tôi nói sai rồi sao?”
Kỷ Dương lắc lắc đầu, lau tóc hờ hững đi về phía trước.
Sượt qua Tống Manh.Sáng sớm hôm sau.
“Lại không tán gẫu à?”
Kỷ Dương hiếm thấy không làm công việc của mình, lại đi chọt chọt Tống Manh đang phát ngốc.
Tống Manh “A” một tiếng phản ứng lại, ngỡ ngàng quay đầu nhìn thần tượng.
“… Nói gì cơ.”
Kỷ Dương nhíu mày, đột nhiên ra một ý nghĩ.
“Vậy không bằng cùng tôi đối diễn?”
…
Kịch bản tên là “Phản bội”, nói về một tên đại ca hắc đạo đấu trí đấu lực cùng lực lượng cảnh sát, cuối cùng cũng bị mật vụ nằm vùng diệt gọn cả băng.
Kỷ Dương vuốt hết tóc mái về sau.
Khí thế cả người vì đó biến đổi.
Tống Manh nuốt nước bọt, bày ra tư thế anh dũng hy sinh:
“Cô đứng lại cho tôi!”
Kỷ Dương cong khóe miệng, ngón tay chậm rãi gõ lên bàn gỗ:
“Ồ?”
“…”
Thật là đáng sợ mà.
“Tại sao.”
Tống Manh cứng ngắc diễn vai chính với thần tượng.
Vai chính là một cô gái bình thường mà đại ca đã lỡ yêu, lúc này vẫn muốn ở bên đại ca.
Nhưng hắc đạo đại ca không muốn liên luỵ đến cô, không thể làm gì khác hơn là làm cô hết hy vọng.
Cảnh này, là cảnh cận kết thúc.
Tống Manh âm thầm thở dài một hơi.
Kỷ Dương vô cùng hờ hững, ánh mắt lại mãnh liệt thiêu đốt.
“Cô tại sao lại xuất hiện ở đây.”
“…”
Anh cười đến lạnh lùng:
“Cô cho rằng có thể cứu vớt tôi?”
“Chỉ bằng một mình cô?”
Tống Manh nhìn biểu tình đè nén của Kỷ Dương, đột nhiên rất muốn xoa đầu đối phương.
Cậu theo bản năng, thật không muốn nhìn thấy biểu cảm này của anh.
Cứ cho là Tống Manh biết rõ đây chỉ là kỹ năng diễn xuất.
Thế nên cậu thuận theo ý muốn, giơ tay lên vụng về sờ sờ cái đầu của Kỷ Dương cao hơn cậu cả tấc.
Biểu cảm Kỷ Dương trở nên mơ hồ.
“Tôi không phải đến cứu vớt anh.”
Bởi vì tôi không phải Thánh Mẫu, không có bàn tay vàng.
Chỉ là một người bình thường nhỏ bé đến mức sẽ lẫn trong biển người.
Tôi không có hy vọng xa vời rằng có thể cứu vớt cuộc đời anh.
“Tôi chỉ là, …”
Tống Manh mím mím môi, rũ mi mắt:
“Tôi chỉ là, muốn bù đắp cho anh.”
Kỷ Dương là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ.
“Tôi vừa nãy không diễn quá chứ?”
Tống Manh: “Không có đâu.”
Kỷ Dương nhíu mày: “Lấy ngón tay gõ bàn là làm ra vẻ quá đi chứ.”
Một trong những nguyên nhân khiến thần tượng trầm cảm, là anh ta theo đuổi sự hoàn mỹ quá mức.
Cậu thở dài một hơi, thì thầm:
“Người gì đâu mà, theo đuổi đỉnh cao rất tốt, nhưng không ai đứng mãi ở đỉnh được.”
Kỷ Dương trầm mặc một hồi, hỏi: “Tại sao?”
Tống Manh bèn ngập ngừng mở miệng:
“… Bởi vì sẽ bị đỉnh nhọn đâm chết?”
Kỷ Dương ngẩn ngơ, sau đó “Phốc ha ha ha ha ha” cười vang.
… Khiếu hài hước của thần tượng thật dễ dãi.
Tống Manh, người chưa bao giờ nói đùa, lặng lẽ nghĩ…
Vì tiếng cười của thần tượng, cậu quyết định giả ngu xuẩn thêm ba trăm năm nữa.
Qua một tuần.
