Phượng Chỉ dứt lời mới nhớ tới chuyện hỏi ý Trầm Chu, “Bổn quân sắp xếp như vậy, A Chu cảm thấy được chứ?”
Nàng chỉ biết cụp mắt, bần thần gật đầu, “Cứ thế mà làm.”
Thấy phản ứng của nàng, Phượng Chỉ lập tức nhíu mày, trên mặt lập tức tràn ngập vẻ không vui. Chúng tiên thấy thế đều thổn thức cảm khái: dường như thượng thần Phượng Chỉ không buồn che giấu cảm xúc nữa.
Thiếu nữ trước mặt Phượng Chỉ vẫn không hề nhận ra sự khác thường của hắn, vẫn cúi thấp đầu, chưa dứt ra khỏi nỗi bàng hoàng.
Sau khi trục xuất diễm linh châu ra khỏi cơ thể, thần ấn trên trán thiếu nữ liền biến mất, để lại một vầng trán trắng trẻo mịn màng, tô thêm vẻ thanh tú của nàng.
Có lẽ do bị tổn thương nguyên khí trong lúc lấy diễm linh châu, tay Trầm Chu vẫn luôn chống trước ngực Phượng Chỉ làm điểm tựa.
Phượng Chỉ ngắm nhìn dáng vẻ yếu ớt của nàng, lệ khí trong mắt thoáng nhạt nhòa, thay vào đó là vẻ lo lắng càng lúc càng trầm trọng. Hắn nắm chặt cổ tay nàng, lãnh đạm nói với chúng tiên: “Hôn lễ còn rất nhiều thứ phải chuẩn bị, bổn quân xin cáo từ trước.” Dứt lời hắn chẳng buồn khách khí thêm nữa, trực tiếp kéo nàng cưỡi mây rời đi.
Chúng tiên được Phương Hoa thượng quân dẫn đầu lập tức cung tiễn hai người họ.
Bạch Trạch muốn đuổi theo lại bị một cánh tay ngăn lại, cô gái thu hồi ánh mắt vẫn dõi theo hai bóng dáng đang xa dần, sắc mặt mang theo vẻ trịnh trọng khó nhận ra, “Nếu Bạch Trạch thần quân không muốn phá hư chuyện tốt này thì xin đừng đuổi theo.”
Phượng Chỉ cưỡi mây bay về núi Ly Hoàng, trên đường bay, dưới chân là hoa đào nở rợp núi, quang cảnh rực rỡ muôn trùng nhưng đáy mắt hắn lại như đóng băng, lạnh lẽo dị thường. Không ai lên tiếng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng trước, cả hai cứ thế im lìm suốt đường đi, đến khi sắp nhìn thấy núi Ly Hoàng, Trầm Chu mới nhỏ giọng thương lượng với hắn: “Phượng Chỉ, chậm một chút có được không?”
Thể lực của nàng đã đến cực hạn, nếu không được hắn vừa kéo vừa đỡ thì e rằng đã ngã nhào khỏi mây từ lâu.
Thanh niên bên cạnh lạnh nhạt đáp lời: “Bổn quân cứ đang tự hỏi, không biết A Chu sẽ còn cậy mạnh đến khi nào nữa.” Hắn hơi nhếch khóe môi, đánh giá nàng: “Sự nhẫn nại của nàng đúng là chưa bao giờ khiến bổn quân phải thất vọng.”
Trầm Chu chau mày, mặt lộ vẻ không vui nhưng lại mím môi không nói gì. Nàng thật sự chẳng còn sức lực tranh luận với hắn, vừa hơi rút tay về thì lại bị nắm chặt hơn.
Tốc độ đằng vân rõ ràng chậm lại, giọng của thanh niên đã bớt đi sự lạnh giá, song vẫn còn vô cùng cứng nhắc, “Chỉ còn một khoảng ngắn thôi, cố chịu một chút.”
Nhưng Trầm Chu lại không chịu được khoảng ngắn này, nàng bất ngờ lịm đi, ngã chúi về phía trước.
Phượng Chỉ kịp thời đỡ lấy thiếu nữ, nhìn nàng thiêm thiếp trong lòng mình, ánh mắt mới nãy còn vô cùng lạnh lùng dần trở nên dịu dàng khôn tả, “A Chu, sao nàng không biết thương chính mình như vậy? Nếu không có bổn quân, nàng làm sao…” Hắn thoáng dừng lại, cuối cùng khẽ lẩm bẩm: “Không có bổn quân, nàng hẳn vẫn rất ổn.”
