Trong núi…
Giữa bầu chướng khí mịt mù, Bạch Trạch nặng nề ngã xuống, bốn phía là vô số ánh mắt long sòng sọc nhìn chằm chằm, đang tiến tới càng lúc càng gần. Nó khó khăn mở mắt ra, bên tai thoang thoáng tiếng khóc kinh hoàng của ai đó: “Bạch Trạch đại nhân… Bạch Trạch đại nhân, ngài tỉnh lại đi…”
Mấy ngày trước, Bạch Trạch tìm đến động hồ ly hỏi thăm Hồ chủ mới biết được tổ chức bắt cóc thổ thần Vân Miểu được gọi là Trường Sinh giáo, hơn nữa không chỉ mình Vân Miểu mà các thần tiên và yêu quái cấp bậc cao xung quanh đều lần lượt mất tích. Theo lời tiết lộ của Hồ chủ thì vụ mất tích gần đây nhất chính là của sơn thần ngọn núi này.
Bạch Trạch và tiểu hồ ly vốn chỉ muốn tới đây thăm dò ít tin tức, không ngờ vừa vào núi, thứ chờ đợi bọn họ chính là cả trăm yêu thú hung dữ bụng đói reo vang trời.
Hung thú ở hạ giới đã bị tiên giới càn quét từ hơn vạn năm trước để tránh ảnh hưởng đến trật tự ở nhân giới, cho nên số yêu thú này nhất định do người nào đó cố tình nuôi dưỡng.
Bạch Trạch là một trong tứ đại thần thú, nếu là lúc trước thì đối phó với vài trăm hung thú chỉ là chuyện vặt, nhưng vạn năm trước nó đã đỡ một phần thiên kiếp thay cho Minh Quyết, liều chết mới bảo vệ được nguyên thần của cả hai, có điều trong lần Tử Nguyệt đại náo vào hai trăm trước, phần nguyên thần này đã bị hao tổn gần như cạn sạch. Năm đó tuy được Phượng hoàng cứu mạng và nuôi dưỡng bằng linh lực của thượng thần Mặc Hành, nhưng nó đã sớm thế suy sức yếu, đừng nói chi đến chuyện trở về kỳ đỉnh cao như thời thượng cổ.
Trong lúc ý thức hỗn loạn, trước mắt nó bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh mảnh mai, thiếu nữ mặc y phục loài người nhưng đôi tai và cái đuôi bông xù đã bán đứng nàng.
Tiểu hồ ly giang hai tay đứng chắn trước mặt Bạch Trạch, “Các ngươi không được ăn Bạch Trạch đại nhân, muốn ăn thì cứ ăn ta. Đừng coi thường ta chỉ là một tiểu hồ ly, thịt ta ngon hơn thịt của Bạch Trạch đại nhân nhiều…” Nàng run giọng nói: “Bạch Trạch đại nhân, ngài yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ bảo vệ ngài.”
Bạch Trạch nặng nề thở dài một hơi…
Lời này nghe thật quen tai, cảnh tượng này dường như cũng từng xảy ra. Giữa khung cảnh lôi đình cuồn cuộn, một thiếu nữ đứng chắn trước mặt nó, lớn tiếng nói nàng sẽ bảo vệ nó.
Nó chợt nhớ đến chuyện nàng từng hỏi mình.
Bạch Trạch, vì sao mi không tu thành thần?
Trở thành thượng thần đúng là có thể hưởng thụ đãi ngộ cao nhất, song đó cũng đồng nghĩa với việc sẽ không cách nào sống theo ý mình nữa, e thậm chí người mình muốn bảo vệ là ai cũng không thể chọn lựa. Sức mạnh của thượng thần vô cùng lớn, nếu sử dụng vào mục đích cá nhân sẽ có thể uy hiếp đến cả lục giới, cho nên thiên đạo luôn có cách riêng để khống chế phần sức lực này.
