Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Biết Cảnh Chí sẽ không tới, Cảnh Trăn ngủ rất ngon và sâu, ngày hôm sau mở mắt ra, ánh mặt trời đã ló dạng, ánh đèn trong phòng chiếu ánh vào bụi bậm ngập tràn sức sống. Cảnh Trăn tươi tắn hơn đêm qua một chút. Vết thương trên người càng đau nhức hơn. Cảnh Trăn nhìn quanh phòng không một bóng người, hít sâu một hơi, một mình chật vật bước xuống giường, chân vừa chạm đất, hông bất ngờ đập mạnh vào cạnh giường bởi sức lực không chống đở nổi cơ thể, mặt mày đều co quắp vì đau. Cuối cùng cũng đứng dậy, đi ra cửa, quần áo ở nhà đã ướt đẫm mồ hôi..
Cậu bám chặt tường và tay vịn đi xuống lầu, vừa xuống được nửa cầu thang, cậu đã thấy Cảnh Thăng Hồng đang ngồi trên ghế sô pha đọc báo còn Dịch An An đang tưới hoa trong phòng khách.
Dịch An An trước tiên chú ý tới động tĩnh, suýt chút nữa làm rơi bình xịt trong tay, chầm chậm chạy đến bên cạnh Cảnh Trăn, giọng điệu lo lắng trách móc.
"Sao con lại xuống đây? Hôm qua Bác Sĩ Triệu nói con phải nằm im tịnh dưỡng, con không nghe thấy sao ?"
Cảnh Trăn giật giật khóe miệng, do dự nhìn về ghế sô pha.
"Con ngày hôm qua không có xuống dưới. Con muốn xuống thỉnh an ba."
Giọng nói Dịch An An lớn hơn.
"Con đang sống ở thời đại nào a! Còn muốn thỉnh an, tự chăm sóc bản thân mình tốt là được rồi."
Cảnh Thăng Hồng ngẩng đầu lên khỏi tờ báo, nhìn về hướng cầu thang, vẻ lười biếng.
"Đi lên nghỉ ngơi đi, trước dưỡng tốt vết thương."
Cảnh Trăn hướng về phía Cảnh Thăng Hồng, đứng một cách kính cẩn.
"Dạ. Trăn nhi không thể dậy sớm tập thể dục buổi sáng, con sẽ tập gấp bội bù lại."
Cảnh Thăng Hồng vừa thay đổi tư thế vừa lười biếng nhìn.
"Đó là quy tắc anh cậu đặt ra cho cậu, tôi không cần phải biết."
Cảnh Trăn lúng túng một lúc, sau đó đáp ứng. Suy tư một hồi, cậu nhỏ giọng hỏi Dịch An An.
"Anh đi ra ngoài ?"
Hôm nay là chủ nhật, Cảnh Trăn rất hiểu Cảnh Gia, cho dù tăng ca anh cũng sẽ ở nhà, bởi vì tối chủ nhật Cảnh gia luôn kiên trì bữa cơm gia đình. Mấy lần phải đi công tác vào ngày chủ nhật, đều phải chọn giờ bay tối muộn, chờ ăn cơm xong rồi mới đi.
Dịch An An bất đắc dĩ nhìn Cảnh Trăn, và nhớ lại những gì Cảnh Chí đã nói trong bữa sáng ' Hôm nay có một số hội nghị Video, chắc con sẽ ở trong thư phòng cả ngày. Trăn nhi thức dậy nói nó tự tìm việc gì đó để làm, đừng tới tìm con.'
Dịch An An do dự nói.
"Anh con sáng sớm đã đi ra ngoài, nói sẽ trở về ăn tối."
Ánh mắt Cảnh Trăn tức khắc liền ảm đạm xuống, gật gật đầu, xoay người đi trở lên. Dịch An An muốn đỡ, lại bị cậu ôn nhu cự tuyệt.
"Mẹ, con nhờ mẹ, nếu anh về hãy cho con biết."
