Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cảnh Trăn bình thường cũng không đối Phương Chu lạnh lùng sắc bén, làm dáng bãi sắc mặt cho nên cũng không cảm thấy sau khi đánh cậu thì phải dỗ ngọt, nuông chiều. Anh thật làm không được ở trên bàn ăn gấp đồ ăn cho Phương Chu làm cho cậu ăn nhiều chút. Cho nên chỉ bưng chén, ngó lơ đứa nhỏ đang đau đến chỉ có thể nửa ngồi xổm mà nhìn về phía Cảnh Chí.
"Anh! buổi tối có thời gian sao?"
Cảnh Chí nuốt xuống thức ăn trong miệng, liếc mắt đứa bên cạnh mồ hôi lạnh chảy ròng ròng một cái, mới trả lời.
"Chín giờ có cái hội nghị qua điện thoại, hãy đến trước đó."
Phương Chu dù rất đau ngồi ở bên cạnh nghe hai người đối thoại đột nhiên phản ứng lại nhưng không dám nói toạc ra chỉ nghiêng nghiêng đầu nhìn Cảnh Chí.
"Anh hai! Anh tìm anh ba có chuyện gì nha?"
Vừa dứt lời, Cảnh Chí - Cảnh Trăn hai anh em phản ứng nhưng thật ra hoàn toàn không cần.
Cảnh Trăn.... trừng mắt nhìn Phương Chu, dùng ánh mắt mắng, em đến xem náo nhiệt hay gì a! Em không cẩn thận cầu xin một câu.... Anh liền bị đánh gấp đôi.
Cảnh Chí.... bỗng nhiên cười lên, nhìn Phương Chu, trong lòng biết rõ tâm tư của đứa nhỏ này. Nhìn hai người bực bội suốt một tuần, hiện giờ một trận đòn đánh đến không nhẹ, vậy mà Phương Chu còn nghĩ hộ anh ba nó, đứa nhỏ này rất có tâm, nhưng mà Cảnh Chỉ là ai.... sao có thể bị một nhóc con lừa gạt chứ, nếu vậy sống thật uổng phí a.
Cảnh Chí cố ý liếc mắt một cái đảo qua mông Phương Chu làm hại cậu bé thật vất vả mặt từ trắng chuyển sang đỏ rồi mới nói:
"Là anh ba em tìm anh, còn vì chuyện gì anh không biết à nha!"
Phương Chu cũng không dễ dàng từ bỏ.
"Em cũng có thể tới sao?"
Cảnh Chí cười.
"Em hỏi anh ba của em kìa."
Cảnh Trăn vốn đang nghẹn một bụng khí trừng mắt Phương Chu, lại không dám đánh gãy anh nói chuyện, giờ được phê chuẩn mở miệng, lập tức không chút nào che dấu bất mãn của mình.
"Ngại không đủ đau phải không! Cơm nước xong trở về phòng, không cho phép ra ngoài. Tập thể dục sáng mai nếu em chạy không được, đừng trách anh cầm roi mây lấy tiết tấu cho em."
Phương Chu miệng chu chu ra, chửi thầm, còn không phải không muốn anh bị đánh. Nghĩ tới nghĩ lui bởi vì mấy ngày nay nháo loạn vẫn chưa hỏi anh một việc, mang theo chút tâm ý trả thù khẽ hỏi Cảnh Trăn.
"Anh ba, Cù Tiêu Dần muốn em hỏi anh có thể dạy TaeKwonDo cho chúng em ở câu lạc bộ của trường không?"
Cảnh Trăn quả nhiên không phụ sở vọng của Phương Chu, mày nhíu thật chặt phun ra hai chữ "Không thể."
Phương Chu biết anh rất nhiều việc, chỉ hỏi một chút chứ không hy vọng nhiều, nhưng nếu Cảnh Trăn thật sự có thể làm huấn luyện, mình thật cao hứng, vì thế thử thăm dò.
"Kỳ thật một tuần chỉ dạy có một tiếng rưỡi. Anh ba! Này cũng không cần soạn bài chuẩn bị gì trước đi."
Cảnh Chí cười:
"Không cần suy nghĩ, anh ba em sẽ không dạy...."
Phương Chu ngẩn ra nhìn Cảnh Trăn.
"Anh ba nói sẽ suy xét dạy em."
"Nếu cần thiết nói." Cảnh Trăn miễn cưỡng lộ một tia ý cười.