Ví như Phượng hoàng, cho dù bàng quan với tất cả thế sự, song chỉ cần là chuyện liên quan đến Thần mộ, y vĩnh viễn không thể bỏ mặc. Y đã sớm không hỏi đến sự vụ trong Phượng tộc từ lâu nhưng lại chậm chạp không chuyển giao bí quyết phong ấn Thần mộ lại cho đương gia hiện giờ của Phượng tộc, đương nhiên là có bí mật khó nói nào đó. Cũng ví như Mặc Hành, tuy là thượng thần Long tộc, nói đến thần lực thì e cõi đời này không còn ai có thể sánh bằng, nhưng chỉ một Không Động cũng đủ bòn rút sức lực y đến cạn kiệt. Còn có Minh Quyết…
Những thượng thần như bọn họ, nào có ai chân chính được tiêu dao lục giới?
Nó không muốn thành thần là vì không muốn trở thành một Phượng Chỉ hay Mặc Hành thứ hai, hơn nữa, một khi nó lịch kiếp thành thần, bàn về phân vị và tư chất ở Thần giới, dĩ nhiên sẽ uy hiếp đến Thiên đế, như vậy e nó sẽ không thể tiếp tục ở lại cung Hoa Dương nữa. Một Mặc Hành bệnh tật quấn thân đã khiến vị Thiên đế tính đa nghi kia không cách nào yên giấc, ngày ngày đều một lòng mong chờ đối phương nhanh chóng quy tiên, làm gì có chuyện y cho phép Không Động nhiều thêm một vị thương thần.
Chỉ là nó còn chưa báo đáp ân tình của tiểu nha đầu kia, làm sao có thể để bị đám yêu thú cấp thấp này xé xác chứ?
Huống chi, số thần tiên lịch kiếp thành công thành thượng thần đến nay vẫn chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, đôi mắt mơ hồ vì bị máu đen che khuất của Bạch Trạch chợt lóe sáng, cùng lúc đó trên không trung lập tức xuất hiện lôi điện ầm ầm đánh xuống.
Uy lực của luồng sét kia cực kỳ to lớn, bức lùi toàn bộ yêu thú đang nhìn Bạch Trạch chằm chằm. Tiểu hồ ly nghe thấy tiếng sét kia liền theo bản năng cụp đầu nằm rạp xuống trên mặt đất, song lại nghe được một giọng nói trầm thấp: “Hồ ly, cách xa ta một chút.”
Nàng thấp thỏm ngẩng đầu lên mới thấy Bạch Trạch cả người đầy máu đã đứng đậy không biết từ lúc nào. Từng tia lôi điện và sấm sét đan xen nhau đánh xuống quanh người Bạch Trạch như muốn tạo thành một không gian riêng biệt với những sinh vật khác.
Từ trên người Bạch Trạch tỏa ra một loại khí thế khổng lồ đủ sức bao trùm lên vạn vật, khiến nàng hồ ly hồi lâu vẫn không thôi thẫn thờ, chỉ có thể thấp giọng gọi: “Bạch Trạch đại nhân…”
Ngay trong khoảnh khắc tia lôi điện đầu tiên xuất hiện, tất cả sinh linh ở tứ hải cửu châu đều bị trận sét khủng khiếp này đánh động, dân chúng gần đó không khỏi đẩy cửa sổ ra lo âu nhìn lên trời, chỉ thấy nơi chân trời xa xăm có vô số sấm sét hội tụ như muốn xé nát màn đêm, liên tục giáng xuống từng luồng một. Đối với người phàm mà nói thì đây là quang cảnh chưa từng gặp được, người của tiên môn biết rõ nội tình thì càng thêm khiếp sợ… đó hẳn là dấu hiệu của thượng thần chuẩn bị độ kiếp!
Lôi kiếp được Bạch Trạch dẫn xuống tương ứng với năng lực của nó thời thượng cổ nên cực kỳ mạnh mẽ, dựa vào tu vi hiện giờ, nó dĩ nhiên càng dữ nhiều lành ít, đa phần là sẽ tan thành mây khói ở ngay lần độ kiếp này. Song phương thức tìm đường sống từ trong cõi chết này có lẽ cũng lẽ thời cơ tốt nhất để nó lịch kiếp.
