Mấy trăm… không, mấy ngàn hỏa điểu cùng gào lên, đồng loạt lao đến. Trầm Chu tuy là đế quân Không Động nhưng lại không thạo đối phó với nguyên tố hỏa.
Long tộc vốn được chia thành hai nhánh thủy và hỏa. Vào thời Hồng Hoang, hai nhánh hỗn chiến suốt ngàn năm vì tranh giành đế vị, cuối cùng nhánh hỏa chiến thắng, buộc nhánh thủy thiết lập lời thề không bao giờ tranh đoạt đế vị nữa, nhưng cũng đồng ý chọn nhân tài từ nhánh thủy để phụ tá quân chủ. Từ đó về sau, bài vị chủ nhân của Không Động luôn có hai, một dành cho chủ thần và một dành cho phụ thần. Cho nên kể cả Tố Ngọc, quân chủ nhiều đời của Long tộc đều theo hệ hỏa. Song do dễ bị chết non trong kỳ ấu niên, dân số Long tộc dần dần điêu tàn, đến đời trước của Trầm Chu thì còn vài thượng thần có thể cáng đáng danh tiếng của Long tộc, nhưng sau trận đại loạn năm ấy, truyền nhân Long thần ở Không Động chỉ còn lại mình nàng và Mặc Hành.
Nếu không có Mặc Hành, e nàng đã không thể sống đến tận hôm nay. Bởi vì rất khó nuôi dưỡng, ấu long sống được đến năm trăm tuổi đã là thành tựu lớn. Nhớ năm đó, nàng yếu ớt đến cả hình người cũng không duy trì nổi, Mặc Hành ngày ngày theo sát bên cạnh nàng, dùng thần lực của bản thân nuôi dưỡng nguyên thần của nàng ròng rã một tháng trời, không giây phút nào ngưng nghỉ. Trong thời gian đó, chỉ cần Mặc Hành phạm phải chút sai lầm gì, bây giờ đã không có nàng.
Nghĩ đến đây, chóp mũi Trầm Chu chợt hơi cay cay. Mặc Hành, người bỏ nhiều công sức như vậy nuôi lớn nàng, nhưng e rằng nàng phải phụ lòng người rồi. Dù bình thường nàng có thể thành thạo điều khiển diễm linh châu trong người, khiến người khác không nhìn ra chút sơ hở nào, nhưng nếu nàng thật sự là đế quân Không Động, loại lửa tầm thường này có thể thương tổn được nàng sao? Không có thần lực, nàng cũng chỉ là cá trên thớt của người khác.
Vết thương trên người nóng cháy như bị lửa thiêu, đau đến phải nghiến răng.
Đoản đao trên tay rơi xuống, do mất máu quá nhiều và sức lực cạn kiệt, Trầm Chu cuối cùng cũng quỵ xuống trên mặt đất, bên dưới mái tóc xõa rối lộ ra một bên mặt tái nhợt, nhưng thần ấn đỏ như lửa trên trán càng làm nổi bật vẻ đẹp trong trẻo động lòng người.
Vố số hỏa điểu quanh quẩn trên đỉnh đầu nàng nhưng lại chậm chạp không nhào xuống nữa, Trầm Chu chỉ hơi khựng lại trong chốc lát rồi lại đưa tay về phía đoản đao rơi bên cạnh. Song còn chưa chạm tới đoản đao nàng đã thấy cổ tay đau nhói, cùng lúc đó còn như nghe được tiếng xương vỡ vụn, những bộ phận khác trên thân thể cũng đồng loạt bị tấn công. Chẳng qua, không rõ tại sao mà tất cả công kích đều tránh né những vị trí hiểm của nàng, đối phương rõ ràng chỉ hận không thể đánh nát thân thể nàng nhưng vẫn còn từ bi lưu cho nàng một hơi thở.