Cuối cùng, đến buổi chiều, Dịch An An dường như không thể chịu nổi ánh mắt trông đợi của Cảnh Trăn mỗi khi bà bước vào phòng, tranh thủ giờ nghỉ trưa của Cảnh Thăng Hồng, bà tới gỏ cửa phòng làm việc của Cảnh Chí.
Dịch An An biết Cảnh Chí không có thói quen khóa cửa cho dù anh đang bận rộn, bà gỏ cửa và đợi.
Chưa đầy mười giây, Cảnh Chí đã đến mở cửa, lật xem tập tài liệu trên tay, trên tai đeo tai nghe Bluetooth, giọng nói trầm ổn ra hiệu cho Dịch An An rằng mình còn đang trò chuyện.
Dịch An An mỉm cười, đó là niềm vui của người mẹ dành cho con trai mình, sau đó bà đến ngồi trên chiếc ghế sofa trong góc, lặng lẽ, như thể bà đang hòa hợp với những chậu cây phía sau. Đợi chưa đến năm phút, Cảnh Chí đã vội vàng cúp điện thoại, đặt thứ trên tay xuống, ngồi bên cạnh Dịch An An.
"Là Chí nhi bất hiếu. Cuối tuần nên cùng mẹ đi chơi."
Tài năng dỗ dành phụ nữ của hai anh em Cảnh Chí Cảnh Trăn dường như đều phát huy ra hết, nhưng Dịch An An bà biết bọn họ có thể đem bà nâng lên trời xanh không có nghĩa là mọi thứ đều theo bà. Chẳng hạn như không thể tham gia vào việc giáo dục Cảnh Trăn.
"Đi gặp Trăn nhi."
Trong giọng nói mang theo ý giận, Dịch An An không cần phải cùng con trai lá mặt lá trái, nói thẳng ý đồ mình đến.
Nụ cười trên mặt Cảnh Chí đột nhiên cứng lại.
"Là Trăn nhi làm mẹ tới ?"
Dịch An An hung hăng nhìn anh.
"Con đem em trai con đánh thành cái dạng gì ?"
Em trai của mình, Cảnh Chí hiểu rõ nhất, anh không phải không đau lòng, nhưng Cảnh Chí chưa bao giờ là một người sau khi đánh qua liền đi theo dỗ ngọt, nuông chiều. Từ đêm qua đến giờ, trong điện thoại có hơn chục cuộc gọi cho bác sĩ Triệu, Cảnh Chí biết lần này đánh đến tàn nhẫn, nhưng anh không hối hận chút nào.
Cảnh Chí đưa tay xoa xoa vai Dịch An An.
"Mẹ, mẹ đừng chiều chuộng nó quá. Không phải ăn vài roi mây còn nuông chiều đi lên."
"Xanh một lằn, tím một lằn, cả lưng không có miếng thịt lành lặn, trên mông đều đánh đến rách da, con không phải là anh ruột của nó sao ?"
Dịch An An nghe giọng điệu nhàn nhạt của Cảnh Chí, liền tức giận lên.
"Trăn nhi tỉnh lại từ hôm qua, liền không an tâm chợp mắt. Thoáng một chút cử động liền ngó khắp phòng tìm con. Chính mình còn không tìm được một tư thế không đau đớn, còn phải miễn cưỡng cười vui an ủi mẹ. Vừa đổ mồ hôi lạnh, vừa thanh minh cho con. "
Cảnh Chí khẽ thở dài, sau đó nghiêng người về phía mẹ.
"Đó là bởi vì nó biết mình nên phạt."
Dịch An An nhìn anh, đưa tay nhéo cánh tay của Cảnh Chí nhéo đến sắc mặt anh co quắp vào nhau, tức giận nói.
"Cho nên con đương nhiên có thể lợi dụng sự ngoan ngoãn của nó ?"
Cảnh Chí đầy mình oan ức nói không nên lời, cười nhìn Dịch An An, không dám kéo tay mẹ ra, chỉ có thể chịu đựng đau đớn, bất lực nói.
"Vậy mẹ muốn con phải làm thế nào ?"