Ý thức dần trở về, Trầm Chu chỉ cảm thấy cơ thể nặng như chì, thử ngẩng đầu lên nhưng lại lập tức gục xuống. Nàng đảo mắt nhìn quanh thì bất ngờ nhìn thấy vảy trắng bao phủ toàn thân, mình lại suy yếu đến mức biến về chân thân sao…
Nàng ủ rũ cúi đầu nhắm mắt lại, mất diễm linh châu quả nhiên tổn hại nặng đến nguyên khí, có điều lúc diễm linh châu tách rời khỏi nguyên thần, phệ tâm cổ Phù Uyên gieo trong người nàng dường như đã bị đốt thành tro bụi, cũng coi như là được phúc trong họa.
Chỉ là không biết khi nào tu vi mới có thể trở về nữa.
Trầm Chu lấy lại bình tĩnh, đọc khẩu quyết biến thành hình người, lần thứ nhất không thành công, không sao, thử lại lần nữa… Đến khi nàng niệm lần thứ một trăm thì ngoài màn bỗng vọng vào một giọng nói trầm ấm: “Nàng đang làm gì đó?”
Trầm Chu lập tức kêu lên: “Phượng Chỉ, không được vào!”
Sau màn chợt bừng sáng, tiểu bạch long cuộn mình nằm trên giường từ từ hóa thành thiếu nữ, chỉ có điều sừng rồng trên đầu vẫn còn, lớp vảy trắng trên tay cũng không biến mất hoàn toàn. Quan trọng nhất chính là, nàng vừa mới trở lại hình người, trên mình không một mảnh che thân. Mặc dù đã bị nhắc nhở từ trước, song nam tử vẫn ung dung vén màn bước vào, ngắm nhìn dáng dấp của nàng bằng ánh mắt sâu thẳm.
Thiếu nữ trên giường nhanh chóng cuốn lấy chăn trùm lên đầu, thật lâu vẫn không phát ra tiếng động nào.
Phượng Chỉ im lặng một chốc rồi cầm chén sứ trắng đi tới ngồi xuống mép giường, nói: “Còn trùm nữa thì sẽ ngộp chết đấy.” Người trong chăn vẫn không có động tĩnh, hắn nhẹ nhàng so ống tay áo, thong thả đếm: “Một, hai, ba… hai mươi bảy, hai mươi tám, hai mươi…”
Thiếu nữ hít mạnh một hơi rồi trầm giọng nói: “Phượng Chỉ, ra ngoài!!”
Hắn điềm nhiên hỏi nàng: “A Chu, nàng xác định muốn bổn quân ra ngoài sao?” Hắn nhích lại gần một chút, khóe môi nở nụ cười như có như không, “Trước khi thành thân, bất cứ lúc nào bổn quân cũng có khả năng đổi ý.”
Trầm Chu run người, đối mặt với sự uy hiếp trắng trợn của đối phương, không nhịn được cười khẩy, “Phượng Chỉ, đồng ý thành thân với ngươi không có nghĩa là ta phải lấy lòng ngươi, ngươi chớ nên quá phận.” Dứt lời nàng liền hơi hối hận, nếu hắn thật sự đổi ý, nàng sẽ không lấy được diễm linh châu. Nhưng lời đã khỏi miệng thì như nước đã đổ, nàng chưa luân lạc đến mức phải cần xin hắn khai ân.
Phượng Chỉ cười khẽ, “Được thôi.” Nói rồi hắn đứng dậy, để lại một câu nói hờ hững: “Uống hết thứ trong chén.”
Nghe tiếng bước chân đi xa, Trầm Chu mới có thể thả lỏng bàn tay, cẩn thận chui ra khỏi chăn, vội vàng mò lấy y phục mặc vào.
Thuốc trong chén có màu xanh trắng, nhưng uống vào lại hơi tanh tanh mùi máu, mùi vị quấn mãi trong miệng thật lâu vẫn không hết.
Không rõ có phải vì công hiệu của tiên dược hay không mà vảy rồng trên tay nàng chậm rãi biến mất, sừng rồng trên trán tuy tạm thời vẫn không cách nào thu lại, nhưng nội tức hỗn loạn trong người lại dần được bình ổn. Sau đó liên tục có cung nữ phụng lệnh vào đây hầu hạ, nàng đều tránh mặt không gặp.
Có lẽ do bận rộn chuẩn bị hôn lẽ nên Phượng Chỉ không lộ diện thêm lần nào nữa.
Chỉ ngắn ngủi một ngày mà tin hai người sắp thành hôn đã truyền khắp mọi ngõ ngách của lục giới.
