Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng hôm sau, Trầm Chu được Tử Nguyệt giúp đỡ thay y phục cưới Phượng Chỉ đã chuẩn bị sẵn. Váy dài màu đen, ống tay thêu hoa văn phượng vũ cửu thiên, không quá xa hoa nhưng lại tôn quý không gì sánh kịp.
Tử Nguyệt ngắm thiếu nữ đã chỉnh trang y phục xong xuôi, hơi nín thở. Nhìn khuôn mặt thêm xinh đẹp vì ăn mặc trang trọng của Trầm Chu, Tử Nguyệt không kiềm lòng điểm thêm ít son lên môi nàng, sau đó nheo mắt ngắm nghía, thành thật khen: “A Chu, nhìn ngươi lúc này, ngay cả nữ nhân như ta cũng không nhịn được muốn thương yêu đấy.” Đỡ Trầm Chu ngồi xuống xong, nàng cầm lấy một lọn tóc của Trầm Chu lên, hỏi: “Muốn chải kiểu tóc gì nào?”
Trầm Chu gượng gạo động đậy người, nói: “Kiểu gì cũng được, miễn là đừng quá cầu kỳ.”
Biết nàng không thích bị ràng buộc, Tử Nguyệt lấy một lọn tóc quấn thành một búi nhỏ sau ót, dùng trâm ngọc cố định xong, nhìn một lúc rồi híp mắt đầy thỏa mãn. Khuôn mặt của nha đầu này đúng là không cần quá nhiều tô điểm, đương nhiên chủ yếu là vì nàng tay chân vụng về, muốn làm kiểu cầu kỳ cũng chẳng được.
Thưởng thức kiệt tác của mình xong, nàng mới nói: “Chờ một chút.” Vừa nói vừa bước ra khỏi phòng, lúc trở lại thì trong tay cầm một chén thuốc đưa tới trước mặt Trầm Chu, “Thượng thần Phượng Chỉ dặn ngươi uống hết.”
Trầm Chu chau mày, “Rốt cuộc là thuốc gì vậy?”
Tử Nguyệt nhún vai, “Chắc là thuốc bổ.” Trong mắt nàng dịu đi, “Hôm qua thượng thần Phượng Chỉ đã nói cho ta biết chuyện ngươi muốn lấy bảo vật lục giới để cứu thượng thần Mặc Hành, ta thật không ngờ, ngươi đúng là nhận lời thành thân chỉ vì Phượng Huyết ngọc.”
Tim Trầm Chu nhảy lên, “Hắn nói cho ngươi biết hết rồi?” Nàng cứ tưởng Phượng Chỉ sẽ giấu không cho Tử Nguyệt biết chuyện này.
Có điều chuyện xảy ra trên núi Phương Hoa e đã huyên náo tứ phương rồi, Tử Nguyệt mới từ ma vực trở về nên mấy tin đồn kia còn chưa kịp đến tai, qua một thời gian tất nhiên cũng sẽ biết thôi.
Tử Nguyệt ngậm ngùi nói: “Mới mấy trăm năm không gặp thôi, sao vợ chồng các ngươi lại ra nông nỗi này hả? A Chu, vì Phượng Huyết ngọc mà sinh hiềm khích với thư sinh của ngươi, có đáng không?” Giọng nàng không nhịn được nghiêm nghị hơn hẳn, “Tình cảm thư sinh dành cho ngươi, ngay cả người ngoài như ta cũng thấy được rõ ràng, làm gì có chuyện hắn lại vì một miếng ngọc mà khiến ngươi khổ sở chứ. Hắn làm vậy hẳn có lý do của mình.” Rồi nàng chuyển sang ân cần dạy bảo: “Giữa nam với nữ trước giờ đều là trong nhà chưa tỏ mà ngoài ngõ đã tường, cho nên kỵ nhất là tự cho mình thông minh.”