Cảnh Trăn đang nằm trên giường đọc sách giải trí, cửa phòng đột nhiên bị mở ra sau hai tiếng gỏ cửa, cậu cau mày suy nghĩ xem ai liều lĩnh như vậy, quay đầu lại thấy cả người liền co giật, toàn thân đau đớn mới nhớ tới đem sách kẹp dưới gối.
Cảnh Chí đi đến bên cạnh, hung hăng đánh một cái vào ót cậu, từ dưới gối đầu rút ra cuốn sách kia Luận dân chủ nước Mỹ, trêu chọc "Rất rảnh a."
Ánh mắt Cảnh Trăn lúc này mới dám theo thanh âm nhìn về phía trước mặt kêu một tiếng anh. Từ tối hôm qua liền muốn Cảnh Chí tới gặp mình, thật sự đứng ở trước mặt lại không biết nói cái gì.
"Em biết sai rồi."
Cảnh Chí mỉm cười, anh không biết mình nên may mắn Cảnh Trăn trong thời kỳ phản nghịch có thể nói ra lời như vậy, hay là anh nên buồn, cậu nghẹn lâu như vậy mà chỉ có những lời này để nói.
Cảnh Chí kéo ghế ngồi cạnh giường Cảnh Trăn.
"Ừ! Anh biết!" Là 'Anh biết!', không phải 'Anh đã biết!'
Cảnh Trăn cảm thấy nhẹ nhỏm một chút, ngập ngừng nói.
"Anh rất bận đi."
Cảnh Trăn áy náy chuyện này ngay từ đầu là lỗi của cậu, nhưng lại không biết sai càng nháo càng lớn, cuối cùng lại muốn Cảnh Chí đi thu xếp.
Tuy nhiên, Cảnh Trăn không biết, Dịch An An cũng không biết chính là Cảnh Chí bởi vì muốn làm mọi mặt của chuyện này được êm xuôi, ba đêm tổng cộng mới ngủ năm tiếng đồng hồ. Anh không tới Cảnh Trăn nơi này là thật sự không có thời gian.
Ánh mắt Cảnh Chí nhìn lên vết tím trên cánh tay lộ ra ngoài tay áo, ý đồ làm giọng nói nhẹ nhàng hơn.
"Đều xử lý đến không sai biệt lắm."
Mí mắt Cảnh Trăn rũ xuống.
"Là Trăn nhi sai."
Cảnh Chí nghiêng đầu lẳng lặng nhìn cậu em trai này, hồi nhỏ rất dính người, nhu mì giống đứa con gái, vốn tưởng rằng qua tuổi dậy thì sẽ tốt hơn một chút, bộ dạng này làm Cảnh Chí nhớ tới cảnh em trai bị khi dễ nắm góc áo lôi kéo co quắp lại.
Cảnh Chí có chút lời nói thấm thía.
"Trăn nhi, việc của công ty, anh từ đầu tới cuối đều không có trách em."
"Trăn nhi biết, anh là giận Trăn nhi không nghe dạy bảo khăng khăng làm theo ý mình."
Cảnh Trăn vẫn còn áy này nhưng đã biết ngoan ngoãn nghe lời.
Cảnh Chí xoa xoa đầu cậu, tay ướt đẫm mồ hôi, biết đứa nhỏ này đang rất khó chịu và chật vật, giọng nói mềm mại.
"Trăn nhi đã trưởng thành rồi."
Cảnh Chí nhìn hốc mắt Cảnh Trăn từ từ
ướt át lên, không có trách cứ, mà dựa lưng vào ghế, trông tùy ý hơn.
"Trăn nhi, anh hy vọng em thực sự đối với lần trừng phạt này ấn tượng khắc sâu. Chuyện rời nhà trốn đi như vậy, nếu lại có lần sau, anh không biết mình sẽ làm ra đến chuyện gì."
Cảnh Trăn nhìn Cảnh Chí, cậu biết anh là người luôn có nguyên tắc đến đáng sợ, những lời đe dọa như vậy khiến người ta dễ dàng bỏ qua sự quan tâm bên dưới, đôi khi mặc áo giáp khiến người ta quên mất rằng bên trong anh cũng có ấm áp cùng mềm mại yếu đuối.