Một ngày nào đó, Kỷ Dương ngẩng đầu nhìn rèm cửa sổ màu xanh da trời, giống như tùy ý nói một câu:
“Thật muốn đi ra ngoài.”
Vì phòng ngừa paparazi chụp trộm, cửa sổ trong nhà Kỷ Dương chưa từng mở ra.
Tống Manh nghiêng đầu nhìn bóng lưng thần tượng, có mấy phần kinh ngạc kỳ quái.
Chợt hiểu ra.
Đúng vậy, không phải ai cũng giống cậu, có thể trốn trong bóng tối nửa tháng cũng không sao.
Tống Manh thoải mái nói với thần tượng:
“Này có cái gì khó khăn, chúng ta đi ra ngoài chơi đi.”
Kỷ Dương lần này thoạt nhìn thật sự có chút kinh ngạc.
Tống Manh nở nụ cười:
“Hừm, chúng ta trước tiên làm ám hiệu đi.”
Nửa giờ sau.
Paparazi canh giữ ở ngoài trơ mắt nhìn trợ lý của Kỷ Dương nhảy khỏi hành lang nhà anh, chạy nhanh xuống cầu thang.
Thần sắc khiếp sợ hoang mang.
Lúc này, trong nhà Kỷ Dương truyền đến một tiếng “Ầm!” vang vọng.
Phóng viên ngơ ngác nhìn nhau.
Một giây sau, mọi người như ong vỡ tổ chạy lên trên cầu thang, tay giơ giơ máy chụp cồng kềnh, còn đồng loạt hô to một câu “Xảy ra vấn đề rồi!”.
Sau đó nửa giờ.
Tại khu buôn bán trước đền Huỳnh đại tiên.
Tống Manh thở hổn hển, cả người đầy là mồ hôi, ngã xuống bàn ghế cũng đầy dầu mỡ.
Nam nhân đối diện, tóc nhuộm bạc rối bù nhìn cậu cười:
“Nếu như mà Vấn tỷ biết tôi giả trang để trốn đi chơi, nhất định sẽ tức chết.”
Vấn tỷ là quản lý của Kỷ Dương.
Anh vẫy tay về phía quầy thức ăn, gọi một phần bánh ngọt nướng bơ (French toast) và hai ly trà chanh lạnh thiệt lạnh.
Tống Manh thở đủ rồi, mới chống cằm nhìn lại anh:
“Nếu không làm thế này, chỉ còn cách đeo kính râm đeo khẩu trang, như vậy còn dễ bị nhận ra hơn.”
Kỷ Dương bị tóc che không rõ mặt, mặc một cái áo chẽn nút vải kết trắng đã ngả vàng, quần vải cộc lớn hơn khổ người nên rộng thùng thình.
Bốn phía rất náo nhiệt.
Đại thúc bàn bên ngậm tẩu, chân bắt chéo còn nhìn họ hờ hững một cái.
Ống khuấy đi kèm ly nước khẽ chuyển động, trà cùng chanh đường hoà tan, uống rất giải khát.
Tống Manh thuần thục phết đều bơ lên bánh nướng còn nóng, chảy mềm, sau đó cầm bình sirô rưới quanh một vòng.
Lại dùng dao nĩa cắt từng khối nhỏ, từng khối nhỏ.
Kỷ Dương lẳng lặng nhìn động tác của Tống Manh, đột nhiên cười nói:
“Cậu thật giống như Đô rê mon của tôi.”
Tống Manh ngừng lại.
“Vậy à.”
Cậu nghiêm túc nhìn thần tượng lúc này đã mất hết hình tượng của mình, nói:
“Vậy thì thật là… Vinh hạnh của tôi.”
Đền Huỳnh đại tiên. Có thể thấy nó lọt thỏm giữa những toà cao ốc hùng vĩ của Hong Kong, nhưng nó vẫn giữ được nét cổ kính uy nghiêm giữa thành phố hiện đại. Nơi đây được coi là biểu tượng của văn hoá và sự độc lập của người Quảng.
Thần tượng trốn đi chơi sẽ mặc bộ đồ như anh trai áo trắng quần đen giữa hình:))
Món bánh French toast này là thứ mà người Hong Kong thích ăn nhất. Đây cũng là một nét khác biệt với người Trung Quốc vốn bài ngoại, căm ghét món Tây.
Nói thêm là cũng món bánh mì (sandwich) nướng thế này, người Sing lại rất rất rất là thích dùng chung với trứng ốp lòng đào (lòng trắng cũng lỏng), nước tương, và tiêu.