Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cảnh Trăn cuối cùng cũng nắm được tay nắm cửa, nhưng sau lưng lập tức bay tới tiếng thét lạnh lùng.
"Em dám."
Roi mây trong tay Cảnh Chí rũ theo người, bước lên vài bước, dừng lại, lẳng lặng nhìn Cảnh Trăn đang dựa vào cửa.
"Anh cho em thêm một cơ hội lựa chọn cuối cùng. Nếu hôm nay bước ra khỏi cánh cửa này, em sẽ không bao giờ còn chịu gia pháp Cảnh gia ước thúc nữa, và đương nhiên em không được coi nhà họ Cảnh là nhà của mình."
Mùi thuốc súng trong không khí đã loãng đi một chút, thay vào đó là sự im lặng, tĩnh mịch dường như thời gian cũng cô đọng lại.
Cảnh Trăn không quay đầu lại, lặng lẽ dựa vào tường trong tư thế không thoải mái, thậm chí không dời mắt, tự nhiên không nhìn thấy cánh tay đang cầm roi của Cảnh Chí không khỏi run lên.
Trong lòng Cảnh Chí rất khổ sở, sợ hãi cùng bất an, nhưng khi mở miệng nói ra lại che giấu tất cả cảm xúc của mình, giọng thốt ra tự nhiên lọc hết độ ấm.
“Ngược lại không đến mức muốn em lưu lạc đầu đường, anh sẽ cho em một số tiền đủ sống trong một thời gian... "
Nói còn chưa dứt lời, Cảnh Trăn đột nhiên không biết từ đâu ra sức lực, đẩy cửa một cái, đôi chân run rẩy bước tới dưới xà ngang như thể vắt kiệt chút sức lực cuối cùng trong cơ thể, hít một hơi thật sâu nhảy lên trên một cái, cả người lại bị treo trên xà ngang. Chỉ có điều lần này, cánh tay cậu càng run hơn, trong vài giây, mặt cậu đỏ bừng lên như một con cá vàng bị nướng.
Cảnh Chí vẫn đứng bất động, anh thậm chí không nhìn Cảnh Trăn nữa, tay phải nắm chặt roi mây đột nhiên nới lỏng ra.
'Cạch!' Roi mây rơi xuống đất, lẳng lặng nằm, mặc kệ sự tình.
Cảnh Chí không nói lời nào, cả ánh mắt cũng không để ý đến, đi thẳng ra khỏi cửa, lưng vững vàng như cũ nhưng cũng phi thường kiệt sức.
Cảnh Trăn hơi nhắm mắt lại, trong lòng run lên, nhưng cậu không còn sức lực sợ hãi.
「 Vào một ngày đẹp trời của rất nhiều năm sau đó, Cảnh Trăn đột nhiên hỏi Cảnh Chí, anh sẽ làm thế nào nếu mình thực sự bước ra khỏi cửa lần đó.
Cảnh Chí cười tủm tỉm trêu chọc đứa con trai chưa đầy một tuổi của mình, anh miễn cưỡng nhìn Cảnh Trăn đang lắng nghe một cái.
"Nếu điểm tự tin này cũng không có thì làm sao có thể làm anh trai của em được."
Cảnh Trăn nhìn Cảnh Chí, rồi nhìn đứa cháu trai nhỏ đang dựa vào bàn trà tập bước đi, càng nghĩ càng ớn lạnh. 」
'Đùng!' 'Bịch' Đồng thời ngay khi cánh cửa đóng lại, Cảnh Trăn cũng té xuống đất.
Toàn thân cậu đều bị thương, lần này đã bức rơi ra một giọt nước mắt. Cậu theo bản năng nhắm mắt muốn làm nước mắt chảy trở về, nhưng không ngờ mi mắt càng ngày càng nặng, làm thế nào cũng không mở lên được.
Cảnh Trăn không biết mình đã ngủ bao lâu. Cậu cảm thấy trong giấc mơ cậu trở nên rất nhẹ rất nhẹ, nhẹ đến nỗi có thể bay tới phương xa. Phương xa có biển, có núi, cảnh đẹp như tranh vẽ, đường đi không còn chông gai, bước chân tự nhiên không còn nặng nề, nhưng cậu cố gắng thoát ra khỏi giấc mơ đẹp như tranh này.
Cậu cố gắng mở mắt, may mắn vẫn căn phòng quen thuộc, khăn trải giường quen thuộc và vẻ mặt đau lòng của mẹ.
Dịch An An đang ngồi ở mép giường đang pha thuốc mở bôi ngoài da cho Cảnh Trăn, mùi cỏ xanh đưa Cảnh Trăn đến gần với thực tế hơn, bà đắm mình vào những thứ trong tay và làm theo từng đơn thuốc của bác sĩ nên không thấy được khoảnh khắc Cảnh Trăn mở mắt.
Cảnh Trăn khẽ mở miệng, môi trên và dưới không dính vào nhau vì khô mà thay vào đó hơi ẩm ướt thoang thoảng có mùi bạc hà, chỉ có cổ họng giống như bị mắc kẹt, không phát ra được âm thanh nào. Một tiếng mẹ bị ép chặt dính vào ngực. Cảnh Trăn đưa cánh tay quơ quơ cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của Dịch An An.