"Anh, anh đừng làm em sợ, em sẽ không tái phạm nữa."
Không phải em không dám, mà là em sẽ không. Lúc nhìn thấy Cảnh Chí tới đón cậu ở đồn cảnh sát, cậu đã biết mình không phải là kẻ lang thang, trong lòng của cậu sớm đã có chốn dung thân.
Cảnh Chí chăm chú nhìn vào đôi mắt kiên định của em trai hồi lâu, sau đó đột nhiên nghiêng người về phía trước, lòng bàn tay rộng lớn sờ sờ lên vết tím trên cổ tay Cảnh Trăn.
"Em có phải hay không cảm thấy anh đối với em quá khắc nghiệt rồi."
Cảnh Trăn bị độ ấm quen thuộc làm cảm động, vừa định lắc đầu, cậu đột nhiên dừng lại, cậu đối Cảnh Chí vẫn luôn là thực thẳng thắn thành khẩn, chân thành đến moi tim moi phổi, cậu suy nghĩ một lúc.
"Không phải quá nghiêm khắc, anh đối với em kỳ vọng cao nên yêu cầu cũng rất cao."
Cảnh Chí mỉm cười, anh biết em trai đang an ủi anh, và anh cũng biết Cảnh Trăn có lẽ vẫn chưa hoàn toàn hiểu anh.
Khi đó, Cảnh chí chưa bao giờ vọng tưởng muốn em trai mình thật hiểu mình, cho nên anh đương nhiên cũng không nghĩ tới, không lâu sau Cảnh Trăn cũng trở thành anh trai, này hết thảy trở nên đương nhiên đến cở nào.
Anh chậm rãi nói.
"Em mới mười sáu tuổi, quyền lực trong tay lớn mạnh đủ để kiểm soát một nữa nền kinh tế của thành thị. Việc ra quyết định của em rất quan trọng, thế nên độ chịu đựng của anh đối phản nghịch và phản kháng của em rất thấp, không phải mỗi lần anh đều có thể để cho em đụng phải tường nam mới quay đầu lại, đại giới không phải anh em ta lúc nào cũng gánh vác nổi. Có chút thời điểm rất khó để em được lý giải, anh thực xin lỗi, nhưng cho dù đổi lấy chính là một trận đòn, ít nhất em cũng kiên trì qua. Nhưng mà, thời khắc nhớ kỹ thân phận của em, một lời không hợp liền bỏ nhà trốn đi, không phải việc mà Cảnh Trăn có thể làm."
Cảnh Trăn nghe độ ấm và lời khuyên giải chân thành trong giọng điệu của Cảnh Chí, mũi không khỏi chua xót. Bị đánh nặng đến vậy cậu không hề rơi một giọt nước mắt nào, vậy mà bây giờ tầm mắt như mơ hồ lên, đầu gác lên đầu gối lắc lắc.
"Trăn nhi minh bạch. Trăn nhi xác thật tự trách mình lần này gây ra tổn hại cho công ty, nhưng cũng minh bạch, anh phạt... Trăn nhi từ đầu đến cuối đều cảm thấy em đúng anh sai, bị phạt còn nương ủy khuất liền rời nhà trốn đi. Anh, Trăn nhi về sau sẽ không."
Cảnh Chí mím miệng cười, Trăn nhi của anh như vậy hiểu chuyện, Trăn nhi của anh là em trai tốt nhất trên đời, nhưng anh có chút sầu muộn lên. Cảnh Chí dời ánh mắt khỏi gương mặt vô cùng chân thành đó mà tập trung vào son môi trên bàn đầu giường, giọng nói nhỏ xuống, như lơ lửng giữa không trung vô lực chống đỡ.
"Anh có đôi khi hy vọng, em có thể trở thành một người đơn giản, tự nhiên, nổi loạn lên khí phách không ai bì nổi, muốn khóc vô tư khóc, muốn cười thoải mái cười. Mỗi ngày tận tâm, tận lực làm việc, dù thành tích có như thế nào đều có thể an tâm lên giường ngủ... nhưng xem ra dường như khó."