Không có mối nào hoang đường và vội vàng như mối này cả, song cả lục giới lại không ai có tư cách dị nghị. E rằng ngay cả người chấp chưởng lục giới là Thiên đế cũng không có chỗ lên tiếng.
Chỉ vì người định ra vụ hôn nhân này là Phượng Chỉ.
Đối mặt với vị thần thượng cổ chí tôn của lục giới, ai dám nói nửa chữ ‘không’ chứ.
Bên trong cung Hoa Dương, nam tử thong dong đứng trước khóm hoa rực rỡ nhất, nhẹ thả chú bướm trong tay bay đi. Sau khi được tin hắn cũng không có biểu hiện quá kinh ngạc, chỉ chậm rãi nhếch môi cười lạnh, “Phượng hoàng, ngươi còn được bao nhiêu thời gian nữa vậy…”
Trầm Chu tỉnh lại thì trời mới hừng sáng. Nàng tiện tay giật lấy bộ đồ ở đầu giường mặc vào, y phục màu trắng tao nhã nhưng hơi rộng. Nàng đi chân trần tới trước gương đồng, không ngoài dự liệu, sừng rồng trên đầu vẫn còn đó.
Chưa kịp thở dài, nàng bỗng quay đầu lại, “Ai?”
Do thân thể suy kiệt, các giác quan cũng trì trệ theo, cho nên khi nhận ra thì đối phương đã vọt tới ôm chầm lấy nàng từ sau lưng, “A Chu, chuyện lớn như thành thân mà cũng chẳng cho ta hay, có cần vô tình tới vậy không!”
Trầm Chu giật mình, nhận ra người vừa tới là ai thì không khỏi kinh ngạc, “Tử Nguyệt, sao ngươi lại ở đây?”
“Thế nào, không hoan nghênh ta tới à?” Cô gái áo tím buông nàng ra, tinh nghịch nheo mắt nhìn nàng, song khi chú ý tới sừng rồng trên trán nàng thì ánh mắt lập tức tối lại.
Tử Nguyệt đưa tay thăm dò mạch tượng của Trầm Chu, kinh ngạc kêu lên: “A Chu, sao ngươi lại suy yếu tới mức này?” Nàng không nhịn được quay lại hỏi nam tử đi theo sau mình: “Thượng thần Phượng Chỉ, thế này là thế nào?”
Trầm Chu thoáng khựng người, sau đó lấm lét trốn ra sau lưng Tử Nguyệt. Nàng bây giờ trông như vậy, nếu bị Phượng Chỉ nhìn thấy thì quá xấu mặt.
Phượng Chỉ tất nhiên chú ý tới động tác của nàng, song cũng chỉ hơi nheo mắt phượng, đáp lại câu hỏi của Tử Nguyệt: “Nói ra thì rất dài dòng.”
Nhận thấy hắn có ý tránh né, Tử Nguyệt quay sang Trầm Chu, kể qua loa về tình hình gần đây của mình: “A Chu, ta và Đông Phương bất cẩn đắc tội Ma quân, bị vây ở ma vực gần bảy trăm năm, hôm qua mới rốt cuộc thoát ra được, vừa trở về núi Tử Hoa thì liền nhận được thiệp mời Bách Linh cô nương gửi tới.” Nàng ngượng ngùng giải thích: “Ta lập tức lên đường, bay một mạch đến đây nên không kịp chuẩn bị quà mừng, đừng trách nhé. Nếu có chuyện gì ta giúp được thì cứ việc nói, chớ khách khí.”
Trầm Chu cầm tay Tử Nguyệt, “Tử Nguyệt, không cần làm gì cả. Ngươi có thể đến là ta vui lắm rồi.” Nàng liếc nhìn đằng sau Tử Nguyệt thăm dò, “Đông Phương Khuyết không tới cùng ngươi sao?”
“Huynh ấy còn bận việc trong phái nên ta tới một mình.” Tử Nguyệt vừa nói vừa đánh giá thiếu nữ trước mặt mình, thấy tiểu đế quân vốn cao ngạo ương ngạnh giờ lại trầm lắng hơn rất nhiều thì không khỏi hơi thương tiếc, nhỏ nhẹ hỏi: “Những năm qua ngươi rốt cuộc đã trải qua những gì vậy?”
Trầm Chu chỉ cầm tay nàng, im lặng không nói gì.
