Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Dạ..." Tiếng Phương Chu nói ra đã gần như không thể nghe thấy.
"Bốp! Bốp! Bốp!" Ba thước hỗn loạn biểu thị tức giận rỏ ràng lạc trên mông cậu.
Phương Chu rốt cuộc chịu không nổi đấu pháp như vậy, một cái khuynh tay liền ngã nhào lên giường.
Cảnh Trăn không có so đo bắt bẻ nửa, thuận thế một bàn tay đè lại eo cậu ép toàn bộ nửa người trên dán chặt vào mép giường, tay kia nâng thước.
"Anh thấy em hàng ngày sống quá thoải mái, phí một tháng cơm trưa không đến một trăm! Em là đang uống gió Tây Bắc để sống đi!"
Sau khi sự việc bại lộ, Cảnh Trăn riêng làm hậu cần lôi ra ký lục tiêu phí tiền cơm, mỗi ngày giữa trưa không vượt qua năm đồng tiền.
Nhà ăn Trường Nhị Trung xác thật rất tiện nghi, tất cả người đến ăn đều là học sinh, trường học mỗi tháng cũng phụ thêm tiền vào đó.
Nhưng mà trăm triệu lần Cảnh Trăn cũng không nghĩ tới, em trai mình ở trong trường học nhà mình vậy mà một bửa cơm trưa đều ăn không ngon.
Phương Chu bị đánh chỉ cảm thấy trên mông không còn một mảnh thịt tốt nào, mỗi một lỗ chân lông đều thắt chặt lại. Mười lăm năm trong cuộc đời, cậu chưa từng chịu qua đau đớn như vậy.
"Anh.... Anh... Em biết sai rồi."
Thanh âm Phương Chu bị đè nặng dưới khăn trải giường nghèn nghẹn phát ra.
Cảnh Trăn không có để ý đến cậu cứ từng thước từng thước liên tục đánh xuống không hề có con số nữa.
Đại khái rơi xuống bốn năm thước, Phương Chu nóng nảy.
"Anh! Em thật sự biết sai rồi... Anh...."
Từ trong giọng nói của cậu, Cảnh Trăn nghe được một tia sợ hãi, ngừng tay, dùng thước điểm điểm eo cậu.
"Tự mình đứng lên."
Mới vừa rồi anh một câu tức giận mà lạc thước, Phương Chu thật sợ hãi.
Bây giờ anh lạnh lùng không chút biểu tình mà kêu cậu đứng lên, Phương Chu vô cùng tuyệt vọng.
Cậu không phải đang sợ đứng dậy làm động đến miệng vết thương sẽ đau. Cậu hiện giờ là không có sức lực. Làm thế nào cũng không đứng dậy được.
Cảnh Trăn không có thúc giục, không có đếm, cũng không có uy hiếp.
Chỉ thật sâu nhìn thoáng qua cậu bé một nửa thân mình ở trên giường, một nửa trên mặt đất, sau đó, xoay người, ngồi vào ghế sô pha phía sau, thước để bên người, đưa tay cầm lấy quyển tạp chí kỳ mới nhất ở trên giá bên cạnh 'American Econominc Review' ( Tạp Chí Kinh Tế Mỹ).
Phương Chu thấy anh chỉ lo ngồi xuống, trong lòng một trận uất ức dâng lên. Nhưng lại nghĩ đến bộ dáng hiện tại của mình thật quá chật vật, khó coi, đành phải chuyên tâm gắng gượng đứng dậy không dám tưởng đến việc khác.
Cậu thật nỗ lực vật lộn mới ổn định thân mình, thấy Cảnh Trăn cũng không có ý muốn ngẩn đầu, đành từng bước một đi đến hướng sô pha.
Khoảng cách chỉ năm thước mà Phương Chu đi suốt hai phút. Cậu giờ giống như đứa bé vừa được vớt ra từ trong nước đứng ở trước mặt Cảnh Trăn, dù có nỗ lực thế nào cũng không đứng ra được tư thế tiêu chuẩn.
Cảnh Trăn thấy cậu đi tới thật vất vả, cũng không đành lòng làm cậu lại căng trên giường, vì vậy hai chân để lại bằng nhau, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt đùi trên của mình.
"Cúi nằm lên đây."