Màng nhĩ chấn động dữ dội bởi tiếng kêu gào liên tục của đàn hỏa điểu, Trầm Chu cúi đầu mắng ‘Khốn… kiếp.’ rồi gắng gượng nghiêng mình nằm ngửa mặt lên trời, đáy mắt nàng phản chiếu vô số bóng hỏa điểu đỏ rực che khuất mặt trăng, như sẵn sàng bổ nhào xuống nuốt chửng nàng bất cứ lúc nào.
Khi vài con hỏa điểu lao xuống, Trầm Chu theo quán tính nhắm mắt lại, song chờ mãi vẫn không có gì xảy ra, nàng mở mắt ra thì thấy trước mặt bỗng xuất hiện một người áo trắng, tóc dài khẽ lay động trong gió, vóc dáng thanh nhã như ánh trăng.
Nam tử khẽ nghiêng mặt, hơi rũ mắt, ưu nhã mở miệng nói: “Cảm thấy thế nào khi thân là thượng thần Không Động mà suýt nữa bị long hỏa thiêu đốt?”
Long… hỏa. Khẽ nhướng mày, Trầm Chu còn chưa kịp xem xét tính xác thực của những lời này thì chợt nín thở vì một phát hiện khác. Cuối cùng nàng chậm rãi nói: “Trường Sinh giáo chủ, chúng ta rốt cuộc cũng gặp mặt.” Giọng nàng khàn khàn đầy mệt mỏi nhưng không hề có chút sợ hãi nào, “Hay ta vẫn nên gọi ngươi lâu chủ Phong Nguyệt lầu thì hơn?” Âm sắc trong lời nói của nàng càng lúc càng lạnh đi, “Đúng không, Phó Uyên.”
Hai mắt nam tử thoáng cong cong nhưng đáy mắt không hề có ý cười, hắn khẽ phẩy tay áo, đàn hỏa diễm đang vần vũ trên đỉnh đầu hai người lập tức bổ nhào về phía hắn. Rất nhanh sau đó, đàn hỏa điểu chỉ còn là bộ y phục đỏ rực trên thân nam tử, khiến một người mấy ngày trước nhìn còn nghèo túng và bạc nhược nay nhìn đẹp đẽ như trích tiên.
Nghĩ đến mấy ngày vừa qua bị hắn đùa giỡn trong lòng bàn tay, Trầm Chu thật sự… nói không nên lời.
Muốn đứng dậy nhưng trên người bị thương quá nhiều, nàng cố gắng đè nén cảm giác đau đớn thấu xương xuống, hồi lâu sau mới miễn cưỡng nhỏm nửa thân trên dậy, ngẩng đầu nhìn hắn, “Ở cùng nhau nhiều ngày như vậy, nhiều sự trùng hợp như vậy, ta cứ tưởng ngươi chỉ là một người phàm bình thường, còn từng thương hại ngươi…” Khóe môi nàng nở một nụ cười lạnh, “Phó Uyên, ngay từ lúc bắt đầu ngươi đã lừa gạt ta.”
Nam tử khẽ cười một tiếng, “Ta cũng không ngờ ngươi lại đần như vậy. Có điều ngươi nên cảm thấy may mắn, người đần như vậy cũng không chỉ có mình ngươi.”
Từ trên cao nhìn xuống nàng, khuôn mặt tuấn tú của hắn lộ vẻ lạnh lùng đến cực độ, “Trường Sinh giáo chủ chỉ là một cái tên hư cấu, đây ban đầu chỉ là mánh lới của bốn gã ác nhân muốn vơ vét trục lợi. Ta chẳng qua chỉ âm thầm giúp bọn chúng một tay, vậy mà chúng lại ngu xuẩn đến độ cho rằng Trường Sinh giáo chủ thật sự hiển linh, còn cho xây dựng cung điện và thánh địa, ngươi nói có buồn cười hay không. Kết quả cũng chỉ có thể trách bọn chúng lòng tham không đáy, làm chuyện xấu xa càng lúc càng không biết chừng mực nên mới rước phải sự đối địch với liên minh Nhật Nguyệt, cuối cùng rơi vào cảnh bị càn quét.”