"Như anh hai nói, ngoài em ra đối người ngoài mà nói là không có khả năng."
Cảnh Trăn thật nhanh tới tìm Cảnh Chí, lòng bàn tay nhẹ nhàng phất qua roi mây, có một cảm giác lạ thường.
Từ khi mình qua hai mươi tuổi, anh rất ít động roi mây. Cũng không còn giống như lúc trước, vạch lá tìm sâu chỉnh sửa, trách phạt dù một lỗi rất nhỏ mà mình phạm phải... mà Cảnh Chí càng ngày càng buông tay, càng ngày càng yên tâm hơn.... dù có phạm những lỗi nhỏ không gây hại gì lớn anh sẽ mắt nhắm, mắt mở cho qua.
Cảnh Trăn canh tới tám giờ, sau khi được cho phép vào cửa, nâng roi mây cung kính đứng ở bàn.
"Anh! Trăn nhi tới trả nợ."
Kỳ thật ngày đó qua đi, Cảnh Trăn cũng không nghĩ thiếu mười roi này. Một mặt bận bực bội, đấu trí lực với Phương Chu nên không còn tâm lực nghĩ đến việc của mình. Mặt khác biết anh chắc chắn hỏi mình sẻ làm lành với Phương Chu như thế nào? Cảnh Trăn không muốn đối mặt tra hỏi của anh. Và hơn thế nữa cậu muốn kiên trì cách dạy dỗ của mình, cho nên muốn chờ giải quết xong chuyện với Phương Chu mới đến lãnh phạt.
Thật không ngoài ý của Cảnh Chí, anh thực tin tưởng em trai chắc chắn không trốn tránh trách phạt hay đã quên.
Từ khi người xuất hiện ở bàn, anh dạo bước đến trước mặt Cảnh Trăn, cầm lấy roi mây 'Vèo vèo' nhìn như tùy ý vẫy vẫy trên không cũng làm Cảnh Trăn sợ hãi. Hỏi:
"Mấy roi?"
Cảnh Trăn bị câu hỏi quen thuộc, ngữ điệu quen thuộc sợ tới hồn bay phách tán đứng càng nghiêm thẳng hơn.
"Mười roi."
Cảnh Chí đột nhiên nhăn lại mày, tay đang cầm roi mây xuôi theo bên người, giọng nói tăng thêm vài phần tra hỏi.
"Mấy roi?"
Cảnh Trăn cảm giác rất rỏ ràng tim mình đập lỡ một nhịp. Anh nỗ lực tìm tòi ký ức trong đầu về ngày đó, bắt đầu hoài nghi mình lúc đó có phải hay không uống quá nhiều. Huống hồ anh chưa từng có quy củ bởi vì kéo thời gian mà thêm phạt, nên bao nhiêu roi chính là bấy nhiêu roi, sẽ không nhiều hơn một roi mà cũng không ít lại nửa roi.
"A... Anh thấy em càng sống càng đi ngược trở về."
Cảnh Chí đem roi mây quăng lên bàn, chỉ góc tường.
"Đến đó đứng đi."
"Anh!..." Cảnh Trăn sửng sốt, anh đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng đến ai xong mười roi trở về làm bao nhiêu việc ở công ty cùng trường học.
Không đợi cậu nói hết câu. Cảnh Chí bỗng nhiên một chân đá vào sườn Cảnh Trăn lại cầm lên roi mây quất liên lục vào phía sau anh.
Cảnh Trăn không có chút chuẩn bị nào bị một đá đến lảo đảo một cái, theo ngay sau đó 'Chát! Chát....' roi mây đổ ập nện xuống, cả người đều mông lung không thốt ra được lời nào.
Đại khái đánh khoảng mười roi, Cảnh Chí dừng tay, ánh mắt lẳng lặng nhìn anh nghiêm khắc mãnh liệt làm Cảnh Trăn đang vặn vẹo dáng người lập tức chuyển thành tiêu chuẩn quân tư, mới nói:
"Trước đem quy tắc học lại hết!"
Chỉ một câu, Cảnh Trăn cảm thấy sau lưng từ cột sống chạy xuống đến đùi đều tê dại, dép lông dê Úc Châu mang trong nhà chất lượng thật tốt vậy mà không thể ngăn cản được chút nào dòng lạnh lẽo từ lòng bàn chân truyền tới tim. Cậu không dám cắn môi, chỉ cắn nhẹ thịt non môi dưới, sau đó nghe được thanh âm cực kỳ sợ hãi của mình.