Cảnh Trăn nghe xong, cảm thấy lồng ngực của mình như thể bị một cục bông tròn nghẹn chắn lại không thở nổi.
"Em không muốn."
Cảnh Trăn cố gắng đứng dậy, giọng nói của cậu đã rửa sạch sự bồng bột của tuổi mới lớn, mà thuyết phục hơn, bình tĩnh, vững vàng hơn.
"Em muốn cùng anh kề vai chiến đấu, em muốn đủ tư cách đứng bên cạnh anh, không chịu anh che chở, bảo hộ cũng có thể dựa vào chính mình được người người ngưỡng mộ, ngước nhìn."
Trong ánh mắt Cảnh Trăn là vũ trụ vô biên, đôi mắt cậu bắn ra tia sáng, sáng lấp lánh trong bóng tối, từ tận đáy lòng mình cậu thầm hứa.... 'Anh! em sẽ là một người trưởng thành, điềm đạm, biết nhẫn nhịn, sẽ không xúc động, sẽ không bốc đồng, tùy hứng. Nhưng em vẫn mãi là một người đơn giản, tự nhiên, thuần khiết chỉ ở trước mặt anh.'
Cảnh Chí chăm chú nhìn vào ánh sáng tỏa ra từ đôi mắt của Cảnh Trăn, anh đột nhiên cảm thấy mọi hiểu lầm, oan ức dẫn đến Chiến Tranh Lạnh đã ngay lập tức tan biến, như thể chưa từng tồn tại.
Tuy nhiên, anh cũng muốn nói với Cảnh Trăn rằng 'cái gọi là anh em không chỉ có kề vai chiến đấu, càng là lúc đánh đâu thắng đó, và ngay lúc em đánh đâu thắng đó đó, anh muốn nói cho em biết, em không cần phải kiên cường, mạnh mẽ như vậy, em có thể mệt mỏi, có thể nghỉ ngơi một lát.
'Bởi vì.... Em còn có Anh !!!!!!!!!!'
Lời tác giả
Phiên ngoại thời niên thiếu của Cảnh Chí cùng Cảnh Trăn đã kết thúc....
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ, mỗi một chữ của các bạn, ta đều thực quý trọng, mỗi một cái bình luận ta đều nhớ rỏ từng câu, từng chữ.
Trước khi ta nhấp vào 'Đăng bài' cũng đã bắt đầu nhớ đến các bảo bối của ta.
Thoáng trong nháy mắt sớm chiều ở chung trọn vẹn tháng, trong khoảng thời gian này, ngoài kiểm tra luận án và hôn nhân, trong đầu ta chỉ là hình bóng của bọn họ.
Phương Chu kiêu ngạo, ngỗ ngược nhưng rất hiểu chuyện.
Cảnh Trăn tốt bụng, khoan dung và liều lĩnh.
Cảnh Chí điềm tĩnh, dứt khoát, cùng Lâm Dục bốc đồng, tự cao.
Ngay cả sự độc đoán, cổ hủ của Cảnh Thăng Hồng cùng khiêm tốn, mạnh mẽ của Dịch An An, đều rất sống động rỏ ràng trước mắt.
Tuổi dậy thì, thời kỳ nổi loạn của Cảnh Trăn dữ dội thế này, bổng nhiên thấy Nhóc Phương Chu quá hiền lành, ngoan ngoãn..... Đến khi nhân vật Tiểu Cảnh Triều xuất hiện mình lại thấy chú ba, chú út này không bằng một góc của cháu nó về độ ngoan ngoãn, hiểu chuyện lẫn bướng bĩnh aaaaa....
Tối qua đang edit thì ngoẻo ngủ.
Lúc sáng vẫn còn mơ ngủ đưa tay lấy điện thoại coi giờ, bấm sao bấm đăng lên luôn ..... Lở rồi nên cố làm đăng luôn trong ngày.....
Hết PN này luôn rồi nhé
Cuối tuần