Thấy Trầm Chu cúi đầu chẳng nói lời nào, nàng không khỏi nhỏ giọng dần, “Nhưng hắn phế thần vị của ngươi, dùng Phượng Huyết ngọc bắt ngươi thành thân thì đúng là hơi quá đáng. Nếu tiểu tử Đông Phương kia cũng như thế, hắn đừng mơ vào nhà nửa bước.” Đặt mình vào hoàn cảnh của Trầm Chu, nàng liền tỏ vẻ đồng cảm, “Ừ, ngươi tạm thời lạnh nhạt với hắn cũng tốt. Sau khi có được Phượng Huyết ngọc, ta sẽ cùng ngươi tới Minh giới lấy đèn dẫn hồn, chừng nào thượng thần Mặc Hành tỉnh lại thì bắt thư sinh của ngươi bồi tội với ngươi tử tế sau.”
Vừa dứt lời Tử Nguyệt bỗng nghĩ tới một chuyện, “Ngươi vẫn chưa ăn gì hết, đại lễ thế nào cũng lê thê hết cả ngày, để ta đi tìm gì đó cho ngươi ăn lót dạ.”
Sau khi Tử Nguyệt hùng hổ ra khỏi phòng, Trầm Chu mệt mỏi tựa vào bàn trang điểm, nhẹ lẩm bẩm: “Nhưng hắn… đã không còn là thư sinh đần của ta từ lâu rồi…”
Câu nói này rơi vào tai Phượng Chỉ vừa bước vào phòng, khiến hắn lập tức dừng chân. Hắn nhìn nàng chăm chú một lúc rồi xoay người rời đi.
Tử Nguyệt từ phòng bếp trở về, ánh mắt không khỏi bị một nam tử đứng dưới hiên thu hút. Trên người nam tử cũng khoác y phục cưới, gió nhẹ khiến ống tay áo khẽ lay động, thấp thoáng lộ ra hoa văn li long, đặt cùng hoa văn phượng vũ trên người Trầm Chu đúng là một đôi long phượng trình tường.
Li long: rồng không sừng trong truyền thuyết để trang trí các công trình kiến trúc hoặc công nghệ phẩm
Nàng bất giác thầm nghĩ, hai người này đứng cùng nhau thật sự vô cùng xứng đôi.
Sau khi nhìn thêm một lúc, nàng phất tay áo đi tới đứng cạnh nam tử, “Thượng thần không vào xem A Chu sao?”
Không rõ vừa rồi đang nghĩ gì, Phượng Chỉ hơi hoàn hồn liền đáp khẽ: “Không cần.” Rồi hắn quay khuôn mặt với nụ cười như có như không sang Tử Nguyệt, “Cô tới thật đúng lúc, bổn quân vừa vặn có một chuyện không rõ, muốn nghe suy nghĩ của cô.”
Nghe vậy Tử Nguyệt khẽ ho một tiếng, khiêm tốn nói: “Đông Phương thường chê ta hữu dũng vô mưu, ở phương diện này thượng thần chớ ôm hy vọng quá lớn ở ta thì hơn.” Khiêm tốn xong nàng liền bảo: “Hỏi đi.”
Phượng Chỉ cụp mắt nhìn xuống, “Đông Phương…” Gió nhẹ phất qua mặt hắn, tô thêm vẻ mặt ôn hòa muôn thuở, trầm ngâm một lát hắn mới hỏi: “Bây giờ Minh Quyết đang ngủ say trong cơ thể của Đông Phương Khuyết, nhưng ngày nào đó ký ức thuộc về Minh Quyết sẽ thức tỉnh, Đông Phương Khuyết có khả năng sẽ bị thay thế…” Hắn đều giọng hỏi nàng: “Tử Nguyệt, đến lúc đó ngươi có thể phân biệt được người ngươi thích rốt cuộc là Minh Quyết hay là Đông Phương Khuyết không?”
Tử Nguyệt sững người trước vấn đề này, là Minh Quyết hay là Đông Phương Khuyết ư…
Minh Quyết và Đông Phương Khuyết đúng là cùng một người, nhưng Đông Phương Khuyết lại hoàn toàn không có ký ức của Minh Quyết, đến khi thần thức của Minh Quyết thức tỉnh, ký ức của Đông Phương Khuyết vẫn còn hay không cũng là chuyện khó nói. Cho nên khi bị Phượng Chỉ hỏi, nàng thật sự không biết trả lời thế nào.
Tâm tư Tử Nguyệt vốn đơn giản, cho nên vấn đề này quả thật hơi khó nhằn với nàng. Phượng Chỉ thấy nàng trầm mặc cũng không hỏi dồn, chỉ lẳng lặng đứng đó.
