Edit: Linh Nhi
Beta: Diệp Y Giai
“Tình cảm của Hầu gia và thế tử phi thật tốt, lúc mọi người đều ở bên ngoài thì hai người lại trốn ở trong phòng, chỉ là không biết qua một lúc nữa, sẽ xuất hiện cái chuyện gì đây?” Hách Vu Thiên cố ý dẫn đường cho mọi người hướng theo cách nghĩ khác.
Hách Vu Thiên cũng nói trúng suy nghĩ trong lòng của mỗi người, ở đây, không phải là thành viên của hoàng thất thì cũng là người quyền quý, đối với những chuyện này họ vô cùng quen thuộc, nhìn hình ảnh trước mắt họ đương nhiên không có khả năng thuần khiết cho rằng Vân Thanh Nhiễm và Vân Tử Hy chỉ đang nói chuyện tán gẫu, nói tới mức quần áo cũng hỗn loạn?
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không thể nào, ngày thường thấy Vân Tử Hy mũ áo chỉnh tề, sao có thể làm ra chuyện huynh muội loạn luân không có chừng mực như vậy được? Nhưng chẳng lẽ là thật sự!
Huynh muội loạn luân đã đủ khó nghe rồi, huống chi vị muội muội này còn là thế tử phi của phủ Trấn Nam vương nữa!
Thế tử gia không đáp ứng được ngươi, ngươi tịch mịch cô đơn cho nên đi tìm nam nhân khác chúng ta có thể lý giải, chúng ta có thể đồng tình với ngươi, nhưng ngươi cũng không thể tìm tới chính ca ca của mình chứ!
Trên khuôn mặt đám người bao gồm hoàng thượng hoàng hậu đều hiện lên vẻ mặt tương đối khó coi, nhất là hoàng thượng, sắc mặt đã bắt đầu đen lại.
Hiện trường thật im lặng, nhưng chỉ là sự yên tĩnh trước cơn bão táp.
“Lộc cộc lộc cộc.” Tiếng bánh xe bằng gỗ đè qua nền nhà trong giờ khắc này lộ ra vô cùng rõ ràng.
Quân Mặc Thần đẩy xe lăn từ phía sau đi đến trước mặt, đi thẳng tới bên cạnh Vân Thanh Nhiễm.
Thế tử gia muốn đánh thế tử phi rồi ư?
Thế tử gia đang muốn chấp hành gia pháp sao?
Gia, ngài đừng tức giận mà, để loại nữ nhân này chọc tức tổn hại thân thể thì thật không đáng!
“Khụ khụ khụ… ái phi, Hầu gia bắt thích khách bị thương, nàng chỉ lau mồ hôi cho hắn thì có ích gì, mau đi tìm đại phu tới bôi thuốc cầm máu cho Hầu gia mới đúng, bản thế tử thông minh tuyệt đỉnh, nàng thân là ái phi của bản thế tử sao một chút cũng không học được hở!” Quân Mặc Thần thất vọng lắc đầu.
Nam nhân hỗn đản này, giải vây thì giải vây đi, sao lại còn châm biến nàng nữa hả? Vân Thanh Nhiễm trừng mắt nhìn Quân Mặc Thần một cái, có điều Quân Mặc Thần dường như không nhìn nàng, cho nên đôi mắt nhỏ oán niệm của nàng cũng bị hắn tự động xem nhẹ.
Từ lời nói của Quân Mặc Thần Vân Thanh Nhiễm có thể biết được có người đã lấy danh bắt thích khách để tới đây. Quân Mặc Thần cố ý làm vậy, để cho Vân Thanh Nhiễm và Vân Tử Hy hiểu rõ tình huống hiện nay của bọn họ, Quân Mặc Thần biết hai người đi gặp người khác.
Quân Mặc Thần nói xong, vươn tay giơ tay phải của Vân Tử Hy lên, để cho tất cả mọi người có thể thấy được tay bị thương kia, “Khụ khụ khụ… ngự y… đâu rồi? Khụ khụ… chẳng lẽ không nhìn… nhìn, thấy tay Hầu gia… bị thích khách đâm bị thương à? Khụ khụ khụ khụ… nếu tay Hầu gia bị phế, phế đi, các ngươi chịu nổi trách nhiệm không?”
Quân Mặc Thần để mọi người nhìn rõ tay của Vân Tử Hy, nhìn thấy máu đầy bàn tay kia, như vậy thì, cho dù sắc tâm có lớn nữa cũng không thể làm ra chuyện gì không thể gặp người được?