Phương Chu bị lời nói cùng động tác của anh sợ tới mức không tự giác mà lui về sau một bước nhỏ, phía sau quá đau, lập tức thu chân lại, trong miệng giãy giụa.
"Anh! Em còn là....."
Còn không đợi cậu giảo biện nhiều lời, đã bị Cảnh Trăn kéo qua, cậu cảm thấy bàn tay lớn nặng nề của anh áp lên eo, mình như cá con sa lưới không lỗ thoát.
Khi cậu kịp phản ứng lại, cả người cũng đã cúi nằm lên đùi của anh, chân đạp đất vài cái liền biết mình bây giờ không có khả năng tránh thoát ra được. Nhưng mà không biết có phải hay không bởi vì đầu chúi xuống máu dồn lên não, cổ căn đến đỏ, xấu hổ đến đem đầu vùi đến thấp nhất.
Cảnh Trăn nhìn kỹ thương trên mông em trai, hôm nay đánh tuy nhiều nhưng anh vẫn khống chế được lực độ, phần lớn mông chỉ đỏ thẫm, có ít chổ xanh tím nhưng cũng không nặng lắm.
Anh lại lần nữa cầm lấy thước, nhẹ nhàng đánh xuống cái mông nóng bỏng của cậu lại giống như thanh thép đánh vào làm cả người Phương Chu rung rung lên.
"Phương Chu, em nhớ kỹ cho anh. Tùy hứng kiêu ngạo cũng phải có mức độ, không cần tiền trong nhà không thể chứng minh em có bao nhiêu độc lập, nó chỉ chứng minh em có bao nhiêu ấu trĩ. Mỗi người ở mỗi giai đoạn sống đều có bổn phận nên làm, trách nhiệm nên gánh, nghĩa vụ nên hoàn thành, trách nhiệm em hiện tại là học tập, là đến trường, còn nghĩa vụ hiện tại của chúng ta chính là dưỡng dục em. Cho dù có muốn cũng là tương đối, không có bên nào là tốt nhất, cũng không có khó khăn nào là khó nhất, đừng học phản bác mà trả giá, càng muốn học đạo nghĩa không thể từ chối mà tiếp thu, con trai phải có đức tính khiêm tốn, đừng để cho anh lại thấy bộ dáng ngượng ngùng xoắn xít của em. Cho dù em về sau đi làm, tiền chính em kiếm đó là năng lực của em, người nhà cho đó là tâm ý của chúng ta, hai cái chẳng những không mâu thuẫn, hơn nữa cần thiết cùng tồn tại."
Phương Chu biết vấn đề này Cảnh Trăn từ mọi góc độ đã giảng giải với cậu rất nhiều lần. Nhưng cậu vẫn cần thêm chút thời gian mới có thể đem tất cả coi như là đương nhiên được.
Cậu là một đứa bé tốt bụng, cậu thực minh bạch ý tứ của anh, cũng chưa từng nghĩ tới đi phụ ý tốt của anh, hiện giờ lại nghe nói thêm về đề tài này, cậu ngoan ngoãn gật đầu.
"Dạ! Em đã biết."
Cảnh Trăn áp đè eo cậu xuống, thước dán lên cái mông đã chồng chất vết thương, nói:
"Này chỉ trừng phạt nhẹ, ba roi. Không ăn cơm đàng hoàng, năm roi, từ nay mỗi ngày trước khi ăn cơm chụp ảnh lại gửi cho anh."
Phương Chu hơi vặn vẹo đầu, thanh âm mang theo khẩn cầu: "Anh...."
"Vậy cùng anh đi đến nhà ăn." Cảnh Trăn nhướng mày.
"Không cần, Anh! Em sẽ chụp ảnh gửi! Tổng cộng tám roi, em đã chuẩn bị xong!"
Cậu không muốn mình giống chú gấu trúc trong vườn bách thú bị các thầy cô nhìn xem khi biết mình là em trai hiệu trưởng, không đến một ngày toàn trường đều sẽ biết.
'Bốp!'
"A...." hình như nghỉ ngơi lâu quá nên đã quên mất cảm giác ai thước, dù thước thứ nhất Cảnh Trăn đánh xuống không mạnh lắm, Phương Chu vẫn không nhẫn được mà la lên, vội vàng đếm.
"Một."
Cảnh Trăn lại lần nữa ấn thước vào vòng eo.
"Không cần điểm số, chỉ cần phản tỉnh lại."