Thấy vậy Tử Nguyệt liền cố tình lôi lại ít chuyện cũ cho sôi động không khí, Trầm Chu thỉnh thoảng thuận theo một hai câu, Phượng Chỉ cũng chốc chốc ấm giọng đáp lại, cả câu chuyện đều do Tử Nguyệt dẫn dắt. Chậm tiêu như Tử Nguyệt cũng chú ý tới giữa họ có gì đó là lạ, liền không nhịn được níu tay Trầm Chu, nhỏ giọng hỏi: “A Chu, ngươi bị bức hôn hả?” Dứt lời nàng lại lén lút liếc nhìn nam tử đứng ở một bên, ừm, vị này vừa nhìn liền biết khá tốt tính, không giống dạng đi bức hôn con gái nhà lành.
Trầm Chu lắc đầu, “Tử Nguyệt, chớ suy đoán lung tung.”
Tử Nguyệt vẫn cẩn thận hỏi lại: “Vậy ngươi nói đi, ngươi thật sự nguyện ý gả cho hắn sao?”
Trầm Chu chưa kịp trả lời, Phượng Chỉ đã mỉm cười lên tiếng: “A Chu vẫn chưa khỏe hẳn, cô đi đường cũng mệt rồi, chi bằng về phòng nghỉ ngơi một lúc đi.”
Tử Nguyệt vẫn chưa yên lòng, nhưng vừa nghe cung nữ hỏi nàng có muốn ăn gì không thì lập tức vứt nỗi lo lắng ra sau đầu, thành khẩn hỏi: “Đầu bếp chỗ các ngươi có thể làm món cá sốt tỏi không?”
Đến khi trong phòng chỉ còn lại Trầm Chu và Phượng Chỉ, bầu không khí liền trở nên hơi nặng nề. Trầm Chu không khỏi bận tâm về đôi sừng trên trán nên vô cùng mong hắn cũng mau chóng rời khỏi đây. Song Phượng Chỉ lại đến gần hơn, không chút kiêng kỵ nhìn nàng chằm chằm.
“Là ngươi cố tình mời Tử Nguyệt tới?” Nàng tìm lời nói cho qua.
“Nàng không cho cung nữ tới gần, cả đồ cưới cũng không chịu thử, bổn quân chỉ có thể tìm một người khiến nàng thu lại lớp phòng bị quanh thân. Hôm qua vừa vặn nhớ tới Tử Nguyệt nên cứ thế mà làm thôi.”
Hắn tiến tới gần nàng thêm một bước rồi dừng lại trước mặt nàng. Nàng giơ ống tay áo lên muốn che đi sừng rồng trên trán, song nửa chừng cổ tay lại bị hắn giữ chặt.
Phượng Chỉ nhìn nàng không chớp mắt, cất tiếng hỏi: “Vì cái này mà không muốn cho bổn quân nhìn thấy? Không cho cung nữ tới gần cũng vì lý do này?”
Nàng cảm thấy nơi cổ tay nóng hổi, lắp bắp nói: “Nửa người nửa rồng còn… ra thể thống gì… thật sự khó…”
Chưa nói nốt hai chữ ‘khó coi’ nàng lại nghe thấy hắn bình thản nói: “Rất đẹp.”
Nàng không khỏi ngẩng đầu lên, hai mắt trợn tròn.
Nhìn thiếu nữ trong trường bào tuyền trắng, tóc đen buông thả xuống bờ vai, thanh nhã tựa tuyết liên trên đỉnh núi.
Con ngươi Phượng Chỉ như dần đen thẫm hơn, hắn đè nén xúc động mãnh liệt trong lòng, đưa tay vuốt ve xương quai xanh của nàng, khẽ hỏi: “A Chu, không cảm thấy bộ y phục nàng đang mặc nhìn rất quen sao?”
Bấy giờ Trầm Chu mới ý thức được, nàng tiện tay kéo vạt áo kiểm tra lại, ra là quần áo của Phượng Chỉ, “Ta không biết…”
Không chờ nàng nói hết câu, hắn đã cúi xuống phủ lên môi nàng, sau đó thì thầm: “Vừa rồi Tử Nguyệt hỏi nàng câu kia, bổn quân cũng muốn hỏi, nàng thật sự nguyện ý gả cho bổn quân sao?” Chẳng đợi nàng trả lời, hắn lại một lần nữa ngậm lấy môi nàng, đến khi nàng thở hổn hển mới buông nàng ra, không chút lưu luyến rời khỏi phòng. Trước khi bước qua cửa, hắn chỉ thoáng hơi dừng lại, “Bổn quân rất chờ mong hôn lễ ngày mai.”