Hóa ra là vì bắt thích khách, kết quả bị thương, nên thế tử phi nương nương mới chiếu cố hắn! Xem ra mọi người đều rất không thuần khiết, vừa tiến vào nhìn thấy hình ảnh như vậy đã kìm lòng không đậu mà hiểu sai.
Thấy thế, sắc mặt hoàng thượng cuối cùng đã dịu đi, hoàng thượng cũng không hy vọng mình mất đi một người tài có thể sử dụng, “Ngự y, nhanh chóng chẩn trị cho Vân ái khanh.”
Ngự y cùng đi theo hoàng thượng hoàng hậu xuất cung nhanh chóng tiến lên chẩn trị cho Vân Tử Hy.
Ký Bắc vương Hách Vu Thiên thấy chuyện này cứ như vậy mà bị Quân Mặc Thần hồ lộng cho qua, có chút không cam lòng, người của Quân gia sao cả đám đều đến cản trở việc của hắn thế?
“Hầu gia có bản lĩnh bậc này, không biết thích khách dạng gì, lại có thể khiến Hầu gia bị thương từ trong tay y?” Hách Vu Thiên cố ý gây khó dễ.
Hôm nay nếu Hách Vu Thiên đã bố trí ván cờ này, tất nhiên là đã chuẩn bị chu toàn mọi chuyện, hắn đã dám dùng thích khách để dẫn đám người hoàng thượng đến đây, thì tất nhiên sẽ chuẩn bị tốt có một tên thích khách.
Là người bày ra bố cục ngày hôm nay, hắn đương nhiên là người nắm rõ ràng tình huống nhất, hắn không thể để cho Quân Mặc Thần dễ dàng hồ lộng cho qua như vậy được.
Nếu như hắn nói không đúng, vậy chính là đang nói dối.
Lúc này thân thể Vân Tử Hy đã vô cùng khó chịu, Vân Thanh Nhiễm giao hắn cho ngự y. “Vương gia có gì nghi hoặc thì hỏi thần thiếp là được, ca ca của thần thiếp hiện cần phải tiến hành chữa trị.”
Tổn thương trên tay có thể kéo dài, nhưng dược tính của Y Lan Y Lan thì không thể kéo dài được. Một lợi ích khác khi Hách Vu Thiên để Vân Yên Nhiên làm ra việc này chính là khiến Vân Tử Hy có đau mà không dám kêu, Vân Tử Hy không thể vạch trần Vân Yên Nhiên, như vậy lần này Vân Yên Nhiên nhất định phải chết không thể nghi ngờ, mà nếu vạch trần Vân Yên Nhiên rồi thì chưa chắc đã liên lụy đến Hách Vu Thiên.
Vân Thanh Nhiễm để ngự y đưa Vân Tử Hy đến một phòng khác, chuyện bên này để nàng xử lý là được rồi. Quân Mặc Thần liếc mắt nhìn Vân Thanh Nhiễm một cái, sau đó không nói lời nào theo sát Vân Tử Hy rời khỏi.
“Ồ?Thế tử phi nương nương thử nói xem, vì sao Hầu gia tới đây bắt tặc, nương nương lại biết nhanh như vậy? Người của bổn vương phát hiện ra tặc nhân kia trước, đã bắt tên tặc nhân kia theo vương pháp rồi! Nhưng lại không thể theo kịp tốc độ của Hầu gia và thế tử phi nương nương.”
“Nếu là tặc nhân, làm một vài chuyện lấm la lấm lét thì có gì là kỳ quái? Nếu thủ hạ của vương gia cơ trí như ca ca của thần thiếp, vậy đám người bọn họ còn cần phải làm thủ hạ của vương gia à? Hơn nữa, nếu không có chút tài năng, làm sao có thể lẻn vào trong tông miếu này? Vương gia muốn nói là Ngự lâm quân không làm tròn chức trách hay là tên thích khách kia có nội ứng?”
Bắt thích khách? Không phải là chính Ký Bắc vương gia ngươi đã chuẩn bị một kẻ chết thay rồi à?
Vân Thanh Nhiễm cảm thấy thật buồn cười, thì ra người đứng sau giở trò lại là vị Ký Bắc vương gia này, thật sự là làm cho nàng được mở rộng tầm mắt!