Trên đường từ Thần mộ trở về, Phượng Chỉ nghe thấy động tĩnh liền nhìn về phía đỉnh núi, không nhịn được khẽ nheo mắt phượng, lắc đầu nói: “Bạch Trạch, không ngờ ngươi lại dẫn thiên kiếp xuống vào lúc này, năm đó bổn quân cứu ngươi cũng chẳng phải để ngươi làm loạn như vậy. Nha đầu kia còn trẻ người nông nổi, ngươi chỉ theo nàng mới mấy thập niên mà đã học theo nàng, không biết nặng nhẹ thế à…”
Trầm ngâm một lúc lâu, hắn quay sang lớp chắn đỏ như máu trước mặt mình, sát khí âm u từ lớp chắn khiến mái tóc dài đen như mực và vạt áo màu trúc của hắn khẽ lay động, trên mặt thoáng lộ vẻ kỳ lạ, thấp giọng nói: “Bổn quân vẫn chậm một bước rồi sao…”
Phượng Chỉ không ngờ mình phải tốn nhiều thời gian như vậy để tu sửa lại phong ấn ở Thần mộ, nhớ đến vẻ mặt nghiêm trọng của Phượng Nghi trước đó không lâu, trong đôi mắt luôn bình thản không đổi của hắn thoáng hiện ra một tia lo lắng, lời Phượng Nghi nói vẫn văng vẳng bên tai.
Sau khi phong ấn lại Thần mộ, hắn trở về Phượng tộc, lạnh nhạt quét mắt nhìn Phượng Nghi từ trên xuống dưới một lượt, “Ngươi là Phượng hoàng kế nhiệm do chính bổn quân tự mình chọn, cho dù có đại họa ngập đầu cũng không thể lộ ra vẻ mặt như thế chứ.”
“… Vâng.” Phượng Nghi cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng nhưng vẻ căng thẳng trên mặt cũng không giảm bớt được bao nhiêu, “Quân thượng, ấn phong ở Thần mộ cả vạn năm mới phải tu bổ một lần, nhưng dị trạng lần này cách lần tu bổ trước chỉ mới ba ngàn năm, đây… thật sự không phải là dấu hiệu tốt.” Rồi như có điều suy nghĩ, hắn thử ướm lời: “Liệu có phải do ấn phong ngũ hành của Thần mộ bị thiếu mất một không? Nếu có thể lấy được diễm linh châu…”
Phượng Nghi còn chưa nói xong thì Phượng Chỉ đã lạnh nhạt cắt ngang: “Bổn quân sẽ nghĩ cách. Mấy ngày tới có lẽ ấn phong vẫn chưa thể bình ổn, nhớ phái thêm người canh chừng. Bổn quân sẽ dạy cho ngươi một câu khẩu quyết, bất cứ lúc nào xảy ra chuyện thì cứ vận dụng.”
Phượng Nghi cả kinh, “Quân thượng vẫn còn muốn trở về nhân giới sao? Ngài vừa mới hoàn thành ấn phong thôi, muốn làm gì thì cũng nên nghỉ ngơi vài ngày…” Vận dụng thần lực liên tục ba ngày, không ngủ cũng không nghỉ, nếu đổi là hắn thì e đã sớm kiệt sức rồi.
Song hắn ngẩng đầu lên nhìn thì chỉ thấy nam tử trước mặt vẫn ung dung như gió, trên khuôn mặt ôn hòa không có bất kỳ tia mệt mỏi nào.
Phượng Chỉ nhàn nhạt bảo: “Không cần, bây giờ bổn quân sẽ truyền thụ khẩu quyết cho ngươi.”
Hiếm hoi lắm Phượng hoàng mới trở về một lần, nên lúc hắn rời đi, đội ngũ đưa tiễn của Phượng tộc dĩ nhiên kéo dài thậm thượt, mãi đến tận núi Ly Hoàng mới dừng lại.
Đợi đến khi bóng dáng của Phượng Chỉ khuất mắt, Phượng Nghi dẫn đầu đội ngũ mới ngẩng đầu lên, trong mắt không khỏi hiện lên một tia lo lắng, “Lấy được diễm linh châu rõ ràng là biện pháp đơn giản nhất, quân thượng đang do dự chuyện gì vậy…”
Rời khỏi hồi ức, Phượng Chỉ vuốt vuốt ống tay áo, trầm ngâm: “Diễm linh châu ư…” Hắn ngẩng đầu lên nhìn Thiên la trận đầy âm khí trước mặt, nhanh chóng nối liền những đầu mối tìm được mấy ngày trước lại với nhau, “Trường Sinh giáo chủ, bổn quân biết ngươi là ai rồi.”