Một lúc sau Tử Nguyệt e dè hỏi ngược lại: “Vấn đề này… thượng thần đang nói chính mình đó sao? Ừ, quả thật thư sinh bình thường kia mới là người A Chu thích, thượng thần bây giờ… cũng coi như là đã thay chỗ của thư sinh…”
Phượng Chỉ không phủ nhận, chỉ cụp mắt nói nhỏ: “Đúng nhỉ. Là bổn quân hại thư sinh của A Chu biến mất khỏi cõi đời này.”
Tử Nguyệt nói: “Vấn đề thượng thần vừa hỏi, thứ cho ta không thể trả lời.” Im lặng một lúc nàng mới lại lên tiếng: “Ta chỉ biết, lúc Minh Quyết gạt ta một mình ứng kiếp, ta thật sự vô cùng hận huynh ấy.”
Nghe tới đây, tay Phượng Chỉ khẽ run lên.
Vẻ mơ hồ trong mắt Tử Nguyệt đã hoàn toàn tan mất, giọng trở nên rõ ràng chắc nịch, “Nhưng trải qua sinh ly tử biệt, ta cảm thấy ở đời có rất nhiều chuyện không thể quá chấp nhất. Ta bây giờ muốn ở cùng Đông Phương thì cứ ở cùng huynh ấy thôi. Huynh ấy quy vị cũng tốt, ở hồng trần lịch kiếp cũng tốt, miễn là ta có thể ở cạnh huynh ấy.”
Phượng Chỉ thoáng thất thần, sau khi hoàn hồn thì hỏi nàng: “Tử Nguyệt, ngươi có bao giờ nghĩ mình sẽ tha thứ cho Minh Quyết không?”
Tử Nguyệt hơi sững người, “Tha thứ ư…” Gió thổi qua, mơn man khuôn mặt xinh đẹp cao ngạo của nàng, thật lâu sau nàng mới bừng tỉnh, “Nói đùa gì đó? Lúc bà đây chinh chiến tứ hải bình định bát hoang cũng không rớt giọt nước mắt nào, tên Minh Quyết kia lại khiến ta khóc nhiều như thế, món nợ này vẫn chưa tính xong, mắc mớ gì ta phải tha thứ cho tên đó hả?” Trong mắt dâng lên sát khí, nàng hừ lạnh, “May mà Đông Phương không có ký ức của Minh Quyết, không thì đã bị bà đây xử đẹp từ lâu rồi.”
Tại núi Tử Hoa xa xôi, Đông Phương Khuyết bất giác thấy lạnh sống lưng, đệ tử đang bàn luận với hắn không nhịn được hỏi: “Chưởng môn sư tôn, ngài sao vậy?”
Đông Phương Khuyết khôi phục lại vẻ mặt bình thường, “Không có gì.” Miệng nói vậy nhưng trong lòng lại tự nhủ, Tử Nguyệt một mình tới núi Ly Hoàng, chẳng rõ có gây chuyện không nữa. Ừm, hắn phải mau chóng xử lý hết việc, đích thân tới xem nàng thế nào mới yên tâm được.
Sau khi Tử Nguyệt đi khỏi, Phượng Chỉ vẫn một mình đứng dưới hiên, vuốt ve vạt áo thật lâu như có điều suy nghĩ.
Hôn lễ cử hành vào lúc hoàng hôn nhưng từ sáng sớm đã có rất nhiều tiên hữu tới núi Ly Hoàng. Bởi vì mối duyên này quá kinh hãi thế tục, thượng thần Phượng Chỉ lại không phát thiệp mời mà còn cao giọng tuyên bố ai cũng có thể đến dự, cho nên tiên yêu ái mộ danh tiếng của Phượng Chỉ ở lục giới đều tìm đến, muốn thấy tôn dung của thần thượng cổ trong truyền thuyết.