“Về phần bản cung, ca ca của bản cung bị thương, bản cung chiếu cố một chút chẳng lẽ còn phải hỏi qua vương gia?” Vân Thanh Nhiễm không nhanh không chậm không chút hoang mang nói, “Vương gia muốn hỏi về thích khách kia sao, thần thiếp ngược lại nhớ rõ vóc dáng đó gầy teo nhỏ bé, thân cao chỉ sáu tấc, vừa rồi trong lúc hoảng loạn thần thiếp còn nhìn thấy trên mu bàn tay hắn có một vết sẹo, vương gia không phải nói đã bắt được thích khách rồi à? Xác minh một chút chẳng phải sẽ biết thần thiếp có nói dối không ư?”
Lời nói của Vân Thanh Nhiễm khiến Hách Vu Thiên cả kinh, nàng ta làm sao biết được?
Hắn rõ ràng đã cho người nhốt bọn họ ở trong phòng này, mà thích khách thì an bài ở trong gian phòng cách vách, chờ sau khi thấy bọn họ thông dâm thì lấy lý do là đi nhầm phòng, rồi dẫn “thích khách” ở gian phòng kế bên đưa đến trước mặt hoàng thượng, sau đó lại để thích khách kia tự sát ở trước mặt hoàng thượng, sự tình được giải quyết, hắn tự nhận là đã an bài rất kín đáo rồi.
Rốt cuộc là sai ở chỗ nào? Dựa theo lời nói của Tần Tố Tố, thì Vân tử Hy đối với muội muội của mình có ý niệm khác, hơn nữa lại thêm tác dụng thúc tình của Y Lan Y Lan, hắn ta nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe theo.
Kết quả hắn không nhìn thấy Vân Tử Hy chịu sự chi phối, hắn ta thế nhưng có thể nhẫn nhịn đến vậy? Hách Vu Thiên không thể hiểu rõ.
Càng làm cho Hác Vu Thiên không thể lý giải chính là, vì sao Vân Thanh Nhiễm lại biết dung mạo tên thích khách mà hắn an bài? Theo lý thuyết Vân Thanh Nhiễm không thể có cơ hội nhìn thấy dung mạo tên thích khách giả mà hắn đã an bài mới đúng.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Hách Vu Thiên có một loại cảm giác bản thân thiết kế người khác ngược lại bị người khác xếp đặt, loại cảm giác này khiến sau lưng hắn túa ra mồ hôi lạnh, càng nghĩ càng không ổn!
Làm trò trước mặt hoàng thượng, Hách Vu Thiên đương nhiên không dễ để lộ ra dấu vết , tuy nhiên dã tâm của hắn Dạ Hoằng Nghị đã sớm thấy được bốn năm phần rồi, “Thế tử phi nương nương lo lắng nhiều rồi, bổn vương chỉ đang lo sợ rằng thích khách không chỉ một người, trừ một người bị bổn vương bắt được ra mà nếu còn một người ở bên trong tông miếu thì bổn vương sẽ sai người tự mình đi tróc nã.”
“Một khi đã như vậy, vương gia phải mau chóng đi xác minh mới đúng, chậm nữa thì thích khách sẽ chạy mất.”
Thế tử phi này, trước đó không phải nói là bị điên à? Hiện nay xem ra so với ai cũng rõ ràng hơn cả! Hách Vu Thiên phát hiện ra mình đã đánh giá sai Vân Thanh Nhiễm, lúc đầu chỉ là một con cờ tầm thường trong ván cờ của bản thân, ai ngờ con cờ này còn khó đổ hơn so với hắn tưởng tượng! Xem ra về sau phải chú ý điên phi này nhiều hơn!
“Khởi bẩm hoàng thượng, thần đi xác minh xem tên thích khách kia cùng với người đã thương tổn đến Hầu gia xem có phải cùng một người hay không.” Hách Vu Thiên vội vàng khởi tấu với hoàng thượng.
“Đi đi.” Dạ Hoằng Nghị nói với Hách Vu Thiên, ở mặt ngoài thì rất hòa ái dễ gần, nhưng trong lòng đã sớm nghĩ cách diệt trừ Hách Vu Thiên rồi, quyền lực của Phiên vương quá lớn, nhất định sẽ khiến quân vương động sát tâm.