"Thực xin lỗi... Anh! là Trăn nhi không nguyên tắc."
Anh không đợi Cảnh Chí trả lời, hơi hơi khom người liền đi đến góc tường đứng, tư thế nâng vai, thẳng đầu, thu bụng, mông vểnh tiêu chuẩn quân tư.
Cảnh Trăn cũng không còn như lúc hơn mười tuổi phản nghịch kỳ, hàng ngày phải tự xét lại bản thân, đối mặt bức tường trắng tinh, tinh tế hồi ức nhớ lại việc xảy ra trong một tuần qua... lập tức có thể liệt ra một.... hai.. ba....hèn chi anh tức giận như vậy. Anh nếu lại không biết cái gọi là.... và cũng không phải một mình đảm đương một phía Cảnh gia nhị thiếu. Nhưng nếu thật dựa theo quy củ từ trước chỉ sợ hôm nay không ra được khỏi cửa này....
Cảnh Chí giáo dục em trai chưa từng có loại đãi ngộ 'Nghĩ kỹ rồi tới tìm...' mà là nghĩ kỹ rồi tiếp tục đứng, nếu lúc bị kêu tới còn chưa nghĩ kỹ vậy đừng nghĩ đứng lên.
Vì thế khi Cảnh Trăn nghe được anh đã bắt đầu chuyển video hội nghị, anh liền biết hôm nay... không thể ngủ.
May mắn... anh rất thương mình.
Cảnh Trăn rõ ràng nghe ra Cảnh Chí vội vàng trong hội nghị hôm nay, anh đem phần lớn việc bố trí vững chắc, để cho thư ký tiếp nhập tiếp tục, tắt rời khỏi hệ thống hội nghị.
Đứng dậy, vòng qua cái bàn, tay cầm lên roi mây, đi đến sau lưng Cảnh Trăn, không có bất kỳ nghi thức gì lại cảm giác được thái độ em trai trước mặt cung kính hơn vài phần.
Cảnh Chí giơ tay, dùng đầu roi mây gỏ gỏ lưng quần Cảnh Trăn.
"Chống tường."
Cảnh Trăn thật không dám nói thêm nữa lời, một chữ, rất rỏ ý Cảnh Chí, không chút do dự đem quần cởi đến mắt cá chân, lui về sau một bước nhỏ, hai tay thẳng tắp chống trên tường trắng như tuyết, eo từ từ cong xuống cái mông tự nhiên cong lên.
Một roi thật mạnh đánh xuống, ký ức không tốt về gia pháp tất cả đều trở về. Cảnh Trăn biết bây giờ lại không nói lời nào chỉ sợ sẻ không tới phiên được nói, anh vội hít một hơi thật sâu, nói:
"Trăn nhi không dạy dỗ tốt Phương Chu, hai mươi. Bụng đói uống rượu hơn nữa không khống chế tốt cảm xúc làm cho bệnh bao tử tái phát, hai mươi. Thứ sáu thiếu mười roi, tổng cộng năm mươi. Thỉnh anh trách phạt."
Chờ đợi cậu chính là roi mây hung hăng phá gió, liên tiếp năm roi, lực đạo cơ hồ gần như tra tấn.
Cảnh Trăn không cho phép thân người hạ xuống, mặt dán vào tường, cố chấp đem hai tay gắt gao bám vào tường.
Cảnh Chí nắm thật chặt roi mây, ngữ khí vẫn một mực bình tĩnh thong dong.
"Năm roi này...vì cái gì?"
Cảnh Trăn tách ra năm ngón tay dùng thêm sức giống như muốn xuyên qua vách tường. Vì cái gì? Không phải vì việc thỉnh phạt... vậy là vì cái gì?...... anh không biết a....
Cảnh Chí đem roi mây ép lên bốn năm lằn lớn hồng nhạt trên mông, không phải rất đau, Cảnh Trăn hít sâu một hơi.... khống chế thanh âm run rẩy, nói:
"Trăn nhi thỉnh anh chỉ dạy."
'Vút....Chát.....'
Cùng một lực độ với năm roi vừa rồi, cũng cùng một vị trí, hoàn mỹ trùng hợp đem những lằn roi mới vừa rồi còn chưa hoàn toàn nổi lên lằn bị nặng nề đè ép đi xuống.
"Ây..."