Tiếng nói vừa dứt, lại một roi nghiêm trọng đánh chồng lên lằn đã tím xanh.
Phương Chu đau đến thân mình co rụt lại, hai chân đang cong cong nháy mắt banh thẳng, cánh tay áp chặt vào đùi Cảnh Trăn.
Cảnh Trăn cảm giác được cậu căng thẳng, đưa tay không có cầm thước nhẹ nhàng vỗ vỗ theo hơi thở của cậu.
"Thả lỏng."
Miệng tuy rằng nói như vậy nhưng Cảnh Trăn cũng đã ăn bao nhiêu đòn roi. Roi cắt gió rơi xuống thân sao có thể thả lỏng thân mình được.
'Bốp!'
Phương Chu đau ra nước mắt, lại không dám lên tiếng, chỉ có thể mở miệng thật lớn hít sâu vào muốn nuốt hết nước mắt xuống.
Cảnh Trăn nhìn đứa nhỏ phía dưới, đau nhói tận đáy lòng, mỗi roi như đánh thẳng vào đáy lòng anh, lại nghĩ đến cậu cứng đầu, lì lượm đến không cần tiền trong nhà nên bị đánh vài cái cũng không oan.
'Bốp! Bốp! Bốp!' liên tục ba thước chỉnh tề phân tán trên mông Phương Chu, dù Cảnh Trăn đã rất cẩn thận tránh đi những chổ bị thương nặng vẫn làm cậu rung rẩy mạnh mẽ theo thước.
Cảnh Trăn cảm giác được quần ở nhà đã bị mồ hôi cậu tẩm ướt.
Đợi thật lâu, cậu mới bình tĩnh một chút, Cảnh Trăn đem thước áp vào trên mông cậu.
Buông tay, Phương Chu cảm giác được thước rời khỏi mông, mí mắt nâng lên, đau đớn chưa đến ngay sau đó đã nghe giọng nói anh ngập tràn thất vọng.
"Ngẫm lại, em tâm tồn đề phòng cùng cố tình xa cách so với ai thước này, càng đau."
Hung hăng một thước xuyên qua toàn bộ vết thương trên mông hiện lên một lằn đỏ thẫm thật lớn.
Cả người Phương Chu rung lên, trái tim cũng rung theo, trong đầu chỉ có cảnh tượng cùng anh đánh nhau ở đạo quán lúc nảy, mũi đột nhiên đau xót lên, nước mắt 'tạch tạch tạch' lăn xuống.
Cậu lần này không có mắc cở, mượn sức đem mặt thấm đầy mồ hôi cùng nước mắt quay lại nhìn Cảnh Trăn.
"Anh! Em đã thực nỗ lực."
Nói xong lại cảm thấy lời này nghe qua như là tranh luận, vội vàng giải thích:
"Anh....em sẽ càng nỗ lực."
Một đứa bé ngoan ngoãn như vậy, Cảnh Trăn lòng nào nở xuống tay lại đánh lại mắng, đôi tay nhẹ nhàng đỡ vai cùng dưới gối Phương Chu, đem cậu ôm đến giường.
Vừa rồi lúc bị đánh không kịp xấu hổ, bây giờ mặt đầy nước mắt, nước mũi, nửa người dưới trống trơn, cái mông hồng hồng ghé vào trên giường, cái mặt không biết để nơi nào, đành chôn thật sâu trong khuỷu tay.
Cảnh Trăn từ tủ đông lấy ra túi đá đã chuẩn bị từ sớm, bọc quanh mấy lớp khăn lông, đặt ở mu bàn tay thử thử độ lạnh, mới để lên mông của cậu.
Đáng tiếc mới vừa tiếp xúc đến mặt mông, Phương Chu đau đến kêu ra tiếng, bàn tay đưa ra sau lưng muốn ngăn cản.
"A! đừng! Anh! đau quá!"
Cảnh Trăn đánh một cái vào tay Phương Chu, thanh âm trầm xuống.
"Không đau anh đánh em làm gì! Ai cho em lộn xộn, muốn anh trói em lại à?"
Ngoài miệng nói thật dữ giằng, tay lại ôn nhu vô cùng, nhẹ nhàng, từ từ đặt túi chườm đá xuống.