Cũng giống Hách Vu Thiên, Dạ Hoằng Nghị cũng nhìn Vân Thanh Nhiễm mấy lần, có thể đúng lý hợp tình ung dung không hoảng giằng co với Ký Bắc vương như vậy, thế tử phi này trái lại rất gan dạ, tài ăn nói cũng không tồi.
★
Vân Tử Hy và Quân Mặc Thần cùng lúc rời khỏi trước mặt mọi người đi tới một sương phòng khác, bởi vì Vân Tử Hy phải bôi thuốc, miệng vết thương đã tràn đầy máu tươi, sẽ chạm đến đám người hoàng thượng hoàng hậu đến cầu phúc hôm nay, cho nên phải đổi chỗ xử lý miệng vết thương.
“Các ngươi lui ra trước đi.” Quân Mặc Thần nói với ngự y, thái giám và thị vệ cùng đi theo đến.
Ngự y ngây ra một lúc, ông còn chưa xử lý miệng vết thương cho Hầu gia mà? Vì sao thế tử gia lại bảo bọn họ lui xuống?
“Lời của bản thế tử rất khó hiểu?”
“Không, không…” Mọi người vội vàng đi ra ngoài, dù sao cũng là mệnh lệnh của thế tử gia, cho dù xảy ra chuyện gì cũng đã có thế tử gia chịu trách nhiệm.
Những người khác vừa đi, trong phòng chỉ còn lại Quân Mặc Thần và Vân Tử Hy.
“Y Lan Y Lan?” Quân Mặc Thần hỏi Vân Tử Hy.
“Ngươi, ngươi biết?” Hiện giờ Vân Tử Hy dựa người vào nhuyễn tháp, thân thể không ngừng run rẩy, liên lụy đến giọng nói của hắn cũng run rẩy theo.
Mặc dù như vậy, hắn vẫn duy trì được lý trí, có thể thấy được năng lực của hắn kinh người cỡ nào.
“Bệnh lâu thành y. Hơn nữa ta có may mắn được gặp qua bộ dạng của người trúng Y Lan Y Lan mấy lần.” Quân Mặc Thần nói xong thì lấy từ trong người ra một cái lọ, ném vào trong lòng Vân Tử Hy, “Ăn vào đi, lấy công lực của ngươi, hẳn có thể dùng để hóa giải dược lực của Y Lan Y Lan trên người ngươi.”
Bàn tay run rẩy của Vân Tử Hy cầm cái lọ bạch ngọc kia lên, mở nút bên trên ra, từ bên trong đổ ra một viên dược hoàn màu đỏ tươi, hắn nhìn chằm chằm thật lâu, bỗng nhiên nghĩ ra cái gì, “Đây là dược hoàn tục mệnh mà người kia cho ngươi?”
Quân Mặc Thần không trả lời.
Dù Quân Mặc Thần không gật đầu, nhưng Vân Tử Hy lại khẳng định phỏng đáon của mình.
Dược hoàn này không phải vật thường, vô cùng trân quý, mỗi lần thân thể Quân Mặc Thần bị thương nặng cũng đều không dùng, có thể thấy được mức độ trân quý của nó, người đưa cho Quân Mặc Thần thuốc này là để Quân Mặc Thần có thể cứu mạng vào lúc nguy cấp, đối với Quân Mặc Thần mà nói, thời khắc nguy cấp bất cứ lúc nào cũng có thể đến, cho nên một viên thuốc này mang theo bên người là hết sức cần thiết.
Nhưng hiện tại hắn lại đưa thuốc cho Vân Tử Hy.
“Vì sao?” Vân Tử Hy không rõ dụng ý của Quân Mặc Thần.
Vì sao? Không có vì sao, Quân Mặc Thần chỉ là không muốn nữ nhân nào đó khó chịu mà thôi, vừa rồi khi Vân Tử Hy bị thương ánh mắt của nàng đã nói rõ cho Quân Mặc Thần biết nàng rất tức giận rất phẫn nộ cũng rất khó chịu. Nếu Vân Tử Hy thật sự vạn nhất, nữ nhân ấy sẽ càng thêm khổ sở, Quân Mặc Thần có thể trơ mắt nhìn nàng khóc lóc khổ sở không? Đáp án nhất định là không, cho nên Quân Mặc Thần đưa dược hoàn tục mệnh của hắn cho Vân Tử Hy để giải Y Lan Y Lan.
Việc phải làm Quân Mặc Thần đã làm xong, hắn đẩy xe lăn của mình rời khỏi phòng, không hề nhìn đến Vân Tử Hy.