Hắn đều giọng tiếp lời: “Còn liên minh Nhật Nguyệt, tự xưng là danh môn chính phái nhưng trong bóng tối lại làm đủ chuyện xấu, bị uy hiếp một chút đã ngoan ngoãn để người khác sử dụng. Phải rồi, khách điếm ngươi từng ở chính là do bọn chúng phóng hỏa, dấu hiệu hoa long lâu ở đó cũng do bọn chúng cố tình lưu lại để đánh lạc hướng, quan phủ địa phương nhìn thấy sẽ phán đoán là do Trường Sinh giáo gây ra, nói không chừng còn phải bỏ nhiều tiền mời bọn chúng tương trợ. Thấy chưa, cõi đời này luôn có những kẻ không có mắt nhìn người như ngươi vậy.”
Nghe xong, ánh mắt Trầm Chu càng lạnh hơn, “Tại sao phải thiêu hủy khách điếm?” Nàng thật sự nghĩ không ra lý do.
“À.” Hắn bâng quơ nói: “Chẳng phải chưởng quỹ khách điếm chê bai ta mang đến vận rủi sao, đã vậy ta sẽ giúp hắn hủy luôn nơi đó, cũng chỉ tiện tay mà thôi.”
“Chỉ vì một lý do… vô vị như thế…” Thiếu nữ lảo đảo vực thân thể đầy máu đen đứng dậy, ánh mắt lóe lên vẻ sắc bén, vung mạnh tay đánh về phía đối phương, “Phó Uyên, chỉ bởi vì vậy mà ngươi cướp đoạt tính mạng của người khác?”
Nam tử không tốn nhiều sức đã đỡ được đòn tấn công của Trầm Chu, thưởng thức vẻ thống khổ của nàng một chốc rồi bước đến ôm nàng vào lòng.
Khí tức nam tử xa lạ quanh quẩn khiến Trầm Chu lập tức cứng người.
“Đừng động, không sẽ đau.” Nam tử nhắc nhở nàng.
Trầm Chu cắn răng, vết thương trên người nàng rõ ràng đều do hắn mà ra.
Nàng dồn sức ở gối chuẩn bị húc mạnh vào bộ phận yếu ớt nhất của phái nam, song còn chưa thành công đã thấy sau ót nhói đau, bên tai vang lên tiếng hắn nói: “Không nghe lời sẽ có thể mất mạng đấy, khuyên ngươi trước nên ngủ một giấc thì hơi.”
Nam tử vừa đón lấy thiếu nữ đã ngất lịm, sau lưng liền truyền đến một giọng nữ: “Chủ nhân, xe ngựa đã được chuẩn bị xong.”
Hắn nhấc bổng Trầm Chu lên, nhẹ nhàng tiến vào trong xe ngựa, màn xe được thả xuống ngăn cách hai bóng dáng khuynh thành bên trong với màn đêm thâm trầm. Tri Nguyệt cũng nhảy lên càng xe, cầm lấy dây cương.
Tất cả phân thân khi trước của chủ nhân, bao gồm cả Phó Uyên, đều chỉ là ảo ảnh dùng thần lực tạo ra, hôm nay là lần đầu tiên nàng thấy chủ nhân dùng chân thân bước ra khỏi Phong Nguyệt lầu. Tuy chủ nhân sở hữu linh lực thâm hậu nhưng thân thể thật sự không thích hợp ra ngoài.
Ánh mắt của Tri Nguyệt dần trở nên sắc bén và lạnh lẽo như băng… Chủ nhân thành thế này cũng đều do Không Động ban tặng.
Bên trong khoang xe xa hoa rộng rãi, nam tử đặt thiếu nữ xuống gối, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt theo sườn mặt rồi đến phần xương quai xanh mảnh khảnh, động tác không mang chút quyến luyến mà như giống đang cảm nhận nhiệt độ của nàng. Nhìn thiếu nữ cả người đầy máu đen, duy chỉ có khuôn mặt là vẫn sạch sẽ, ánh mắt của hắn dần trở nên thăm thẳm.