Chỉ có điều, cung Triêu Phượng nằm tít trên đỉnh núi Ly Hoàng, sau khi chúng tiên yêu tới chân núi, vì biểu hiện sự tôn kính với thượng thần nên không được đằng vân cũng không thể ngự phong, đành phải leo từng bậc thềm đá bằng hai chân. Linh lực trên núi quá mạnh mẽ, bậc thềm đá lại dài đằng đẵng, khách tới tuy đông nhưng đa phần đều là tiểu tiên tiểu yêu linh lực thấp kém, leo được một quãng lại phải nghỉ ngơi dưỡng sức, vì vậy cuối cùng đến được cung Triêu Phượng đúng giờ đều là tiên quân hoặc yêu quân tu vi cao cường.
Sau khi đến nơi, chúng tiên yêu đều suýt xoa luôn miệng, quả không hổ là hôn lễ của thần thượng cổ. Bên ngoài cung Triêu Phượng, cỗ yến được bày trải dài hút tầm mắt, nến trên bàn tỏa sáng lung linh, tiên tửu đã sớm được rót đầy cốc, trên bầu trời cung điện thi thoảng lại có loan điểu bay múa trợ hứng, tiếng nhạc dịu dàng văng vẳng bên tai, thật sự là một cảnh tượng vui mừng.
Chưa kể, thị nữ qua lại giữa các dãy bàn tiếp đón khách đều là phái nữ của Phượng tộc, linh khí trên người hết sức tinh thuần, ít nhất cũng phải cấp thượng quân.
Hôn lễ của Thiên đế và Thiên hậu trước đây e rằng cũng không long trọng thế này.
Quan khách ngồi trên bàn tiệc còn đang cảm thán thì chợt nhìn thấy một nam tử mặc hỉ bào từ điện Thương Khung bước ra, vạt áo đen phất qua thềm đá, thần sắc lạnh nhạt trầm tĩnh. Bất kể khách đến có khí độ xuất sắc cỡ nào, đứng trước nam tử này đều phải chịu lu mờ.
Đó chính là… thần thượng cổ Phượng Chỉ.
Ánh mắt nam tử nhìn một lượt quan khách ngồi trên bàn, hắn hóa ra một ly rượu cầm trên tay rồi nói: “Hôm nay là ngày đại hỉ của Phượng Chỉ, được chư vị từ tứ hải bát hoang đến dự, Phượng Chỉ thật sự cảm kích khôn cùng, xin uống cạn chén rượu này trước.”
Chúng tiên yêu rối rít nâng chén, nhất thời tiếng chúc tụng vang dậy khắp không trung.
Uống hết một ly rượu đầy, Phượng Chỉ bắt đầu nhận rượu mời của quan khách, môi luôn giữ nụ cười, thần sắc phóng khoáng khác hẳn vẻ lãnh đạm thường ngày. Không rõ đã uống bao nhiêu rượu, hắn lấy cớ giờ lành sắp tới, đến ngồi xuống băng ghế đá bên cạnh điện Thương Khung, sắc mặt dần trở nên khó lường.
Đông đảo khách khứa thỉnh thoảng lại nhìn về phía chính điện, hưng phấn chờ tân nương bước ra.
Chỉ có bàn tiệc gần điện Thương Khung nhất là chìm trong bầu khí hơi kỳ quái.
Vị thần quân áo đen mặt lạnh tanh, cầm chén rượu lên uống cạn, cạnh đó là vị thượng thần tóc bạc mặt không chút biểu cảm, thiếu nữ áo xanh ngồi cạnh hắn nhìn chằm chằm điện Thương Khung, nhỏ giọng nói: “Chừng nào đế quân mới ra vậy.” Cô nàng nhìn đông nhìn tây một lát lại kêu lên: “Ý, đó chẳng phải là Bách Linh cô nương sao?”
Cánh tay cầm chén rượu của vị thần quân áo đen hơi khựng lại, theo ánh mắt của thiếu nữ vừa nói nhìn sang, quả nhiên liền thấy một cô nương trong y phục đỏ đứng đó, tóc buộc gọn sau ót, tay cầm trường kiếm, mặt không để lộ bất kỳ cảm xúc gì.
Dạ Lai liếc sang nam tử mặc y phục trang trọng đang nói chuyện với cô nương kia, ánh mắt hơi tối đi.
Thành Bích nhận ra nam tử nọ, thì thầm: “Thượng thần Phượng Nghi quả nhiên cũng có mặt.”