Đứa nhỏ bị la một câu không dám lộn xộn nửa, thân mình căng thẳng, chờ đợi khổ hình buông xuống, chờ quen dần cảm giác túi chườm đá đặt lên mông mới từ từ thả lỏng thân mình mới phát hiện, thật không đau như mình tưởng.
Phương Chu như buông xuống gánh nặng, ngẩng đầu, hít một hơi không khí mát mẽ, nhẹ quay đầu nhìn anh đang lấy ra bao tay y tế, chuẩn bị dụng cụ thoa thuốc, bộ mặt vẫn nghiêm túc bất nhập.
"Anh!" Phương Chu nhìn nhìn Cảnh Trăn.
"Ừ?" Cảnh Trăn không có ngẩng đầu, vẫn chuyên tâm đảo nước muối sinh lí.
Phương Chu nhấp nhấp miệng, thanh âm nhỏ đến mơ hồ không rõ.
"Anh! Em không có không để anh vào trong mắt."
Cảnh Trăn cười, đúng là đứa nhỏ mẫn cảm, vừa rồi nổi nóng nói ra, cậu vẫn còn để trong lòng đi.
Phương Chu thấy anh cười mà không nói, có chút nóng nảy, ngồi bật dậy, trong giọng nói có chút hỗn loạn pha nghẹn ngào.
"Anh! Em thật sự không có ý đó mà."
Cảnh Trăn trừng mắt nhìn cậu.
"Nằm xuống! Thật muốn anh trói em lại sao?"
Phương Chu dưới ánh mắt sắc bén của anh đành nằm xuống lại, một trên một dưới cả hai đều ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt lại là không dám rời đi anh.
"Chuyện này anh cũng có trách nhiệm."
Cảnh Trăn đảo nước muối sinh lí, nhìn chằm chằm đồ vật trong tay, ánh mắt một phân không dời đi.
"Anh sẽ tự đi thỉnh phạt với anh hai."
"Tại sao?..." Phương Chu hận không thể từ trên giường nhảy dựng lên phân xử, sức lực cậu hiện giờ thật không có khả năng đó chỉ có thể dựa vào tiếng nói tự uy.
Nhưng tự uy chưa nói xong đã bị ánh mắt lạnh lùng của Cảnh Trăn cấp đông cứng, chỉ có thể đem lời còn chưa ra khỏi miệng ép nuốt xuống lại.
"Bàn tay ai không đủ phải không? Đừng trách anh không nhắc nhở em, lại có lần sau, tự mình vả miệng."
Miệng Phương Chu chu chu ra.
"Em nói chuyện không suy nghĩ, lễ độ là em không đúng. Em làm sai, vì sao anh cũng phải chịu phạt. Hay là em bị đánh choáng váng xuyên qua đến cái triều đại nào, còn muốn tội liên lụy đến huynh trưởng? Em đây biểu hiện tốt, có phải hay không anh sẽ nhận được bảng tuyên dương?"
Phương Chu nói nói liền tức giận lên, hầm hầm bộ dáng, giống như người vừa rồi bị đánh không phải là mình.
Mông không thể đánh nửa, Cảnh Trăn đánh một cái vào đầu cậu.
"Em ngoan ngoãn chút, gây ít chuyện lại, anh liền cám ơn trời đất."
Chườm lạnh sau thương không dữ tợn như cậu tưởng. Cảnh Trăn nhẹ nhàng thoa thuốc lên, Phương Chu không cảm thấy đau chút nào, quay đầu lại nhìn anh đang chuyên tâm thoa thuốc cho mình, mồ hôi đổ ra còn nhiều hơn mình.
Cảnh Trăn đi đến phòng Phương Chu lấy một bộ đồ mới, thay xong mới phát hiện vừa làm điều thừa thải... bởi vì thay quần áo mới, sạch sẽ vẫn bị mồ hôi đổ ra làm ướt nhẹp.
Tuy đau lòng nhưng nếu ở nhà thì không có lý do gì không xuống ăn cơm. Cảnh Trăn chưa bao giờ được cho phép ăn cơm trong phòng nên càng sẽ không cho phép Phương Chu. Mắt nhìn cậu vẫn có thể miễn cưỡng đi lại, nói:
"Tự mình đi phòng kho dưới lầu lấy hai tấm nệm lót."
Giơ tay nhìn đồng hồ.
"Năm giờ bốn mươi, em có hai mươi phút để đi xuống."