Trong lúc đó, Trầm Chu bị vây trong Thiên la trận nên không hề cảm nhận được chuyện Bạch Trạch đang nguy hiểm ngập đầu và sự trở lại của Phượng Chỉ. Nàng vừa thu xếp ổn thỏa cho Phó Uyên đã ngất xỉu liền bị một nguồn sức mạnh khổng lồ khiến cho chấn kinh, đứng trân ra tại chỗ. Nàng có thể ‘thấy’ được rõ ràng thứ đứng sau nguồn sức mạnh kia nhưng vẫn không thể xoay người lại, trong nháy mắt thần lực toàn thân đều bị áp chế, thần ấn trên trán bắt đầu đau rát.
Chuyện gì đang xảy ra với nàng vậy…?
Là sức mạnh khổng lồ đến mức nào mà có thể khiến nàng sợ đến run rẩy cả người, không thể cử động như vậy…?
Nơi cổ tay chợt nhói đau, Trầm Chu vội vàng vực Phó Uyên dậy tránh sang một bên, nơi hai người vừa đứng trong chớp mắt liền xuất hiện một cái hố sâu hoắm, đáy hố vẫn còn lửa cháy hừng hực.
Vừa rồi nàng đã dùng đoản đao cắt cổ tay mới có thể thoát khỏi trạng thái thất thần, kịp thời tránh được một đòn kia, bằng không bọn họ đã…
Trầm Chu còn chưa kịp suy nghĩ xem bọn họ sẽ thế nào, đòn công kích thứ hai và thứ ba đã nối gót ập đến. Nàng quay đầu lại, nhìn rõ quang cảnh sau lưng thì không khỏi giật mình. Chẳng rõ từ bao giờ trên mặt hồ đã xuất hiện vô số đốm sáng, mỗi đốm sáng chỉ cỡ nắm tay nhưng lần lượt hóa thành hỏa điểu giương rộng cánh, phát ra một tiếng kêu rõ to rồi lao thẳng về phía nàng… nhẩm sơ thì chừng trên trăm con.
Đàn hỏa điểu chạm phải kết giới ngăn chặn liền như kiếm sắc rạch nát kết giới. Trầm Chu càng kinh hãi hơn hết thảy khi nhận ra mình không thể nào vận dụng thần lực.
Nàng dĩ nhiên không biết được, ngay từ khi nàng bước ra khỏi Thiên la trận, trước lúc hừng đông, thần lực của nàng sẽ không thể khôi phục.
Tìm một góc khuất đặt Phó Uyên vẫn còn mê man xuống xong, Trầm Chu liền cảm nhận được khí nóng áp đến gần, nàng hốt hoảng lắc mình né tránh. Nhận ra đàn hỏa điểu chỉ chăm chăm tấn công mình, nàng mới yên tâm dẫn dụ bọn chúng rời xa nơi Phó Uyên đang nằm. Nàng chạy tới đâu, đàn hỏa điểu rối rít đuổi theo đến đó.
Cho dù không có thần lực thì động tác của Trầm Chu vẫn nhanh như gió, đoản đao trong tay phối hợp vô cùng nhịp nhàng với cử động thân thể, không ngừng đánh tan tác hỏa điểu. Có điều, dùng phàm thể đối kháng với linh vật dĩ nhiên sẽ nhanh chóng rơi vào thế hạ phong, thắt lưng và chân nàng đều có vết thương, chỉ chốc lát sau cả người đã đầy máu đen.
Nếu trong tay nàng không phải là đoản đao mà là cung nỏ thì tốt biết mấy. Chỉ một giây phân tâm thì vai đã bị mổ thủng, Trầm Chu đau đớn kêu lên, vừa ôm lấy bờ vai ướt đẫm máu tươi thì phía đầu gối đã truyền đến cảm giác đau nhói, nàng nén đau, nhánh chóng cúi xuống né tránh một đòn công kích hung hiểm khác, vừa cầm chặt đoản đao bổ mạnh vào đầu hỏa điểu mới tấn công mình.
Lảm nhảm của beta: Móe, Nâu ship Bạch Trạch ver. người với Trầm Chu nhé.
Ý kiến của người dịch: Ship Bạch Trạch với hình người (với đuôi và lỗ tai vẫn còn) của tiểu hồ ly nghe hấp dẫn hơn chứ.