Cảnh Trăn tận lực đem tiếng rên rỉ đè ở cổ họng, cơn đau này chưa dứt cơn đau mới khủng khiếp hơn đã ập tới. Cậu nghĩ lần mình ai gia pháp gần đây nhất là khi nào.... sao giờ trở nên yếu ớt như vậy....
Cảnh Chí đem roi mây buông theo người, dùng chân đá đá ý bảo quay người lại.
Thanh âm thực nhẹ lại rất rỏ.
"Anh nhớ rõ đã từng nhắc nhở em vấn đề giáo dục Phương Chu là chuyện của em, anh sẽ không nhúng tay vào."
Cảnh Trăn nghe ngữ khí của anh liền biết anh muốn nói gì, không tự giác cúi đầu xuống.
Cảnh Chí dùng roi mây nhẹ điểm điểm đùi ngoài, ý bảo anh ngẩng đầu lên.
"Anh biết em tay nải trọng, lại không có em trai, bằng không chắc chắn từ nhỏ đều ôm hết mọi việc vào mình."
Cảnh Trăn phía sau nóng, rát, đau vẫn đứng thẳng tắp, ánh mắt không dám có chút né tránh, chỉ có đáy lòng sợ, anh rất sợ anh hai dùng ngữ khí này nói với anh, không phải răn dạy, không phải quở trách, mà chính là anh trai đối với em trai gần như tàn khốc hiểu tận gốc rễ.....
"Chính là... ý thức trách nhiệm của em quá thái hóa." Một roi nửa đánh vào đùi Cảnh Trăn.
"Gia pháp không phải công cụ chuộc tội sau khi em răn dạy em trai thất bại. Em dạy tốt.... thành tựu chính là Phương Chu..... Em dạy không tốt.... hủy đi... cũng là đứa nhỏ đó. Về chuyện này em không cần nghĩ... chịu đòn roi, ai gia pháp để giảm bớt cảm giác chịu tội."
Cảnh Trăn cắn mạnh thịt môi dưới ngập tràn oan ức. Anh trước nay không hề nghĩ tới phải dùng bất cứ thủ đoạn gì để triệt tiêu sai lầm của mình, chỉ là từ nhỏ đến giờ nhìn coi trách nhiệm anh giáo dục, nhắc nhở mình, theo bản năng đem hành động Phương Chu đặt ở trên người mình. Cho dù ngày đó bị kêu đến cục bảo lãnh người, Cảnh Trăn vẫn luôn cảm thấy Phương Chu là đứa nhỏ tốt, chỉ cần cố gắng mài giũa sẻ là một nhân tài lớn. Mà giờ Cảnh Chí nói đến 'Hủy' anh liền biết nói nặng như thế nào..... anh rất tức giận đi.
Cảnh Chí một câu nói ra liền nhìn ra Cảnh Trăn khác thường. Đứa em trai này, ngày thường phạm sai nhỏ sẻ hết bài này đến bài khác, lúc nào cũng có thể cùng với mình ngoan cố, ương ngạnh. Khi chân chính bị oan ức một câu cũng không chịu nói ra.
Anh rất hiểu em trai tuyệt không phải là người không có đảm đương, trốn tránh trách phạt. Chính mình hôm nay nói đến tàn nhẫn cũng bởi không quen nhìn nó lại rối rắm với cái gọi là trách nhiệm, kỳ thật cực hạn chế trí tuệ của mình. Anh không có để Cảnh Trăn âm thầm hao tổn tinh thần nhàn rỗi, lại nói:
"Giáo dục tuy rằng là một việc phải để ý đến từng chi tiết nhỏ, nhưng không thể câu nệ với những chi tiết đó. Thuận theo tự nhiên là cách thức tối ưu. Bởi vì không có ai có thể đoán trước được mình hôm nay cầm thước đi theo phía sau thỉnh thoảng đánh một trận mà biết được kết quả là cái gì. Nếu vì trước mắt gập ghềnh liền hoài nghi phương thức giáo dục của mình vậy quá hẹp hòi."
Cảnh Trăn nhấp miệng, tinh tế tự hỏi ý tứ trong lời nói của anh, anh giống như hiểu được rồi, rồi giống như cái gì cũng không hiểu, chỉ im lặng đứng.
Cảnh Chí thấy em trai thật sự đem tâm suy nghĩ nên cũng không vội, khoanh tay nhìn chăm chú.
Cảnh Trăn giương mắt, con ngươi đã không còn uất ức, nói:
"Anh! Em sẽ nghiêm túc xét lại mình. Ba mươi roi, xin anh trách phạt."