Nhìn thấy Cảnh Trăn đã tỉnh, Dịch An An lập tức bỏ những thứ trong tay xuống, bước đến bên giường, giơ tay lên nhưng không biết chạm vào chỗ nào trên người của Cảnh Trăn, cuối cùng cẩn thận nhẹ nhàng vuốt ve phần tóc mái đang rũ xuống của cậu. Nhìn cậu hồi lâu, trong ánh mắt không chút nào che dấu đau lòng.
"Chịu khổ!"
Cảnh Trăn mím môi chậm rãi lắc đầu. Cậu biết Dịch An An nhất định sẽ đổ lỗi cho Cảnh Chí, cậu cũng biết Cảnh Chí sẽ không vì thuyết phục mẹ mà nói ra nguyên nhân thật sự cậu bị đánh bởi tội rời nhà trốn đi. Cảnh Trăn hiện tại thật sự một chút uất ức cũng không có.
Cậu dùng lưỡi liếm thành bên trong khoang miệng, sau đó nuốt nước bọt làm ướt cổ họng, trong giọng nói khàn khàn lộ ra vẻ nôn nóng cùng lo lắng.
"Anh đâu ?"
Dịch An An dường như đã biết trước nhưng trong lòng không tránh khỏi không hài lòng, chỉ bất lực bởi biết rõ Cảnh Trăn dựa dẫm và tin tưởng vào Cảnh Chí nên miễn cưởng lắc đầu.
“Nửa giờ trước có tới thăm con, thấy con còn chưa tỉnh liền đi, có bữa tiệc. "
Mí mắt Cảnh Trăn rũ xuống, yêu cầu Cảnh Chí tham dự tiệc cũng không nhiều, hẳn là vì quan hệ công chúng của vụ án này.
Cậu liếc nhìn đồng hồ trên tường, hóa ra cậu đã ngủ gần hai mươi tiếng, cơ thể cứng đờ khiến cậu muốn đứng dậy theo bản năng, nhưng vừa nhúc nhích một chút, cậu cảm thấy cơ thể rã rời, mỗi khớp xương đều kêu gào lên.
Dịch An An thấy Cảnh Trăn muốn đứng dậy, sốt ruột nói "Con định làm gì? Sao không nằm im, động cái gì động ?"
"Mẹ!" Cảnh Trăn trầm giọng nói "Con muốn nói với anh con đã tỉnh lại."
Dịch An An trừng mắt một cái "Sau đó thì sao ? Tiếp tục phạt đứng hay phạt quỳ ?"
Cảnh Trăn mím miệng lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ cầu xin "Sẽ không. Anh muốn trừng phạt con dù có xỉu đi anh cũng sẽ đánh cho con tỉnh lại chứ không đợi đến bây giờ."
Dịch An An không chịu nổi Cảnh Trăn năn nỉ, hơn nữa nghĩ cậu vừa mới tỉnh dậy nên không muốn cậu vì chuyện này mà hao tổn tinh thần, vì vậy bà đã gửi một tin nhắn cho Cảnh Chí.
Cảnh Chí đối với tin nhắn của mẹ không dám không để ý tới, tích tự như kim, bốn chữ hai cái dấu câu 'Tốt! Mẹ vất vả!' Không còn gì nữa.
Cảnh Trăn đọc được câu trả lời của Cảnh Chí, dường như cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, nhắm mắt lại hưởng thụ an tâm thoái mái nhất nghỉ ngơi trong mấy tháng qua.
Trong lúc bác sĩ Triệu đến thay thuốc và dặn dò, Cảnh Trăn hơi nhướng mi, nhìn lướt qua căn phòng, rồi lại nhắm mắt lại.
Sau đó, ngủ càng lúc càng ngắn, hai mươi phút, mười phút đứng dậy vận động, cuối cùng nhân cơ hội xuống giường lấy cớ đói bụng nên dựa vào ghế sô pha bên cạnh đợi dì Vân bưng đồ ăn lên.
Tuy nhiên, khi đồ ăn ở trước mặt, Cảnh Trăn lại không muốn ăn cuối cùng cố nuốt xuống mấy muỗng cháo, đồ ăn kèm cũng không ăn nổi.
Toàn bộ phía sau đều là thương, ngồi, nằm đều khó chịu.
“Anh còn chưa về sao ?”
Cậu nằm ở trên giường thật vất vả lại ngủ một lúc, không hiểu sao đột nhiên tỉnh lại. Loay hoay tìm một tư thế có thể nghỉ ngơi thật tốt, khi nhìn lên đồng hồ đã chỉ về số .
Dịch An An ngẩng đầu, mím miệng.
"Đã về. Lúc nãy dì Vân nói anh con uống một chút, đau đầu, uống thuốc xong liền ngủ mất."
Cảnh Trăn đầu tiên là không hiểu nên cảm thấy mất mát, sau đó liền lo lắng lên.
"Anh chưa bao giờ uống đến đau....."
Nửa câu sau cậu không có nói, đau đầu bởi do những lý do, sự tình khác.
Cảnh Trăn như vậy thật làm người thật đau lòng mà.........