Từa khi vừa ra đời hắn đã bị vứt ở đầm Vân Uyên, ngày ngày bị chướng khí xâm nhập, nhận đủ đau đớn từ năm loại kỳ độc. Trong lúc hắn sống không bằng chết thì nàng đang trải qua những ngày tháng nhàn nhã tại cung Hoa Dương, e ngay cả ‘đau’ là gì cũng không có khái niệm. Bản tính đơn thuần này có lẽ cũng là do được bảo vệ quá tốt.
Không biết lòng người hiểm ác mới có thể bị hắn tính toán đến nước này.
Trầm Chu tỉnh lại thì nhận ra mình đang nằm ngay ngắn trên giường, khắp người chi chít vết thương khiến mỗi cử động nhẹ cũng đau đến suýt ngất.
Trước mắt vẫn tối đen… xem ra nàng hôn mê cũng không lâu lắm.
“Tỉnh rồi?” Cạnh giường truyền đến một giọng nói lành lạnh như nước.
Trầm Chu cả kinh, là ai? Tại sao nàng không nhìn thấy hắn?
Ánh mắt kinh hoàng của nàng dường như không lọt khỏi mắt người nọ, hắn cười khẽ một tiếng rồi tiến đến nói bên tai nàng: “Ta đã hạ một loại cổ khiến mắt ngươi không thể nhìn thấy.” Một bàn tay áp lên mặt, cảm xúc lạnh như băng khiến Trầm Chu bất giác nhíu mày, tiếng nói kia vẫn tiếp tục: “Kể từ hôm nay, ta sẽ lần lượt khiến ngươi mất đi thính giác, khứu giác, vị giác rồi đến xúc giác, để ngươi có thể trải nghiệm cảm giác mất hết giác quan là thế nào.”
Trầm Chu chống tay nhỏm người dậy, dựa vào trực giác vung tay đánh về phía yết hầu của đối phương, kết quả tay nàng dễ dàng bị hắn khống chế, hắn còn ‘tốt bụng’ nhắc nhở: “Mới vừa giúp ngươi nối lại xương thôi, chớ để ta phải bẻ gãy tay ngươi một lần nữa.”
Trước ngực phập phồng không ngừng, nàng cúi đầu gằn giọng hỏi: “Phó Uyên, Trầm Chu ta từ trước đến giờ sống ngay thẳng rõ ràng, cho dù đắc tội người khác cũng công khai chứ không giở trò ám muội, ta và ngươi có thâm thù đại hận gì mà ngươi lại đối với ta như vậy?”
“Phó Uyên? Đó chỉ là tên giả ta dùng ở trần thế thôi, Phó Uyên và ngươi dĩ nhiên không thù không oán, mà không chừng hắn còn phải cảm kích ngươi. Bởi vì chỉ có ngươi mới nhìn hắn bằng ánh mắt thẳng thắn, không chút khinh miệt như vậy.”
Trầm Chu hừ lạnh một tiếng, hất tay người nọ ra. Dẫu không nhìn thấy nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt đặt trên người mình soi mói đến cực độ, như có thể bóc trần mọi che giấu của nàng. Nàng chán ghét cảm giác này.
Hai bả vai nàng chợt bị đè xuống, tiếng nói kia lại vang lên: “Tên thật của ta vốn là Phù Uyên – ‘Phù’ trong ‘phù trầm’ (thâm trầm nặng nề), ‘Uyên’ trong ‘thâm uyên’ (vực thẳm).”
Mi mắt Trầm Chu khẽ run run, “Phù… Uyên.”
Cũng chẳng phải là cái tên nàng quen thuộc nhưng khi hai chữ này vang lên, trong huyết mạch của nàng có nơi nào đó chợt sôi trào. Song đó có lẽ chỉ là ảo giác của nàng.
Trầm Chu cố gắng thoát khỏi sự khống chế của đối phương, “Ta đắc tội ngươi khi nào?”
Vừa nói nàng vừa lùi lại, song đối phương chỉ nhẹ nhàng tiến thêm một bước đã giam nàng trong lòng, không chế mọi phản kháng của nàng, tựa cằm lên vai nàng.