Dạ Lai không nói gì, nâng chén lên uống một hơi cạn sạch, vốn định vờ như không nhìn thấy thì lại nghe Thành Bích cất giọng kêu: “Bách Linh nữ quân.”
Bách Linh quay sang, trông thấy Thành Bích vẫy tay với mình liền lãnh đạm nói với Phượng Nghi: “Ta phải tiếp đón khách, xin cáo từ trước.” Vừa nói nàng vừa gật đầu chào, mới nhấc chân định đi thì lại bị giữ chặt. Nàng không khỏi cau mày, lạnh lùng nhìn xuống bàn tay đang giữ tay mình của đối phương.
Cũng ý thức được sự khiếm nhã của mình, Phượng Nghi rút tay về, bảo: “Ta đi với muội.”
Bách Linh im lặng, cũng không từ chối.
Nàng đi tới cạnh bàn tiệc, mới hàn huyên vài câu lại nghe Thành Bích tít mắt cười bảo: “Bách Linh cô nương, tiện thì ngồi chung đi.” Thành Bích cũng nói với nam tử sau lưng nàng: “Thượng thần Phượng Nghi cũng ngồi chung nhé.”
Bách Linh thoái thác: “Không cần, ta còn phải ra cửa cung đón khách.” Nàng đưa tay vẫy một cung nữ, đưa lên bàn một bình tiên tửu rồi nói: “Đây là Thanh Vân tửu của cung Triêu Phương, mời chư vị dùng thử.”
Thành Bích tủm tỉm nói: “Sắp tới giờ lành rồi, chắc sẽ không có khách vào nữa đâu, Bách Linh lười một chút cũng không sao mà.” Nghĩ tới tính cách nghiêm chỉnh của Bách Linh, nàng đổi cách nói: “Uống với chúng ta một chén cũng đâu mất bao nhiêu thời gian.” Nàng hỏi cả ý kiến của Phượng Nghi: “Thượng thần Phượng Nghi thấy sao?”
Phượng Nghi cười cười, “Chư vị là khách quý, đương nhiên không có vấn đề.”
Bách Linh ngẫm nghĩ rồi đặt kiếm xuống bàn, “Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.”
Nhìn thấy động tác của Bách Linh, đuôi mắt Phượng Nghi hơi cong cong, cũng vén tay áo định ngồi xuống cạnh nàng, nửa chừng lại có một chén rượu bay thẳng về phía hắn. Hắn vung tay hất chén rượu đi, song ống tay áo vẫn bị ướt rượu một mảng lớn. Hắn đưa mắt nhìn vị thần quân áo đen ở đối diện, nghe thấy đối phương nói: “Ngại quá, bị tuột tay.”
Thành Bích giật giật khóe môi, Dạ Lai thần quân, tuột tay mà cũng nhắm chuẩn thật.
Phượng Nghi không bấm quyết tẩy vết rượu trên tay áo mà giương mắt hỏi đối phương: “Dạ Lai thần quân hình như có hiềm khích riêng với bổn thần thì phải?”
Bách Linh cũng khó hiểu nhìn Dạ Lai, “Phượng Nghi đắc tội ngươi hồi nào vậy?”
Vị thần quân mi thanh mục tú nhíu mày, đáp: “Tại hạ chỉ bị tuột tay mà thôi, sao lại thành hiềm khích riêng rồi?” Khóe môi hắn treo một nụ cười hờ hững, “Thượng thần nghĩ nhiều quá đấy.”
Mắt Phượng Nghi hơi tối đi, đang định mở miệng đáp trả thì chợt nghe thấy Bạch Trạch vẫn luôn nhìn chằm chằm điện Thương Khung nói: “Giờ lành đến rồi.”
Bạch Trạch vừa dứt lời, tiếng chuông báo giờ lành liền gõ vang trời. Thần lực hùng hậu lan tràn từ trong điện Thương Khung, yến tiệc vốn náo nhiệt lập tức bị thần lực làm cho yên ắng lại, đến khi không còn bất kỳ tiếng chén tách va chạm nào, tất cả khách khứa đều đổ dồn mắt về phía điện Thương Khung.
Phượng Chỉ đứng dậy, nghiêm trang chờ bóng dáng đang được Tử Nguyệt dìu đi về phía mình.